Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 404: Chương 404
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Tề Văn Tĩnh rất cạn lời, người khác đâu đâu cũng hoạt động còn cô thì ngược lại, chỉ biết vùi đầu đọc sách, là một con mọt sách: “Bây giờ không đến lượt cậu đâu, cậu có biết Vương Ngữ Thần khoa tiếng Anh không? Bây giờ là cô ta, nghe nói nhà cô ấy có điều kiện rất tốt, ăn mặc lại sành điệu, lại còn là hội trưởng hội văn nghệ sinh viên, rất được cả giáo viên và học sinh yêu thích.”Lạc Di biết mỗi trường học đều sẽ có học sinh như vậy nhưng cô cũng không hợp với con đường như vậy.“Thế thì quá tốt.”Cô không rảnh rỗi tranh giành những danh tiếng đó, nó không có ý nghĩa.“Còn rất tốt nữa?” Cuối cùng thì Tề Văn Tĩnh cũng không chịu nổi nữa: “Cậu có biết cô ta nói cậu như thế nào không? Đứa kém phát triển điểm cao.”Lạc Di: “...” Cô kém phát triển chỗ nào chứ?“Còn nói như thế trước mặt nhiều người nữa chứ, tức thật đấy.” Mặt Tề Văn Tĩnh cũng đỏ lên vì tức giận, cảm thấy Lạc Di rất không đáng bị như vậy.Chăm chỉ đọc sách sao lại trở thành kém phát triển rồi?Lạc Di vỗ vai của cô ấy, thản nhiên nói: “Không cần phải tức giận đâu, tớ với cô ta không cùng đường. Thà dùng thời gian lãng phí lên người cô ta đi đọc một quyển sách có phải hơn không.”Vừa mới nói xong, một giọng nói tức giận đã vang lên: “Tôi là loại người thế nào hả?”Lạc Di quay đầu lại nhìn, mấy cô gái trẻ đang vây quanh một cô gái ăn mặc sành điệu, cô nhướng mày, trùng hợp vậy sao?Vương Ngữ Thần có một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly rất to, đặc biệt quyến rũ, cả người ăn mặc cao cấp, rất biết cách chọn lựa.“Lạc Di, cô thế nào cũng là một sinh viên đại học rồi, sao lại có thể nói xấu sau lưng người khác như thế chứ?”Lạc Di chỉ nói một câu không đi chung đường với mình, như thế không tính là nói xấu chứ? Cô hỏi lại luôn: “Cô nói tôi là trẻ kém phát triển điểm cao à?”Vương Ngữ Thần có vẻ mềm mại nhưng tính cách lại không tốt đẹp gì: “Đúng đấy, tôi quang minh chính đại nói trước mặt mọi người, cũng không cần nói xấu sau lưng người khác giống như cô.”Câu này rất ẩn ý, Lạc Di cười ha ha một tiếng: “Chậc chậc chậc, tiêu chuẩn kép.”Vương Ngữ Thần nghe không hiểu nhưng chắc chắn đó không phải câu hay ho gì nên sắc mặt càng xấu hơn: “Cô vẫn chưa trả lời, tôi là loại người gì hả?”Từ lâu cô ta đã nghe danh tiếng của Lạc Di xếp hạng ba toàn quốc, hạng nhất là một nam sinh khoa toán, hạng hai cũng là một nam sinh đã vào đại học Thanh Hoa.Tức là, Lạc Di được coi như nữ sinh đứng đầu toàn quốc.Tất cả mọi người đều coi trọng cô, đợi cô làm ra động tĩnh lớn. Kết quả đợi cả nửa năm lại không có tăm hơi gì, phai mờ trong lòng mọi người.Mà Vương Ngữ Thần có khí chất bẩm sinh, xuất thân từ một gia đình có điều kiện không tệ, là nàng công chúa lớn lên thuận buồm xuôi gió, dựa vào kết quả cao nhất của cuộc thi tiếng Anh mà thi đậu vào đại học Bắc Kinh, được cho là thắng lợi của đời người.Trước đây cô ta cũng không để ý Lạc Di là ai, kiểu người xuất thân nghèo khó thì chỉ có thể dựa vào học hành bất chấp để tạo ra một con đường, làm sao được như cô ta, vừa ra đời đã ở vạch đích rồi.Nhưng lúc bình chọn hoa khôi cô ta lại thua bởi Lạc Di, đó thật sự là chuyện vô cùng nhục nhã, từ đó mới nảy sinh mâu thuẫn.Nhưng tất cả chuyện này Lạc Di lại không biết gì cả, cô chả thèm cái danh hoa khôi đó đâu.
