Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 470: Chương 470
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Có lẽ là chưa từng gặp.” Lạc Di rất cạn lời, sao lại có thêm một người nói cô quen mặt, chẳng lẽ khuôn mặt của cô thật sự là một khuôn mặt đại chúng à?Cô tự giễu nói, “Rất nhiều người đều nói cháu quen mặt, là khuôn mặt của một người qua đường bình thường. không có gì đặc biệt.”Mọi người: “...”Trung tá Vương hơi híp mắt, “Cha cô họ Lạc, vậy còn mẹ cô thì sao?”“Họ Ngô.” Lạc Di hai tay đặt ở phía sau, cũng đang đánh giá đối phương.Ủa, cô cũng cảm thấy ông ta quen mặt, sao lại thế này nhỉ?Trung tá Vương im lặng một chút rồi nói, “Cô có họ hàng thân thiết với họ Tưởng không? Ý tôi là họ hàng huyết thống.”“Không có.” Lạc Di trả lời chắc như đinh đóng cột.Trung tá Vương khẽ gật đầu, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?”Trán sở trưởng đổ mồ hôi, sở nghiên cứu ra vào có quy định rất nghiêm khắc, người nhà đều không thể vào được.Lạc Di c ó thân phận đặc thù, không tính trong đám người cấm ra vào.Nhưng mà, cũng không có văn bản rõ ràng nói cô có thể tùy ý ra vào nơi này, dù sao, cô cũng không phải người trong sở.“Không phải, không phải, Hằng Tinh xảy ra chút sự cố, cho nên mới mời Lạc Di tới để hỗ trợ.”Vẻ mặt trung tá Vương không hiện rõ vui buồn, “Đã giải quyết xong chưa?”“Giải quyết xong rồi.”Trung tá Vương hài lòng gật đầu, "Năng lực của bạn học Lạc Di rõ như ban ngày, sau khi tốt nghiệp thì đến sở nghiên cứu đi, tôi sẽ đi chào hỏi trước với trường học của cô.”Đây là bắt đầu đào người.Vẻ mặt Lạc Di không thay đổi, thản nhiên nói, “Thầy cháu đã ở lập xong kế hoạch cho tương lai của cháu rồi.”Trung tá Vương nhìn kỹ cô, mọi phương diện đều rất nổi bật, cá tính cũng nổi bật như vậy.“Cô không giống như là một người sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của trưởng bối, người trẻ tuổi mà, nên có ý kiến của riêng mình.”Lạc Di mỉm cười, “Không vội, từ từ cũng sẽ đến, đến lúc đó để xem hứng thú và sở thích của cháu, bất kể là sự nghiệp giáo dục, hay là sự nghiệp nghiên cứu khoa học, hoặc là làm kinh doanh, cháu cảm thấy mình đều có thể làm được.”Chị đây tự tin như vậy đấy.Làm kinh doanh? Như tia sét nện xuống giữa trời quang, mọi người ở đây đều kinh hãi.“Lạc Di, cháu tuyệt đối đừng đi theo con đường kinh doanh, thông minh nhất chính là đi làm nghiên cứu khoa học, không thông minh mới đi theo con đường kinh doanh, hơn nữa, không gian trá không phải là thương nhân, bọn họ đều không phải người tốt lành gì.”Vì có thể khiến cho Lạc Di lưu lại chỗ này, bọn họ đến cả thể diện cũng không cần, giẫm thương nhân một phát trước đã.“Đúng đúng, địa vị của những người làm kinh doanh lại không cao, bị người ta khinh thường, không giống như chúng ta, vô cùng được tôn trọng.”Ai cũng có thể kinh doanh, nhưng nghiên cứu khoa học không phải người bình thường nào có thể làm được.