Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 313: Chương 313
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Hả? Cái gì?” Thím Trình ngây ra.“Bao tiền?” Lạc Quốc Vinh lặp lại lần nữa: “Bà bán cho tôi theo giá thị trường, tôi thêm cho hai trăm đồng nữa.”Sắc mặt thím Trình tức thì thay đổi liên tục, tức đến phì phò kêu to: “Đây là nhà của tổ tiên tôi, đời đời truyền lại, là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán.”Thật ra, chính bà ta không có quyền quyết định, người nắm quyền trong nhà là chồng bà ta, à không, còn cả cha mẹ chồng nữa.Lạc Quốc Vinh bật cười ha hả: “À thế à. Vậy căn nhà này từ hôm nay sẽ là căn nhà tổ truyền của chúng tôi, tôi muốn truyền lại cho đời sau, là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán.”Trả lại nguyên vốn.Muốn chơi xấu, ai mà không biết?“Hừ!” Thím Trình vấp ngay phải đối tượng khó chơi, biết không thể thương lượng đành hung hăng trừng Lạc Quốc Vinh một cái rồi quay đầu bỏ đi.“Hừ hừ!” Lạc Quốc Vinh cố tình hừ mũi to tiếng hơn nữa, ai không biết khinh nhau.Thím Trình suýt thì vấp té ra đó, bà ta quay đầu lườm một cái muốn rách mắt, người này là lưu manh có phải không?Trời đất, ngẫm kĩ thì thật đáng sợ, hàng xóm sát vách là lưu manh thì sau này còn lợi dụng chèn ép sao được đây?Cắm mặt bước đi trong khi mải suy nghĩ, bà ta đ.â.m sầm vào một người đi ngược chiều, người kia kêu lên: “Bác gái, sao bác đi đường không nhìn ai vậy ạ?”Thím Trình ngẩng lên, đó là một cô gái thanh tú và quen thuộc.Thím ta hoảng sợ, vội vàng kéo tay cô gái, gượng cười tỏ ý xin lỗi: “Lộ Lộ à, bác không chú ý, đ.â.m vào cháu rồi à, có đau lắm không? Đừng giận bác nhé.”Bà ta chợt nảy lên một ý: “Vừa rồi bác bị người ta chọc tức, bực quá nên không để ý…”Hoàng Lộ nghe thấy thế thì quên cả giận: “Ai thế ạ? Ai mà to gan thế? Họ không biết bác là người thân của lãnh đạo trường đại học nông nghiệp của thủ đô hay sao?”Bình thường Hoàng Lộ rất thích khoe khoang có thân thích làm ông nọ bà kia như thế, rồi hưởng thụ ánh mắt hâm mộ từ người khác, đồng thời càng thích cảm giác được người ta bợ đỡ nịnh nọt.Nói dễ hiểu hơn là, cô ta là loại người thích hư vinh.Điều này lại đánh trúng ý thím Trình, bà ta đang muốn mượn oai ‘người thân là quan lớn’ này: “Đúng nhỉ, thế nào mà bác lại quên không nói, nào nào, chúng ta phải đi đòi lại thể diện, hạ bệ họ xuống đúng chỗ đi.”Chớ nói hàng xóm, ngay cả người một nhà cũng sẽ có tình trạng anh chèn ép em hay em đè đầu cưỡi cổ anh cơ mà.Để sau này không bị người ta lên mặt chèn ép, bà ta muốn liều một phen.“Đám du thủ du thực các người mở to mắt ra mà nhìn, đây là thân thích của lãnh đạo đại học nông nghiệp ở thủ đô, người ta có quyền có chức, có mặt có mũi, đi đến đâu cũng được nể trọng, đụng tới con bé, xui xẻo đừng kêu.”Bà ta dương dương tự đắc khoe khoang, còn nhấn mạnh một câu: “Con bé là cháu gái tôi đấy.”“Ha ha.” Lạc Di bật cười, lần đầu tiên chứng kiến cáo mượn oai hùm mà còn là hùm giả, thật là hết chỗ nói.Đây hẳn là em họ Dương Nam Ba nhỉ? Lần đầu gặp mặt đã thấy cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo, mũi hỉnh lên trời.Hoàng Lộ vừa thấy Lạc Di liền trợn to mắt, sao lại là nó nữa?Cô ta còn nhìn thấy sau lưng Lạc Di là Tiêu Thanh Bình, lòng càng thêm căng thẳng.Ông cụ Tiêu ghét nhất là những chuyện lấy tên tuổi người khác ra oai như thế: “Thân thích của cô là vị lãnh đạo nào? Dương Thần? Diêu Tư Giang? Uông Văn Học? Nói ra nghe coi, để tôi đi nói chuyện với họ.”Những cái tên đó đều là các vị thuộc tầng lớp quản lý của trường.
