Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 455: Chương 455
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Phụt." Lạc Di nở nụ cười xinh đẹp, thuận tay đổi chai rượu chậm rãi bước về phía Tiểu Hắc Tử: "Nào, để cho cưng mở mang chút kiến thức xem chị đây vì yêu sinh hận thế nào nhé."Dung mạo cô xinh đẹp tuyệt vời, nói cười tự nhiên, càng rạng rỡ tỏa sáng khắp cả phòng.Khang Xuân Hoa bất giác nuốt một ngụm nước bọt, có thể cua được cô nữ sinh trước mắt thì cũng xem như gã ta không sống phí đời này…"Choang" một tiếng, Khang Xuân Hoa chỉ cảm thấy trán gã đau nhức nhối một lúc lâu, khung cảnh trước mắt dần tối đen, gã đã vỡ đầu chảy máu.Mọi người trơ mắt nhìn Lạc Di nhẹ nhàng cười khanh khách đập cho Khang Xuân Hoa một cú vỡ đầu, đều không nhịn được run rẩy.Má ơi, cười ngọt như vậy, lại ra tay tàn nhẫn như vậy.Này là ma quỷ sao?Lạc Di cười rất đáng yêu, đá gã một cước: "Tỉnh táo hơn chưa? Không tỉnh táo thì thêm cú nữa nhé?"Máu trong người Khang Xuân Hoa đã bắt đầu chảy ngược, đóng băng từng khúc một, gã hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt ma nữ trước mắt: "Cứu mạng."Dương Nam Ba hít sâu một hơi, sao miệng tên này dơ thế chứ? Lạc Di là người gã có thể chọc vào sao?"Lạc Di à, trút cơn giận là được rồi, chớ làm lớn chuyện, chuyện hôm nay chấm dứt tại đây đi."Có anh ta ở đây, tất nhiên anh ta sẽ hết mình che chở cho Lạc Di."Anh điên rồi sao?" Ánh mắt Vương Ngữ Thần đầy âm trầm đáng sợ: "Lạc Di làm ra chuyện như vậy, nhất định phải bắt cô ta ngồi tù cả đời…""Bắt tôi ngồi tù?" Lạc Di cười càng ngọt ngào hơn: "Được đó, mặt cô trông cũng xinh, muốn không, để tôi vẽ cho cô mấy nét? Tàn đời cùng nhau đi."Nói đến đây, cô bỗng nhiên cầm mảnh thủy tinh bể dùng sức vung tới, mọi người có mặt đều bị dọa hồn phi phách tán: "Đừng mà.""Lạc Di, đừng làm chuyện điên rồ." Dương Nam Ba lo lắng, bổ nhào qua ngăn cả thì đã không còn kịp nữa: "Cô ta không xứng đâu.""Không không." Vương Ngữ Thần bị dọa sợ, cô ta biết rõ hẳn mình nên tránh, nhưng cả người lại cứ cứng đờ, chỉ có thể hoảng sợ nhìn mảnh thủy tinh bể vung qua phía này: "A a a!"Sao cô ta lại muốn chọc vào con nhỏ điên này chứ?!Giờ khắc này, cô ta hối hận rồi."Két." Một âm thanh vang lên.Vương Ngữ Thần sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, gào khóc ầm lên, không xong rồi, mặt cô ta bị hủy rồi!Cô ta tự hào nhất về vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình.Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.Lạc Di kịp thời nghiêng tay đi, mảnh vỡ thủy tinh đã c*m v** ghế sofa bên cạnh sợi tóc của Vương Ngữ Thần, chỉ lệch có một tấc."Chất lượng của chiếc ghế sofa này rất tốt,chỉ rách có một vết nhỏ." Cô dùng một tay túm lấy cằm của Vương Ngữ Thần, nhìn trái nhìn phải, dường như đang cân nhắc nên rạch chỗ nào, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.Những người khác chỉ muốn gọi cô là tiểu tổ tông, trái tim lại một lần nữa run lên."Tiểu