Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 311: Chương 311

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Hả?” Lạc Quốc Vinh nghe nói mà ngây ra, lại còn có thể như thế sao?Ông cụ Tiêu sống lâu, từng trải nhiều, có nhiều kinh nghiệm, cũng càng hiểu cách đối nhân xử thế với các tầng lớp khác nhau, ông cụ nói: “Đúng đấy, ân tình khó trả, mà nợ nần thì dễ xử lí hơn. Có một số người họ đặc biệt kiêng kị nợ ân tình người khác.”Lạc Quốc Vinh vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn, một lát sau, ông mới nhảy dựng lên: “A a a, chúng ta đã có một căn nhà ở thủ đô!”Hệt như nằm mơ vậy, ông có cảm giác mình sắp không theo được dòng chảy của hiện thực rồi, vì nó chuyển ngoặt quá nhanh.Tới thủ đô một chuyến, thêm được một căn nhà lớn, thế này thì quá là k*ch th*ch rồi.Mắt Lạc Di đã sáng rực: “Cha, đợi khi nào con thi lên đại học, chúng ta chuyển nhà tới đây sống đi.”Có nhà là có thể chuyển hộ khẩu rồi, sau này hộ khẩu thủ đô khó làm lắm, tốn cả đống tiền, nhà cô nhanh chân chuyển về, tương lai có thể an cư lạc nghiệp, cắm rễ ở đây rồi.“Việc này…” Lạc Quốc Vinh cũng rất muốn, nhưng đổi sang sinh sống ở một hoàn cảnh xa lạ, ông vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.Thủ đô quá lớn, quá nhiều người, không giống thôn Lạc Gia.Thực ra ở nhà, tiếng nói của Lạc Di rất có trọng lượng, chỉ cần cô kiên trì thuyết phục, cha mẹ nhất định sẽ thỏa hiệp.Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là do cha mẹ cô rất yêu thương cô, ngay cả lên thị trấn cũng không muốn để cô đi một mình mà phải có người đi cùng mới yên tâm.Vì thế, nhà họ sao có thể để con gái cưng một mình tới tận thủ đô học được?“Cha mẹ muốn xa con sao? Cha không muốn để Tiểu Nhiên có thể hưởng thụ nền giáo dục tốt hơn sao?”Lạc Quốc Vinh suy nghĩ một lúc mới ngập ngừng đáp: “Cha hiểu, nhưng cha phải về bàn lại với mẹ con đã, để xem mẹ con nói thế nào.”Lạc Di lén cười thầm, thì cứ nói thẳng là để mẹ cô quyết định đi cho nhanh, lại còn bàn bạc nữa cơ.Nhưng Lạc Di cũng biết, mẹ luôn muốn thoát khỏi nơi đó, bầu không khí ở nông thôn quá bảo thủ, có chút động tĩnh khác thường cũng đủ khiến khắp nơi chú ý, bà không thích điều này.Mẹ cô rất có lý tưởng, chỉ cần cho bà một cơ hội, Lạc Di tin rằng bà nhất định sẽ tạo nên một tương lai đặc sắc.“Chúng ta đi xem nhà mới đã đi.”“Ừ.” Lạc Quốc Vinh nhanh chóng hưng phấn trở lại.Mấy người lần theo địa chỉ tới căn nhà mới, lại ngạc nhiên phát hiện đó chính là căn nhà có chín đứa con từng tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà họ đã gặp một lần.Lạc Quốc Vinh tiến đến, lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa đi vào, quan sát cấu trúc căn nhà.Nhà giữa có hai gian, gian phụ Đông, Tây mỗi bên một gian, một gian phòng phụ làm bếp, và có một nhà xí.Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, tường được quét vôi trắng, đi vào xem, bên trong trống rỗng không có gì cả.Sân không rộng lắm, chừng 50 mét vuông, nhưng có một giếng nhỏ.Lạc Quốc Vinh hết sức hài lòng, sau này gia đình ông ở đây là vừa đẹp.Nhưng Tiêu Thanh Bình có vẻ không được vui lắm, có nhà riêng rồi, Lạc Di còn chịu ở lại nhà cậu sao? Đột nhiên cảm thấy nhà mình quá rộng, quá nhiều phòng, trống rỗng đến khó chịu.Lạc Di ra cửa đứng nhìn dòng người qua lại, bên này thật náo nhiệt, bởi vì đây là địa phương tụ tập người dân Bắc Kinh chính gốc cho nên cảm giác rất bình dị yên ổn.“Em đang nhìn gì thế?” Tiêu Thanh Bình đã ra đứng sau lưng cô, nhìn theo tầm mắt của cô nhưng không thấy có gì đặc biệt.

“Hả?” Lạc Quốc Vinh nghe nói mà ngây ra, lại còn có thể như thế sao?

