Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 399: Chương 399

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di mỉm cười ngọt ngào: “Rất cảm ơn sư huynh, em sẽ cố gắng.”Sau này mọi người chỉ biết nước Mỹ là cường quốc khoa học kĩ thuật nhưng họ đã quên mất vào những năm bảy mươi, tám mươi, Liên Xô là nước có thể tranh ngôi vua khoa học kĩ thuật với Mỹ.Đến khi Liên Xô giải thể thì mới dần dần xuống dốc.Cô cũng dâng trà cho sư mẫu, sư mẫu tặng cho cô một sợi dây chuyền phỉ thúy, thế nước rất đủ: “Sau này em hãy thường xuyên đến nhà chơi nhé.”“Cảm ơn sư mẫu.” Lạc Di quan sát thấy chiếc vòng này rất quý giá nhưng bề trên đã tặng thì không thể từ chối.Lạc Di cũng dâng quà bái sư, bốn món bánh ngọt, hai đôi giày bông, đều là đồ nhà tự làm.Sư mẫu đi giày vào, cảm thấy đế giày rất mềm lại còn rất nhẹ, cảm giác rất dễ chịu, kiểu dáng cũng rất đẹp.“Kích cỡ rất vừa chân, sao em lại biết được số đo giày của cô vậy?”“Em đã hỏi thầy ạ.” Lạc Di nắm lấy tay Ngô Tiểu Thanh, khuôn mặt tươi cười: “Là mẹ em tự tay may đấy ạ, mong cô sẽ thích nó.”Sư mẫu nắm lấy tay Tiểu Thanh, nhìn đi nhìn lại cũng thấy rất quen mắt, thật sự rất kì lạ.“Rất đẹp, cô thích lắm, Tiểu Ngô thật là khéo tay.”Lạc Di rất vui vẻ đi một vòng, tà áo phấp phới uyển chuyển trong không trung: “Mẹ của em rất khéo tay ạ, bộ đồ này của em là do bà ấy tự may đấy ạ.”Sư mẫu rất biết nhìn đồ, chiếc áo khoác này rất hợp với Lạc Di, vừa có sự ngọt ngào của thiếu nữ mà lại không mất đi sự thanh cao.Sư mẫu hết lời khen ngợi, Ngô Tiểu Thanh cảm thấy rất đáng giá: “Cảm ơn bà, nếu bà không chê thì tôi rất muốn may cho hai người một bộ quần áo, để tôi cũng được thể hiện một chút tay nghề .”Ngô Tiểu Thanh rất khéo nói chuyện, lại hài hước nên sư mẫu rất thích bà, cứ nắm tay bà mãi không buông.Lạc Di tùm tỉm cười chỉ vào hộp bánh ngọt tinh xảo: “Thầy, thầy không mở hộp ra xem một chút à?”Hộp điểm tâm có kiểu dáng Trung Quốc, bên trong lại là Trung Tây kết hợp, bốn loại gồm bánh tart trứng, bánh bông lan giòn tan, bánh sữa dừa, bánh sữa bò khoai môn, màu sắc xinh đẹp, tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật.Mắt ông Mạc sáng lên, từ trước đến nay ông thích ăn bánh ngọt nhưng sức khỏe không tốt lắm, bánh kẹo ở Thủ Đô vừa lắm dầu mỡ lại rất cứng, ông ấy cũng không cắn được.Ông cầm một miếng bánh tart trứng lên ăn, cảm giác giòn xốp ngay lập tức đã làm ông ấy đầu hàng, tràn ngập vị sữa, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp, lớp nhân bên trong thì tươi mịn, nhiều lớp phong phú.Trước mặt mọi người, ông ấy đã ăn xong một cái lại lập tức cầm lên một cái bánh nước cốt dừa.Mấy người bạn tốt lão Phương trông thấy thì khóe miệng co rút lại, để bọn họ nhìn ông ta ăn ư? Đây là cách ông ta đãi khách à? Lão già này càng ngày càng mất nết.Ngũ sư huynh nuột một ngụm nước bọt, anh ấy một lòng yêu thích nghiên cứu khoa học nhưng lại có một khuyết điểm là ham ăn.Có lẽ lúc còn nhỏ thiếu ăn nên khi đã trưởng thành lại trở nên háu ăn: “Thầy ơi, có ngon không ạ?”Ông Mạc nhìn người học trò háu ăn một cái, liếc một cái rồi cầm hộp bánh kéo gần đến chỗ mình hơn một chút: “Bình thường, bình thường thôi.”Ngũ sư huynh: “…” Nếu thầy không kéo hộp đi thì may ra anh ấy còn tin được.Mọi người: “...” Cái lão già này xấu tính c.h.ế.t đi được..

