Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 308: Chương 308

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhiếp Khánh Vân biết làm vậy thật không hay, công thức bí truyền là thứ có thể nuôi sống người một nhà trong nhiều thế hệ, nào có ai dễ dàng bán ra, nhưng vì con mình, chị ấy vẫn quyết định mặt dày hỏi thử.Lạc Di thoáng sửng sốt: “Hai món đó không tốt cho sức khỏe lắm đâu ạ, thỉnh thoảng ăn một bữa thì còn được.”Đời sau người ta đều cố gắng hạn chế, không cho con trẻ ăn những thứ thực phẩm rác rưởi như thế.Nhiếp Khánh Vân chỉ cho rằng Lạc Di muốn từ chối, đành gượng gạo cười cười: “Vậy thôi, cháu coi như cô chưa nói gì đi, đừng để ý.”Lạc Di lại suy nghĩ một chút rồi bảo: “Nếu cô muốn làm thử thì để cháu viết lại công thức cho, nhưng phải nhớ là không được làm thường xuyên, ăn nhiều không tốt đâu ạ.”Ở thời đại này, các công thức nấu ăn đều được bảo mật, một món ăn ngon, một kiểu điểm tâm đều có thể thành bảo bối của các nhà. Nhưng ở đời sau, các loại công thức nấu ăn bay khắp trời, chỉ cần muốn làm món nào, lên mạng hoặc ra nhà sách là có thể tìm được hết.Công thức hiện nay của cô là bản thăng cấp đã được điều chỉnh theo khẩu vị yêu thích của bản thân.Lạc Di hỏi xin giấy bút, viết tròn hai trang giấy, ngoài công thức nấu nướng được viết rõ ràng từng bước còn đặc biệt nhấn mạnh vào các bước và các gia vị quan trọng nhất.Gói gia vị và gói dầu trong mì ăn liền cũng có công thức pha trộn, cách làm sốt cà chua chấm gà cũng được viết ra, rõ ràng rành mạch, chi tiết tỉ mỉ đến từng chút một.Nhiếp Khánh Vân vô cùng mừng rỡ, cô bé này thật quá tốt bụng: “Hai công thức này bao nhiêu tiền?”Thực ra nhà cha mẹ chị ấy và nhà chồng đều không thiếu tiền, cha mẹ chồng đều là những người có quyền có chức, chỉ cần giá cả không đến mức thái quá, chị ấy sẽ cam tâm trả cho hai bí phương này.Lạc Di khoát tay hào phóng: “Không cần đâu ạ, cô cứ thử vài lần hẳn sẽ làm ra được thôi.”Lạc Di không quá để tâm chuyện này, nói xong liền lịch bịch chạy về phía Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh dắt tay con gái ra về.Nhiếp Khánh Vân còn đang mải đọc công thức nấu ăn, không để ý Lạc Di đã chạy mất: “Như vậy sao được? Tiểu Di, Tiểu Di? Cháu đừng đi vội.”Đuổi theo đã không còn kịp.Cha mẹ chị ấy nghe thấy tiếng ồn bèn tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Nhiếp Khôn Minh cầm hai tờ giấy lên, đọc rõ nội dung, ông ấy lập tức nổi giận: “Sao con lại làm thế này hả? Công thức bí truyền nhà người ta mà con cũng dám hỏi xin? Sao lại làm ra loại chuyện như thế? Cha đã dạy các con thế nào hả?”Nhiếp Khánh Vân xấu hổ, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Con không lấy không của người ta, con cũng muốn trả tiền, nhưng mà Tiểu Di không muốn nhận đấy chứ.”Nhiếp Khôn Minh trừng mắt nhìn con gái một cái, còn dám nói thế, không ngẫm lại xem thân phận của mình với người ta khác biệt thế nào, hỏi lấy phương thức bí truyền nhà người ta trực tiếp như vậy, bảo người ta phải từ chối thế nào?Sống đến ngần này tuổi rồi còn thiếu hiểu biết và nông cạn đến thế.Nhưng chuyện đã như vậy rồi, có mắng cũng chẳng sửa lại được nữa, Nhiếp Khôn Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vầy đi, vừa rồi lúc trò chuyện cha có thấy họ nhắc tới căn nhà ở hẻm Nam La bên kia, con đi mua lại căn nhà đó rồi tặng họ coi như đáp lễ.”Lạc Di lấy chuyện đó ra chỉ để điều tiết bầu không khí, coi như kể một câu chuyện lí thú mà thôi, còn tiện thể khen gia phong nhà họ Nhiếp thật tốt, không giống nhà khác, con cái trong nhà vung tay đánh nhau vì gia sản, anh em trở mặt với nhau vì lợi ích.