“Hả? Cái gì?” Thím Trình ngây ra.
“Bao tiền?” Lạc Quốc Vinh lặp lại lần nữa: “Bà bán cho tôi theo giá thị trường, tôi thêm cho hai trăm đồng nữa.”
Sắc mặt thím Trình tức thì thay đổi liên tục, tức đến phì phò kêu to: “Đây là nhà của tổ tiên tôi, đời đời truyền lại, là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Thật ra, chính bà ta không có quyền quyết định, người nắm quyền trong nhà là chồng bà ta, à không, còn cả cha mẹ chồng nữa.
Lạc Quốc Vinh bật cười ha hả: “À thế à. Vậy căn nhà này từ hôm nay sẽ là căn nhà tổ truyền của chúng tôi, tôi muốn truyền lại cho đời sau, là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán.”
Trả lại nguyên vốn.
Muốn chơi xấu, ai mà không biết?
“Hừ!” Thím Trình vấp ngay phải đối tượng khó chơi, biết không thể thương lượng đành hung hăng trừng Lạc Quốc Vinh một cái rồi quay đầu bỏ đi.
“Hừ hừ!” Lạc Quốc Vinh cố tình hừ mũi to tiếng hơn nữa, ai không biết khinh nhau.
Thím Trình suýt thì vấp té ra đó, bà ta quay đầu lườm một cái muốn rách mắt, người này là lưu manh có phải không?
Trời đất, ngẫm kĩ thì thật đáng sợ, hàng xóm sát vách là lưu manh thì sau này còn lợi dụng chèn ép sao được đây?
Cắm mặt bước đi trong khi mải suy nghĩ, bà ta đ.â.m sầm vào một người đi ngược chiều, người kia kêu lên: “Bác gái, sao bác đi đường không nhìn ai vậy ạ?”
Thím Trình ngẩng lên, đó là một cô gái thanh tú và quen thuộc.
Thím ta hoảng sợ, vội vàng kéo tay cô gái, gượng cười tỏ ý xin lỗi: “Lộ Lộ à, bác không chú ý, đ.â.m vào cháu rồi à, có đau lắm không? Đừng giận bác nhé.”
Bà ta chợt nảy lên một ý: “Vừa rồi bác bị người ta chọc tức, bực quá nên không để ý…”
Hoàng Lộ nghe thấy thế thì quên cả giận: “Ai thế ạ? Ai mà to gan thế? Họ không biết bác là người thân của lãnh đạo trường đại học nông nghiệp của thủ đô hay sao?”
Bình thường Hoàng Lộ rất thích khoe khoang có thân thích làm ông nọ bà kia như thế, rồi hưởng thụ ánh mắt hâm mộ từ người khác, đồng thời càng thích cảm giác được người ta bợ đỡ nịnh nọt.
Nói dễ hiểu hơn là, cô ta là loại người thích hư vinh.
Điều này lại đánh trúng ý thím Trình, bà ta đang muốn mượn oai ‘người thân là quan lớn’ này: “Đúng nhỉ, thế nào mà bác lại quên không nói, nào nào, chúng ta phải đi đòi lại thể diện, hạ bệ họ xuống đúng chỗ đi.”
Chớ nói hàng xóm, ngay cả người một nhà cũng sẽ có tình trạng anh chèn ép em hay em đè đầu cưỡi cổ anh cơ mà.
Để sau này không bị người ta lên mặt chèn ép, bà ta muốn liều một phen.
“Đám du thủ du thực các người mở to mắt ra mà nhìn, đây là thân thích của lãnh đạo đại học nông nghiệp ở thủ đô, người ta có quyền có chức, có mặt có mũi, đi đến đâu cũng được nể trọng, đụng tới con bé, xui xẻo đừng kêu.”
Bà ta dương dương tự đắc khoe khoang, còn nhấn mạnh một câu: “Con bé là cháu gái tôi đấy.”
“Ha ha.” Lạc Di bật cười, lần đầu tiên chứng kiến cáo mượn oai hùm mà còn là hùm giả, thật là hết chỗ nói.
Đây hẳn là em họ Dương Nam Ba nhỉ? Lần đầu gặp mặt đã thấy cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo, mũi hỉnh lên trời.
Hoàng Lộ vừa thấy Lạc Di liền trợn to mắt, sao lại là nó nữa?
Cô ta còn nhìn thấy sau lưng Lạc Di là Tiêu Thanh Bình, lòng càng thêm căng thẳng.
Ông cụ Tiêu ghét nhất là những chuyện lấy tên tuổi người khác ra oai như thế: “Thân thích của cô là vị lãnh đạo nào? Dương Thần? Diêu Tư Giang? Uông Văn Học? Nói ra nghe coi, để tôi đi nói chuyện với họ.”
