Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 402: Chương 402

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di đứng sau lưng sư mẫu Mạc, chăm chú nhìn mười ngón tay của bà ấy, cô rất hoài niệm. ‘Gửi đến Elise’ là khúc nhạc nhập môn của biết bao người, cô cũng không nằm ngoài đó.Sư mẫu Mạc đàn xong một khúc, tất cả mọi người đều cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, bà ấy gọi Lạc Di đến ngồi bên cạnh mình: “Lạc Di, cô sẽ chỉ cho em một vài động tác tay, tay đặt như thế nào…”Bà ấy cầm tay Lạc Di chỉ cho cô cách đặt tay và điều khiển ngón tay, cổ vũ Lạc Di thử một lần.“Tư thế ngồi đừng quá cứng, thả lỏng, bài này không khó đâu.”Mười ngón tay mảnh khảnh của Lạc Di đặt lên và nhẹ nhàng v**t v* bàn phím, nhấn xuống phím đầu tiên, tiếng đàn trong veo gợi lên rất nhiều thứ.Cô tập trung suy nghĩ trấn tĩnh lại, đè nén lại cảm xúc xốn xang đang trào dâng, học theo động tác tay của sư mẫu Mạc, thử đàn mấy nốt, từ thấp đến cao độ.Sư mẫu Mạc vừa mừng vừa lo: “Đúng đúng, thao tác như thế là đúng, động tác cũng đúng, tiếp tục nào.”Lạc Di hơi nhắm mắt lại, những ngón tay trắng nõn không ngừng nhảy múa trên bàn phím, thân thể hơi lên xuống theo tiếng nhạc êm dịu, vẻ mặt tập trung và say mê. Hàng mi dài rung rinh, giống như một nàng tiên âm nhạc.Âm thanh đẹp đẽ và sống động của tiếng đàn piano tuôn ra từ những đầu ngón tay khiến sư mẫu Mạc choáng váng. Đây là phần mở đầu của ‘Gửi đến Elise’.Lạc Di đã sao chép kỹ thuật của bà Mạc một cách hoàn hảo, từng điểm dừng và từng chi tiết nhỏ đều giống hệt nhau, lại còn thuộc lòng giai điệu, không sai chút nào.Lúc này cuối cùng bà Mạc cũng hiểu ra kiểu thiên tài mà chồng bà đã nói, tài năng tuyệt vời, vừa nhìn là chỉ muốn cướp ngay về tay.Khả năng bắt chước và tiếp thu mạnh mẽ, nếu là người khác thì ai cũng sẽ muốn có một người học trò như vậy.Bà Mạc cũng muốn!Trong tiếng đàn duyên dáng, mấy người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi bước xuống cầu thang, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.Bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, giống như vầng trăng, người đẹp như hoa cách tầng mây.Chuyên ngành thứ hai của Lạc Di không cần phải suy nghĩ thêm đã chắc chắn là vật lý, tranh thủ trong bốn năm lấy được hai học vị.Áp lực này rất lớn nhưng với kiểu người gặp áp lực thì lại càng mạnh mẽ như Lạc Di mà nói thì ngược lại là chuyện tốt.Cô có chỗ nào không hiểu thì sẽ ghi chép lại, đến cuối tuần thì sẽ đi tàm thầy nhờ giải thích, nhân tiện học mấy tiếng dương cầm với sư mẫu.Sư mẫu rất thích cô, chỉ tiếc không thể giành lấy cô, bà nói cô có tài năng âm nhạc bẩm sinh, nếu bắt đầu học từ nhỏ không chừng có thể trở thành một nhà âm nhạc vĩ đại.Được ông Mạc giải thích một chút, nhà âm nhạc tuy tốt nhưng không có ích trong nước, ở thời đại mà tụt hậu đồng nghĩa với bị đánh bại, cống hiến hết mình cho khoa học là con đường đúng đắn để khai mở đất nước bằng chính mạng sống của mình.Hai vợ chồng vì vấn đề này mà tranh luận một lúc lâu, cuối cùng cũng không có kết quả gì.Thật ra Lạc Di rất thích đánh đàn, thả lỏng đầu óc không suy nghĩ gì rất dễ giải tỏa áp lực.Thời gian để chen chúc cũng không có.Cô bận rộn cả ngày, không tham gia vào các hoạt động không liên quan đến chuyện học tập, rất khiêm tốn trong trường làm người ta lơ đễnh quên đi sự tồn tại của cô.