Tề Văn Tĩnh rất cạn lời, người khác đâu đâu cũng hoạt động còn cô thì ngược lại, chỉ biết vùi đầu đọc sách, là một con mọt sách: “Bây giờ không đến lượt cậu đâu, cậu có biết Vương Ngữ Thần khoa tiếng Anh không? Bây giờ là cô ta, nghe nói nhà cô ấy có điều kiện rất tốt, ăn mặc lại sành điệu, lại còn là hội trưởng hội văn nghệ sinh viên, rất được cả giáo viên và học sinh yêu thích.”
Lạc Di biết mỗi trường học đều sẽ có học sinh như vậy nhưng cô cũng không hợp với con đường như vậy.
“Thế thì quá tốt.”
Cô không rảnh rỗi tranh giành những danh tiếng đó, nó không có ý nghĩa.
“Còn rất tốt nữa?” Cuối cùng thì Tề Văn Tĩnh cũng không chịu nổi nữa: “Cậu có biết cô ta nói cậu như thế nào không? Đứa kém phát triển điểm cao.”
Lạc Di: “...” Cô kém phát triển chỗ nào chứ?
“Còn nói như thế trước mặt nhiều người nữa chứ, tức thật đấy.” Mặt Tề Văn Tĩnh cũng đỏ lên vì tức giận, cảm thấy Lạc Di rất không đáng bị như vậy.
Chăm chỉ đọc sách sao lại trở thành kém phát triển rồi?
Lạc Di vỗ vai của cô ấy, thản nhiên nói: “Không cần phải tức giận đâu, tớ với cô ta không cùng đường. Thà dùng thời gian lãng phí lên người cô ta đi đọc một quyển sách có phải hơn không.”
Vừa mới nói xong, một giọng nói tức giận đã vang lên: “Tôi là loại người thế nào hả?”
Lạc Di quay đầu lại nhìn, mấy cô gái trẻ đang vây quanh một cô gái ăn mặc sành điệu, cô nhướng mày, trùng hợp vậy sao?
Vương Ngữ Thần có một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly rất to, đặc biệt quyến rũ, cả người ăn mặc cao cấp, rất biết cách chọn lựa.
“Lạc Di, cô thế nào cũng là một sinh viên đại học rồi, sao lại có thể nói xấu sau lưng người khác như thế chứ?”
Lạc Di chỉ nói một câu không đi chung đường với mình, như thế không tính là nói xấu chứ? Cô hỏi lại luôn: “Cô nói tôi là trẻ kém phát triển điểm cao à?”
Vương Ngữ Thần có vẻ mềm mại nhưng tính cách lại không tốt đẹp gì: “Đúng đấy, tôi quang minh chính đại nói trước mặt mọi người, cũng không cần nói xấu sau lưng người khác giống như cô.”
Câu này rất ẩn ý, Lạc Di cười ha ha một tiếng: “Chậc chậc chậc, tiêu chuẩn kép.”
Vương Ngữ Thần nghe không hiểu nhưng chắc chắn đó không phải câu hay ho gì nên sắc mặt càng xấu hơn: “Cô vẫn chưa trả lời, tôi là loại người gì hả?”
Từ lâu cô ta đã nghe danh tiếng của Lạc Di xếp hạng ba toàn quốc, hạng nhất là một nam sinh khoa toán, hạng hai cũng là một nam sinh đã vào đại học Thanh Hoa.
Tức là, Lạc Di được coi như nữ sinh đứng đầu toàn quốc.
Tất cả mọi người đều coi trọng cô, đợi cô làm ra động tĩnh lớn. Kết quả đợi cả nửa năm lại không có tăm hơi gì, phai mờ trong lòng mọi người.
Mà Vương Ngữ Thần có khí chất bẩm sinh, xuất thân từ một gia đình có điều kiện không tệ, là nàng công chúa lớn lên thuận buồm xuôi gió, dựa vào kết quả cao nhất của cuộc thi tiếng Anh mà thi đậu vào đại học Bắc Kinh, được cho là thắng lợi của đời người.
Trước đây cô ta cũng không để ý Lạc Di là ai, kiểu người xuất thân nghèo khó thì chỉ có thể dựa vào học hành bất chấp để tạo ra một con đường, làm sao được như cô ta, vừa ra đời đã ở vạch đích rồi.
Nhưng lúc bình chọn hoa khôi cô ta lại thua bởi Lạc Di, đó thật sự là chuyện vô cùng nhục nhã, từ đó mới nảy sinh mâu thuẫn.
