Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 409: Chương 409
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di ngồi xuống nhìn kỹ hơn, đó là một chiếc hộp lớn, nhìn thấy một ký hiệu ở chỗ khuất, xqp.Lạc Quốc Vinh thấy mấy đứa con ngồi chặn ngay cửa, ông tò mò bước tới hỏi: “Đây là cái gì thế?”Lạc Di vẫy tay với ông, nói: “Cha, cha giúp con chuyển thứ này vào trong trước, đặt ở... phòng của con.”“Được.”Mọi người lần lượt đi tới, tò mò nhìn chung quanh: “Sao không có tên người gửi? Rốt cuộc là ai gửi tới vậy?”Lạc Di chỉ vào xqp: “Ông nội Tiêu, ông tới xem.”Ông cụ Tiêu nhìn vào nét chữ quen thuộc, trong lòng run lên: “Là nét chữ của Thanh Bình, xqp, chính là đại diện cho Tiêu Thanh Bình.”“Mau xem là thứ gì vậy?”Lạc Di tự tay tháo ra một cách cẩn thận, gói hàng được bọc rất tốt, cố định bằng khung gỗ, lại thêm một lớp xốp.Cuối cùng thứ bên trong cũng lộ ra, là một món đồ có hình thù kỳ quái.Lạc Di ngơ ngác nhìn nó, tay cô không tự chủ được mà chạm vào nó, nhẹ nhàng v**t v*, nâng niu đủ kiểu, cảm xúc trong lòng trào dâng, nhất thời khó mà kìm được.Lạc Quốc Vinh chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng trông dáng vẻ của con gái, ông biết đây là một món đồ tốt.“Tiểu Di, đây là cái gì thế?”“Máy tính.” Lạc Di không biết Tiêu Thanh Bình để có được chiếc máy tính này đã khó khăn như thế nào, gửi về nước phiền phức thế nào, nhưng cô biết nước ngoài đã tiến hành phong tỏa công nghệ đối với nước cô, không được phép bán thiết bị công nghệ cao cho nước cô để từ đó kìm hãm sự phát triển.Máy tính là công nghệ cao, được đặt lên hàng đầu, nghe nói ngay cả một món linh kiện cũng không được phép bán.Nhưng cô biết rõ, tương lai sẽ là nơi của chiến tranh thông tin, ai sở hữu được chiếc máy tính tối tân thì người đó có quyền ngôn luận.Kiếp trước cô sinh ra trong thời đại thịnh thế, cuộc sống sung túc, cơm ngon áo đẹp, là thế hệ thứ ba giàu có, cô không cần phấn đấu vẫn có thể thừa hưởng phúc của tổ tiên, tuy rằng từ nhỏ cô rất giỏi giang, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mà học nghệ thuật, sống cuộc sống giàu có thảnh thơi.Cô có một người anh trai, nhưng cô nắm giữ cổ phần kinh doanh của gia tộc, chỉ riêng tiền lãi cũng đủ để cô ăn chơi suốt mười đời.Cô như thế, tại sao phải phấn đấu? Cô sinh ra ở La Mã phồn hoa mà.Nhưng bây giờ, ban đầu cô còn không đủ ăn, ngay cả một bát cơm cũng không có, lại mặc quần áo rách rưới.Có nhu cầu thì sẽ có động lực phấn đấu, cô học để có một bát cơm, một bát thịt kho.Cố gắng học tập suốt sáu năm, cuối cùng cô không còn lo một ngày ba bữa, nhưng cô nhìn thấy được nỗi khổ của những người dân ở tầng đáy xã hội, cũng nhìn thấy được đất nước này vừa mới hồi phục, đang trong hoàn cảnh khó khăn.Cô nghĩ mình nên làm điều gì đó cho tổ quốc.Trước đây, đất nước rộng lớn này vậy mà lại không có nỗi một con chip do người Trung Quốc tự tạo ra, vì thế mà bị người ta túm cổ, khiến cô rất đau lòng.Cô luôn nhớ đến cảnh tượng đó, đó chính là lý do thực sự khiến cô chọn ngành khoa học máy tính.Kể từ ngày máy vi tính ra đời, vốn không được sử dụng trong gia đình hay giải trí, mà là phục vụ cho việc nghiên cứu quân sự và khoa học.Có thể nói, máy tính là một phần quan trọng nhất của trong thời đại thế giới tranh bá này, phải cố gắng, phải nỗ lực thôi.Chúng ta phải nỗ lực hết mình để giúp cho tổ quốc thêm lớn mạnh!
