Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 359: Chương 359
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Gặp được cô rồi, rốt cuộc ông ấy cũng hiểu vì sao Lạc Xuân Mai lại hận cô.Tư chất thông minh, nổi tiếng khắp nơi, quả thực rất dễ khiến những người bình thường ở bên cạnh cảm thấy mất thăng bằng.Mà Lạc Xuân Mai lại chính là kiểu người bình thường có lòng dạ hẹp hòi đó.“Đó là vinh hạnh của nó.” Nhiếp Khôn Minh không khỏi vui thay Lạc Di.Đây cũng xem như trong họa có phúc.Hai nhân viên ngành đặc biệt nhìn nhau, khẽ gật đầu, đây có thể xem như một kết cục tốt đẹp.Lạc Di không biết mình ngủ bao lâu mới tỉnh lại, là đói nên mới tỉnh. Cô mờ mịt nhìn trần nhà, đây là đâu vậy?Ngô Tiểu Thanh chạy tới, khẽ bóp mặt con gái: “Tiểu Di, con tỉnh rồi, có đói không? Có cháo thịt heo hầm, sườn heo chiên, cá kho.”Bà và chồng thay nhau trông con gái, con đã ngủ một ngày một đêm, khiến bọn họ rất lo lắng.Lạc Di nghe thấy mà ch** n**c miếng, lật người dậy: “Con muốn ăn.”Cô vừa mới tỉnh ngủ, mặt vẫn còn đỏ, nhưng mắt lại tỏa sáng lấp lánh.“Suỵt.” Ngô Tiểu Thanh đặt ngón tay trên miệng, hất cằm. Lạc Di nhìn theo tầm mắt của bà, thấy Lạc Quốc Vinh và Lạc Nhiên đang ngủ say trên một cái giường khác.Ngô Tiểu Thanh nhét đồ rửa mặt vào tay cô: “Con đi rửa mặt trước đi, mẹ đi hâm lại đồ ăn.”“Dạ.”Đây là nhà khách, hoàn cảnh rất tốt, thiết kế theo phong cách căn hộ, có phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ngủ có hai cái giường, bàn sách và TV.Lạc Di cảm thấy người hơi bẩn nên tắm luôn, tắm sạch sẽ khoan khoái mới ra khỏi phòng vệ sinh. Ngô Tiểu Thanh đã hâm đồ ăn xong, ba món mặn một món canh, một hộp cơm lớn. Hai mẹ con ăn hết,Ăn no xong, Lạc Di sờ túi, nhưng thấy trống trơn: “Mẹ, trên người mẹ có tiền không?”Cô muốn mua một bộ quần áo để thay, cô thấy bộ trên người hôi rồi, mùa Hè rất khó chịu.Ngô Tiểu Thanh cũng không mang theo tiền: “Anh công an thầm đưa cho mẹ mười đồng, phải tính hết vào tiền ăn và tiền về nhà.”Lúc đi quá vội, họ căn bản không nghĩ được nhiều.Lạc Di buồn rầu thở dài, vừa định nói gì đó lại nghe có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.Cửa mở ra, hai mẹ con nhìn về phía cửa, là Nhiếp Khôn Minh. Ông ấy vẫy tay với Lạc Di.Lạc Di đi theo sau ông ấy, hai người chậm rãi đi dạo quanh đại viện của nhà khách một vòng. Hôm nay nóng, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng.Trong sân có một cây đại thụ cao ngút trời, mấy người ôm không hết.“Chuyện lần này do ai làm, trong lòng cháu cũng biết đúng không?”Lạc Di đã đoán được từ lâu: “Lạc Xuân Mai ạ.”Nhiếp Khôn Minh khẽ an ủi: “Cháu đừng nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là thủ tục bình thường thôi. Thời điểm này rất nhạy cảm, dù là gió thổ cỏ lay thì cấp trên cũng phải hỏi đến.”Khống chế một nhân tố không xác định ở trong tay là điều rất bình thường.Lạc Di mím môi: “Giờ chị ấy sao rồi ạ?”Nhiếp Khôn Minh chỉ gặp Lạc Xuân Mai một lần, cũng chỉ đi cùng đường chứ không trò chuyện: “Cũng được, cách ly xã hội, không lo áo cơm, bình thường làm chút việc, không để nó nhàn rỗi.”Cách ly xã hội, có người canh chừng, không được tự do, vẫy mà cũng được à? Sống như thế có khác gì c.h.ế.t đâu?Lạc Di ngẩng đầu lên không thấy được ngọn cây đại thụ, tâm trạng rất phức tạp.“Như thế cũng tốt.”Nhiếp Khôn Minh lo cô nghĩ nhiều nên tiết lộ cho cô biết: “Không chỉ có cháu, các học sinh giỏi tỉnh đều bị điều tra.”Lạc Di ngây người, thốt lên: “Các ông muốn đưa chúng cháu ra nước ngoài đào tạo ạ?”
