Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 376: Chương 376
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Bận gì thế?” Dương Nam Ba luôn thấy bản thân bị ghét bỏ, là ảo giác sao ta?Lạc Di chỉ sách ở một bên, Dương Nam Ba cúi đầu nhìn, cừ thật, toán cao cấp, vật lý, sinh học, sách về phương diện máy vi tính, chất một chồng dầy.“Còn chưa khai giảng mà, gấp gì chứ? Trước hết cứ vui chơi tận hưởng cái đi.”Lạc Di đã chơi rồi, lòng ham chơi của cô không nhiều, khả năng tự chủ mạnh hơn người bình thường: “Cần cù bù thông minh.”Dương Nam Ba cười ha hả: “Em là sinh viên xuất sắc đậu vào Bắc Đại, em mà ngốc ư?”Lạc Di thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Phải so với ai đã, so với anh thì chắc chắn không ngốc rồi.”Dương Nam Ba: “...”“Thôi được, vậy em so với ai?”“Tiêu Thanh Bình.” Lạc Di cười tít mắt nói: “Phải so với kẻ mạnh, so với kẻ yếu thì mất giá quá.”Kẻ yếu Dương Nam Ba: “...”Tôi khổ quá mà.Hoàng Lộ đứng ngoài cửa đỏ bừng hai mắt, nghe tiếng cười nói vui vẻ ở trong phòng thì tủi thân không thôi.Không có ai chạy ra an ủi cô ta cả.Thím Trình dẫn cháu trai về, đúng lúc thấy cô ta: “Lộ Lộ, sao cháu đứng bên ngoài khóc vậy? Sao thế? Ai ăn h.i.ế.p cháu hả?”“Cháu...” Hoàng Lộ thấy người thân thì càng tủi thân hơn, vừa định méc thì thím Trình đã kéo cô ta qua, “Cháu chạy nhầm chỗ rồi, đó là nhà người khác, chẳng lẽ cháu bị cảm nắng rồi hả? Ngay cả cửa nhà mình cũng không nhận ra, thật đáng thương.”Lời của Hoàng Lộ chợt khựng lại, nói với bà ta thì được gì chứ?“Cháu cảm nắng rồi.” Còn có thể giải thích như nào đây? Thật mất mặt.Thím Trình rất coi trọng cô cháu gái thi đậu đại học này: “Bác biết mà, tới đây, trong nhà có chè đậu xanh, ăn một chén là đỡ thôi.”Hoàng Lộ ăn một chén chè đậu xanh, tâm tình dễ chịu hơn nhiều: “Bác ơi, bác có quen nhà bên cạnh không?”“Không quen, nhà họ thích đóng cửa, cũng không hay ra ngoài.” Nhà thím Trình chật hẹp, có mấy phòng, khi đóng cửa nhà lại thì càng tối hơn. “Cơ mà, giáo sư già của trường tụi con đã chuyển đến ở, quan hệ của họ rất tốt.”Bà ta vẫn kính nể những người có bản lĩnh.“Bác có rảnh ...” Vốn dĩ Hoàng Lộ định để bà ta đi lấy lòng giáo sư Tiêu, móc nối quan hệ cho tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi đi, quan hệ có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không phải của cô ta: “Cháu tới nhà bên cạnh xem thử.”“Có cần bác đi cùng con không?”“Không cần đâu, anh họ cháu đang ở đó.”“Anh họ họ Dương ấy hử?” Mắt thím Trình sáng lên: “Cậu ấy có bạn gái chưa? Chi bằng giới thiệu chị họ cháu cho cậu ấy đi, phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”Con gái được gả vào nhà giàu thì cả đời cũng không cần lo nữa.Hoàng Lộ ghét nhất thói hám lợi của bà ta, cũng không nghĩ nữa, cháu trai của hiệu trưởng trường cấp ba sao có thể cưới người dân bình thường cơ chứ? “Cháu không nhúng tay vào chuyện của anh ấy được, mắt nhìn của nhà họ Dương rất cao.”Thím Trình vừa nghe thì nản lòng: “Thật tiếc hai đưa là anh em họ, nếu không sẽ rất xứng đôi.”“Sẽ có người tốt hơn thôi.” Hoàng Lộ ghét người khác hám lợi, nhưng cô ta thì không vậy, lòng cô ta cao tận mây xanh.“Vậy có cơ hội thì nhanh chóng nắm lấy.” Thím Trình chỉ mong sao cô ta được gả vào nhà giàu, rồi dẫn cả nhà cùng lên theo: “Thanh xuân của con gái chỉ được mấy năm, đừng chỉ học không, gả cho người có điều kiện tốt mới là lựa chọn thông minh nhất.”“Cháu biết rồi.” Hoàng Lộ nỗ lực vào đại học không chỉ để tìm một công việc tốt, mà còn để tô điểm cho bản thân, nâng cao giá trị bản thân và thuận lợi gả vào một gia đình giàu có.