Lạc Di mỉm cười ngọt ngào: “Rất cảm ơn sư huynh, em sẽ cố gắng.”

Sau này mọi người chỉ biết nước Mỹ là cường quốc khoa học kĩ thuật nhưng họ đã quên mất vào những năm bảy mươi, tám mươi, Liên Xô là nước có thể tranh ngôi vua khoa học kĩ thuật với Mỹ.

Đến khi Liên Xô giải thể thì mới dần dần xuống dốc.

Cô cũng dâng trà cho sư mẫu, sư mẫu tặng cho cô một sợi dây chuyền phỉ thúy, thế nước rất đủ: “Sau này em hãy thường xuyên đến nhà chơi nhé.”

“Cảm ơn sư mẫu.” Lạc Di quan sát thấy chiếc vòng này rất quý giá nhưng bề trên đã tặng thì không thể từ chối.

Lạc Di cũng dâng quà bái sư, bốn món bánh ngọt, hai đôi giày bông, đều là đồ nhà tự làm.

Sư mẫu đi giày vào, cảm thấy đế giày rất mềm lại còn rất nhẹ, cảm giác rất dễ chịu, kiểu dáng cũng rất đẹp.

“Kích cỡ rất vừa chân, sao em lại biết được số đo giày của cô vậy?”

“Em đã hỏi thầy ạ.” Lạc Di nắm lấy tay Ngô Tiểu Thanh, khuôn mặt tươi cười: “Là mẹ em tự tay may đấy ạ, mong cô sẽ thích nó.”

Sư mẫu nắm lấy tay Tiểu Thanh, nhìn đi nhìn lại cũng thấy rất quen mắt, thật sự rất kì lạ.

“Rất đẹp, cô thích lắm, Tiểu Ngô thật là khéo tay.”

Lạc Di rất vui vẻ đi một vòng, tà áo phấp phới uyển chuyển trong không trung: “Mẹ của em rất khéo tay ạ, bộ đồ này của em là do bà ấy tự may đấy ạ.”

Sư mẫu rất biết nhìn đồ, chiếc áo khoác này rất hợp với Lạc Di, vừa có sự ngọt ngào của thiếu nữ mà lại không mất đi sự thanh cao.

Sư mẫu hết lời khen ngợi, Ngô Tiểu Thanh cảm thấy rất đáng giá: “Cảm ơn bà, nếu bà không chê thì tôi rất muốn may cho hai người một bộ quần áo, để tôi cũng được thể hiện một chút tay nghề .”

Ngô Tiểu Thanh rất khéo nói chuyện, lại hài hước nên sư mẫu rất thích bà, cứ nắm tay bà mãi không buông.

Lạc Di tùm tỉm cười chỉ vào hộp bánh ngọt tinh xảo: “Thầy, thầy không mở hộp ra xem một chút à?”

Hộp điểm tâm có kiểu dáng Trung Quốc, bên trong lại là Trung Tây kết hợp, bốn loại gồm bánh tart trứng, bánh bông lan giòn tan, bánh sữa dừa, bánh sữa bò khoai môn, màu sắc xinh đẹp, tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật.

Mắt ông Mạc sáng lên, từ trước đến nay ông thích ăn bánh ngọt nhưng sức khỏe không tốt lắm, bánh kẹo ở Thủ Đô vừa lắm dầu mỡ lại rất cứng, ông ấy cũng không cắn được.

Ông cầm một miếng bánh tart trứng lên ăn, cảm giác giòn xốp ngay lập tức đã làm ông ấy đầu hàng, tràn ngập vị sữa, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp, lớp nhân bên trong thì tươi mịn, nhiều lớp phong phú.

Trước mặt mọi người, ông ấy đã ăn xong một cái lại lập tức cầm lên một cái bánh nước cốt dừa.

Mấy người bạn tốt lão Phương trông thấy thì khóe miệng co rút lại, để bọn họ nhìn ông ta ăn ư? Đây là cách ông ta đãi khách à? Lão già này càng ngày càng mất nết.

Ngũ sư huynh nuột một ngụm nước bọt, anh ấy một lòng yêu thích nghiên cứu khoa học nhưng lại có một khuyết điểm là ham ăn.

Có lẽ lúc còn nhỏ thiếu ăn nên khi đã trưởng thành lại trở nên háu ăn: “Thầy ơi, có ngon không ạ?”

Ông Mạc nhìn người học trò háu ăn một cái, liếc một cái rồi cầm hộp bánh kéo gần đến chỗ mình hơn một chút: “Bình thường, bình thường thôi.”

Ngũ sư huynh: “…” Nếu thầy không kéo hộp đi thì may ra anh ấy còn tin được.

Mọi người: “...” Cái lão già này xấu tính c.h.ế.t đi được.

