Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 363: Chương 363
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ba ngày sau, cả nhà Lạc Di lên chuyến xe lửa đến thủ đô cùng với thầy thuốc Lý.Ban đầu thầy thuốc Lý muốn ở lại thôn Lạc Gia, nhưng đã bị lời nói của Lạc Di lay động.Cô nói, ai lại không muốn có người cha tuyệt vời nhất?Giữa thầy thuốc chân đất cố thủ ở thôn Lạc Gia và thầy thuốc ở thủ đô, ai có năng lực cạnh tranh hơn? Ai có thể giành được sự tôn trọng và tình yêu của trẻ con hơn?Giữa cha mẹ và con cái không phải chỉ có mỗi tình thân, mà còn xen lẫn lợi ích.Cha mẹ sẽ yêu thương đứa trẻ có tiền đồ nhất, con cái sẽ thích cha mẹ có năng lực nhất, đây là bản chất của con người.Thầy thuốc Lý bị thuyết phục, dự định đến thủ đô để tìm kiếm cơ hội, xem liệu ông ấy có thể tìm được đơn vị và học thêm mấy năm, lấy bằng chính quy, tìm cách có được chỗ đứng ở thủ đô hay không.Lạc Nhiên là người hưng phấn nhất, khuôn mặt nhỏ ghé bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không chớp mắt."Chị ơi, xe lửa này chạy nhanh thật đó."“Ừm.” - Lạc Di nằm trên giường, buồn ngủ, vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng buồn ngủ không kém vì sáng phải dậy quá sớm.Chỉ có Lạc Nhiên lần đầu tiên đi xa nhà, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, không nỡ đi ngủ."Ôi, còn nhanh hơn cả ô tô nữa. Vậy mà em luôn cho rằng ô tô là phương tiện di chuyển nhanh nhất trên thế giới."Lạc Di không mở mắt nổi: "Máy bay mới nhanh nhất."Hai mắt Lạc Nhiên sáng lên: "Em nhất định phải ngồi máy bay một lần trong đời."Cậu bé không chờ được hồi đáp, vừa quay đầu liền thấy cha mẹ và chị gái đều đã ngủ thiếp đi, chán nản bĩu môi rồi tiếp tục nằm sấp ngắm phong cảnh.Nhìn một hồi cảm thấy nhàm nhán, chỉ đành leo lên chỗ của mình nằm nghỉ, cậu bé không dám sang bên cạnh tìm cha nuôi, sợ có bọn buôn người.Lạc Quốc Vinh hé mí mắt, thấy con trai rốt cuộc cũng đi ngủ, mới an tâm yên giấc.Trong bốn ngày này, nước nóng và đồ ăn sẽ được giao đều đặn theo giờ giấc, không cần rời khỏi toa xe, nên gia đình bớt lo vài phần.Cuối cùng cũng đến nơi, Ngô Tiểu Thanh đeo một cái túi lớn, một tay nắm con gái, một tay nắm con trai, chen lấn qua đám đông, chật vật bước xuống xe lửa, nhưng trong nháy mắt, bà đã bị tách khỏi Lạc Quốc Vinh và thầy thuốc Lý đang xách hành lý.Thật sự có quá nhiều người, đông đúc, hỗn loạn.Ngô Tiểu Thanh đành phải đợi ở lối ra, chờ bọn họ tới tụ họp.Kết quả cứ chờ mãi, không biết chuyện gì xảy ra, chẳng đợi được ai làm bà không khỏi lo lắng."Tiểu Di, liệu cha con có xảy ra chuyện gì không?"Lạc Di nghĩ ngợi, không có điện thoại quả thực rất bất tiện, cô bóp chiếc túi ba lô, bên trong đều là tài liệu quan trọng và đồ dùng cá nhân: "Vào nhà ga nhờ thông báo tìm người đi ạ, đồng chí Lạc Quốc Vinh, người nhà của anh đang chờ ở lối ra số một, mau đến nhanh."“Phì.” - Ngô Tiểu Thanh không khỏi bật cười: "Được rồi."Đột nhiên, một người đàn ông đi tới và nói: "Vị đồng chí này, cần giúp đỡ gì sao?"Ngô Tiểu Thanh theo bản năng ôm chặt hai đứa bé, phòng bị nhìn hắn: “Không cần.”Người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ: "Các người đi đâu? Có chỗ ở chưa? Tôi có xe, có thể chở các người một đoạn..."Khi không ân cần, không gian cũng ác, Ngô Tiểu Thanh cau mày: “Đừng tới đây.”“Đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi chính là…” - Người đàn ông cố gắng tỏ ra tử tế, hạ thấp giọng: “Tôi muốn giới thiệu cho các người một khách sạn, sạch sẽ, vệ sinh tiện nghi, chủ nhiệt tình hiếu khách…”
Ba ngày sau, cả nhà Lạc Di lên chuyến xe lửa đến thủ đô cùng với thầy thuốc Lý.