Di." Ngô Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay nắm cửa, toàn thân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.Lạc Di quay đầu lại nhìn qua, mỉm cười trấn an bà: "Không sao đâu, mẹ đừng sợ."Sao có thể không sợ chứ? Ngô Tiểu Thanh trước giờ không biết con gái còn có một mặt như vậy, vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng, như thể trên đời này không có thứ gì khiến cô phải sợ hãi.Bình thường ở trước mặt bà, con gái vừa nhẹ nhàng vừa ngoan ngoãn, luôn gọi mẹ một cách ngọt ngào, kết quả… ở bên ngoài lại tự tin quá mức ngay sau lưng bà.Vương Ngữ Thần sợ hãi hồi lâu, phát hiện mặt mình không đau, lúc này mới lấy hết dũng khí, rụt rè mở mắt ra, hơi quay đầu lại, phát hiện mảnh vỡ thủy tinh đã c*m v** ghế sofa, rách một lỗ nhỏ.Cô ta lại tưởng như c*m v** mặt mình, không tự chủ được mà rùng mình: "Lạc Di, đồ điên nhà cô, tôi họ Vương, tôi là người nhà họ Vương, cô xong rồi."Lạc Di rút mảnh vỡ thủy tinh ra, nhìn thẳng vào mặt cô ta, cười như không cười: "Cô thật ngu ngốc, đến nước này rồi mà còn ở đây khiêu khích uy h.i.ế.p tôi, là chê mặt mình chưa bị rạch sao? Tôi giúp cô nhé."
"Phụt." Lạc Di nở nụ cười xinh đẹp, thuận tay đổi chai rượu chậm rãi bước về phía Tiểu Hắc Tử: "Nào, để cho cưng mở mang chút kiến thức xem chị đây vì yêu sinh hận thế nào nhé."
Dung mạo cô xinh đẹp tuyệt vời, nói cười tự nhiên, càng rạng rỡ tỏa sáng khắp cả phòng.
Khang Xuân Hoa bất giác nuốt một ngụm nước bọt, có thể cua được cô nữ sinh trước mắt thì cũng xem như gã ta không sống phí đời này…
"Choang" một tiếng, Khang Xuân Hoa chỉ cảm thấy trán gã đau nhức nhối một lúc lâu, khung cảnh trước mắt dần tối đen, gã đã vỡ đầu chảy máu.
Mọi người trơ mắt nhìn Lạc Di nhẹ nhàng cười khanh khách đập cho Khang Xuân Hoa một cú vỡ đầu, đều không nhịn được run rẩy.
Má ơi, cười ngọt như vậy, lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Này là ma quỷ sao?
Lạc Di cười rất đáng yêu, đá gã một cước: "Tỉnh táo hơn chưa? Không tỉnh táo thì thêm cú nữa nhé?"
Máu trong người Khang Xuân Hoa đã bắt đầu chảy ngược, đóng băng từng khúc một, gã hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt ma nữ trước mắt: "Cứu mạng."
Dương Nam Ba hít sâu một hơi, sao miệng tên này dơ thế chứ? Lạc Di là người gã có thể chọc vào sao?
"Lạc Di à, trút cơn giận là được rồi, chớ làm lớn chuyện, chuyện hôm nay chấm dứt tại đây đi."
Có anh ta ở đây, tất nhiên anh ta sẽ hết mình che chở cho Lạc Di.
"Anh điên rồi sao?" Ánh mắt Vương Ngữ Thần đầy âm trầm đáng sợ: "Lạc Di làm ra chuyện như vậy, nhất định phải bắt cô ta ngồi tù cả đời…"
"Bắt tôi ngồi tù?" Lạc Di cười càng ngọt ngào hơn: "Được đó, mặt cô trông cũng xinh, muốn không, để tôi vẽ cho cô mấy nét? Tàn đời cùng nhau đi."
Nói đến đây, cô bỗng nhiên cầm mảnh thủy tinh bể dùng sức vung tới, mọi người có mặt đều bị dọa hồn phi phách tán: "Đừng mà."
"Lạc Di, đừng làm chuyện điên rồ." Dương Nam Ba lo lắng, bổ nhào qua ngăn cả thì đã không còn kịp nữa: "Cô ta không xứng đâu."