“Thương nhân không được, vừa ngốc vừa xấu, vừa nhiều dầu mỡ, đừng chơi với bọn họ, không có phong cách.”Lạc Di: “...” Các vị, mấy người thật sự không nói võ đức.Cô chắp tay với mọi người, nụ cười sáng lạn, “Cháu vừa mới tiến vào thời kỳ nổi loạn của thanh xuân, không thích người khác dúng ý chí cưỡng ép mình, người khác càng ép, cháu càng thích làm trái ý họ, mọi người thông cảm, chờ cháu lớn lên thì sẽ tốt thôi.”Sở trưởng: “...” Cái con nhóc này!Ông ta cười gượng vài tiếng, “Ha ha, làm kinh doanh kỳ thật cũng rất tốt, tối thiểu có thể kiếm thêm được mấy đồng, không cần phải chịu khổ chịu tội. Dạy học, giáo dục cũng rất tốt, có lý tưởng đi khắp cả thiên hạ.”Ông ấy trái lương tâm khen vài câu khô khốc, “Nghiên cứu khoa học... cũng rất tốt, độc lập hoàn thành một hạng mục sẽ có cảm giác thành tựu to lớn, đúng không, Lạc Di.”Mạnh mẽ chuyển đề tài xấu hổ này đi, ai nói người ấy biết.Lạc Di cười ngọt ngào, cực kỳ hồn nhiên, “Không đúng, có lẽ do cháu còn chưa làm ra được thành tựu to lớn nào.”Mọi người: “...”Mẹ nó, tạo ra Hằng Tinh, cô còn nói đó là thành tích bình thường? Sản phẩm cao cấp như vậy, sẽ bị đánh đó.Cô bảo những người bình thường như bọn họ phải sống thế nào đây?
“Có lẽ là chưa từng gặp.” Lạc Di rất cạn lời, sao lại có thêm một người nói cô quen mặt, chẳng lẽ khuôn mặt của cô thật sự là một khuôn mặt đại chúng à?
Cô tự giễu nói, “Rất nhiều người đều nói cháu quen mặt, là khuôn mặt của một người qua đường bình thường. không có gì đặc biệt.”
Mọi người: “...”
Trung tá Vương hơi híp mắt, “Cha cô họ Lạc, vậy còn mẹ cô thì sao?”
“Họ Ngô.” Lạc Di hai tay đặt ở phía sau, cũng đang đánh giá đối phương.
Ủa, cô cũng cảm thấy ông ta quen mặt, sao lại thế này nhỉ?
Trung tá Vương im lặng một chút rồi nói, “Cô có họ hàng thân thiết với họ Tưởng không? Ý tôi là họ hàng huyết thống.”
“Không có.” Lạc Di trả lời chắc như đinh đóng cột.
Trung tá Vương khẽ gật đầu, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?”
Trán sở trưởng đổ mồ hôi, sở nghiên cứu ra vào có quy định rất nghiêm khắc, người nhà đều không thể vào được.
Lạc Di c ó thân phận đặc thù, không tính trong đám người cấm ra vào.
Nhưng mà, cũng không có văn bản rõ ràng nói cô có thể tùy ý ra vào nơi này, dù sao, cô cũng không phải người trong sở.
“Không phải, không phải, Hằng Tinh xảy ra chút sự cố, cho nên mới mời Lạc Di tới để hỗ trợ.”
Vẻ mặt trung tá Vương không hiện rõ vui buồn, “Đã giải quyết xong chưa?”
“Giải quyết xong rồi.”
Trung tá Vương hài lòng gật đầu, "Năng lực của bạn học Lạc Di rõ như ban ngày, sau khi tốt nghiệp thì đến sở nghiên cứu đi, tôi sẽ đi chào hỏi trước với trường học của cô.”
Đây là bắt đầu đào người.
Vẻ mặt Lạc Di không thay đổi, thản nhiên nói, “Thầy cháu đã ở lập xong kế hoạch cho tương lai của cháu rồi.”
Trung tá Vương nhìn kỹ cô, mọi phương diện đều rất nổi bật, cá tính cũng nổi bật như vậy.
“Cô không giống như là một người sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của trưởng bối, người trẻ tuổi mà, nên có ý kiến của riêng mình.”
Lạc Di mỉm cười, “Không vội, từ từ cũng sẽ đến, đến lúc đó để xem hứng thú và sở thích của cháu, bất kể là sự nghiệp giáo dục, hay là sự nghiệp nghiên cứu khoa học, hoặc là làm kinh doanh, cháu cảm thấy mình đều có thể làm được.”
