Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 508: Chương 508

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Ừ, chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại, ông phải đích thân đi một chuyến." Nhiếp Khôn Minh không yên lòng căn dặn vài câu: "Bản thân cháu phải tự cẩn thận một chút, bớt quấy phá đi, nhìn nhiều rồi động não nhiều vào, trở về bình an."Chỉ là giờ cô cũng chưa có tên tuổi gì, sẽ không có ai nhắm vào cô.Nhưng nếu cô quấy phá ở nước ngoài… Ừm, khả năng xảy ra chuyện này cực kỳ cao, vậy nên nhất định phải sắp xếp sẵn đường lui cho cô.Giá trị ước định của cô lại vừa được nâng lên cấp một rồi.Căn bản Lạc Di chẳng coi đây là chuyện gì đáng kể, cô xem mình như một người bình thường, chỉ là ra ngoài đi vòng vòng chơi đùa, ngắm nhìn thế giới phồn hoa ngoài đó, lại xem thử trình độ khoa học kỹ thuật ngày nay đã tiến bộ đến mức nào rồi.Hoàn toàn không biết rằng vì chuyến xuất hành đợt này của cô mà người khác đã phải hao hết tâm tư."Dạ, chỗ đó có rất nhiều món ngon, ông mang về cho cháu một ít đi."Thường ngày lễ ngày tết hai nhà vẫn qua lại, tặng quà cho nhau, cô đòi quà lưu niệm từ ông ấy cũng rất bình thường.Nhưng Vương Trung Nghị lại ngẩn người, sao cô dám lấy? Ngài Nhiếp mang thân phận gì? Cả ông ta cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy.Rốt cuộc cô có biết yêu cầu của mình quá đáng đến mức nào không? Này là họp chợ gia đình à?Nhiếp Khôn Minh đã quen với tính thẳng thắn của cô: "Muốn ăn gì?"Đôi mắt Lạc Di lập tức phát sáng: "Bánh xốp cuộn lòng đỏ trứng.""Được, xem như phần thưởng." Nhiếp Khôn Minh vẫn còn chút lương tâm, kế hoạch đã đàm phán thành công nhưng Lạc Di chỉ nhận có một phần, một phần khác đã trở thành kinh phí hoạt động.Lạc Di trợn mắt: "Là bồi thường chứ gì, hẹp hòi."Tổn thất một phần, thật đau lòng.Nhiếp Khôn Minh tức giận hỏi lại: "Có lấy không hả?""Lấy!"Chờ Nhiếp Khôn Minh vừa đi, Vương Trung Nghị liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Di.Giờ ông ta cực kỳ chắc chắn rằng cô chính là đối tượng mà tất cả mọi người đều phải bảo vệ.Rốt cuộc, cô đã làm gì?Chẳng trách sao cô lại chướng mắt nhà họ Vương, chẳng thèm ngó tới, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được đôi chút rồi, cô sẽ tự giành lấy vinh quang cho chính mình, không cần dựa vào người khác."Cô…"Thông báo đi đăng ký vang lên, Lạc Di vội vàng chạy trở về, một tay xách hành lý, một tay đỡ ông cụ Tiêu: "Ông, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại anh Thanh Bình rồi, không biết anh ấy đã ra sao rồi nữa, không biết còn nhận ra được không?""Nhất định sẽ nhận ra được." Mặt ông cụ đầy vẻ mong chờ, bốn năm rồi, bốn năm dài đằng đẵng, ông nhớ cháu quá đi.Lạc Di chỉ hi vọng Tiêu Thanh Bình đừng bị phá tướng, năm đó anh là thiếu niên điển trai hiếm có khó tìm, chỉ cần anh xuất hiện là tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.Đúng, cô là nô lệ của nhan sắc, thích chơi với người đẹp đó."Có lẽ anh ấy sẽ không nhận ra cháu, cháu đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành rồi nha, ông đừng có cười cháu, cháu nói sai à?"Ông cụ nhìn cô bé nhỏ xinh đẹp tự tin, không nhịn được cười: "Phải rồi, Tiểu Di của ông là một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành."Một nam sinh bỗng nhiên tiến qua, gương mặt ửng hồng: "Bạn học này, để anh cầm hành lý giúp em nhé."Anh ta cũng là người nhà đi theo, Trình An Phác, sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, có ông là giáo sư Thanh Hoa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Di anh ta đã động lòng.Thiếu nữ xinh đẹp lại tỏa sáng như vậy, ai lại không bị hấp dẫn chứ?Khi còn trẻ thì ngưỡng mộ cha mẹ, biết háo sắc rồi thì lại ngưỡng mộ vợ trẻ*.