"Không không." Vương Ngữ Thần bị dọa sợ, cô ta biết rõ hẳn mình nên tránh, nhưng cả người lại cứ cứng đờ, chỉ có thể hoảng sợ nhìn mảnh thủy tinh bể vung qua phía này: "A a a!"
Sao cô ta lại muốn chọc vào con nhỏ điên này chứ?!
Giờ khắc này, cô ta hối hận rồi.
"Két." Một âm thanh vang lên.
Vương Ngữ Thần sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, gào khóc ầm lên, không xong rồi, mặt cô ta bị hủy rồi!
Cô ta tự hào nhất về vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình.
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Di kịp thời nghiêng tay đi, mảnh vỡ thủy tinh đã c*m v** ghế sofa bên cạnh sợi tóc của Vương Ngữ Thần, chỉ lệch có một tấc.
"Chất lượng của chiếc ghế sofa này rất tốt,chỉ rách có một vết nhỏ." Cô dùng một tay túm lấy cằm của Vương Ngữ Thần, nhìn trái nhìn phải, dường như đang cân nhắc nên rạch chỗ nào, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.
Những người khác chỉ muốn gọi cô là tiểu tổ tông, trái tim lại một lần nữa run lên.
"Tiểu Di." Ngô Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay nắm cửa, toàn thân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.
Lạc Di quay đầu lại nhìn qua, mỉm cười trấn an bà: "Không sao đâu, mẹ đừng sợ."
Sao có thể không sợ chứ? Ngô Tiểu Thanh trước giờ không biết con gái còn có một mặt như vậy, vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng, như thể trên đời này không có thứ gì khiến cô phải sợ hãi.
Bình thường ở trước mặt bà, con gái vừa nhẹ nhàng vừa ngoan ngoãn, luôn gọi mẹ một cách ngọt ngào, kết quả… ở bên ngoài lại tự tin quá mức ngay sau lưng bà.
Vương Ngữ Thần sợ hãi hồi lâu, phát hiện mặt mình không đau, lúc này mới lấy hết dũng khí, rụt rè mở mắt ra, hơi quay đầu lại, phát hiện mảnh vỡ thủy tinh đã c*m v** ghế sofa, rách một lỗ nhỏ.
Cô ta lại tưởng như c*m v** mặt mình, không tự chủ được mà rùng mình: "Lạc Di, đồ điên nhà cô, tôi họ Vương, tôi là người nhà họ Vương, cô xong rồi."
Lạc Di rút mảnh vỡ thủy tinh ra, nhìn thẳng vào mặt cô ta, cười như không cười: "Cô thật ngu ngốc, đến nước này rồi mà còn ở đây khiêu khích uy h.i.ế.p tôi, là chê mặt mình chưa bị rạch sao? Tôi giúp cô nhé."
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Phụt." Lạc Di nở nụ cười xinh đẹp, thuận tay đổi chai rượu chậm rãi bước về phía Tiểu Hắc Tử: "Nào, để cho cưng mở mang chút kiến thức xem chị đây vì yêu sinh hận thế nào nhé."Dung mạo cô xinh đẹp tuyệt vời, nói cười tự nhiên, càng rạng rỡ tỏa sáng khắp cả phòng.Khang Xuân Hoa bất giác nuốt một ngụm nước bọt, có thể cua được cô nữ sinh trước mắt thì cũng xem như gã ta không sống phí đời này…"Choang" một tiếng, Khang Xuân Hoa chỉ cảm thấy trán gã đau nhức nhối một lúc lâu, khung cảnh trước mắt dần tối đen, gã đã vỡ đầu chảy máu.Mọi người trơ mắt nhìn Lạc Di nhẹ nhàng cười khanh khách đập cho Khang Xuân Hoa một cú vỡ đầu, đều không nhịn được run rẩy.Má ơi, cười ngọt như vậy, lại ra tay tàn nhẫn như vậy.Này là ma quỷ sao?Lạc Di cười rất đáng yêu, đá gã một cước: "Tỉnh táo hơn chưa? Không tỉnh táo thì thêm cú nữa nhé?"Máu trong người