Chị đây tự tin như vậy đấy.
Làm kinh doanh? Như tia sét nện xuống giữa trời quang, mọi người ở đây đều kinh hãi.
“Lạc Di, cháu tuyệt đối đừng đi theo con đường kinh doanh, thông minh nhất chính là đi làm nghiên cứu khoa học, không thông minh mới đi theo con đường kinh doanh, hơn nữa, không gian trá không phải là thương nhân, bọn họ đều không phải người tốt lành gì.”
Vì có thể khiến cho Lạc Di lưu lại chỗ này, bọn họ đến cả thể diện cũng không cần, giẫm thương nhân một phát trước đã.
“Đúng đúng, địa vị của những người làm kinh doanh lại không cao, bị người ta khinh thường, không giống như chúng ta, vô cùng được tôn trọng.”
Ai cũng có thể kinh doanh, nhưng nghiên cứu khoa học không phải người bình thường nào có thể làm được.
“Thương nhân không được, vừa ngốc vừa xấu, vừa nhiều dầu mỡ, đừng chơi với bọn họ, không có phong cách.”
Lạc Di: “...” Các vị, mấy người thật sự không nói võ đức.
Cô chắp tay với mọi người, nụ cười sáng lạn, “Cháu vừa mới tiến vào thời kỳ nổi loạn của thanh xuân, không thích người khác dúng ý chí cưỡng ép mình, người khác càng ép, cháu càng thích làm trái ý họ, mọi người thông cảm, chờ cháu lớn lên thì sẽ tốt thôi.”
Sở trưởng: “...” Cái con nhóc này!
Ông ta cười gượng vài tiếng, “Ha ha, làm kinh doanh kỳ thật cũng rất tốt, tối thiểu có thể kiếm thêm được mấy đồng, không cần phải chịu khổ chịu tội. Dạy học, giáo dục cũng rất tốt, có lý tưởng đi khắp cả thiên hạ.”
Ông ấy trái lương tâm khen vài câu khô khốc, “Nghiên cứu khoa học... cũng rất tốt, độc lập hoàn thành một hạng mục sẽ có cảm giác thành tựu to lớn, đúng không, Lạc Di.”
Mạnh mẽ chuyển đề tài xấu hổ này đi, ai nói người ấy biết.
Lạc Di cười ngọt ngào, cực kỳ hồn nhiên, “Không đúng, có lẽ do cháu còn chưa làm ra được thành tựu to lớn nào.”
Mọi người: “...”
Mẹ nó, tạo ra Hằng Tinh, cô còn nói đó là thành tích bình thường? Sản phẩm cao cấp như vậy, sẽ bị đánh đó.
Cô bảo những người bình thường như bọn họ phải sống thế nào đây?
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Có lẽ là chưa từng gặp.” Lạc Di rất cạn lời, sao lại có thêm một người nói cô quen mặt, chẳng lẽ khuôn mặt của cô thật sự là một khuôn mặt đại chúng à?Cô tự giễu nói, “Rất nhiều người đều nói cháu quen mặt, là khuôn mặt của một người qua đường bình thường. không có gì đặc biệt.”Mọi người: “...”Trung tá Vương hơi híp mắt, “Cha cô họ Lạc, vậy còn mẹ cô thì sao?”“Họ Ngô.” Lạc Di hai tay đặt ở phía sau, cũng đang đánh giá đối phương.Ủa, cô cũng cảm thấy ông ta quen mặt, sao lại thế này nhỉ?Trung tá Vương im lặng một chút rồi nói, “Cô có họ hàng thân thiết với họ Tưởng không? Ý tôi là họ hàng huyết thống.”“Không có.” Lạc Di trả lời chắc như đinh đóng cột.Trung tá Vương khẽ gật đầu, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây chơi vậy?”Trán sở trưởng đổ mồ hôi, sở nghiên cứu ra vào có quy định rất nghiêm khắc, người nhà đều không thể vào được.Lạc Di c ó thân phận đặc thù, không tính trong đám người cấm ra vào.Nhưng mà, cũng không có văn bản rõ ràng nói cô có thể tùy ý ra vào nơi này, dù sao, cô cũng không phải người trong sở.