Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 433: Chương 433
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ôi chao, vấn đề nan giải đã có hy vọng giải quyết, Lạc Di hưng phấn nhảy cẫng lên: “Cảm ơn đại sư huynh.”Cô nhanh chóng lập danh sách, khó khăn về phương diện vật liệu kỹ thuật sẽ nhờ đại sư huynh.Trương Thanh Hà im lặng, thật không khách sáo."Mới vừa rồi em còn coi tôi như người ngoài đấy."“Đó là vì chúng ta chưa quen nhau, bây giờ thì quen rồi ạ.” Lạc Di nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đặc biệt rất tự tin: “Anh em nhà mình thì khách sáo cái gì, có đúng không? Thầy ơi.”Ông cụ Mạc không chút do dự ủng hộ học trò: “Lạc Di nói đúng đấy, em giúp tiểu sư muội của em một chút đi.”"Thầy, trước kia thầy đâu có giúp em như vậy." Trương Thanh Hà thấy hơi chua xót.Lạc Di cười ha ha, đại sư huynh ghen tị nha."Biết làm sao được, thầy già rồi, càng thích bầu bạn với đứa học trò nhỏ ở bên cạnh hỏi han ân cần hơn."Trương Thanh Hà không còn lời nào để nói, được thôi, người là thầy, người nói thế nào thì nghe thế đấy.Ông ấy nghiêm túc nhìn Thanh Chương: "Hai thứ kỹ thuật này phải đến tìm lão Tứ, phía em không có cách giải quyết."Máy tính nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra là công nghệ cao, không dễ sử dụng.Ông cụ Mạc khẽ gật đầu: “Được, thầy sẽ tìm nó thử xem.”Trương Thanh Hà xem như đã nhìn ra, thầy quá thiên vị đến mức sẵn sàng hy sinh thể diện để giúp tạo mối quan hệ.“Ra ăn cơm thôi.” Sư mẫu ở bên ngoài gọi một tiếng.Cửa vừa mở, ông cụ Mạc đi trước, Lạc Di đi sau cùng.Sư mẫu đẩy ông cụ nhà mình ra, bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Lạc Di: "Tiểu Di, mau tới đây, có món cá hấp mà em thích ăn này."Lạc Di thích nhất là ăn cá, loại cá nào cô cũng thích: "Oa, ở đâu ra thế ạ? Ở thành phố không mua được đâu.""Đại sư huynh của em mang tới đó."“Thật sự cảm ơn đại sư huynh.” Lạc Di vui vẻ chạy về phía bàn ăn.Sau bữa ăn, Trương Thanh Hà càng ý thức được tiểu sư muội được ưu ái cỡ nào, không chỉ riêng thầy cưng chiều cô, mà sư mẫu càng thương cô hơn, trên bàn có sáu món ăn, trong đó đã có ba món mà Lạc Di thích nhất, còn không ngừng gắp thức ăn cho cô.“Thanh Hà, em đã hứa tặng máy ảnh, thì đừng quên nhé.” Ông cụ Mạc không quên nhắc nhở một câu, biến chuyện này thành hiện thực.Chậc, chậc, chậc, Trương Thanh Hà biểu thị mình bị thất sủng!Ông ấy nhìn sang tiểu sư muội, khuôn mặt cô nở nụ cười vô tội, trông rất đáng yêu, nhưng ông ấy dường như lại thấy một con cáo nhỏ đang ngoắc đuôi."Giúp cũng được, nhưng tôi có một điều kiện."“Điều kiện gì ạ?” Lạc Di cầm con cá trong tay, mở to đôi mắt tò mò."Nghiên cứu ra được chiếc máy tính đầu tiên phải cho tôi." Trương Thanh Hà rất hứng thú với chiếc máy tính của cô.Lạc Di không chút do dự từ chối: “Vậy không được, cái đầu tiên sẽ giao cho tổ quốc.”Đã nói là dâng quà Quốc Khánh rồi, sao vẫn muốn đoạt vậy?Trương Thanh Hà im lặng, được rồi: "Vậy cái thứ hai."Lạc Di lắc đầu, vẫn từ chối."Cái thứ hai tặng cho thầy và sư mẫu mà em kính yêu nhất rồi, họ yêu thương em như thế, em cũng muốn bày tỏ chút lòng hiếu thảo của mình, đừng nói ngài muốn giành với thầy và sư mẫu đấy nhé."Trương Thanh Hà suýt chút té xỉu, đúng là nhóc con nịnh hót, chẳng trách hai vị này mặt mày hớn hở, coi cô như bảo bối.“Vậy cái thứ ba thì sao?”"Đưa cho cha mẹ em, dạy bọn họ theo kịp thời đại, để không bị thời đại đào thải." Lạc Di còn chẳng có cái máy tính nào, cô đã sắp xếp rõ ràng, hứa hẹn ra mấy cái: "Cái thứ tư sẽ đến phiên đại sư huynh có công lao vất vả."Trương Thanh Hà luôn cảm thấy đây đang ám chỉ mình, là ảo giác sao? Đúng là một cô bé kỳ quặc.