Gặp được cô rồi, rốt cuộc ông ấy cũng hiểu vì sao Lạc Xuân Mai lại hận cô.
Tư chất thông minh, nổi tiếng khắp nơi, quả thực rất dễ khiến những người bình thường ở bên cạnh cảm thấy mất thăng bằng.
Mà Lạc Xuân Mai lại chính là kiểu người bình thường có lòng dạ hẹp hòi đó.
“Đó là vinh hạnh của nó.” Nhiếp Khôn Minh không khỏi vui thay Lạc Di.
Đây cũng xem như trong họa có phúc.
Hai nhân viên ngành đặc biệt nhìn nhau, khẽ gật đầu, đây có thể xem như một kết cục tốt đẹp.
Lạc Di không biết mình ngủ bao lâu mới tỉnh lại, là đói nên mới tỉnh. Cô mờ mịt nhìn trần nhà, đây là đâu vậy?
Ngô Tiểu Thanh chạy tới, khẽ bóp mặt con gái: “Tiểu Di, con tỉnh rồi, có đói không? Có cháo thịt heo hầm, sườn heo chiên, cá kho.”
Bà và chồng thay nhau trông con gái, con đã ngủ một ngày một đêm, khiến bọn họ rất lo lắng.
Lạc Di nghe thấy mà ch** n**c miếng, lật người dậy: “Con muốn ăn.”
Cô vừa mới tỉnh ngủ, mặt vẫn còn đỏ, nhưng mắt lại tỏa sáng lấp lánh.
“Suỵt.” Ngô Tiểu Thanh đặt ngón tay trên miệng, hất cằm. Lạc Di nhìn theo tầm mắt của bà, thấy Lạc Quốc Vinh và Lạc Nhiên đang ngủ say trên một cái giường khác.
Ngô Tiểu Thanh nhét đồ rửa mặt vào tay cô: “Con đi rửa mặt trước đi, mẹ đi hâm lại đồ ăn.”
“Dạ.”
Đây là nhà khách, hoàn cảnh rất tốt, thiết kế theo phong cách căn hộ, có phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ngủ có hai cái giường, bàn sách và TV.
Lạc Di cảm thấy người hơi bẩn nên tắm luôn, tắm sạch sẽ khoan khoái mới ra khỏi phòng vệ sinh. Ngô Tiểu Thanh đã hâm đồ ăn xong, ba món mặn một món canh, một hộp cơm lớn. Hai mẹ con ăn hết,
Ăn no xong, Lạc Di sờ túi, nhưng thấy trống trơn: “Mẹ, trên người mẹ có tiền không?”
Cô muốn mua một bộ quần áo để thay, cô thấy bộ trên người hôi rồi, mùa Hè rất khó chịu.
Ngô Tiểu Thanh cũng không mang theo tiền: “Anh công an thầm đưa cho mẹ mười đồng, phải tính hết vào tiền ăn và tiền về nhà.”
Lúc đi quá vội, họ căn bản không nghĩ được nhiều.
Lạc Di buồn rầu thở dài, vừa định nói gì đó lại nghe có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.
Cửa mở ra, hai mẹ con nhìn về phía cửa, là Nhiếp Khôn Minh. Ông ấy vẫy tay với Lạc Di.
Lạc Di đi theo sau ông ấy, hai người chậm rãi đi dạo quanh đại viện của nhà khách một vòng. Hôm nay nóng, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng.
Trong sân có một cây đại thụ cao ngút trời, mấy người ôm không hết.
“Chuyện lần này do ai làm, trong lòng cháu cũng biết đúng không?”
Lạc Di đã đoán được từ lâu: “Lạc Xuân Mai ạ.”
Nhiếp Khôn Minh khẽ an ủi: “Cháu đừng nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là thủ tục bình thường thôi. Thời điểm này rất nhạy cảm, dù là gió thổ cỏ lay thì cấp trên cũng phải hỏi đến.”
Khống chế một nhân tố không xác định ở trong tay là điều rất bình thường.
Lạc Di mím môi: “Giờ chị ấy sao rồi ạ?”
Nhiếp Khôn Minh chỉ gặp Lạc Xuân Mai một lần, cũng chỉ đi cùng đường chứ không trò chuyện: “Cũng được, cách ly xã hội, không lo áo cơm, bình thường làm chút việc, không để nó nhàn rỗi.”
Cách ly xã hội, có người canh chừng, không được tự do, vẫy mà cũng được à? Sống như thế có khác gì c.h.ế.t đâu?
Lạc Di ngẩng đầu lên không thấy được ngọn cây đại thụ, tâm trạng rất phức tạp.
“Như thế cũng tốt.”
Nhiếp Khôn Minh lo cô nghĩ nhiều nên tiết lộ cho cô biết: “Không chỉ có cháu, các học sinh giỏi tỉnh đều bị điều tra.”