Lạc Di đứng sau lưng sư mẫu Mạc, chăm chú nhìn mười ngón tay của bà ấy, cô rất hoài niệm. ‘Gửi đến Elise’ là khúc nhạc nhập môn của biết bao người, cô cũng không nằm ngoài đó.

Sư mẫu Mạc đàn xong một khúc, tất cả mọi người đều cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, bà ấy gọi Lạc Di đến ngồi bên cạnh mình: “Lạc Di, cô sẽ chỉ cho em một vài động tác tay, tay đặt như thế nào…”

Bà ấy cầm tay Lạc Di chỉ cho cô cách đặt tay và điều khiển ngón tay, cổ vũ Lạc Di thử một lần.

“Tư thế ngồi đừng quá cứng, thả lỏng, bài này không khó đâu.”

Mười ngón tay mảnh khảnh của Lạc Di đặt lên và nhẹ nhàng v**t v* bàn phím, nhấn xuống phím đầu tiên, tiếng đàn trong veo gợi lên rất nhiều thứ.

Cô tập trung suy nghĩ trấn tĩnh lại, đè nén lại cảm xúc xốn xang đang trào dâng, học theo động tác tay của sư mẫu Mạc, thử đàn mấy nốt, từ thấp đến cao độ.

Sư mẫu Mạc vừa mừng vừa lo: “Đúng đúng, thao tác như thế là đúng, động tác cũng đúng, tiếp tục nào.”

Lạc Di hơi nhắm mắt lại, những ngón tay trắng nõn không ngừng nhảy múa trên bàn phím, thân thể hơi lên xuống theo tiếng nhạc êm dịu, vẻ mặt tập trung và say mê. Hàng mi dài rung rinh, giống như một nàng tiên âm nhạc.

Âm thanh đẹp đẽ và sống động của tiếng đàn piano tuôn ra từ những đầu ngón tay khiến sư mẫu Mạc choáng váng. Đây là phần mở đầu của ‘Gửi đến Elise’.

Lạc Di đã sao chép kỹ thuật của bà Mạc một cách hoàn hảo, từng điểm dừng và từng chi tiết nhỏ đều giống hệt nhau, lại còn thuộc lòng giai điệu, không sai chút nào.

Lúc này cuối cùng bà Mạc cũng hiểu ra kiểu thiên tài mà chồng bà đã nói, tài năng tuyệt vời, vừa nhìn là chỉ muốn cướp ngay về tay.

Khả năng bắt chước và tiếp thu mạnh mẽ, nếu là người khác thì ai cũng sẽ muốn có một người học trò như vậy.

Bà Mạc cũng muốn!

Trong tiếng đàn duyên dáng, mấy người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi bước xuống cầu thang, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

Bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, giống như vầng trăng, người đẹp như hoa cách tầng mây.

Chuyên ngành thứ hai của Lạc Di không cần phải suy nghĩ thêm đã chắc chắn là vật lý, tranh thủ trong bốn năm lấy được hai học vị.

Áp lực này rất lớn nhưng với kiểu người gặp áp lực thì lại càng mạnh mẽ như Lạc Di mà nói thì ngược lại là chuyện tốt.

Cô có chỗ nào không hiểu thì sẽ ghi chép lại, đến cuối tuần thì sẽ đi tàm thầy nhờ giải thích, nhân tiện học mấy tiếng dương cầm với sư mẫu.

Sư mẫu rất thích cô, chỉ tiếc không thể giành lấy cô, bà nói cô có tài năng âm nhạc bẩm sinh, nếu bắt đầu học từ nhỏ không chừng có thể trở thành một nhà âm nhạc vĩ đại.

Được ông Mạc giải thích một chút, nhà âm nhạc tuy tốt nhưng không có ích trong nước, ở thời đại mà tụt hậu đồng nghĩa với bị đánh bại, cống hiến hết mình cho khoa học là con đường đúng đắn để khai mở đất nước bằng chính mạng sống của mình.

Hai vợ chồng vì vấn đề này mà tranh luận một lúc lâu, cuối cùng cũng không có kết quả gì.

Thật ra Lạc Di rất thích đánh đàn, thả lỏng đầu óc không suy nghĩ gì rất dễ giải tỏa áp lực.

Thời gian để chen chúc cũng không có.

