Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 429: Chương 429

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cô cố ý làm những hành động dễ thương, lời nói và hành động của cô đáng yêu đến nỗi những thí sinh bị thua cũng không ghét cô.Người ta nói không sai, con gái vừa tài năng xinh đẹp, đáng để kiêu ngạo.Chỉ có Vương Ngữ Thần cảm thấy chán ghét: “Cô...”Lưu Nhất Hách xoa dịu bầu không khí: “Không đói bụng sao? Tôi nghe nói nhà hàng trên lầu ba của trường cô rất ngon, món cà tím sốt tương và gà Cung Bảo là nhất tuyệt, chúng ta đi nếm thử.Lạc Di nghe thấy câu này càng đói bụng: “Đi thôi, tất cả đều đi.”Cô cũng gọi bạn cùng phòng và các thí sinh vừa rồi nói chuyện tương đối hợp, cùng nhau tụ tập ăn cơm.Về phần Vương Ngữ Thần, không muốn đi, nhưng không thể không đi theo.Mọi người bao phòng, ngồi đầy hai bàn.Lạc Di gọi mấy món thích ăn, cười híp mắt nói: “Tôi mời, mọi người không cần khách khí.”Chủ yếu phần lớn là người cô mời, bạn cùng phòng của cô, các bạn thí sinh cùng cô thi đấu, ai mời khách người đó gọi, đây là nguyên tắc của cô.Vương Ngữ Thần ngồi giữa Lưu Nhất Hách và Lý Diễn, tiếp nhận sự phục vụ ân cần của Lý Diễn, vừa nghe câu này, lông mày nhướng lên: “Cô có tiền không?”Lạc Di lập tức móc ra một trăm đồng tiền thưởng vừa mới nhận được đặt lên bàn: “Hôm nay sẽ tiêu số tiền thưởng này, đây không chỉ là tiền, mà còn là vinh dự, tôi chia sẻ vinh dự này với mọi người, tất cả mọi người đừng từ chối, cho tôi chút mặt mũi này nha.”Cô hào phóng, nói chuyện lại dễ nghe như vậy, ấn tượng tốt của mọi người với cô ngày càng tăng.Vương Ngữ Thần nghe người khác khen Lạc Di, mắt đỏ bừng: “Ha ha, chỉ biết mua chuộc lòng người thôi.”Cô ta cảm thấy Lạc Di khắc cô ta từ nhỏ, chỉ cần có Lạc Di ở đây, cô ta liền bực mình khó chịu không thôi.Lạc Di đập bàn ngay tại chỗ, trợn to hai mắt: “Vương Ngữ Thần, hoặc là cô mau rời đi, hoặc là ngậm miệng lại, bưng bát thịt của tôi lên ăn, khi buông đũa xuống liền mắng tôi, đó là tiện nhân.”Mặt Vương Ngữ Thần đỏ bừng, đỏ đến sắp chảy máu.Vương Ngữ Thần vừa khóc vừa chạy, Lý Diễn vội đuổi theo ra ngoài, ngược lại mọi người đều thở dài một hơi, cuối cùng rời đi.Suốt ngày kỳ lạ quái đản, ai mà chịu đựng nỗi.Lạc Di đãi mọi người ăn một bữa ngon, trong bữa tiệc toàn lời hay ý đẹp, ý vị tuyệt vời, tất cả đều là người trẻ tuổi, có rất nhiều chủ đề chung nên trò chuyện vô cùng vui vẻ.Lưu Nhất Hách nhìn chằm chằm cô cả đêm, nhưng không chớp được cơ hội để nói chuyện với cô.Khó khăn lắm mới có cơ hội, anh ta vội vàng chạy tới nói: “Lạc Di, kỳ nghỉ đông này bọn tôi dự định đi xung quanh chơi một chút, đến lúc đó cậu đi chơi cùng nhé.”“Tôi phải đón Tết cùng gia đình.” Lạc Di tùy tiện tìm một cái cớ, cô đâu có rảnh, thời gian của cô rất eo hẹp.Lưu Nhất Hách cười nói: "Ăn mừng năm mới là việc của người lớn, chúng ta không cần bận tâm, hiếm khi được nghỉ, ra ngoài thư giãn chút đi."Lạc Di khẽ lắc đầu: “Các anh cứ chơi đi.”Cô không có chút hứng thú nào, hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt, có quá nhiều việc phải làm.Lưu Nhất Hách vẫn không chịu bỏ cuộc: “Lạc Di, việc học rất quan trọng, nhưng thỉnh thoảng cũng nên đi chơi.”Mặc kệ anh ta có nói thế nào, Lạc Di vẫn duy trì nụ cười, Dương Nam Ba không thể xem nổi nữa: "Đủ rồi đấy, cô ấy không rảnh."Lưu Nhất Hách hoài nghi nhìn anh ấy: “Cậu biết à?”Đáy lòng Dương Nam Ba dâng lên một loại kh*** c*m kỳ quái, bọn họ không ai biết, chỉ có một mình anh ấy biết."Người ta là học sinh giỏi siêu cấp, lịch trình học tập xếp dày đặc, người ta chăm chỉ như vậy, cậu đừng làm đá ngáng đường nữa, cô ấy khác cậu."Trong lòng Lưu Nhất Hách khó chịu: "Khác cái gì? Xuất thân hay bối cảnh? Bây giờ đâu ai quan tâm điều này nữa."

