Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 450: Chương 450
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di cười nghiền ngẫm: "Sao tôi lại không biết có chuyện này nhỉ? Cô nghe ai nói càn thế? Cô cũng là sinh viên thi đậu đại học Bắc Kinh, sao mới nghe gió đã tưởng là mưa, không có chút năng lực biện chứng nào à? Cô tình nguyện tin lời của người khác cũng không chịu tin lời của người sống cùng một ký túc xá, tôi đây chỉ có thể nói, tiếc quá, sau này chúng ta không làm bạn bè nữa."Chỉ nghe lời truyền miệng đã phán án tử hình cho bạn cùng phòng, loại người này đúng là buồn cười.Người khác cũng cảm thấy khó mà tin nổi: "Thắng Nam, cậu quá đáng lắm rồi đấy, người khác nói cái gì là cậu tin cái đó hả? Sao cậu lại có thể ngây thơ như vậy chứ?"Người bình thường hẳn đều sẽ vặn hỏi lại, dù sao đi xác nhận lại với người trong cuộc một chút cũng được mà, nào có ai trực tiếp tin luôn lời của người khác?Mọi người dồn dập nói đỡ giúp Lạc Di: "Lạc Di không phải loại người như vậy, rốt cuộc cậu đã nghe ai nói thế? Ai mà lại ác độc đến mức tạo ra lời đồn thế này?"Chị Tiêu vô cùng lo lắng bảo: "Thắng Nam, em nói gì đó đi chứ, ai nói với em như vậy, chúng ta cùng đi đối chất."Chị ấy hi vọng các bạn cùng phòng mình đều có thể vui vẻ chung sống hòa bình với nhau, rõ ràng tất cả bọn họ đều là những cô gái tốt mà.Mặt Mạc Thắng Nam tái nhợt, nhưng cô ta lại cắn chặt răng đáp: "Dù sao tôi cũng tin tưởng người đó."Lạc Di nhíu mày, trong lòng đã có một dự đoán mơ hồ, người có thể làm cho phụ nữ trở nên mất trí chỉ có người yêu của họ.Nói thẳng là, bạn trai của Mạc Thắng Nam khá đáng nghi.Đang yên đang lành sao lại phải bịa đặt… Không đúng, không lẽ đàn chị ưu tú ở đây là chị Thường sao?Chị Thường biến mất thật, nhưng chị ấy lại chưa chết, chỉ là được người nhà yên lặng thôi học cho.Về phần tung tích hiện tại của chị ấy, cô cũng không biết.Vừa nghĩ tới chị ấy, cô híp mắt lại, sao càng lúc càng thú vị thế này?"Được rồi, nếu một ngày nào đó trong trường truyền ra lời đồn thế này, tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra rõ. Cô không thèm để ý đến thanh danh của bản thân, nhưng tôi lại rất để ý."Cô cảnh báo trước, đến lúc đó đừng trách cô.Mạc Thắng Nam vừa tức vừa gấp: "Cô nói bậy, sao tôi có thể không thèm để ý thanh danh của mình chứ?"Lạc Di nhẹ đảo mắt, nảy ra một ý hay: "Cô có biết sau lưng người khác nói gì về cô không? Quấn đàn ông, bán nhan sắc…"Mạc Thắng Nam tức đến đỏ cả mang tai, lớn tiếng hét lên: "Người nào nói thế? Gọi người đó ra đây, chúng tôi đối chất với nhau!"Lạc Di cầm ly nước lên uống một ngụm: "Ban đầu tôi không tin đâu, nhưng nhìn cái máy tính này… Thì cũng khó mà nói."Mặt Mạc Thắng Nam cứng đờ, Giang Nguyệt Cầm tò mò hỏi: "Sao vậy?"Lạc Di hất chiếc cằm thon gầy, mặt hờ hững đáp: "Hãng Stellar không mở bán cho cá nhân trong nước, chỉ lưu thông nội bộ, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được."Giang Nguyệt Cầm ngây dại, bất giác nhìn về phía Mạc Thắng Nam: "Không phải cậu bảo có phiếu thì sẽ có tư cách mua nó sao?"Lạc Di phì cười một tiếng: "Đúng mà, phiếu là phiếu chứng nhận dùng mua hàng, nhưng ai mới có đủ tư cách? Là các trường đại học lớn và các phòng nghiên cứu khoa học, cùng với những người ở cấp phó tỉnh trở lên, Mạc Thắng Nam, sao tôi nhớ cha mẹ cô đều là công nhân bình thường mà nhỉ?"Stellar là do cô tự tay chế tạo ra, dù cô có không quan tâm đến tình hình tiêu thụ thì với thân là cô học trò quá mức xuất sắc được thầy Mạc lấy làm kiêu hãnh như vậy, ngày nào cô cũng được nghe thầy đề cập đủ mọi tình hình.Nghe nhiều thì tất nhiên phải rõ rồi.Mạc Thắng Nam nghe đến choáng váng, sắc mặt thay đổi đến mấy lần: "Cha tôi là chiến sĩ thi đua!"
