Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 338: Chương 338

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di lại lục lọi một lúc, lấy ra hai mảnh vải đẹp, hai túi kẹo, bánh mì và một miếng bánh gato nhỏ, đưa cho thầy hiệu phó An: “Thầy, ai cũng có phần nhé.”Những thứ này đều là quà của khách nước ngoài cho cô.Thầy hiệu phó An nhìn những món quà trên tay, dở khóc dở cười, giáo viên sao có thể nhận quà của học sinh được? Nhưng Lạc Di nhất định ấn vào tay thầy.Thầy ấy mất nguyên ba ngày đi cùng cô, chuyện này nhất định phải cảm ơn.Tiễn thầy An ra về, Lạc Di mới mở túi lấy đồ hí hửng đưa cho mẹ: “Mẹ, đây là bánh gato mà mẹ thích ăn nè, mẹ nếm thử đi.”Bánh gato kem bơ này, Lạc Di đã nhờ một thợ làm bánh già đã về hưu làm cho, người bình thường không có diễm phúc nếm đâu.Ngô Tiểu Thanh giật mình, cô bé con này thật là tinh tế, cái gì cũng khắc ghi trong lòng, mỗi điều con bé hứa hẹn với bà, nó đều ghi nhớ và thực hiện bằng được.Lòng ấm sực lên, bà cầm chiếc thìa múc một miếng nhỏ, nếm thử, lớp bơ mềm mượt như tơ lụa tan trong miệng, vô số chuyện cũ ùa về, viền mắt chợt đỏ ửng.Lạc Quốc Vinh đau lòng nói: “Em khóc cái gì? Nếu mà thích thế thì để anh mua cho em, ngày nào cũng ăn.”Ngô Tiểu Thanh bật cười, không phải vì thích mới khóc, bà chỉ đang cảm khái mà thôi.Cảm khái chuyện xưa, và cũng cảm khái tấm lòng thơm thảo của con gái mình.Khi Lạc Nhiên tan học, cả nhà bốn người cùng nhau chia sẻ miếng bánh gato nhỏ, mỗi người chẳng được nhiều, nhưng lại ngọt đến tận tâm can.Lạc Di dễ dàng thăng lên cấp ba bằng thành tích đứng nhất huyện, Lạc Nhiên cũng đã thi lên cấp hai.Lạc Nhiên được mẹ và chị gái dạy kèm, nhảy lớp hai lần, tất cả chỉ để cả gia đình có thể cùng lên thị trấn sinh sống với nhau.Lạc Quốc Vinh không muốn làm ruộng, cực khổ quá, hiện nay ông chỉ làm thủ công, học tập, nghiên cứu nấu ăn, chăm sóc gia đình, làm việc nhà, bố trí một ngày kín không kẽ hở, nhưng lại không quá vất vả, ông rất hài lòng.Ngô Tiểu Thanh cũng không nhàn rỗi, mỗi người đều có trách nhiệm và công việc riêng, đều đang cố gắng hướng về cuộc sống mới.Trong thôn có nhà bác hai rồi, nên chuyện gì họ cũng có thể nắm bắt sớm, không sợ mù tin tức.Nhà bác hai họ Lạc mỗi tháng dựa vào làm đồ thủ công và trồng thảo dược có thể kiếm được hơn chục đồng tiền, cuộc sống cũng ngày một đi lên.Mỗi tuần, bác hai sẽ lên thị trấn một chuyến: “Chú ba này, đây là nhóm hàng lần này, chú nghiệm hàng đi.”Ông ta còn xách theo một giỏ rau nhà mình trồng, đủ để gia đình Lạc Di ăn trong một tuần.Lạc Quốc Vinh mới cho làm chiếc bàn đá trong sân, lại dựng một giàn nho, ngồi dưới đó vừa râm mát dễ chịu lại vừa sáng sủa.Ông đổ đồ ra bàn, tỉ mỉ kiểm tra từng món.Chất lượng nhất định phải bảo đảm chặt chẽ.Lạc Tiểu Đào nhìn quanh, sân sạch sẽ gọn gàng, góc phòng còn có bồn hoa, góc sân bên kia quây lưới nuôi bốn con gà.Hiện giờ ở thị trấn khá khan hiếm trứng gà, chi bằng nhà tự nuôi vài con, trong huyện thành không quản chặt mấy chuyện thế này.“Chú ba, Tiểu Di đi đâu rồi ạ?”“Đi mua dưa hấu với mẹ rồi, lát em nó sẽ về.”Lạc Tiểu Đào gật đầu, lần nào cha tới đây cũng sẽ dắt theo mình để bồi dưỡng tình cảm cùng Lạc Di, Lạc Tiểu Đào cũng hiểu, mối quan hệ anh em giữa cha mình và chú ba rất bình thường, cho nên muốn gắn kết hai nhà thì phải dựa vào thế hệ con cái là mình cùng Lạc Di Lạc Nhiên.