“Bận gì thế?” Dương Nam Ba luôn thấy bản thân bị ghét bỏ, là ảo giác sao ta?
Lạc Di chỉ sách ở một bên, Dương Nam Ba cúi đầu nhìn, cừ thật, toán cao cấp, vật lý, sinh học, sách về phương diện máy vi tính, chất một chồng dầy.
“Còn chưa khai giảng mà, gấp gì chứ? Trước hết cứ vui chơi tận hưởng cái đi.”
Lạc Di đã chơi rồi, lòng ham chơi của cô không nhiều, khả năng tự chủ mạnh hơn người bình thường: “Cần cù bù thông minh.”
Dương Nam Ba cười ha hả: “Em là sinh viên xuất sắc đậu vào Bắc Đại, em mà ngốc ư?”
Lạc Di thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Phải so với ai đã, so với anh thì chắc chắn không ngốc rồi.”
Dương Nam Ba: “...”
“Thôi được, vậy em so với ai?”
“Tiêu Thanh Bình.” Lạc Di cười tít mắt nói: “Phải so với kẻ mạnh, so với kẻ yếu thì mất giá quá.”
Kẻ yếu Dương Nam Ba: “...”Tôi khổ quá mà.
Hoàng Lộ đứng ngoài cửa đỏ bừng hai mắt, nghe tiếng cười nói vui vẻ ở trong phòng thì tủi thân không thôi.
Không có ai chạy ra an ủi cô ta cả.
Thím Trình dẫn cháu trai về, đúng lúc thấy cô ta: “Lộ Lộ, sao cháu đứng bên ngoài khóc vậy? Sao thế? Ai ăn h.i.ế.p cháu hả?”
“Cháu...” Hoàng Lộ thấy người thân thì càng tủi thân hơn, vừa định méc thì thím Trình đã kéo cô ta qua, “Cháu chạy nhầm chỗ rồi, đó là nhà người khác, chẳng lẽ cháu bị cảm nắng rồi hả? Ngay cả cửa nhà mình cũng không nhận ra, thật đáng thương.”
Lời của Hoàng Lộ chợt khựng lại, nói với bà ta thì được gì chứ?
“Cháu cảm nắng rồi.” Còn có thể giải thích như nào đây? Thật mất mặt.
Thím Trình rất coi trọng cô cháu gái thi đậu đại học này: “Bác biết mà, tới đây, trong nhà có chè đậu xanh, ăn một chén là đỡ thôi.”
Hoàng Lộ ăn một chén chè đậu xanh, tâm tình dễ chịu hơn nhiều: “Bác ơi, bác có quen nhà bên cạnh không?”
“Không quen, nhà họ thích đóng cửa, cũng không hay ra ngoài.” Nhà thím Trình chật hẹp, có mấy phòng, khi đóng cửa nhà lại thì càng tối hơn. “Cơ mà, giáo sư già của trường tụi con đã chuyển đến ở, quan hệ của họ rất tốt.”
Bà ta vẫn kính nể những người có bản lĩnh.
“Bác có rảnh ...” Vốn dĩ Hoàng Lộ định để bà ta đi lấy lòng giáo sư Tiêu, móc nối quan hệ cho tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi đi, quan hệ có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không phải của cô ta: “Cháu tới nhà bên cạnh xem thử.”
“Có cần bác đi cùng con không?”
“Không cần đâu, anh họ cháu đang ở đó.”
“Anh họ họ Dương ấy hử?” Mắt thím Trình sáng lên: “Cậu ấy có bạn gái chưa? Chi bằng giới thiệu chị họ cháu cho cậu ấy đi, phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”
Con gái được gả vào nhà giàu thì cả đời cũng không cần lo nữa.
Hoàng Lộ ghét nhất thói hám lợi của bà ta, cũng không nghĩ nữa, cháu trai của hiệu trưởng trường cấp ba sao có thể cưới người dân bình thường cơ chứ? “Cháu không nhúng tay vào chuyện của anh ấy được, mắt nhìn của nhà họ Dương rất cao.”
Thím Trình vừa nghe thì nản lòng: “Thật tiếc hai đưa là anh em họ, nếu không sẽ rất xứng đôi.”
“Sẽ có người tốt hơn thôi.” Hoàng Lộ ghét người khác hám lợi, nhưng cô ta thì không vậy, lòng cô ta cao tận mây xanh.
“Vậy có cơ hội thì nhanh chóng nắm lấy.” Thím Trình chỉ mong sao cô ta được gả vào nhà giàu, rồi dẫn cả nhà cùng lên theo: “Thanh xuân của con gái chỉ được mấy năm, đừng chỉ học không, gả cho người có điều kiện tốt mới là lựa chọn thông minh nhất.”