Khang Xuân Hoa đã bắt đầu chảy ngược, đóng băng từng khúc một, gã hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt ma nữ trước mắt: "Cứu mạng."Dương Nam Ba hít sâu một hơi, sao miệng tên này dơ thế chứ? Lạc Di là người gã có thể chọc vào sao?"Lạc Di à, trút cơn giận là được rồi, chớ làm lớn chuyện, chuyện hôm nay chấm dứt tại đây đi."Có anh ta ở đây, tất nhiên anh ta sẽ hết mình che chở cho Lạc Di."Anh điên rồi sao?" Ánh mắt Vương Ngữ Thần đầy âm trầm đáng sợ: "Lạc Di làm ra chuyện như vậy, nhất định phải bắt cô ta ngồi tù cả đời…""Bắt tôi ngồi tù?" Lạc Di cười càng ngọt ngào hơn: "Được đó, mặt cô trông cũng xinh, muốn không, để tôi vẽ cho cô mấy nét? Tàn đời cùng nhau đi."Nói đến đây, cô bỗng nhiên cầm mảnh thủy tinh bể dùng sức vung tới, mọi người có mặt đều bị dọa hồn phi phách tán: "Đừng mà.""Lạc Di, đừng làm chuyện điên rồ." Dương Nam Ba lo lắng, bổ nhào qua ngăn cả thì đã không còn kịp nữa: "Cô ta không xứng đâu.""Không không." Vương Ngữ Thần bị dọa sợ, cô ta biết rõ hẳn mình nên tránh, nhưng cả người lại cứ cứng đờ, chỉ có thể hoảng sợ nhìn mảnh thủy tinh bể vung qua phía này: "A a a!"Sao cô ta lại muốn chọc vào con nhỏ điên này chứ?!Giờ khắc này, cô ta hối hận rồi."Két." Một âm thanh vang lên.Vương Ngữ Thần sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, gào khóc ầm lên, không xong rồi, mặt cô ta bị hủy rồi!Cô ta tự hào nhất về vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình.Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.Lạc Di kịp thời nghiêng tay đi, mảnh vỡ thủy tinh đã c*m v** ghế sofa bên cạnh sợi tóc của Vương Ngữ Thần, chỉ lệch có một tấc."Chất lượng của chiếc ghế sofa này rất tốt,chỉ rách có một vết nhỏ." Cô dùng một tay túm lấy cằm của Vương Ngữ Thần, nhìn trái nhìn phải, dường như đang cân nhắc nên rạch chỗ nào, khóe miệng nở một nụ cười tà ác.Những người khác chỉ muốn gọi cô là tiểu tổ tông, trái tim lại một lần nữa run lên."Tiểu Di." Ngô Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay nắm cửa, toàn thân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch đến mức đáng sợ.Lạc Di quay đầu lại nhìn qua, mỉm cười trấn an bà: "Không sao đâu, mẹ đừng sợ."Sao có thể không sợ chứ? Ngô Tiểu Thanh trước giờ không biết con gái còn có một mặt như vậy, vừa kiêu ngạo vừa ngông cuồng, như thể trên đời này không có thứ gì khiến cô phải sợ hãi.Bình thường ở trước mặt bà, con gái vừa nhẹ nhàng vừa ngoan ngoãn, luôn gọi mẹ một cách ngọt ngào, kết quả… ở bên ngoài lại tự tin quá mức ngay sau lưng bà.Vương Ngữ Thần sợ hãi hồi lâu, phát hiện mặt mình không đau, lúc này mới lấy hết dũng khí, rụt rè mở mắt ra, hơi quay đầu lại, phát hiện mảnh vỡ thủy tinh đã c*m v** ghế sofa, rách một lỗ nhỏ.Cô ta lại tưởng như c*m v** mặt mình, không tự chủ được mà rùng mình: "Lạc Di, đồ điên nhà cô, tôi họ Vương, tôi là người nhà họ Vương, cô xong rồi."Lạc Di rút mảnh vỡ thủy tinh ra, nhìn thẳng vào mặt cô ta, cười như không cười: "Cô thật ngu ngốc, đến nước này rồi mà còn ở đây khiêu khích uy h.i.ế.p tôi, là chê mặt mình chưa bị rạch sao? Tôi giúp cô nhé."