Cô cố ý làm những hành động dễ thương, lời nói và hành động của cô đáng yêu đến nỗi những thí sinh bị thua cũng không ghét cô.

Người ta nói không sai, con gái vừa tài năng xinh đẹp, đáng để kiêu ngạo.

Chỉ có Vương Ngữ Thần cảm thấy chán ghét: “Cô...”

Lưu Nhất Hách xoa dịu bầu không khí: “Không đói bụng sao? Tôi nghe nói nhà hàng trên lầu ba của trường cô rất ngon, món cà tím sốt tương và gà Cung Bảo là nhất tuyệt, chúng ta đi nếm thử.

Lạc Di nghe thấy câu này càng đói bụng: “Đi thôi, tất cả đều đi.”

Cô cũng gọi bạn cùng phòng và các thí sinh vừa rồi nói chuyện tương đối hợp, cùng nhau tụ tập ăn cơm.

Về phần Vương Ngữ Thần, không muốn đi, nhưng không thể không đi theo.

Mọi người bao phòng, ngồi đầy hai bàn.

Lạc Di gọi mấy món thích ăn, cười híp mắt nói: “Tôi mời, mọi người không cần khách khí.”

Chủ yếu phần lớn là người cô mời, bạn cùng phòng của cô, các bạn thí sinh cùng cô thi đấu, ai mời khách người đó gọi, đây là nguyên tắc của cô.

Vương Ngữ Thần ngồi giữa Lưu Nhất Hách và Lý Diễn, tiếp nhận sự phục vụ ân cần của Lý Diễn, vừa nghe câu này, lông mày nhướng lên: “Cô có tiền không?”

Lạc Di lập tức móc ra một trăm đồng tiền thưởng vừa mới nhận được đặt lên bàn: “Hôm nay sẽ tiêu số tiền thưởng này, đây không chỉ là tiền, mà còn là vinh dự, tôi chia sẻ vinh dự này với mọi người, tất cả mọi người đừng từ chối, cho tôi chút mặt mũi này nha.”

Cô hào phóng, nói chuyện lại dễ nghe như vậy, ấn tượng tốt của mọi người với cô ngày càng tăng.

Vương Ngữ Thần nghe người khác khen Lạc Di, mắt đỏ bừng: “Ha ha, chỉ biết mua chuộc lòng người thôi.”

Cô ta cảm thấy Lạc Di khắc cô ta từ nhỏ, chỉ cần có Lạc Di ở đây, cô ta liền bực mình khó chịu không thôi.

Lạc Di đập bàn ngay tại chỗ, trợn to hai mắt: “Vương Ngữ Thần, hoặc là cô mau rời đi, hoặc là ngậm miệng lại, bưng bát thịt của tôi lên ăn, khi buông đũa xuống liền mắng tôi, đó là tiện nhân.”