Ôi chao, vấn đề nan giải đã có hy vọng giải quyết, Lạc Di hưng phấn nhảy cẫng lên: “Cảm ơn đại sư huynh.”
Cô nhanh chóng lập danh sách, khó khăn về phương diện vật liệu kỹ thuật sẽ nhờ đại sư huynh.
Trương Thanh Hà im lặng, thật không khách sáo.
"Mới vừa rồi em còn coi tôi như người ngoài đấy."
“Đó là vì chúng ta chưa quen nhau, bây giờ thì quen rồi ạ.” Lạc Di nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đặc biệt rất tự tin: “Anh em nhà mình thì khách sáo cái gì, có đúng không? Thầy ơi.”
Ông cụ Mạc không chút do dự ủng hộ học trò: “Lạc Di nói đúng đấy, em giúp tiểu sư muội của em một chút đi.”
"Thầy, trước kia thầy đâu có giúp em như vậy." Trương Thanh Hà thấy hơi chua xót.
Lạc Di cười ha ha, đại sư huynh ghen tị nha.
"Biết làm sao được, thầy già rồi, càng thích bầu bạn với đứa học trò nhỏ ở bên cạnh hỏi han ân cần hơn."
Trương Thanh Hà không còn lời nào để nói, được thôi, người là thầy, người nói thế nào thì nghe thế đấy.
Ông ấy nghiêm túc nhìn Thanh Chương: "Hai thứ kỹ thuật này phải đến tìm lão Tứ, phía em không có cách giải quyết."
Máy tính nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra là công nghệ cao, không dễ sử dụng.
Ông cụ Mạc khẽ gật đầu: “Được, thầy sẽ tìm nó thử xem.”
Trương Thanh Hà xem như đã nhìn ra, thầy quá thiên vị đến mức sẵn sàng hy sinh thể diện để giúp tạo mối quan hệ.
“Ra ăn cơm thôi.” Sư mẫu ở bên ngoài gọi một tiếng.
Cửa vừa mở, ông cụ Mạc đi trước, Lạc Di đi sau cùng.
Sư mẫu đẩy ông cụ nhà mình ra, bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Lạc Di: "Tiểu Di, mau tới đây, có món cá hấp mà em thích ăn này."
Lạc Di thích nhất là ăn cá, loại cá nào cô cũng thích: "Oa, ở đâu ra thế ạ? Ở thành phố không mua được đâu."
"Đại sư huynh của em mang tới đó."
“Thật sự cảm ơn đại sư huynh.” Lạc Di vui vẻ chạy về phía bàn ăn.
Sau bữa ăn, Trương Thanh Hà càng ý thức được tiểu sư muội được ưu ái cỡ nào, không chỉ riêng thầy cưng chiều cô, mà sư mẫu càng thương cô hơn, trên bàn có sáu món ăn, trong đó đã có ba món mà Lạc Di thích nhất, còn không ngừng gắp thức ăn cho cô.
“Thanh Hà, em đã hứa tặng máy ảnh, thì đừng quên nhé.” Ông cụ Mạc không quên nhắc nhở một câu, biến chuyện này thành hiện thực.
Chậc, chậc, chậc, Trương Thanh Hà biểu thị mình bị thất sủng!
Ông ấy nhìn sang tiểu sư muội, khuôn mặt cô nở nụ cười vô tội, trông rất đáng yêu, nhưng ông ấy dường như lại thấy một con cáo nhỏ đang ngoắc đuôi.
"Giúp cũng được, nhưng tôi có một điều kiện."
“Điều kiện gì ạ?” Lạc Di cầm con cá trong tay, mở to đôi mắt tò mò.
"Nghiên cứu ra được chiếc máy tính đầu tiên phải cho tôi." Trương Thanh Hà rất hứng thú với chiếc máy tính của cô.
Lạc Di không chút do dự từ chối: “Vậy không được, cái đầu tiên sẽ giao cho tổ quốc.”
Đã nói là dâng quà Quốc Khánh rồi, sao vẫn muốn đoạt vậy?
Trương Thanh Hà im lặng, được rồi: "Vậy cái thứ hai."
Lạc Di lắc đầu, vẫn từ chối.
"Cái thứ hai tặng cho thầy và sư mẫu mà em kính yêu nhất rồi, họ yêu thương em như thế, em cũng muốn bày tỏ chút lòng hiếu thảo của mình, đừng nói ngài muốn giành với thầy và sư mẫu đấy nhé."
Trương Thanh Hà suýt chút té xỉu, đúng là nhóc con nịnh hót, chẳng trách hai vị này mặt mày hớn hở, coi cô như bảo bối.
“Vậy cái thứ ba thì sao?”
"Đưa cho cha mẹ em, dạy bọn họ theo kịp thời đại, để không bị thời đại đào thải." Lạc Di còn chẳng có cái máy tính nào, cô đã sắp xếp rõ ràng, hứa hẹn ra mấy cái: "Cái thứ tư sẽ đến phiên đại sư huynh có công lao vất vả."