Lạc Di lại lục lọi một lúc, lấy ra hai mảnh vải đẹp, hai túi kẹo, bánh mì và một miếng bánh gato nhỏ, đưa cho thầy hiệu phó An: “Thầy, ai cũng có phần nhé.”

Những thứ này đều là quà của khách nước ngoài cho cô.

Thầy hiệu phó An nhìn những món quà trên tay, dở khóc dở cười, giáo viên sao có thể nhận quà của học sinh được? Nhưng Lạc Di nhất định ấn vào tay thầy.

Thầy ấy mất nguyên ba ngày đi cùng cô, chuyện này nhất định phải cảm ơn.

Tiễn thầy An ra về, Lạc Di mới mở túi lấy đồ hí hửng đưa cho mẹ: “Mẹ, đây là bánh gato mà mẹ thích ăn nè, mẹ nếm thử đi.”

Bánh gato kem bơ này, Lạc Di đã nhờ một thợ làm bánh già đã về hưu làm cho, người bình thường không có diễm phúc nếm đâu.

Ngô Tiểu Thanh giật mình, cô bé con này thật là tinh tế, cái gì cũng khắc ghi trong lòng, mỗi điều con bé hứa hẹn với bà, nó đều ghi nhớ và thực hiện bằng được.

Lòng ấm sực lên, bà cầm chiếc thìa múc một miếng nhỏ, nếm thử, lớp bơ mềm mượt như tơ lụa tan trong miệng, vô số chuyện cũ ùa về, viền mắt chợt đỏ ửng.

Lạc Quốc Vinh đau lòng nói: “Em khóc cái gì? Nếu mà thích thế thì để anh mua cho em, ngày nào cũng ăn.”

Ngô Tiểu Thanh bật cười, không phải vì thích mới khóc, bà chỉ đang cảm khái mà thôi.

Cảm khái chuyện xưa, và cũng cảm khái tấm lòng thơm thảo của con gái mình.

Khi Lạc Nhiên tan học, cả nhà bốn người cùng nhau chia sẻ miếng bánh gato nhỏ, mỗi người chẳng được nhiều, nhưng lại ngọt đến tận tâm can.

Lạc Di dễ dàng thăng lên cấp ba bằng thành tích đứng nhất huyện, Lạc Nhiên cũng đã thi lên cấp hai.

Lạc Nhiên được mẹ và chị gái dạy kèm, nhảy lớp hai lần, tất cả chỉ để cả gia đình có thể cùng lên thị trấn sinh sống với nhau.

Lạc Quốc Vinh không muốn làm ruộng, cực khổ quá, hiện nay ông chỉ làm thủ công, học tập, nghiên cứu nấu ăn, chăm sóc gia đình, làm việc nhà, bố trí một ngày kín không kẽ hở, nhưng lại không quá vất vả, ông rất hài lòng.

Ngô Tiểu Thanh cũng không nhàn rỗi, mỗi người đều có trách nhiệm và công việc riêng, đều đang cố gắng hướng về cuộc sống mới.

Trong thôn có nhà bác hai rồi, nên chuyện gì họ cũng có thể nắm bắt sớm, không sợ mù tin tức.

Nhà bác hai họ Lạc mỗi tháng dựa vào làm đồ thủ công và trồng thảo dược có thể kiếm được hơn chục đồng tiền, cuộc sống cũng ngày một đi lên.

Mỗi tuần, bác hai sẽ lên thị trấn một chuyến: “Chú ba này, đây là nhóm hàng lần này, chú nghiệm hàng đi.”

Ông ta còn xách theo một giỏ rau nhà mình trồng, đủ để gia đình Lạc Di ăn trong một tuần.

Lạc Quốc Vinh mới cho làm chiếc bàn đá trong sân, lại dựng một giàn nho, ngồi dưới đó vừa râm mát dễ chịu lại vừa sáng sủa.

Ông đổ đồ ra bàn, tỉ mỉ kiểm tra từng món.

Chất lượng nhất định phải bảo đảm chặt chẽ.

Lạc Tiểu Đào nhìn quanh, sân sạch sẽ gọn gàng, góc phòng còn có bồn hoa, góc sân bên kia quây lưới nuôi bốn con gà.

Hiện giờ ở thị trấn khá khan hiếm trứng gà, chi bằng nhà tự nuôi vài con, trong huyện thành không quản chặt mấy chuyện thế này.

“Chú ba, Tiểu Di đi đâu rồi ạ?”

“Đi mua dưa hấu với mẹ rồi, lát em nó sẽ về.”