Lạc Di ngồi xuống nhìn kỹ hơn, đó là một chiếc hộp lớn, nhìn thấy một ký hiệu ở chỗ khuất, xqp.
Lạc Quốc Vinh thấy mấy đứa con ngồi chặn ngay cửa, ông tò mò bước tới hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Lạc Di vẫy tay với ông, nói: “Cha, cha giúp con chuyển thứ này vào trong trước, đặt ở... phòng của con.”
“Được.”
Mọi người lần lượt đi tới, tò mò nhìn chung quanh: “Sao không có tên người gửi? Rốt cuộc là ai gửi tới vậy?”
Lạc Di chỉ vào xqp: “Ông nội Tiêu, ông tới xem.”
Ông cụ Tiêu nhìn vào nét chữ quen thuộc, trong lòng run lên: “Là nét chữ của Thanh Bình, xqp, chính là đại diện cho Tiêu Thanh Bình.”
“Mau xem là thứ gì vậy?”
Lạc Di tự tay tháo ra một cách cẩn thận, gói hàng được bọc rất tốt, cố định bằng khung gỗ, lại thêm một lớp xốp.
Cuối cùng thứ bên trong cũng lộ ra, là một món đồ có hình thù kỳ quái.
Lạc Di ngơ ngác nhìn nó, tay cô không tự chủ được mà chạm vào nó, nhẹ nhàng v**t v*, nâng niu đủ kiểu, cảm xúc trong lòng trào dâng, nhất thời khó mà kìm được.
Lạc Quốc Vinh chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng trông dáng vẻ của con gái, ông biết đây là một món đồ tốt.
“Tiểu Di, đây là cái gì thế?”
“Máy tính.” Lạc Di không biết Tiêu Thanh Bình để có được chiếc máy tính này đã khó khăn như thế nào, gửi về nước phiền phức thế nào, nhưng cô biết nước ngoài đã tiến hành phong tỏa công nghệ đối với nước cô, không được phép bán thiết bị công nghệ cao cho nước cô để từ đó kìm hãm sự phát triển.
Máy tính là công nghệ cao, được đặt lên hàng đầu, nghe nói ngay cả một món linh kiện cũng không được phép bán.
Nhưng cô biết rõ, tương lai sẽ là nơi của chiến tranh thông tin, ai sở hữu được chiếc máy tính tối tân thì người đó có quyền ngôn luận.
Kiếp trước cô sinh ra trong thời đại thịnh thế, cuộc sống sung túc, cơm ngon áo đẹp, là thế hệ thứ ba giàu có, cô không cần phấn đấu vẫn có thể thừa hưởng phúc của tổ tiên, tuy rằng từ nhỏ cô rất giỏi giang, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mà học nghệ thuật, sống cuộc sống giàu có thảnh thơi.
Cô có một người anh trai, nhưng cô nắm giữ cổ phần kinh doanh của gia tộc, chỉ riêng tiền lãi cũng đủ để cô ăn chơi suốt mười đời.
Cô như thế, tại sao phải phấn đấu? Cô sinh ra ở La Mã phồn hoa mà.
Nhưng bây giờ, ban đầu cô còn không đủ ăn, ngay cả một bát cơm cũng không có, lại mặc quần áo rách rưới.
Có nhu cầu thì sẽ có động lực phấn đấu, cô học để có một bát cơm, một bát thịt kho.
Cố gắng học tập suốt sáu năm, cuối cùng cô không còn lo một ngày ba bữa, nhưng cô nhìn thấy được nỗi khổ của những người dân ở tầng đáy xã hội, cũng nhìn thấy được đất nước này vừa mới hồi phục, đang trong hoàn cảnh khó khăn.
Cô nghĩ mình nên làm điều gì đó cho tổ quốc.
Trước đây, đất nước rộng lớn này vậy mà lại không có nỗi một con chip do người Trung Quốc tự tạo ra, vì thế mà bị người ta túm cổ, khiến cô rất đau lòng.
Cô luôn nhớ đến cảnh tượng đó, đó chính là lý do thực sự khiến cô chọn ngành khoa học máy tính.
Kể từ ngày máy vi tính ra đời, vốn không được sử dụng trong gia đình hay giải trí, mà là phục vụ cho việc nghiên cứu quân sự và khoa học.
Có thể nói, máy tính là một phần quan trọng nhất của trong thời đại thế giới tranh bá này, phải cố gắng, phải nỗ lực thôi.
Chúng ta phải nỗ lực hết mình để giúp cho tổ quốc thêm lớn mạnh!