.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di mỉm cười ngọt ngào: “Rất cảm ơn sư huynh, em sẽ cố gắng.”Sau này mọi người chỉ biết nước Mỹ là cường quốc khoa học kĩ thuật nhưng họ đã quên mất vào những năm bảy mươi, tám mươi, Liên Xô là nước có thể tranh ngôi vua khoa học kĩ thuật với Mỹ.Đến khi Liên Xô giải thể thì mới dần dần xuống dốc.Cô cũng dâng trà cho sư mẫu, sư mẫu tặng cho cô một sợi dây chuyền phỉ thúy, thế nước rất đủ: “Sau này em hãy thường xuyên đến nhà chơi nhé.”“Cảm ơn sư mẫu.” Lạc Di quan sát thấy chiếc vòng này rất quý giá nhưng bề trên đã tặng thì không thể từ chối.Lạc Di cũng dâng quà bái sư, bốn món bánh ngọt, hai đôi giày bông, đều là đồ nhà tự làm.Sư mẫu đi giày vào, cảm thấy đế giày rất mềm lại còn rất nhẹ, cảm giác rất dễ chịu, kiểu dáng cũng rất đẹp.“Kích cỡ rất vừa chân, sao em lại biết được số đo giày của cô vậy?”“Em đã hỏi thầy ạ.” Lạc Di nắm lấy tay Ngô Tiểu Thanh, khuôn mặt tươi cười: “Là mẹ em tự tay may đấy ạ, mong cô sẽ thích nó.”Sư mẫu nắm lấy tay Tiểu Thanh, nhìn đi nhìn lại cũng thấy rất quen mắt, thật sự rất kì lạ.“Rất đẹp, cô thích lắm, Tiểu Ngô thật là khéo tay.”Lạc Di rất vui vẻ đi một vòng, tà áo phấp phới uyển chuyển trong không trung: “Mẹ của em rất khéo tay ạ, bộ đồ này của em là do bà ấy tự may đấy ạ.”Sư mẫu rất biết nhìn đồ, chiếc áo khoác này rất hợp với Lạc Di, vừa có sự ngọt ngào của thiếu nữ mà lại không mất đi sự thanh cao.Sư mẫu hết lời khen ngợi, Ngô Tiểu Thanh cảm thấy rất đáng giá: “Cảm ơn bà, nếu bà không chê thì tôi rất muốn may cho hai người một bộ quần áo, để tôi cũng được thể hiện một chút tay nghề .”Ngô Tiểu Thanh rất khéo nói chuyện, lại hài hước nên sư mẫu rất thích bà, cứ nắm tay bà mãi không buông.Lạc Di tùm tỉm cười chỉ vào hộp bánh ngọt tinh xảo: “Thầy, thầy không mở hộp ra xem một chút à?”Hộp điểm tâm có kiểu dáng Trung Quốc, bên trong lại là Trung Tây kết hợp, bốn loại gồm bánh tart trứng, bánh bông lan giòn tan, bánh sữa dừa, bánh sữa bò khoai môn, màu sắc xinh đẹp, tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật.Mắt ông Mạc sáng lên, từ trước đến nay ông thích ăn bánh ngọt nhưng sức khỏe không tốt lắm, bánh kẹo ở Thủ Đô vừa lắm dầu mỡ lại rất cứng, ông ấy cũng không cắn được.Ông cầm một miếng bánh tart trứng lên ăn, cảm giác giòn xốp ngay lập tức đã làm ông ấy đầu hàng, tràn ngập vị sữa, lớp vỏ bên ngoài giòn xốp, lớp nhân bên trong thì tươi mịn, nhiều lớp phong phú.Trước mặt mọi người, ông ấy đã ăn xong một cái lại lập tức cầm lên một cái bánh nước cốt dừa.Mấy người bạn tốt lão Phương trông thấy thì khóe miệng co rút lại, để bọn họ nhìn ông ta ăn ư? Đây là cách ông ta đãi khách à? Lão già này càng ngày càng mất nết.Ngũ sư huynh nuột một ngụm nước bọt, anh ấy một lòng yêu thích nghiên cứu khoa học nhưng lại có một khuyết điểm là ham ăn.Có lẽ lúc còn nhỏ thiếu ăn nên khi đã trưởng thành lại trở nên háu ăn: “Thầy ơi, có ngon không ạ?”Ông Mạc nhìn người học trò háu ăn một cái, liếc một cái rồi cầm hộp bánh kéo gần đến chỗ mình hơn một chút: “Bình thường, bình thường thôi.”Ngũ sư huynh: “…” Nếu thầy không kéo hộp đi thì may ra anh ấy còn tin được.Mọi người: “...” Cái lão già này xấu tính c.h.ế.t đi được..

Chương 399: Chương 399