"Ừ, chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại, ông phải đích thân đi một chuyến." Nhiếp Khôn Minh không yên lòng căn dặn vài câu: "Bản thân cháu phải tự cẩn thận một chút, bớt quấy phá đi, nhìn nhiều rồi động não nhiều vào, trở về bình an."

Chỉ là giờ cô cũng chưa có tên tuổi gì, sẽ không có ai nhắm vào cô.

Nhưng nếu cô quấy phá ở nước ngoài… Ừm, khả năng xảy ra chuyện này cực kỳ cao, vậy nên nhất định phải sắp xếp sẵn đường lui cho cô.

Giá trị ước định của cô lại vừa được nâng lên cấp một rồi.

Căn bản Lạc Di chẳng coi đây là chuyện gì đáng kể, cô xem mình như một người bình thường, chỉ là ra ngoài đi vòng vòng chơi đùa, ngắm nhìn thế giới phồn hoa ngoài đó, lại xem thử trình độ khoa học kỹ thuật ngày nay đã tiến bộ đến mức nào rồi.

Hoàn toàn không biết rằng vì chuyến xuất hành đợt này của cô mà người khác đã phải hao hết tâm tư.

"Dạ, chỗ đó có rất nhiều món ngon, ông mang về cho cháu một ít đi."

Thường ngày lễ ngày tết hai nhà vẫn qua lại, tặng quà cho nhau, cô đòi quà lưu niệm từ ông ấy cũng rất bình thường.

Nhưng Vương Trung Nghị lại ngẩn người, sao cô dám lấy? Ngài Nhiếp mang thân phận gì? Cả ông ta cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy.

Rốt cuộc cô có biết yêu cầu của mình quá đáng đến mức nào không? Này là họp chợ gia đình à?

Nhiếp Khôn Minh đã quen với tính thẳng thắn của cô: "Muốn ăn gì?"

Đôi mắt Lạc Di lập tức phát sáng: "Bánh xốp cuộn lòng đỏ trứng."

"Được, xem như phần thưởng." Nhiếp Khôn Minh vẫn còn chút lương tâm, kế hoạch đã đàm phán thành công nhưng Lạc Di chỉ nhận có một phần, một phần khác đã trở thành kinh phí hoạt động.

Lạc Di trợn mắt: "Là bồi thường chứ gì, hẹp hòi."

Tổn thất một phần, thật đau lòng.

Nhiếp Khôn Minh tức giận hỏi lại: "Có lấy không hả?"

"Lấy!"

Chờ Nhiếp Khôn Minh vừa đi, Vương Trung Nghị liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Di.

Giờ ông ta cực kỳ chắc chắn rằng cô chính là đối tượng mà tất cả mọi người đều phải bảo vệ.

Rốt cuộc, cô đã làm gì?

Chẳng trách sao cô lại chướng mắt nhà họ Vương, chẳng thèm ngó tới, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được đôi chút rồi, cô sẽ tự giành lấy vinh quang cho chính mình, không cần dựa vào người khác.

"Cô…"

Thông báo đi đăng ký vang lên, Lạc Di vội vàng chạy trở về, một tay xách hành lý, một tay đỡ ông cụ Tiêu: "Ông, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại anh Thanh Bình rồi, không biết anh ấy đã ra sao rồi nữa, không biết còn nhận ra được không?"

"Nhất định sẽ nhận ra được." Mặt ông cụ đầy vẻ mong chờ, bốn năm rồi, bốn năm dài đằng đẵng, ông nhớ cháu quá đi.

Lạc Di chỉ hi vọng Tiêu Thanh Bình đừng bị phá tướng, năm đó anh là thiếu niên điển trai hiếm có khó tìm, chỉ cần anh xuất hiện là tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.

Đúng, cô là nô lệ của nhan sắc, thích chơi với người đẹp đó.

"Có lẽ anh ấy sẽ không nhận ra cháu, cháu đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành rồi nha, ông đừng có cười cháu, cháu nói sai à?"

Ông cụ nhìn cô bé nhỏ xinh đẹp tự tin, không nhịn được cười: "Phải rồi, Tiểu Di của ông là một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành."

Một nam sinh bỗng nhiên tiến qua, gương mặt ửng hồng: "Bạn học này, để anh cầm hành lý giúp em nhé."

Anh ta cũng là người nhà đi theo, Trình An Phác, sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, có ông là giáo sư Thanh Hoa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Di anh ta đã động lòng.

Thiếu nữ xinh đẹp lại tỏa sáng như vậy, ai lại không bị hấp dẫn chứ?