Lạc Di ngây người, thốt lên: “Các ông muốn đưa chúng cháu ra nước ngoài đào tạo ạ?”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Gặp được cô rồi, rốt cuộc ông ấy cũng hiểu vì sao Lạc Xuân Mai lại hận cô.Tư chất thông minh, nổi tiếng khắp nơi, quả thực rất dễ khiến những người bình thường ở bên cạnh cảm thấy mất thăng bằng.Mà Lạc Xuân Mai lại chính là kiểu người bình thường có lòng dạ hẹp hòi đó.“Đó là vinh hạnh của nó.” Nhiếp Khôn Minh không khỏi vui thay Lạc Di.Đây cũng xem như trong họa có phúc.Hai nhân viên ngành đặc biệt nhìn nhau, khẽ gật đầu, đây có thể xem như một kết cục tốt đẹp.Lạc Di không biết mình ngủ bao lâu mới tỉnh lại, là đói nên mới tỉnh. Cô mờ mịt nhìn trần nhà, đây là đâu vậy?Ngô Tiểu Thanh chạy tới, khẽ bóp mặt con gái: “Tiểu Di, con tỉnh rồi, có đói không? Có cháo thịt heo hầm, sườn heo chiên, cá kho.”Bà và chồng thay nhau trông con gái, con đã ngủ một ngày một đêm, khiến bọn họ rất lo lắng.Lạc Di nghe thấy mà ch** n**c miếng, lật người dậy: “Con muốn ăn.”Cô vừa mới tỉnh ngủ, mặt vẫn còn đỏ, nhưng mắt lại tỏa sáng lấp lánh.“Suỵt.” Ngô Tiểu Thanh đặt ngón tay trên miệng, hất cằm. Lạc Di nhìn theo tầm mắt của bà, thấy Lạc Quốc Vinh và Lạc Nhiên đang ngủ say trên một cái giường khác.Ngô Tiểu Thanh nhét đồ rửa mặt vào tay cô: “Con đi rửa mặt trước đi, mẹ đi hâm lại đồ ăn.”“Dạ.”Đây là nhà khách, hoàn cảnh rất tốt, thiết kế theo phong cách căn hộ, có phòng vệ sinh riêng. Trong phòng ngủ có hai cái giường, bàn sách và TV.Lạc Di cảm thấy người hơi bẩn nên tắm luôn, tắm sạch sẽ khoan khoái mới ra khỏi phòng vệ sinh. Ngô Tiểu Thanh đã hâm đồ ăn xong, ba món mặn một món canh, một hộp cơm lớn. Hai mẹ con ăn hết,Ăn no xong, Lạc Di sờ túi, nhưng thấy trống trơn: “Mẹ, trên người mẹ có tiền không?”Cô muốn mua một bộ quần áo để thay, cô thấy bộ trên người hôi rồi, mùa Hè rất khó chịu.Ngô Tiểu Thanh cũng không mang theo tiền: “Anh công an thầm đưa cho mẹ mười đồng, phải tính hết vào tiền ăn và tiền về nhà.”Lúc đi quá vội, họ căn bản không nghĩ được nhiều.Lạc Di buồn rầu thở dài, vừa định nói gì đó lại nghe có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.Cửa mở ra, hai mẹ con nhìn về phía cửa, là Nhiếp Khôn Minh. Ông ấy vẫy tay với Lạc Di.Lạc Di đi theo sau ông ấy, hai người chậm rãi đi dạo quanh đại viện của nhà khách một vòng. Hôm nay nóng, mọi người đều nghỉ ngơi trong phòng.Trong sân có một cây đại thụ cao ngút trời, mấy người ôm không hết.“Chuyện lần này do ai làm, trong lòng cháu cũng biết đúng không?”Lạc Di đã đoán được từ lâu: “Lạc Xuân Mai ạ.”Nhiếp Khôn Minh khẽ an ủi: “Cháu đừng nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là thủ tục bình thường thôi. Thời điểm này rất nhạy cảm, dù là gió thổ cỏ lay thì cấp trên cũng phải hỏi đến.”Khống chế một nhân tố không xác định ở trong tay là điều rất bình thường.Lạc Di mím môi: “Giờ chị ấy sao rồi ạ?”Nhiếp Khôn Minh chỉ gặp Lạc Xuân Mai một lần, cũng chỉ đi cùng đường chứ không trò chuyện: “Cũng được, cách ly xã hội, không lo áo cơm, bình thường làm chút việc, không để nó nhàn rỗi.”Cách ly xã hội, có người canh chừng, không được tự do, vẫy mà cũng được à? Sống như thế có khác gì c.h.ế.t đâu?Lạc Di ngẩng đầu lên không thấy được ngọn cây đại thụ, tâm trạng rất phức tạp.“Như thế cũng tốt.”Nhiếp Khôn Minh lo cô nghĩ nhiều nên tiết lộ cho cô biết: “Không chỉ có cháu, các học sinh giỏi tỉnh đều bị điều tra.”Lạc Di ngây người, thốt lên: “Các ông muốn đưa chúng cháu ra nước ngoài đào tạo ạ?”