Nhiếp Khánh Vân biết làm vậy thật không hay, công thức bí truyền là thứ có thể nuôi sống người một nhà trong nhiều thế hệ, nào có ai dễ dàng bán ra, nhưng vì con mình, chị ấy vẫn quyết định mặt dày hỏi thử.

Lạc Di thoáng sửng sốt: “Hai món đó không tốt cho sức khỏe lắm đâu ạ, thỉnh thoảng ăn một bữa thì còn được.”

Đời sau người ta đều cố gắng hạn chế, không cho con trẻ ăn những thứ thực phẩm rác rưởi như thế.

Nhiếp Khánh Vân chỉ cho rằng Lạc Di muốn từ chối, đành gượng gạo cười cười: “Vậy thôi, cháu coi như cô chưa nói gì đi, đừng để ý.”

Lạc Di lại suy nghĩ một chút rồi bảo: “Nếu cô muốn làm thử thì để cháu viết lại công thức cho, nhưng phải nhớ là không được làm thường xuyên, ăn nhiều không tốt đâu ạ.”

Ở thời đại này, các công thức nấu ăn đều được bảo mật, một món ăn ngon, một kiểu điểm tâm đều có thể thành bảo bối của các nhà. Nhưng ở đời sau, các loại công thức nấu ăn bay khắp trời, chỉ cần muốn làm món nào, lên mạng hoặc ra nhà sách là có thể tìm được hết.

Công thức hiện nay của cô là bản thăng cấp đã được điều chỉnh theo khẩu vị yêu thích của bản thân.

Lạc Di hỏi xin giấy bút, viết tròn hai trang giấy, ngoài công thức nấu nướng được viết rõ ràng từng bước còn đặc biệt nhấn mạnh vào các bước và các gia vị quan trọng nhất.

Gói gia vị và gói dầu trong mì ăn liền cũng có công thức pha trộn, cách làm sốt cà chua chấm gà cũng được viết ra, rõ ràng rành mạch, chi tiết tỉ mỉ đến từng chút một.

Nhiếp Khánh Vân vô cùng mừng rỡ, cô bé này thật quá tốt bụng: “Hai công thức này bao nhiêu tiền?”

Thực ra nhà cha mẹ chị ấy và nhà chồng đều không thiếu tiền, cha mẹ chồng đều là những người có quyền có chức, chỉ cần giá cả không đến mức thái quá, chị ấy sẽ cam tâm trả cho hai bí phương này.

Lạc Di khoát tay hào phóng: “Không cần đâu ạ, cô cứ thử vài lần hẳn sẽ làm ra được thôi.”

Lạc Di không quá để tâm chuyện này, nói xong liền lịch bịch chạy về phía Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh dắt tay con gái ra về.

Nhiếp Khánh Vân còn đang mải đọc công thức nấu ăn, không để ý Lạc Di đã chạy mất: “Như vậy sao được? Tiểu Di, Tiểu Di? Cháu đừng đi vội.”

Đuổi theo đã không còn kịp.

Cha mẹ chị ấy nghe thấy tiếng ồn bèn tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nhiếp Khôn Minh cầm hai tờ giấy lên, đọc rõ nội dung, ông ấy lập tức nổi giận: “Sao con lại làm thế này hả? Công thức bí truyền nhà người ta mà con cũng dám hỏi xin? Sao lại làm ra loại chuyện như thế? Cha đã dạy các con thế nào hả?”

Nhiếp Khánh Vân xấu hổ, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Con không lấy không của người ta, con cũng muốn trả tiền, nhưng mà Tiểu Di không muốn nhận đấy chứ.”

Nhiếp Khôn Minh trừng mắt nhìn con gái một cái, còn dám nói thế, không ngẫm lại xem thân phận của mình với người ta khác biệt thế nào, hỏi lấy phương thức bí truyền nhà người ta trực tiếp như vậy, bảo người ta phải từ chối thế nào?

Sống đến ngần này tuổi rồi còn thiếu hiểu biết và nông cạn đến thế.

Nhưng chuyện đã như vậy rồi, có mắng cũng chẳng sửa lại được nữa, Nhiếp Khôn Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vầy đi, vừa rồi lúc trò chuyện cha có thấy họ nhắc tới căn nhà ở hẻm Nam La bên kia, con đi mua lại căn nhà đó rồi tặng họ coi như đáp lễ.”