Những cái tên đó đều là các vị thuộc tầng lớp quản lý của trường.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Hả? Cái gì?” Thím Trình ngây ra.“Bao tiền?” Lạc Quốc Vinh lặp lại lần nữa: “Bà bán cho tôi theo giá thị trường, tôi thêm cho hai trăm đồng nữa.”Sắc mặt thím Trình tức thì thay đổi liên tục, tức đến phì phò kêu to: “Đây là nhà của tổ tiên tôi, đời đời truyền lại, là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán.”Thật ra, chính bà ta không có quyền quyết định, người nắm quyền trong nhà là chồng bà ta, à không, còn cả cha mẹ chồng nữa.Lạc Quốc Vinh bật cười ha hả: “À thế à. Vậy căn nhà này từ hôm nay sẽ là căn nhà tổ truyền của chúng tôi, tôi muốn truyền lại cho đời sau, là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán.”Trả lại nguyên vốn.Muốn chơi xấu, ai mà không biết?“Hừ!” Thím Trình vấp ngay phải đối tượng khó chơi, biết không thể thương lượng đành hung hăng trừng Lạc Quốc Vinh một cái rồi quay đầu bỏ đi.“Hừ hừ!” Lạc Quốc Vinh cố tình hừ mũi to tiếng hơn nữa, ai không biết khinh nhau.Thím Trình suýt thì vấp té ra đó, bà ta quay đầu lườm một cái muốn rách mắt, người này là lưu manh có phải không?Trời đất, ngẫm kĩ thì thật đáng sợ, hàng xóm sát vách là lưu manh thì sau này còn lợi dụng chèn ép sao được đây?Cắm mặt bước đi trong khi mải suy nghĩ, bà ta đ.â.m sầm vào một người đi ngược chiều, người kia kêu lên: “Bác gái, sao bác đi đường không nhìn ai vậy ạ?”Thím Trình ngẩng lên, đó là một cô gái thanh tú và quen thuộc.Thím ta hoảng sợ, vội vàng kéo tay cô gái, gượng cười tỏ ý xin lỗi: “Lộ Lộ à, bác không chú ý, đ.â.m vào cháu rồi à, có đau lắm không? Đừng giận bác nhé.”Bà ta chợt nảy lên một ý: “Vừa rồi bác bị người ta chọc tức, bực quá nên không để ý…”Hoàng Lộ nghe thấy thế thì quên cả giận: “Ai thế ạ? Ai mà to gan thế? Họ không biết bác là người thân của lãnh đạo trường đại học nông nghiệp của thủ đô hay sao?”Bình thường Hoàng Lộ rất thích khoe khoang có thân thích làm ông nọ bà kia như thế, rồi hưởng thụ ánh mắt hâm mộ từ người khác, đồng thời càng thích cảm giác được người ta bợ đỡ nịnh nọt.Nói dễ hiểu hơn là, cô ta là loại người thích hư vinh.Điều này lại đánh trúng ý thím Trình, bà ta đang muốn mượn oai ‘người thân là quan lớn’ này: “Đúng nhỉ, thế nào mà bác lại quên không nói, nào nào, chúng ta phải đi đòi lại thể diện, hạ bệ họ xuống đúng chỗ đi.”Chớ nói hàng xóm, ngay cả người một nhà cũng sẽ có tình trạng anh chèn ép em hay em đè đầu cưỡi cổ anh cơ mà.Để sau này không bị người ta lên mặt chèn ép, bà ta muốn liều một phen.“Đám du thủ du thực các người mở to mắt ra mà nhìn, đây là thân thích của lãnh đạo đại học nông nghiệp ở thủ đô, người ta có quyền có chức, có mặt có mũi, đi đến đâu cũng được nể trọng, đụng tới con bé, xui xẻo đừng kêu.”Bà ta dương dương tự đắc khoe khoang, còn nhấn mạnh một câu: “Con bé là cháu gái tôi đấy.”“Ha ha.” Lạc Di bật cười, lần đầu tiên chứng kiến cáo mượn oai hùm mà còn là hùm giả, thật là hết chỗ nói.Đây hẳn là em họ Dương Nam Ba nhỉ? Lần đầu gặp mặt đã thấy cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo, mũi hỉnh lên trời.Hoàng Lộ vừa thấy Lạc Di liền trợn to mắt, sao lại là nó nữa?Cô ta còn nhìn thấy sau lưng Lạc Di là Tiêu Thanh Bình, lòng càng thêm căng thẳng.Ông cụ Tiêu ghét nhất là những chuyện lấy tên tuổi người khác ra oai như thế: “Thân thích của cô là vị lãnh đạo nào? Dương Thần? Diêu Tư Giang? Uông Văn Học? Nói ra nghe coi, để tôi đi nói chuyện với họ.”Những cái tên đó đều là các vị thuộc tầng lớp quản lý của trường.