Trương Thanh Hà luôn cảm thấy đây đang ám chỉ mình, là ảo giác sao? Đúng là một cô bé kỳ quặc.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ôi chao, vấn đề nan giải đã có hy vọng giải quyết, Lạc Di hưng phấn nhảy cẫng lên: “Cảm ơn đại sư huynh.”Cô nhanh chóng lập danh sách, khó khăn về phương diện vật liệu kỹ thuật sẽ nhờ đại sư huynh.Trương Thanh Hà im lặng, thật không khách sáo."Mới vừa rồi em còn coi tôi như người ngoài đấy."“Đó là vì chúng ta chưa quen nhau, bây giờ thì quen rồi ạ.” Lạc Di nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đặc biệt rất tự tin: “Anh em nhà mình thì khách sáo cái gì, có đúng không? Thầy ơi.”Ông cụ Mạc không chút do dự ủng hộ học trò: “Lạc Di nói đúng đấy, em giúp tiểu sư muội của em một chút đi.”"Thầy, trước kia thầy đâu có giúp em như vậy." Trương Thanh Hà thấy hơi chua xót.Lạc Di cười ha ha, đại sư huynh ghen tị nha."Biết làm sao được, thầy già rồi, càng thích bầu bạn với đứa học trò nhỏ ở bên cạnh hỏi han ân cần hơn."Trương Thanh Hà không còn lời nào để nói, được thôi, người là thầy, người nói thế nào thì nghe thế đấy.Ông ấy nghiêm túc nhìn Thanh Chương: "Hai thứ kỹ thuật này phải đến tìm lão Tứ, phía em không có cách giải quyết."Máy tính nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực ra là công nghệ cao, không dễ sử dụng.Ông cụ Mạc khẽ gật đầu: “Được, thầy sẽ tìm nó thử xem.”Trương Thanh Hà xem như đã nhìn ra, thầy quá thiên vị đến mức sẵn sàng hy sinh thể diện để giúp tạo mối quan hệ.“Ra ăn cơm thôi.” Sư mẫu ở bên ngoài gọi một tiếng.Cửa vừa mở, ông cụ Mạc đi trước, Lạc Di đi sau cùng.Sư mẫu đẩy ông cụ nhà mình ra, bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ của Lạc Di: "Tiểu Di, mau tới đây, có món cá hấp mà em thích ăn này."Lạc Di thích nhất là ăn cá, loại cá nào cô cũng thích: "Oa, ở đâu ra thế ạ? Ở thành phố không mua được đâu.""Đại sư huynh của em mang tới đó."“Thật sự cảm ơn đại sư huynh.” Lạc Di vui vẻ chạy về phía bàn ăn.Sau bữa ăn, Trương Thanh Hà càng ý thức được tiểu sư muội được ưu ái cỡ nào, không chỉ riêng thầy cưng chiều cô, mà sư mẫu càng thương cô hơn, trên bàn có sáu món ăn, trong đó đã có ba món mà Lạc Di thích nhất, còn không ngừng gắp thức ăn cho cô.“Thanh Hà, em đã hứa tặng máy ảnh, thì đừng quên nhé.” Ông cụ Mạc không quên nhắc nhở một câu, biến chuyện này thành hiện thực.Chậc, chậc, chậc, Trương Thanh Hà biểu thị mình bị thất sủng!Ông ấy nhìn sang tiểu sư muội, khuôn mặt cô nở nụ cười vô tội, trông rất đáng yêu, nhưng ông ấy dường như lại thấy một con cáo nhỏ đang ngoắc đuôi."Giúp cũng được, nhưng tôi có một điều kiện."“Điều kiện gì ạ?” Lạc Di cầm con cá trong tay, mở to đôi mắt tò mò."Nghiên cứu ra được chiếc máy tính đầu tiên phải cho tôi." Trương Thanh Hà rất hứng thú với chiếc máy tính của cô.Lạc Di không chút do dự từ chối: “Vậy không được, cái đầu tiên sẽ giao cho tổ quốc.”Đã nói là dâng quà Quốc Khánh rồi, sao vẫn muốn đoạt vậy?Trương Thanh Hà im lặng, được rồi: "Vậy cái thứ hai."Lạc Di lắc đầu, vẫn từ chối."Cái thứ hai tặng cho thầy và sư mẫu mà em kính yêu nhất rồi, họ yêu thương em như thế, em cũng muốn bày tỏ chút lòng hiếu thảo của mình, đừng nói ngài muốn giành với thầy và sư mẫu đấy nhé."Trương Thanh Hà suýt chút té xỉu, đúng là nhóc con nịnh hót, chẳng trách hai vị này mặt mày hớn hở, coi cô như bảo bối.“Vậy cái thứ ba thì sao?”"Đưa cho cha mẹ em, dạy bọn họ theo kịp thời đại, để không bị thời đại đào thải." Lạc Di còn chẳng có cái máy tính nào, cô đã sắp xếp rõ ràng, hứa hẹn ra mấy cái: "Cái thứ tư sẽ đến phiên đại sư huynh có công lao vất vả."Trương Thanh Hà luôn cảm thấy đây đang ám chỉ mình, là ảo giác sao? Đúng là một cô bé kỳ quặc.