“Không phải, không phải, Hằng Tinh xảy ra chút sự cố, cho nên mới mời Lạc Di tới để hỗ trợ.”Vẻ mặt trung tá Vương không hiện rõ vui buồn, “Đã giải quyết xong chưa?”“Giải quyết xong rồi.”Trung tá Vương hài lòng gật đầu, "Năng lực của bạn học Lạc Di rõ như ban ngày, sau khi tốt nghiệp thì đến sở nghiên cứu đi, tôi sẽ đi chào hỏi trước với trường học của cô.”Đây là bắt đầu đào người.Vẻ mặt Lạc Di không thay đổi, thản nhiên nói, “Thầy cháu đã ở lập xong kế hoạch cho tương lai của cháu rồi.”Trung tá Vương nhìn kỹ cô, mọi phương diện đều rất nổi bật, cá tính cũng nổi bật như vậy.“Cô không giống như là một người sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của trưởng bối, người trẻ tuổi mà, nên có ý kiến của riêng mình.”Lạc Di mỉm cười, “Không vội, từ từ cũng sẽ đến, đến lúc đó để xem hứng thú và sở thích của cháu, bất kể là sự nghiệp giáo dục, hay là sự nghiệp nghiên cứu khoa học, hoặc là làm kinh doanh, cháu cảm thấy mình đều có thể làm được.”Chị đây tự tin như vậy đấy.Làm kinh doanh? Như tia sét nện xuống giữa trời quang, mọi người ở đây đều kinh hãi.“Lạc Di, cháu tuyệt đối đừng đi theo con đường kinh doanh, thông minh nhất chính là đi làm nghiên cứu khoa học, không thông minh mới đi theo con đường kinh doanh, hơn nữa, không gian trá không phải là thương nhân, bọn họ đều không phải người tốt lành gì.”Vì có thể khiến cho Lạc Di lưu lại chỗ này, bọn họ đến cả thể diện cũng không cần, giẫm thương nhân một phát trước đã.“Đúng đúng, địa vị của những người làm kinh doanh lại không cao, bị người ta khinh thường, không giống như chúng ta, vô cùng được tôn trọng.”Ai cũng có thể kinh doanh, nhưng nghiên cứu khoa học không phải người bình thường nào có thể làm được.“Thương nhân không được, vừa ngốc vừa xấu, vừa nhiều dầu mỡ, đừng chơi với bọn họ, không có phong cách.”Lạc Di: “...” Các vị, mấy người thật sự không nói võ đức.Cô chắp tay với mọi người, nụ cười sáng lạn, “Cháu vừa mới tiến vào thời kỳ nổi loạn của thanh xuân, không thích người khác dúng ý chí cưỡng ép mình, người khác càng ép, cháu càng thích làm trái ý họ, mọi người thông cảm, chờ cháu lớn lên thì sẽ tốt thôi.”Sở trưởng: “...” Cái con nhóc này!Ông ta cười gượng vài tiếng, “Ha ha, làm kinh doanh kỳ thật cũng rất tốt, tối thiểu có thể kiếm thêm được mấy đồng, không cần phải chịu khổ chịu tội. Dạy học, giáo dục cũng rất tốt, có lý tưởng đi khắp cả thiên hạ.”Ông ấy trái lương tâm khen vài câu khô khốc, “Nghiên cứu khoa học... cũng rất tốt, độc lập hoàn thành một hạng mục sẽ có cảm giác thành tựu to lớn, đúng không, Lạc Di.”Mạnh mẽ chuyển đề tài xấu hổ này đi, ai nói người ấy biết.Lạc Di cười ngọt ngào, cực kỳ hồn nhiên, “Không đúng, có lẽ do cháu còn chưa làm ra được thành tựu to lớn nào.”Mọi người: “...”Mẹ nó, tạo ra Hằng Tinh, cô còn nói đó là thành tích bình thường? Sản phẩm cao cấp như vậy, sẽ bị đánh đó.Cô bảo những người bình thường như bọn họ phải sống thế nào đây?