Nhưng tất cả chuyện này Lạc Di lại không biết gì cả, cô chả thèm cái danh hoa khôi đó đâu.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Tề Văn Tĩnh rất cạn lời, người khác đâu đâu cũng hoạt động còn cô thì ngược lại, chỉ biết vùi đầu đọc sách, là một con mọt sách: “Bây giờ không đến lượt cậu đâu, cậu có biết Vương Ngữ Thần khoa tiếng Anh không? Bây giờ là cô ta, nghe nói nhà cô ấy có điều kiện rất tốt, ăn mặc lại sành điệu, lại còn là hội trưởng hội văn nghệ sinh viên, rất được cả giáo viên và học sinh yêu thích.”Lạc Di biết mỗi trường học đều sẽ có học sinh như vậy nhưng cô cũng không hợp với con đường như vậy.“Thế thì quá tốt.”Cô không rảnh rỗi tranh giành những danh tiếng đó, nó không có ý nghĩa.“Còn rất tốt nữa?” Cuối cùng thì Tề Văn Tĩnh cũng không chịu nổi nữa: “Cậu có biết cô ta nói cậu như thế nào không? Đứa kém phát triển điểm cao.”Lạc Di: “...” Cô kém phát triển chỗ nào chứ?“Còn nói như thế trước mặt nhiều người nữa chứ, tức thật đấy.” Mặt Tề Văn Tĩnh cũng đỏ lên vì tức giận, cảm thấy Lạc Di rất không đáng bị như vậy.Chăm chỉ đọc sách sao lại trở thành kém phát triển rồi?Lạc Di vỗ vai của cô ấy, thản nhiên nói: “Không cần phải tức giận đâu, tớ với cô ta không cùng đường. Thà dùng thời gian lãng phí lên người cô ta đi đọc một quyển sách có phải hơn không.”Vừa mới nói xong, một giọng nói tức giận đã vang lên: “Tôi là loại người thế nào hả?”Lạc Di quay đầu lại nhìn, mấy cô gái trẻ đang vây quanh một cô gái ăn mặc sành điệu, cô nhướng mày, trùng hợp vậy sao?Vương Ngữ Thần có một khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly rất to, đặc biệt quyến rũ, cả người ăn mặc cao cấp, rất biết cách chọn lựa.“Lạc Di, cô thế nào cũng là một sinh viên đại học rồi, sao lại có thể nói xấu sau lưng người khác như thế chứ?”Lạc Di chỉ nói một câu không đi chung đường với mình, như thế không tính là nói xấu chứ? Cô hỏi lại luôn: “Cô nói tôi là trẻ kém phát triển điểm cao à?”Vương Ngữ Thần có vẻ mềm mại nhưng tính cách lại không tốt đẹp gì: “Đúng đấy, tôi quang minh chính đại nói trước mặt mọi người, cũng không cần nói xấu sau lưng người khác giống như cô.”Câu này rất ẩn ý, Lạc Di cười ha ha một tiếng: “Chậc chậc chậc, tiêu chuẩn kép.”Vương Ngữ Thần nghe không hiểu nhưng chắc chắn đó không phải câu hay ho gì nên sắc mặt càng xấu hơn: “Cô vẫn chưa trả lời, tôi là loại người gì hả?”Từ lâu cô ta đã nghe danh tiếng của Lạc Di xếp hạng ba toàn quốc, hạng nhất là một nam sinh khoa toán, hạng hai cũng là một nam sinh đã vào đại học Thanh Hoa.Tức là, Lạc Di được coi như nữ sinh đứng đầu toàn quốc.Tất cả mọi người đều coi trọng cô, đợi cô làm ra động tĩnh lớn. Kết quả đợi cả nửa năm lại không có tăm hơi gì, phai mờ trong lòng mọi người.Mà Vương Ngữ Thần có khí chất bẩm sinh, xuất thân từ một gia đình có điều kiện không tệ, là nàng công chúa lớn lên thuận buồm xuôi gió, dựa vào kết quả cao nhất của cuộc thi tiếng Anh mà thi đậu vào đại học Bắc Kinh, được cho là thắng lợi của đời người.Trước đây cô ta cũng không để ý Lạc Di là ai, kiểu người xuất thân nghèo khó thì chỉ có thể dựa vào học hành bất chấp để tạo ra một con đường, làm sao được như cô ta, vừa ra đời đã ở vạch đích rồi.Nhưng lúc bình chọn hoa khôi cô ta lại thua bởi Lạc Di, đó thật sự là chuyện vô cùng nhục nhã, từ đó mới nảy sinh mâu thuẫn.Nhưng tất cả chuyện này Lạc Di lại không biết gì cả, cô chả thèm cái danh hoa khôi đó đâu.