Mặt Vương Ngữ Thần đỏ bừng, đỏ đến sắp chảy máu.

Vương Ngữ Thần vừa khóc vừa chạy, Lý Diễn vội đuổi theo ra ngoài, ngược lại mọi người đều thở dài một hơi, cuối cùng rời đi.

Suốt ngày kỳ lạ quái đản, ai mà chịu đựng nỗi.

Lạc Di đãi mọi người ăn một bữa ngon, trong bữa tiệc toàn lời hay ý đẹp, ý vị tuyệt vời, tất cả đều là người trẻ tuổi, có rất nhiều chủ đề chung nên trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Lưu Nhất Hách nhìn chằm chằm cô cả đêm, nhưng không chớp được cơ hội để nói chuyện với cô.

Khó khăn lắm mới có cơ hội, anh ta vội vàng chạy tới nói: “Lạc Di, kỳ nghỉ đông này bọn tôi dự định đi xung quanh chơi một chút, đến lúc đó cậu đi chơi cùng nhé.”

“Tôi phải đón Tết cùng gia đình.” Lạc Di tùy tiện tìm một cái cớ, cô đâu có rảnh, thời gian của cô rất eo hẹp.

Lưu Nhất Hách cười nói: "Ăn mừng năm mới là việc của người lớn, chúng ta không cần bận tâm, hiếm khi được nghỉ, ra ngoài thư giãn chút đi."

Lạc Di khẽ lắc đầu: “Các anh cứ chơi đi.”

Cô không có chút hứng thú nào, hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt, có quá nhiều việc phải làm.

Lưu Nhất Hách vẫn không chịu bỏ cuộc: “Lạc Di, việc học rất quan trọng, nhưng thỉnh thoảng cũng nên đi chơi.”

Mặc kệ anh ta có nói thế nào, Lạc Di vẫn duy trì nụ cười, Dương Nam Ba không thể xem nổi nữa: "Đủ rồi đấy, cô ấy không rảnh."

Lưu Nhất Hách hoài nghi nhìn anh ấy: “Cậu biết à?”

Đáy lòng Dương Nam Ba dâng lên một loại kh*** c*m kỳ quái, bọn họ không ai biết, chỉ có một mình anh ấy biết.

"Người ta là học sinh giỏi siêu cấp, lịch trình học tập xếp dày đặc, người ta chăm chỉ như vậy, cậu đừng làm đá ngáng đường nữa, cô ấy khác cậu."

Trong lòng Lưu Nhất Hách khó chịu: "Khác cái gì? Xuất thân hay bối cảnh? Bây giờ đâu ai quan tâm điều này nữa."