Khi còn trẻ thì ngưỡng mộ cha mẹ, biết háo sắc rồi thì lại ngưỡng mộ vợ trẻ*.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Ừ, chuyện này có ý nghĩa rất trọng đại, ông phải đích thân đi một chuyến." Nhiếp Khôn Minh không yên lòng căn dặn vài câu: "Bản thân cháu phải tự cẩn thận một chút, bớt quấy phá đi, nhìn nhiều rồi động não nhiều vào, trở về bình an."Chỉ là giờ cô cũng chưa có tên tuổi gì, sẽ không có ai nhắm vào cô.Nhưng nếu cô quấy phá ở nước ngoài… Ừm, khả năng xảy ra chuyện này cực kỳ cao, vậy nên nhất định phải sắp xếp sẵn đường lui cho cô.Giá trị ước định của cô lại vừa được nâng lên cấp một rồi.Căn bản Lạc Di chẳng coi đây là chuyện gì đáng kể, cô xem mình như một người bình thường, chỉ là ra ngoài đi vòng vòng chơi đùa, ngắm nhìn thế giới phồn hoa ngoài đó, lại xem thử trình độ khoa học kỹ thuật ngày nay đã tiến bộ đến mức nào rồi.Hoàn toàn không biết rằng vì chuyến xuất hành đợt này của cô mà người khác đã phải hao hết tâm tư."Dạ, chỗ đó có rất nhiều món ngon, ông mang về cho cháu một ít đi."Thường ngày lễ ngày tết hai nhà vẫn qua lại, tặng quà cho nhau, cô đòi quà lưu niệm từ ông ấy cũng rất bình thường.Nhưng Vương Trung Nghị lại ngẩn người, sao cô dám lấy? Ngài Nhiếp mang thân phận gì? Cả ông ta cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy.Rốt cuộc cô có biết yêu cầu của mình quá đáng đến mức nào không? Này là họp chợ gia đình à?Nhiếp Khôn Minh đã quen với tính thẳng thắn của cô: "Muốn ăn gì?"Đôi mắt Lạc Di lập tức phát sáng: "Bánh xốp cuộn lòng đỏ trứng.""Được, xem như phần thưởng." Nhiếp Khôn Minh vẫn còn chút lương tâm, kế hoạch đã đàm phán thành công nhưng Lạc Di chỉ nhận có một phần, một phần khác đã trở thành kinh phí hoạt động.Lạc Di trợn mắt: "Là bồi thường chứ gì, hẹp hòi."Tổn thất một phần, thật đau lòng.Nhiếp Khôn Minh tức giận hỏi lại: "Có lấy không hả?""Lấy!"Chờ Nhiếp Khôn Minh vừa đi, Vương Trung Nghị liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Di.Giờ ông ta cực kỳ chắc chắn rằng cô chính là đối tượng mà tất cả mọi người đều phải bảo vệ.Rốt cuộc, cô đã làm gì?Chẳng trách sao cô lại chướng mắt nhà họ Vương, chẳng thèm ngó tới, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu được đôi chút rồi, cô sẽ tự giành lấy vinh quang cho chính mình, không cần dựa vào người khác."Cô…"Thông báo đi đăng ký vang lên, Lạc Di vội vàng chạy trở về, một tay xách hành lý, một tay đỡ ông cụ Tiêu: "Ông, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại anh Thanh Bình rồi, không biết anh ấy đã ra sao rồi nữa, không biết còn nhận ra được không?""Nhất định sẽ nhận ra được." Mặt ông cụ đầy vẻ mong chờ, bốn năm rồi, bốn năm dài đằng đẵng, ông nhớ cháu quá đi.Lạc Di chỉ hi vọng Tiêu Thanh Bình đừng bị phá tướng, năm đó anh là thiếu niên điển trai hiếm có khó tìm, chỉ cần anh xuất hiện là tất cả mọi người đều nhìn anh chằm chằm.Đúng, cô là nô lệ của nhan sắc, thích chơi với người đẹp đó."Có lẽ anh ấy sẽ không nhận ra cháu, cháu đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành rồi nha, ông đừng có cười cháu, cháu nói sai à?"Ông cụ nhìn cô bé nhỏ xinh đẹp tự tin, không nhịn được cười: "Phải rồi, Tiểu Di của ông là một thiếu nữ xinh đẹp trưởng thành."Một nam sinh bỗng nhiên tiến qua, gương mặt ửng hồng: "Bạn học này, để anh cầm hành lý giúp em nhé."Anh ta cũng là người nhà đi theo, Trình An Phác, sinh viên tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, có ông là giáo sư Thanh Hoa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Di anh ta đã động lòng.Thiếu nữ xinh đẹp lại tỏa sáng như vậy, ai lại không bị hấp dẫn chứ?Khi còn trẻ thì ngưỡng mộ cha mẹ, biết háo sắc rồi thì lại ngưỡng mộ vợ trẻ*.

Chương 508: Chương 508