“Cháu biết rồi.” Hoàng Lộ nỗ lực vào đại học không chỉ để tìm một công việc tốt, mà còn để tô điểm cho bản thân, nâng cao giá trị bản thân và thuận lợi gả vào một gia đình giàu có.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Bận gì thế?” Dương Nam Ba luôn thấy bản thân bị ghét bỏ, là ảo giác sao ta?Lạc Di chỉ sách ở một bên, Dương Nam Ba cúi đầu nhìn, cừ thật, toán cao cấp, vật lý, sinh học, sách về phương diện máy vi tính, chất một chồng dầy.“Còn chưa khai giảng mà, gấp gì chứ? Trước hết cứ vui chơi tận hưởng cái đi.”Lạc Di đã chơi rồi, lòng ham chơi của cô không nhiều, khả năng tự chủ mạnh hơn người bình thường: “Cần cù bù thông minh.”Dương Nam Ba cười ha hả: “Em là sinh viên xuất sắc đậu vào Bắc Đại, em mà ngốc ư?”Lạc Di thản nhiên liếc nhìn anh ta: “Phải so với ai đã, so với anh thì chắc chắn không ngốc rồi.”Dương Nam Ba: “...”“Thôi được, vậy em so với ai?”“Tiêu Thanh Bình.” Lạc Di cười tít mắt nói: “Phải so với kẻ mạnh, so với kẻ yếu thì mất giá quá.”Kẻ yếu Dương Nam Ba: “...”Tôi khổ quá mà.Hoàng Lộ đứng ngoài cửa đỏ bừng hai mắt, nghe tiếng cười nói vui vẻ ở trong phòng thì tủi thân không thôi.Không có ai chạy ra an ủi cô ta cả.Thím Trình dẫn cháu trai về, đúng lúc thấy cô ta: “Lộ Lộ, sao cháu đứng bên ngoài khóc vậy? Sao thế? Ai ăn h.i.ế.p cháu hả?”“Cháu...” Hoàng Lộ thấy người thân thì càng tủi thân hơn, vừa định méc thì thím Trình đã kéo cô ta qua, “Cháu chạy nhầm chỗ rồi, đó là nhà người khác, chẳng lẽ cháu bị cảm nắng rồi hả? Ngay cả cửa nhà mình cũng không nhận ra, thật đáng thương.”Lời của Hoàng Lộ chợt khựng lại, nói với bà ta thì được gì chứ?“Cháu cảm nắng rồi.” Còn có thể giải thích như nào đây? Thật mất mặt.Thím Trình rất coi trọng cô cháu gái thi đậu đại học này: “Bác biết mà, tới đây, trong nhà có chè đậu xanh, ăn một chén là đỡ thôi.”Hoàng Lộ ăn một chén chè đậu xanh, tâm tình dễ chịu hơn nhiều: “Bác ơi, bác có quen nhà bên cạnh không?”“Không quen, nhà họ thích đóng cửa, cũng không hay ra ngoài.” Nhà thím Trình chật hẹp, có mấy phòng, khi đóng cửa nhà lại thì càng tối hơn. “Cơ mà, giáo sư già của trường tụi con đã chuyển đến ở, quan hệ của họ rất tốt.”Bà ta vẫn kính nể những người có bản lĩnh.“Bác có rảnh ...” Vốn dĩ Hoàng Lộ định để bà ta đi lấy lòng giáo sư Tiêu, móc nối quan hệ cho tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi đi, quan hệ có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không phải của cô ta: “Cháu tới nhà bên cạnh xem thử.”“Có cần bác đi cùng con không?”“Không cần đâu, anh họ cháu đang ở đó.”“Anh họ họ Dương ấy hử?” Mắt thím Trình sáng lên: “Cậu ấy có bạn gái chưa? Chi bằng giới thiệu chị họ cháu cho cậu ấy đi, phù sa không chảy ra ruộng ngoài.”Con gái được gả vào nhà giàu thì cả đời cũng không cần lo nữa.Hoàng Lộ ghét nhất thói hám lợi của bà ta, cũng không nghĩ nữa, cháu trai của hiệu trưởng trường cấp ba sao có thể cưới người dân bình thường cơ chứ? “Cháu không nhúng tay vào chuyện của anh ấy được, mắt nhìn của nhà họ Dương rất cao.”Thím Trình vừa nghe thì nản lòng: “Thật tiếc hai đưa là anh em họ, nếu không sẽ rất xứng đôi.”“Sẽ có người tốt hơn thôi.” Hoàng Lộ ghét người khác hám lợi, nhưng cô ta thì không vậy, lòng cô ta cao tận mây xanh.“Vậy có cơ hội thì nhanh chóng nắm lấy.” Thím Trình chỉ mong sao cô ta được gả vào nhà giàu, rồi dẫn cả nhà cùng lên theo: “Thanh xuân của con gái chỉ được mấy năm, đừng chỉ học không, gả cho người có điều kiện tốt mới là lựa chọn thông minh nhất.”“Cháu biết rồi.” Hoàng Lộ nỗ lực vào đại học không chỉ để tìm một công việc tốt, mà còn để tô điểm cho bản thân, nâng cao giá trị bản thân và thuận lợi gả vào một gia đình giàu có.