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cô cố ý làm những hành động dễ thương, lời nói và hành động của cô đáng yêu đến nỗi những thí sinh bị thua cũng không ghét cô.Người ta nói không sai, con gái vừa tài năng xinh đẹp, đáng để kiêu ngạo.Chỉ có Vương Ngữ Thần cảm thấy chán ghét: “Cô...”Lưu Nhất Hách xoa dịu bầu không khí: “Không đói bụng sao? Tôi nghe nói nhà hàng trên lầu ba của trường cô rất ngon, món cà tím sốt tương và gà Cung Bảo là nhất tuyệt, chúng ta đi nếm thử.Lạc Di nghe thấy câu này càng đói bụng: “Đi thôi, tất cả đều đi.”Cô cũng gọi bạn cùng phòng và các thí sinh vừa rồi nói chuyện tương đối hợp, cùng nhau tụ tập ăn cơm.Về phần Vương Ngữ Thần, không muốn đi, nhưng không thể không đi theo.Mọi người bao phòng, ngồi đầy hai bàn.Lạc Di gọi mấy món thích ăn, cười híp mắt nói: “Tôi mời, mọi người không cần khách khí.”Chủ yếu phần lớn là người cô mời, bạn cùng phòng của cô, các bạn thí sinh cùng cô thi đấu, ai mời khách người đó gọi, đây là nguyên tắc của cô.Vương Ngữ Thần ngồi giữa Lưu Nhất Hách và Lý Diễn, tiếp nhận sự phục vụ ân cần của Lý Diễn, vừa nghe câu này, lông mày nhướng lên: “Cô có tiền không?”Lạc Di lập tức móc ra một trăm đồng tiền thưởng vừa mới nhận được đặt lên bàn: “Hôm nay sẽ tiêu số tiền thưởng này, đây không chỉ là tiền, mà còn là vinh dự, tôi chia sẻ vinh dự này với mọi người, tất cả mọi người đừng từ chối, cho tôi chút mặt mũi này nha.”Cô hào phóng, nói chuyện lại dễ nghe như vậy, ấn tượng tốt của mọi người với cô ngày càng tăng.Vương Ngữ Thần nghe người khác khen Lạc Di, mắt đỏ bừng: “Ha ha, chỉ biết mua chuộc lòng người thôi.”Cô ta cảm thấy Lạc Di khắc cô ta từ nhỏ, chỉ cần có Lạc Di ở đây, cô ta liền bực mình khó chịu không thôi.Lạc Di đập bàn ngay tại chỗ, trợn to hai mắt: “Vương Ngữ Thần, hoặc là cô mau rời đi, hoặc là ngậm miệng lại, bưng bát thịt của tôi lên ăn, khi buông đũa xuống liền mắng tôi, đó là tiện nhân.”Mặt Vương Ngữ Thần đỏ bừng, đỏ đến sắp chảy máu.Vương Ngữ Thần vừa khóc vừa chạy, Lý Diễn vội đuổi theo ra ngoài, ngược lại mọi người đều thở dài một hơi, cuối cùng rời đi.Suốt ngày kỳ lạ quái đản, ai mà chịu đựng nỗi.Lạc Di đãi mọi người ăn một bữa ngon, trong bữa tiệc toàn lời hay ý đẹp, ý vị tuyệt vời, tất cả đều là người trẻ tuổi, có rất nhiều chủ đề chung nên trò chuyện vô cùng vui vẻ.Lưu Nhất Hách nhìn chằm chằm cô cả đêm, nhưng không chớp được cơ hội để nói chuyện với cô.Khó khăn lắm mới có cơ hội, anh ta vội vàng chạy tới nói: “Lạc Di, kỳ nghỉ đông này bọn tôi dự định đi xung quanh chơi một chút, đến lúc đó cậu đi chơi cùng nhé.”“Tôi phải đón Tết cùng gia đình.” Lạc Di tùy tiện tìm một cái cớ, cô đâu có rảnh, thời gian của cô rất eo hẹp.Lưu Nhất Hách cười nói: "Ăn mừng năm mới là việc của người lớn, chúng ta không cần bận tâm, hiếm khi được nghỉ, ra ngoài thư giãn chút đi."Lạc Di khẽ lắc đầu: “Các anh cứ chơi đi.”Cô không có chút hứng thú nào, hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt, có quá nhiều việc phải làm.Lưu Nhất Hách vẫn không chịu bỏ cuộc: “Lạc Di, việc học rất quan trọng, nhưng thỉnh thoảng cũng nên đi chơi.”Mặc kệ anh ta có nói thế nào, Lạc Di vẫn duy trì nụ cười, Dương Nam Ba không thể xem nổi nữa: "Đủ rồi đấy, cô ấy không rảnh."Lưu Nhất Hách hoài nghi nhìn anh ấy: “Cậu biết à?”Đáy lòng Dương Nam Ba dâng lên một loại kh*** c*m kỳ quái, bọn họ không ai biết, chỉ có một mình anh ấy biết."Người ta là học sinh giỏi siêu cấp, lịch trình học tập xếp dày đặc, người ta chăm chỉ như vậy, cậu đừng làm đá ngáng đường nữa, cô ấy khác cậu."Trong lòng Lưu Nhất Hách khó chịu: "Khác cái gì? Xuất thân hay bối cảnh? Bây giờ đâu ai quan tâm điều này nữa."

Chương 429: Chương 429