Lạc Tiểu Đào gật đầu, lần nào cha tới đây cũng sẽ dắt theo mình để bồi dưỡng tình cảm cùng Lạc Di, Lạc Tiểu Đào cũng hiểu, mối quan hệ anh em giữa cha mình và chú ba rất bình thường, cho nên muốn gắn kết hai nhà thì phải dựa vào thế hệ con cái là mình cùng Lạc Di Lạc Nhiên.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di lại lục lọi một lúc, lấy ra hai mảnh vải đẹp, hai túi kẹo, bánh mì và một miếng bánh gato nhỏ, đưa cho thầy hiệu phó An: “Thầy, ai cũng có phần nhé.”Những thứ này đều là quà của khách nước ngoài cho cô.Thầy hiệu phó An nhìn những món quà trên tay, dở khóc dở cười, giáo viên sao có thể nhận quà của học sinh được? Nhưng Lạc Di nhất định ấn vào tay thầy.Thầy ấy mất nguyên ba ngày đi cùng cô, chuyện này nhất định phải cảm ơn.Tiễn thầy An ra về, Lạc Di mới mở túi lấy đồ hí hửng đưa cho mẹ: “Mẹ, đây là bánh gato mà mẹ thích ăn nè, mẹ nếm thử đi.”Bánh gato kem bơ này, Lạc Di đã nhờ một thợ làm bánh già đã về hưu làm cho, người bình thường không có diễm phúc nếm đâu.Ngô Tiểu Thanh giật mình, cô bé con này thật là tinh tế, cái gì cũng khắc ghi trong lòng, mỗi điều con bé hứa hẹn với bà, nó đều ghi nhớ và thực hiện bằng được.Lòng ấm sực lên, bà cầm chiếc thìa múc một miếng nhỏ, nếm thử, lớp bơ mềm mượt như tơ lụa tan trong miệng, vô số chuyện cũ ùa về, viền mắt chợt đỏ ửng.Lạc Quốc Vinh đau lòng nói: “Em khóc cái gì? Nếu mà thích thế thì để anh mua cho em, ngày nào cũng ăn.”Ngô Tiểu Thanh bật cười, không phải vì thích mới khóc, bà chỉ đang cảm khái mà thôi.Cảm khái chuyện xưa, và cũng cảm khái tấm lòng thơm thảo của con gái mình.Khi Lạc Nhiên tan học, cả nhà bốn người cùng nhau chia sẻ miếng bánh gato nhỏ, mỗi người chẳng được nhiều, nhưng lại ngọt đến tận tâm can.Lạc Di dễ dàng thăng lên cấp ba bằng thành tích đứng nhất huyện, Lạc Nhiên cũng đã thi lên cấp hai.Lạc Nhiên được mẹ và chị gái dạy kèm, nhảy lớp hai lần, tất cả chỉ để cả gia đình có thể cùng lên thị trấn sinh sống với nhau.Lạc Quốc Vinh không muốn làm ruộng, cực khổ quá, hiện nay ông chỉ làm thủ công, học tập, nghiên cứu nấu ăn, chăm sóc gia đình, làm việc nhà, bố trí một ngày kín không kẽ hở, nhưng lại không quá vất vả, ông rất hài lòng.Ngô Tiểu Thanh cũng không nhàn rỗi, mỗi người đều có trách nhiệm và công việc riêng, đều đang cố gắng hướng về cuộc sống mới.Trong thôn có nhà bác hai rồi, nên chuyện gì họ cũng có thể nắm bắt sớm, không sợ mù tin tức.Nhà bác hai họ Lạc mỗi tháng dựa vào làm đồ thủ công và trồng thảo dược có thể kiếm được hơn chục đồng tiền, cuộc sống cũng ngày một đi lên.Mỗi tuần, bác hai sẽ lên thị trấn một chuyến: “Chú ba này, đây là nhóm hàng lần này, chú nghiệm hàng đi.”Ông ta còn xách theo một giỏ rau nhà mình trồng, đủ để gia đình Lạc Di ăn trong một tuần.Lạc Quốc Vinh mới cho làm chiếc bàn đá trong sân, lại dựng một giàn nho, ngồi dưới đó vừa râm mát dễ chịu lại vừa sáng sủa.Ông đổ đồ ra bàn, tỉ mỉ kiểm tra từng món.Chất lượng nhất định phải bảo đảm chặt chẽ.Lạc Tiểu Đào nhìn quanh, sân sạch sẽ gọn gàng, góc phòng còn có bồn hoa, góc sân bên kia quây lưới nuôi bốn con gà.Hiện giờ ở thị trấn khá khan hiếm trứng gà, chi bằng nhà tự nuôi vài con, trong huyện thành không quản chặt mấy chuyện thế này.“Chú ba, Tiểu Di đi đâu rồi ạ?”“Đi mua dưa hấu với mẹ rồi, lát em nó sẽ về.”Lạc Tiểu Đào gật đầu, lần nào cha tới đây cũng sẽ dắt theo mình để bồi dưỡng tình cảm cùng Lạc Di, Lạc Tiểu Đào cũng hiểu, mối quan hệ anh em giữa cha mình và chú ba rất bình thường, cho nên muốn gắn kết hai nhà thì phải dựa vào thế hệ con cái là mình cùng Lạc Di Lạc Nhiên.

Chương 338: Chương 338