Lạc Di cười nghiền ngẫm: "Sao tôi lại không biết có chuyện này nhỉ? Cô nghe ai nói càn thế? Cô cũng là sinh viên thi đậu đại học Bắc Kinh, sao mới nghe gió đã tưởng là mưa, không có chút năng lực biện chứng nào à? Cô tình nguyện tin lời của người khác cũng không chịu tin lời của người sống cùng một ký túc xá, tôi đây chỉ có thể nói, tiếc quá, sau này chúng ta không làm bạn bè nữa."
Chỉ nghe lời truyền miệng đã phán án tử hình cho bạn cùng phòng, loại người này đúng là buồn cười.
Người khác cũng cảm thấy khó mà tin nổi: "Thắng Nam, cậu quá đáng lắm rồi đấy, người khác nói cái gì là cậu tin cái đó hả? Sao cậu lại có thể ngây thơ như vậy chứ?"
Người bình thường hẳn đều sẽ vặn hỏi lại, dù sao đi xác nhận lại với người trong cuộc một chút cũng được mà, nào có ai trực tiếp tin luôn lời của người khác?
Mọi người dồn dập nói đỡ giúp Lạc Di: "Lạc Di không phải loại người như vậy, rốt cuộc cậu đã nghe ai nói thế? Ai mà lại ác độc đến mức tạo ra lời đồn thế này?"
Chị Tiêu vô cùng lo lắng bảo: "Thắng Nam, em nói gì đó đi chứ, ai nói với em như vậy, chúng ta cùng đi đối chất."
Chị ấy hi vọng các bạn cùng phòng mình đều có thể vui vẻ chung sống hòa bình với nhau, rõ ràng tất cả bọn họ đều là những cô gái tốt mà.
Mặt Mạc Thắng Nam tái nhợt, nhưng cô ta lại cắn chặt răng đáp: "Dù sao tôi cũng tin tưởng người đó."
Lạc Di nhíu mày, trong lòng đã có một dự đoán mơ hồ, người có thể làm cho phụ nữ trở nên mất trí chỉ có người yêu của họ.
Nói thẳng là, bạn trai của Mạc Thắng Nam khá đáng nghi.
Đang yên đang lành sao lại phải bịa đặt… Không đúng, không lẽ đàn chị ưu tú ở đây là chị Thường sao?
Chị Thường biến mất thật, nhưng chị ấy lại chưa chết, chỉ là được người nhà yên lặng thôi học cho.
Về phần tung tích hiện tại của chị ấy, cô cũng không biết.
Vừa nghĩ tới chị ấy, cô híp mắt lại, sao càng lúc càng thú vị thế này?
"Được rồi, nếu một ngày nào đó trong trường truyền ra lời đồn thế này, tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra rõ. Cô không thèm để ý đến thanh danh của bản thân, nhưng tôi lại rất để ý."
Cô cảnh báo trước, đến lúc đó đừng trách cô.
Mạc Thắng Nam vừa tức vừa gấp: "Cô nói bậy, sao tôi có thể không thèm để ý thanh danh của mình chứ?"
Lạc Di nhẹ đảo mắt, nảy ra một ý hay: "Cô có biết sau lưng người khác nói gì về cô không? Quấn đàn ông, bán nhan sắc…"
Mạc Thắng Nam tức đến đỏ cả mang tai, lớn tiếng hét lên: "Người nào nói thế? Gọi người đó ra đây, chúng tôi đối chất với nhau!"
Lạc Di cầm ly nước lên uống một ngụm: "Ban đầu tôi không tin đâu, nhưng nhìn cái máy tính này… Thì cũng khó mà nói."
Mặt Mạc Thắng Nam cứng đờ, Giang Nguyệt Cầm tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Lạc Di hất chiếc cằm thon gầy, mặt hờ hững đáp: "Hãng Stellar không mở bán cho cá nhân trong nước, chỉ lưu thông nội bộ, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được."
Giang Nguyệt Cầm ngây dại, bất giác nhìn về phía Mạc Thắng Nam: "Không phải cậu bảo có phiếu thì sẽ có tư cách mua nó sao?"
Lạc Di phì cười một tiếng: "Đúng mà, phiếu là phiếu chứng nhận dùng mua hàng, nhưng ai mới có đủ tư cách? Là các trường đại học lớn và các phòng nghiên cứu khoa học, cùng với những người ở cấp phó tỉnh trở lên, Mạc Thắng Nam, sao tôi nhớ cha mẹ cô đều là công nhân bình thường mà nhỉ?"
Stellar là do cô tự tay chế tạo ra, dù cô có không quan tâm đến tình hình tiêu thụ thì với thân là cô học trò quá mức xuất sắc được thầy Mạc lấy làm kiêu hãnh như vậy, ngày nào cô cũng được nghe thầy đề cập đủ mọi tình hình.
Nghe nhiều thì tất nhiên phải rõ rồi.
Mạc Thắng Nam nghe đến choáng váng, sắc mặt thay đổi đến mấy lần: "Cha tôi là chiến sĩ thi đua!"