Cô bận rộn cả ngày, không tham gia vào các hoạt động không liên quan đến chuyện học tập, rất khiêm tốn trong trường làm người ta lơ đễnh quên đi sự tồn tại của cô.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di đứng sau lưng sư mẫu Mạc, chăm chú nhìn mười ngón tay của bà ấy, cô rất hoài niệm. ‘Gửi đến Elise’ là khúc nhạc nhập môn của biết bao người, cô cũng không nằm ngoài đó.Sư mẫu Mạc đàn xong một khúc, tất cả mọi người đều cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, bà ấy gọi Lạc Di đến ngồi bên cạnh mình: “Lạc Di, cô sẽ chỉ cho em một vài động tác tay, tay đặt như thế nào…”Bà ấy cầm tay Lạc Di chỉ cho cô cách đặt tay và điều khiển ngón tay, cổ vũ Lạc Di thử một lần.“Tư thế ngồi đừng quá cứng, thả lỏng, bài này không khó đâu.”Mười ngón tay mảnh khảnh của Lạc Di đặt lên và nhẹ nhàng v**t v* bàn phím, nhấn xuống phím đầu tiên, tiếng đàn trong veo gợi lên rất nhiều thứ.Cô tập trung suy nghĩ trấn tĩnh lại, đè nén lại cảm xúc xốn xang đang trào dâng, học theo động tác tay của sư mẫu Mạc, thử đàn mấy nốt, từ thấp đến cao độ.Sư mẫu Mạc vừa mừng vừa lo: “Đúng đúng, thao tác như thế là đúng, động tác cũng đúng, tiếp tục nào.”Lạc Di hơi nhắm mắt lại, những ngón tay trắng nõn không ngừng nhảy múa trên bàn phím, thân thể hơi lên xuống theo tiếng nhạc êm dịu, vẻ mặt tập trung và say mê. Hàng mi dài rung rinh, giống như một nàng tiên âm nhạc.Âm thanh đẹp đẽ và sống động của tiếng đàn piano tuôn ra từ những đầu ngón tay khiến sư mẫu Mạc choáng váng. Đây là phần mở đầu của ‘Gửi đến Elise’.Lạc Di đã sao chép kỹ thuật của bà Mạc một cách hoàn hảo, từng điểm dừng và từng chi tiết nhỏ đều giống hệt nhau, lại còn thuộc lòng giai điệu, không sai chút nào.Lúc này cuối cùng bà Mạc cũng hiểu ra kiểu thiên tài mà chồng bà đã nói, tài năng tuyệt vời, vừa nhìn là chỉ muốn cướp ngay về tay.Khả năng bắt chước và tiếp thu mạnh mẽ, nếu là người khác thì ai cũng sẽ muốn có một người học trò như vậy.Bà Mạc cũng muốn!Trong tiếng đàn duyên dáng, mấy người đàn ông trẻ tuổi chậm rãi bước xuống cầu thang, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.Bàn tay trắng nõn khẽ giơ lên, giống như vầng trăng, người đẹp như hoa cách tầng mây.Chuyên ngành thứ hai của Lạc Di không cần phải suy nghĩ thêm đã chắc chắn là vật lý, tranh thủ trong bốn năm lấy được hai học vị.Áp lực này rất lớn nhưng với kiểu người gặp áp lực thì lại càng mạnh mẽ như Lạc Di mà nói thì ngược lại là chuyện tốt.Cô có chỗ nào không hiểu thì sẽ ghi chép lại, đến cuối tuần thì sẽ đi tàm thầy nhờ giải thích, nhân tiện học mấy tiếng dương cầm với sư mẫu.Sư mẫu rất thích cô, chỉ tiếc không thể giành lấy cô, bà nói cô có tài năng âm nhạc bẩm sinh, nếu bắt đầu học từ nhỏ không chừng có thể trở thành một nhà âm nhạc vĩ đại.Được ông Mạc giải thích một chút, nhà âm nhạc tuy tốt nhưng không có ích trong nước, ở thời đại mà tụt hậu đồng nghĩa với bị đánh bại, cống hiến hết mình cho khoa học là con đường đúng đắn để khai mở đất nước bằng chính mạng sống của mình.Hai vợ chồng vì vấn đề này mà tranh luận một lúc lâu, cuối cùng cũng không có kết quả gì.Thật ra Lạc Di rất thích đánh đàn, thả lỏng đầu óc không suy nghĩ gì rất dễ giải tỏa áp lực.Thời gian để chen chúc cũng không có.Cô bận rộn cả ngày, không tham gia vào các hoạt động không liên quan đến chuyện học tập, rất khiêm tốn trong trường làm người ta lơ đễnh quên đi sự tồn tại của cô.

Chương 402: Chương 402