Ông cụ Tiêu sống lâu, từng trải nhiều, có nhiều kinh nghiệm, cũng càng hiểu cách đối nhân xử thế với các tầng lớp khác nhau, ông cụ nói: “Đúng đấy, ân tình khó trả, mà nợ nần thì dễ xử lí hơn. Có một số người họ đặc biệt kiêng kị nợ ân tình người khác.”

Lạc Quốc Vinh vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn, một lát sau, ông mới nhảy dựng lên: “A a a, chúng ta đã có một căn nhà ở thủ đô!”

Hệt như nằm mơ vậy, ông có cảm giác mình sắp không theo được dòng chảy của hiện thực rồi, vì nó chuyển ngoặt quá nhanh.

Tới thủ đô một chuyến, thêm được một căn nhà lớn, thế này thì quá là k*ch th*ch rồi.

Mắt Lạc Di đã sáng rực: “Cha, đợi khi nào con thi lên đại học, chúng ta chuyển nhà tới đây sống đi.”

Có nhà là có thể chuyển hộ khẩu rồi, sau này hộ khẩu thủ đô khó làm lắm, tốn cả đống tiền, nhà cô nhanh chân chuyển về, tương lai có thể an cư lạc nghiệp, cắm rễ ở đây rồi.

“Việc này…” Lạc Quốc Vinh cũng rất muốn, nhưng đổi sang sinh sống ở một hoàn cảnh xa lạ, ông vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

Thủ đô quá lớn, quá nhiều người, không giống thôn Lạc Gia.

Thực ra ở nhà, tiếng nói của Lạc Di rất có trọng lượng, chỉ cần cô kiên trì thuyết phục, cha mẹ nhất định sẽ thỏa hiệp.

Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là do cha mẹ cô rất yêu thương cô, ngay cả lên thị trấn cũng không muốn để cô đi một mình mà phải có người đi cùng mới yên tâm.

Vì thế, nhà họ sao có thể để con gái cưng một mình tới tận thủ đô học được?

“Cha mẹ muốn xa con sao? Cha không muốn để Tiểu Nhiên có thể hưởng thụ nền giáo dục tốt hơn sao?”

Lạc Quốc Vinh suy nghĩ một lúc mới ngập ngừng đáp: “Cha hiểu, nhưng cha phải về bàn lại với mẹ con đã, để xem mẹ con nói thế nào.”

Lạc Di lén cười thầm, thì cứ nói thẳng là để mẹ cô quyết định đi cho nhanh, lại còn bàn bạc nữa cơ.

Nhưng Lạc Di cũng biết, mẹ luôn muốn thoát khỏi nơi đó, bầu không khí ở nông thôn quá bảo thủ, có chút động tĩnh khác thường cũng đủ khiến khắp nơi chú ý, bà không thích điều này.

Mẹ cô rất có lý tưởng, chỉ cần cho bà một cơ hội, Lạc Di tin rằng bà nhất định sẽ tạo nên một tương lai đặc sắc.

“Chúng ta đi xem nhà mới đã đi.”

“Ừ.” Lạc Quốc Vinh nhanh chóng hưng phấn trở lại.

Mấy người lần theo địa chỉ tới căn nhà mới, lại ngạc nhiên phát hiện đó chính là căn nhà có chín đứa con từng tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà họ đã gặp một lần.

Lạc Quốc Vinh tiến đến, lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa đi vào, quan sát cấu trúc căn nhà.

Nhà giữa có hai gian, gian phụ Đông, Tây mỗi bên một gian, một gian phòng phụ làm bếp, và có một nhà xí.

Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, tường được quét vôi trắng, đi vào xem, bên trong trống rỗng không có gì cả.

Sân không rộng lắm, chừng 50 mét vuông, nhưng có một giếng nhỏ.

Lạc Quốc Vinh hết sức hài lòng, sau này gia đình ông ở đây là vừa đẹp.

Nhưng Tiêu Thanh Bình có vẻ không được vui lắm, có nhà riêng rồi, Lạc Di còn chịu ở lại nhà cậu sao? Đột nhiên cảm thấy nhà mình quá rộng, quá nhiều phòng, trống rỗng đến khó chịu.

Lạc Di ra cửa đứng nhìn dòng người qua lại, bên này thật náo nhiệt, bởi vì đây là địa phương tụ tập người dân Bắc Kinh chính gốc cho nên cảm giác rất bình dị yên ổn.