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di cười nghiền ngẫm: "Sao tôi lại không biết có chuyện này nhỉ? Cô nghe ai nói càn thế? Cô cũng là sinh viên thi đậu đại học Bắc Kinh, sao mới nghe gió đã tưởng là mưa, không có chút năng lực biện chứng nào à? Cô tình nguyện tin lời của người khác cũng không chịu tin lời của người sống cùng một ký túc xá, tôi đây chỉ có thể nói, tiếc quá, sau này chúng ta không làm bạn bè nữa."Chỉ nghe lời truyền miệng đã phán án tử hình cho bạn cùng phòng, loại người này đúng là buồn cười.Người khác cũng cảm thấy khó mà tin nổi: "Thắng Nam, cậu quá đáng lắm rồi đấy, người khác nói cái gì là cậu tin cái đó hả? Sao cậu lại có thể ngây thơ như vậy chứ?"Người bình thường hẳn đều sẽ vặn hỏi lại, dù sao đi xác nhận lại với người trong cuộc một chút cũng được mà, nào có ai trực tiếp tin luôn lời của người khác?Mọi người dồn dập nói đỡ giúp Lạc Di: "Lạc Di không phải loại người như vậy, rốt cuộc cậu đã nghe ai nói thế? Ai mà lại ác độc đến mức tạo ra lời đồn thế này?"Chị Tiêu vô cùng lo lắng bảo: "Thắng Nam, em nói gì đó đi chứ, ai nói với em như vậy, chúng ta cùng đi đối chất."Chị ấy hi vọng các bạn cùng phòng mình đều có thể vui vẻ chung sống hòa bình với nhau, rõ ràng tất cả bọn họ đều là những cô gái tốt mà.Mặt Mạc Thắng Nam tái nhợt, nhưng cô ta lại cắn chặt răng đáp: "Dù sao tôi cũng tin tưởng người đó."Lạc Di nhíu mày, trong lòng đã có một dự đoán mơ hồ, người có thể làm cho phụ nữ trở nên mất trí chỉ có người yêu của họ.Nói thẳng là, bạn trai của Mạc Thắng Nam khá đáng nghi.Đang yên đang lành sao lại phải bịa đặt… Không đúng, không lẽ đàn chị ưu tú ở đây là chị Thường sao?Chị Thường biến mất thật, nhưng chị ấy lại chưa chết, chỉ là được người nhà yên lặng thôi học cho.Về phần tung tích hiện tại của chị ấy, cô cũng không biết.Vừa nghĩ tới chị ấy, cô híp mắt lại, sao càng lúc càng thú vị thế này?"Được rồi, nếu một ngày nào đó trong trường truyền ra lời đồn thế này, tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra rõ. Cô không thèm để ý đến thanh danh của bản thân, nhưng tôi lại rất để ý."Cô cảnh báo trước, đến lúc đó đừng trách cô.Mạc Thắng Nam vừa tức vừa gấp: "Cô nói bậy, sao tôi có thể không thèm để ý thanh danh của mình chứ?"Lạc Di nhẹ đảo mắt, nảy ra một ý hay: "Cô có biết sau lưng người khác nói gì về cô không? Quấn đàn ông, bán nhan sắc…"Mạc Thắng Nam tức đến đỏ cả mang tai, lớn tiếng hét lên: "Người nào nói thế? Gọi người đó ra đây, chúng tôi đối chất với nhau!"Lạc Di cầm ly nước lên uống một ngụm: "Ban đầu tôi không tin đâu, nhưng nhìn cái máy tính này… Thì cũng khó mà nói."Mặt Mạc Thắng Nam cứng đờ, Giang Nguyệt Cầm tò mò hỏi: "Sao vậy?"Lạc Di hất chiếc cằm thon gầy, mặt hờ hững đáp: "Hãng Stellar không mở bán cho cá nhân trong nước, chỉ lưu thông nội bộ, có nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được."Giang Nguyệt Cầm ngây dại, bất giác nhìn về phía Mạc Thắng Nam: "Không phải cậu bảo có phiếu thì sẽ có tư cách mua nó sao?"Lạc Di phì cười một tiếng: "Đúng mà, phiếu là phiếu chứng nhận dùng mua hàng, nhưng ai mới có đủ tư cách? Là các trường đại học lớn và các phòng nghiên cứu khoa học, cùng với những người ở cấp phó tỉnh trở lên, Mạc Thắng Nam, sao tôi nhớ cha mẹ cô đều là công nhân bình thường mà nhỉ?"Stellar là do cô tự tay chế tạo ra, dù cô có không quan tâm đến tình hình tiêu thụ thì với thân là cô học trò quá mức xuất sắc được thầy Mạc lấy làm kiêu hãnh như vậy, ngày nào cô cũng được nghe thầy đề cập đủ mọi tình hình.Nghe nhiều thì tất nhiên phải rõ rồi.Mạc Thắng Nam nghe đến choáng váng, sắc mặt thay đổi đến mấy lần: "Cha tôi là chiến sĩ thi đua!"