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di ngồi xuống nhìn kỹ hơn, đó là một chiếc hộp lớn, nhìn thấy một ký hiệu ở chỗ khuất, xqp.Lạc Quốc Vinh thấy mấy đứa con ngồi chặn ngay cửa, ông tò mò bước tới hỏi: “Đây là cái gì thế?”Lạc Di vẫy tay với ông, nói: “Cha, cha giúp con chuyển thứ này vào trong trước, đặt ở... phòng của con.”“Được.”Mọi người lần lượt đi tới, tò mò nhìn chung quanh: “Sao không có tên người gửi? Rốt cuộc là ai gửi tới vậy?”Lạc Di chỉ vào xqp: “Ông nội Tiêu, ông tới xem.”Ông cụ Tiêu nhìn vào nét chữ quen thuộc, trong lòng run lên: “Là nét chữ của Thanh Bình, xqp, chính là đại diện cho Tiêu Thanh Bình.”“Mau xem là thứ gì vậy?”Lạc Di tự tay tháo ra một cách cẩn thận, gói hàng được bọc rất tốt, cố định bằng khung gỗ, lại thêm một lớp xốp.Cuối cùng thứ bên trong cũng lộ ra, là một món đồ có hình thù kỳ quái.Lạc Di ngơ ngác nhìn nó, tay cô không tự chủ được mà chạm vào nó, nhẹ nhàng v**t v*, nâng niu đủ kiểu, cảm xúc trong lòng trào dâng, nhất thời khó mà kìm được.Lạc Quốc Vinh chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng trông dáng vẻ của con gái, ông biết đây là một món đồ tốt.“Tiểu Di, đây là cái gì thế?”“Máy tính.” Lạc Di không biết Tiêu Thanh Bình để có được chiếc máy tính này đã khó khăn như thế nào, gửi về nước phiền phức thế nào, nhưng cô biết nước ngoài đã tiến hành phong tỏa công nghệ đối với nước cô, không được phép bán thiết bị công nghệ cao cho nước cô để từ đó kìm hãm sự phát triển.Máy tính là công nghệ cao, được đặt lên hàng đầu, nghe nói ngay cả một món linh kiện cũng không được phép bán.Nhưng cô biết rõ, tương lai sẽ là nơi của chiến tranh thông tin, ai sở hữu được chiếc máy tính tối tân thì người đó có quyền ngôn luận.Kiếp trước cô sinh ra trong thời đại thịnh thế, cuộc sống sung túc, cơm ngon áo đẹp, là thế hệ thứ ba giàu có, cô không cần phấn đấu vẫn có thể thừa hưởng phúc của tổ tiên, tuy rằng từ nhỏ cô rất giỏi giang, nhưng cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ mà học nghệ thuật, sống cuộc sống giàu có thảnh thơi.Cô có một người anh trai, nhưng cô nắm giữ cổ phần kinh doanh của gia tộc, chỉ riêng tiền lãi cũng đủ để cô ăn chơi suốt mười đời.Cô như thế, tại sao phải phấn đấu? Cô sinh ra ở La Mã phồn hoa mà.Nhưng bây giờ, ban đầu cô còn không đủ ăn, ngay cả một bát cơm cũng không có, lại mặc quần áo rách rưới.Có nhu cầu thì sẽ có động lực phấn đấu, cô học để có một bát cơm, một bát thịt kho.Cố gắng học tập suốt sáu năm, cuối cùng cô không còn lo một ngày ba bữa, nhưng cô nhìn thấy được nỗi khổ của những người dân ở tầng đáy xã hội, cũng nhìn thấy được đất nước này vừa mới hồi phục, đang trong hoàn cảnh khó khăn.Cô nghĩ mình nên làm điều gì đó cho tổ quốc.Trước đây, đất nước rộng lớn này vậy mà lại không có nỗi một con chip do người Trung Quốc tự tạo ra, vì thế mà bị người ta túm cổ, khiến cô rất đau lòng.Cô luôn nhớ đến cảnh tượng đó, đó chính là lý do thực sự khiến cô chọn ngành khoa học máy tính.Kể từ ngày máy vi tính ra đời, vốn không được sử dụng trong gia đình hay giải trí, mà là phục vụ cho việc nghiên cứu quân sự và khoa học.Có thể nói, máy tính là một phần quan trọng nhất của trong thời đại thế giới tranh bá này, phải cố gắng, phải nỗ lực thôi.Chúng ta phải nỗ lực hết mình để giúp cho tổ quốc thêm lớn mạnh!