Ban đầu thầy thuốc Lý muốn ở lại thôn Lạc Gia, nhưng đã bị lời nói của Lạc Di lay động.
Cô nói, ai lại không muốn có người cha tuyệt vời nhất?
Giữa thầy thuốc chân đất cố thủ ở thôn Lạc Gia và thầy thuốc ở thủ đô, ai có năng lực cạnh tranh hơn? Ai có thể giành được sự tôn trọng và tình yêu của trẻ con hơn?
Giữa cha mẹ và con cái không phải chỉ có mỗi tình thân, mà còn xen lẫn lợi ích.
Cha mẹ sẽ yêu thương đứa trẻ có tiền đồ nhất, con cái sẽ thích cha mẹ có năng lực nhất, đây là bản chất của con người.
Thầy thuốc Lý bị thuyết phục, dự định đến thủ đô để tìm kiếm cơ hội, xem liệu ông ấy có thể tìm được đơn vị và học thêm mấy năm, lấy bằng chính quy, tìm cách có được chỗ đứng ở thủ đô hay không.
Lạc Nhiên là người hưng phấn nhất, khuôn mặt nhỏ ghé bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không chớp mắt.
"Chị ơi, xe lửa này chạy nhanh thật đó."
“Ừm.” - Lạc Di nằm trên giường, buồn ngủ, vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng buồn ngủ không kém vì sáng phải dậy quá sớm.
Chỉ có Lạc Nhiên lần đầu tiên đi xa nhà, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, không nỡ đi ngủ.
"Ôi, còn nhanh hơn cả ô tô nữa. Vậy mà em luôn cho rằng ô tô là phương tiện di chuyển nhanh nhất trên thế giới."
Lạc Di không mở mắt nổi: "Máy bay mới nhanh nhất."
Hai mắt Lạc Nhiên sáng lên: "Em nhất định phải ngồi máy bay một lần trong đời."
Cậu bé không chờ được hồi đáp, vừa quay đầu liền thấy cha mẹ và chị gái đều đã ngủ thiếp đi, chán nản bĩu môi rồi tiếp tục nằm sấp ngắm phong cảnh.
Nhìn một hồi cảm thấy nhàm nhán, chỉ đành leo lên chỗ của mình nằm nghỉ, cậu bé không dám sang bên cạnh tìm cha nuôi, sợ có bọn buôn người.
Lạc Quốc Vinh hé mí mắt, thấy con trai rốt cuộc cũng đi ngủ, mới an tâm yên giấc.
Trong bốn ngày này, nước nóng và đồ ăn sẽ được giao đều đặn theo giờ giấc, không cần rời khỏi toa xe, nên gia đình bớt lo vài phần.
Cuối cùng cũng đến nơi, Ngô Tiểu Thanh đeo một cái túi lớn, một tay nắm con gái, một tay nắm con trai, chen lấn qua đám đông, chật vật bước xuống xe lửa, nhưng trong nháy mắt, bà đã bị tách khỏi Lạc Quốc Vinh và thầy thuốc Lý đang xách hành lý.
Thật sự có quá nhiều người, đông đúc, hỗn loạn.
Ngô Tiểu Thanh đành phải đợi ở lối ra, chờ bọn họ tới tụ họp.
Kết quả cứ chờ mãi, không biết chuyện gì xảy ra, chẳng đợi được ai làm bà không khỏi lo lắng.
"Tiểu Di, liệu cha con có xảy ra chuyện gì không?"
Lạc Di nghĩ ngợi, không có điện thoại quả thực rất bất tiện, cô bóp chiếc túi ba lô, bên trong đều là tài liệu quan trọng và đồ dùng cá nhân: "Vào nhà ga nhờ thông báo tìm người đi ạ, đồng chí Lạc Quốc Vinh, người nhà của anh đang chờ ở lối ra số một, mau đến nhanh."
“Phì.” - Ngô Tiểu Thanh không khỏi bật cười: "Được rồi."
Đột nhiên, một người đàn ông đi tới và nói: "Vị đồng chí này, cần giúp đỡ gì sao?"
Ngô Tiểu Thanh theo bản năng ôm chặt hai đứa bé, phòng bị nhìn hắn: “Không cần.”
Người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ: "Các người đi đâu? Có chỗ ở chưa? Tôi có xe, có thể chở các người một đoạn..."
Khi không ân cần, không gian cũng ác, Ngô Tiểu Thanh cau mày: “Đừng tới đây.”
“Đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi chính là…” - Người đàn ông cố gắng tỏ ra tử tế, hạ thấp giọng: “Tôi muốn giới thiệu cho các người một khách sạn, sạch sẽ, vệ sinh tiện nghi, chủ nhiệt tình hiếu khách…”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ba ngày sau, cả nhà Lạc Di lên chuyến xe lửa đến thủ đô cùng với thầy thuốc Lý.Ban đầu thầy thuốc Lý muốn ở lại thôn Lạc Gia, nhưng đã bị lời nói của Lạc Di lay động.Cô nói, ai lại không muốn có người cha tuyệt vời nhất?Giữa thầy thuốc chân đất cố thủ ở thôn Lạc Gia và thầy thuốc ở thủ đô, ai có năng lực cạnh tranh hơn? Ai có thể giành được sự tôn trọng và tình yêu của trẻ con hơn?Giữa cha mẹ và con cái không phải chỉ có mỗi tình thân, mà còn xen lẫn lợi ích.Cha mẹ sẽ yêu thương đứa trẻ có tiền đồ nhất, con cái sẽ thích cha mẹ có năng lực nhất, đây là bản chất của con người.Thầy thuốc Lý bị thuyết phục, dự định đến thủ đô để tìm kiếm cơ hội, xem liệu ông ấy có thể tìm được đơn vị và học thêm mấy năm, lấy bằng chính quy, tìm cách có được chỗ đứng ở thủ đô hay không.Lạc Nhiên là người hưng phấn nhất, khuôn mặt nhỏ ghé bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài không chớp mắt."Chị ơi, xe lửa này chạy nhanh thật đó."“Ừm.” - Lạc Di nằm trên giường, buồn ngủ, vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng buồn ngủ không kém vì sáng phải dậy quá sớm.Chỉ có Lạc Nhiên lần đầu tiên đi xa nhà, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, không nỡ đi ngủ."Ôi, còn nhanh hơn cả ô tô nữa. Vậy mà em luôn cho rằng ô tô là phương tiện di chuyển nhanh nhất trên thế giới."Lạc Di không mở mắt nổi: "Máy bay mới nhanh nhất."Hai mắt Lạc Nhiên sáng lên: "Em nhất định phải ngồi máy bay một lần trong đời."Cậu bé không chờ được hồi đáp, vừa quay đầu liền thấy cha mẹ và chị gái đều đã ngủ thiếp đi, chán nản bĩu môi rồi tiếp tục nằm sấp ngắm phong cảnh.Nhìn một hồi cảm thấy nhàm nhán, chỉ đành leo lên chỗ của mình nằm nghỉ, cậu bé không dám sang bên cạnh tìm cha nuôi, sợ có bọn buôn người.Lạc Quốc Vinh hé mí mắt, thấy con trai rốt cuộc cũng đi ngủ, mới an tâm yên giấc.Trong bốn ngày này, nước nóng và đồ ăn sẽ được giao đều đặn theo giờ giấc, không cần rời khỏi toa xe, nên gia đình bớt lo vài phần.Cuối cùng cũng đến nơi, Ngô Tiểu Thanh đeo một cái túi lớn, một tay nắm con gái, một tay nắm con trai, chen lấn qua đám đông, chật vật bước xuống xe lửa, nhưng trong nháy mắt, bà đã bị tách khỏi Lạc Quốc Vinh và thầy thuốc Lý đang xách hành lý.Thật sự có quá nhiều người, đông đúc, hỗn loạn.Ngô Tiểu Thanh đành phải đợi ở lối ra, chờ bọn họ tới tụ họp.Kết quả cứ chờ mãi, không biết chuyện gì xảy ra, chẳng đợi được ai làm bà không khỏi lo lắng."Tiểu Di, liệu cha con có xảy ra chuyện gì không?"Lạc Di nghĩ ngợi, không có điện thoại quả thực rất bất tiện, cô bóp chiếc túi ba lô, bên trong đều là tài liệu quan trọng và đồ dùng cá nhân: "Vào nhà ga nhờ thông báo tìm người đi ạ, đồng chí Lạc Quốc Vinh, người nhà của anh đang chờ ở lối ra số một, mau đến nhanh."“Phì.” - Ngô Tiểu Thanh không khỏi bật cười: "Được rồi."Đột nhiên, một người đàn ông đi tới và nói: "Vị đồng chí này, cần giúp đỡ gì sao?"Ngô Tiểu Thanh theo bản năng ôm chặt hai đứa bé, phòng bị nhìn hắn: “Không cần.”Người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ: "Các người đi đâu? Có chỗ ở chưa? Tôi có xe, có thể chở các người một đoạn..."Khi không ân cần, không gian cũng ác, Ngô Tiểu Thanh cau mày: “Đừng tới đây.”“Đừng sợ, tôi không phải người xấu, tôi chính là…” - Người đàn ông cố gắng tỏ ra tử tế, hạ thấp giọng: “Tôi muốn giới thiệu cho các người một khách sạn, sạch sẽ, vệ sinh tiện nghi, chủ nhiệt tình hiếu khách…”