Lạc Di lấy chuyện đó ra chỉ để điều tiết bầu không khí, coi như kể một câu chuyện lí thú mà thôi, còn tiện thể khen gia phong nhà họ Nhiếp thật tốt, không giống nhà khác, con cái trong nhà vung tay đánh nhau vì gia sản, anh em trở mặt với nhau vì lợi ích.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhiếp Khánh Vân biết làm vậy thật không hay, công thức bí truyền là thứ có thể nuôi sống người một nhà trong nhiều thế hệ, nào có ai dễ dàng bán ra, nhưng vì con mình, chị ấy vẫn quyết định mặt dày hỏi thử.Lạc Di thoáng sửng sốt: “Hai món đó không tốt cho sức khỏe lắm đâu ạ, thỉnh thoảng ăn một bữa thì còn được.”Đời sau người ta đều cố gắng hạn chế, không cho con trẻ ăn những thứ thực phẩm rác rưởi như thế.Nhiếp Khánh Vân chỉ cho rằng Lạc Di muốn từ chối, đành gượng gạo cười cười: “Vậy thôi, cháu coi như cô chưa nói gì đi, đừng để ý.”Lạc Di lại suy nghĩ một chút rồi bảo: “Nếu cô muốn làm thử thì để cháu viết lại công thức cho, nhưng phải nhớ là không được làm thường xuyên, ăn nhiều không tốt đâu ạ.”Ở thời đại này, các công thức nấu ăn đều được bảo mật, một món ăn ngon, một kiểu điểm tâm đều có thể thành bảo bối của các nhà. Nhưng ở đời sau, các loại công thức nấu ăn bay khắp trời, chỉ cần muốn làm món nào, lên mạng hoặc ra nhà sách là có thể tìm được hết.Công thức hiện nay của cô là bản thăng cấp đã được điều chỉnh theo khẩu vị yêu thích của bản thân.Lạc Di hỏi xin giấy bút, viết tròn hai trang giấy, ngoài công thức nấu nướng được viết rõ ràng từng bước còn đặc biệt nhấn mạnh vào các bước và các gia vị quan trọng nhất.Gói gia vị và gói dầu trong mì ăn liền cũng có công thức pha trộn, cách làm sốt cà chua chấm gà cũng được viết ra, rõ ràng rành mạch, chi tiết tỉ mỉ đến từng chút một.Nhiếp Khánh Vân vô cùng mừng rỡ, cô bé này thật quá tốt bụng: “Hai công thức này bao nhiêu tiền?”Thực ra nhà cha mẹ chị ấy và nhà chồng đều không thiếu tiền, cha mẹ chồng đều là những người có quyền có chức, chỉ cần giá cả không đến mức thái quá, chị ấy sẽ cam tâm trả cho hai bí phương này.Lạc Di khoát tay hào phóng: “Không cần đâu ạ, cô cứ thử vài lần hẳn sẽ làm ra được thôi.”Lạc Di không quá để tâm chuyện này, nói xong liền lịch bịch chạy về phía Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh dắt tay con gái ra về.Nhiếp Khánh Vân còn đang mải đọc công thức nấu ăn, không để ý Lạc Di đã chạy mất: “Như vậy sao được? Tiểu Di, Tiểu Di? Cháu đừng đi vội.”Đuổi theo đã không còn kịp.Cha mẹ chị ấy nghe thấy tiếng ồn bèn tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Nhiếp Khôn Minh cầm hai tờ giấy lên, đọc rõ nội dung, ông ấy lập tức nổi giận: “Sao con lại làm thế này hả? Công thức bí truyền nhà người ta mà con cũng dám hỏi xin? Sao lại làm ra loại chuyện như thế? Cha đã dạy các con thế nào hả?”Nhiếp Khánh Vân xấu hổ, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Con không lấy không của người ta, con cũng muốn trả tiền, nhưng mà Tiểu Di không muốn nhận đấy chứ.”Nhiếp Khôn Minh trừng mắt nhìn con gái một cái, còn dám nói thế, không ngẫm lại xem thân phận của mình với người ta khác biệt thế nào, hỏi lấy phương thức bí truyền nhà người ta trực tiếp như vậy, bảo người ta phải từ chối thế nào?Sống đến ngần này tuổi rồi còn thiếu hiểu biết và nông cạn đến thế.Nhưng chuyện đã như vậy rồi, có mắng cũng chẳng sửa lại được nữa, Nhiếp Khôn Minh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vầy đi, vừa rồi lúc trò chuyện cha có thấy họ nhắc tới căn nhà ở hẻm Nam La bên kia, con đi mua lại căn nhà đó rồi tặng họ coi như đáp lễ.”Lạc Di lấy chuyện đó ra chỉ để điều tiết bầu không khí, coi như kể một câu chuyện lí thú mà thôi, còn tiện thể khen gia phong nhà họ Nhiếp thật tốt, không giống nhà khác, con cái trong nhà vung tay đánh nhau vì gia sản, anh em trở mặt với nhau vì lợi ích.

Chương 308: Chương 308