“Em đang nhìn gì thế?” Tiêu Thanh Bình đã ra đứng sau lưng cô, nhìn theo tầm mắt của cô nhưng không thấy có gì đặc biệt.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Hả?” Lạc Quốc Vinh nghe nói mà ngây ra, lại còn có thể như thế sao?Ông cụ Tiêu sống lâu, từng trải nhiều, có nhiều kinh nghiệm, cũng càng hiểu cách đối nhân xử thế với các tầng lớp khác nhau, ông cụ nói: “Đúng đấy, ân tình khó trả, mà nợ nần thì dễ xử lí hơn. Có một số người họ đặc biệt kiêng kị nợ ân tình người khác.”Lạc Quốc Vinh vẫn ngơ ngác chưa hoàn hồn, một lát sau, ông mới nhảy dựng lên: “A a a, chúng ta đã có một căn nhà ở thủ đô!”Hệt như nằm mơ vậy, ông có cảm giác mình sắp không theo được dòng chảy của hiện thực rồi, vì nó chuyển ngoặt quá nhanh.Tới thủ đô một chuyến, thêm được một căn nhà lớn, thế này thì quá là k*ch th*ch rồi.Mắt Lạc Di đã sáng rực: “Cha, đợi khi nào con thi lên đại học, chúng ta chuyển nhà tới đây sống đi.”Có nhà là có thể chuyển hộ khẩu rồi, sau này hộ khẩu thủ đô khó làm lắm, tốn cả đống tiền, nhà cô nhanh chân chuyển về, tương lai có thể an cư lạc nghiệp, cắm rễ ở đây rồi.“Việc này…” Lạc Quốc Vinh cũng rất muốn, nhưng đổi sang sinh sống ở một hoàn cảnh xa lạ, ông vẫn cảm thấy sợ hãi theo bản năng.Thủ đô quá lớn, quá nhiều người, không giống thôn Lạc Gia.Thực ra ở nhà, tiếng nói của Lạc Di rất có trọng lượng, chỉ cần cô kiên trì thuyết phục, cha mẹ nhất định sẽ thỏa hiệp.Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là do cha mẹ cô rất yêu thương cô, ngay cả lên thị trấn cũng không muốn để cô đi một mình mà phải có người đi cùng mới yên tâm.Vì thế, nhà họ sao có thể để con gái cưng một mình tới tận thủ đô học được?“Cha mẹ muốn xa con sao? Cha không muốn để Tiểu Nhiên có thể hưởng thụ nền giáo dục tốt hơn sao?”Lạc Quốc Vinh suy nghĩ một lúc mới ngập ngừng đáp: “Cha hiểu, nhưng cha phải về bàn lại với mẹ con đã, để xem mẹ con nói thế nào.”Lạc Di lén cười thầm, thì cứ nói thẳng là để mẹ cô quyết định đi cho nhanh, lại còn bàn bạc nữa cơ.Nhưng Lạc Di cũng biết, mẹ luôn muốn thoát khỏi nơi đó, bầu không khí ở nông thôn quá bảo thủ, có chút động tĩnh khác thường cũng đủ khiến khắp nơi chú ý, bà không thích điều này.Mẹ cô rất có lý tưởng, chỉ cần cho bà một cơ hội, Lạc Di tin rằng bà nhất định sẽ tạo nên một tương lai đặc sắc.“Chúng ta đi xem nhà mới đã đi.”“Ừ.” Lạc Quốc Vinh nhanh chóng hưng phấn trở lại.Mấy người lần theo địa chỉ tới căn nhà mới, lại ngạc nhiên phát hiện đó chính là căn nhà có chín đứa con từng tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà họ đã gặp một lần.Lạc Quốc Vinh tiến đến, lấy chìa khóa mở cửa, đẩy cửa đi vào, quan sát cấu trúc căn nhà.Nhà giữa có hai gian, gian phụ Đông, Tây mỗi bên một gian, một gian phòng phụ làm bếp, và có một nhà xí.Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, tường được quét vôi trắng, đi vào xem, bên trong trống rỗng không có gì cả.Sân không rộng lắm, chừng 50 mét vuông, nhưng có một giếng nhỏ.Lạc Quốc Vinh hết sức hài lòng, sau này gia đình ông ở đây là vừa đẹp.Nhưng Tiêu Thanh Bình có vẻ không được vui lắm, có nhà riêng rồi, Lạc Di còn chịu ở lại nhà cậu sao? Đột nhiên cảm thấy nhà mình quá rộng, quá nhiều phòng, trống rỗng đến khó chịu.Lạc Di ra cửa đứng nhìn dòng người qua lại, bên này thật náo nhiệt, bởi vì đây là địa phương tụ tập người dân Bắc Kinh chính gốc cho nên cảm giác rất bình dị yên ổn.“Em đang nhìn gì thế?” Tiêu Thanh Bình đã ra đứng sau lưng cô, nhìn theo tầm mắt của cô nhưng không thấy có gì đặc biệt.

Chương 311: Chương 311