Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 516: Chương 516
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Tiểu Di, cảm ơn em." Tâm trạng của Tiêu Thanh Bình đặc biệt tốt.“Cám ơn em cái gì?” Lạc Di hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng, làn da trắng nõn hồng hào, không có chút tì vết.Tiêu Thanh Bình cầm tay cô, nỗi cô đơn bao năm dần phai nhạt, trong mắt anh thêm vài phần ấm áp."Ông nội rất tốt, rất khỏe mạnh."Một thân một mình du học ở nước ngoài, điều khó khăn nhất chính là sự cô đơn, nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình.“Ông ấy cũng như ông nội của em mà.” Lạc Di vẫn luôn xem ông cụ Tiêu như người trong nhà, cùng sống chung, cùng ăn uống.Tiêu Thanh Bình khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Những năm qua anh rất nhớ em.”“Bọn em cũng rất nhớ anh.” Lạc Di cười rạng rỡ: “Cha mẹ em có chuẩn bị quà cho anh, lát nữa sẽ đưa cho anh.”Trong lòng Tiêu Thanh Bình hiện lên một tia hụt hẫng, bọn em? Không phải em ư?: "Em chắc cũng đã mười tám tuổi rồi nhỉ."“Đúng vậy, anh lớn hơn em ba tuổi.” Lạc Di vẫn coi anh như bạn bè, hoạt bát nói đùa: “Thoáng chớp mắt, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy.”"Tiểu Di, anh..." Tiêu Thanh Bình đang định nói gì đó, bỗng một giọng nói ngạc nhiên vang lên: "Blake, sao cậu lại ở đây?"Là mấy cô gái trẻ xinh đẹp, người nói chuyện là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh.Tiêu Thanh Bình khẽ cau mày: “Chào các cậu.”Anh sợ Lạc Di hiểu lầm nên nhẹ giọng giải thích: “Đây đều là bạn đại học của anh, đây là Ada.”Ánh mắt Lạc Di sáng lên: “Cũng học ở Đại học Harvard sao?”"Đúng vậy."Thấy bọn họ không ngừng thì thầm, Ada khó hiểu nhìn Lạc Di: "Blake, đây là?"Lạc Di lập tức trả lời bằng tiếng Anh: “Em tên Annie, em gái anh ấy.”Tiêu Thanh Bình nhíu mày, em gái? Annie??Tiếng Anh của cô cực kỳ chuẩn và lưu loát, vẻ thù địch trong mắt Ada lập tức biến mất: "Chà, tướng mạo của hai anh em các người thật đẹp, em nói tiếng Anh rất hay."“Cám ơn.” Lạc Di thanh lịch, cử chỉ tao nhã, thu hút ánh nhìn của các nữ sinh.Ada nở nụ cười và gửi thiệp mời: "Hôm nay là sinh nhật của chị, mời hai người đến dự tiệc sinh nhật của chị tại khách sạn nhé.""Sinh nhật vui vẻ nhé, bọn em còn chưa chuẩn bị quà..." Lạc Di khá phấn khích, tiệc sinh nhật thời đại này sẽ như thế nào?Nét mặt Ada niềm nở liếc nhìn Tiêu Thanh Bình: "Không cần đâu, có thể tới tham dự chính là vinh hạnh của chị, em thích ăn gì, uống gì, để chị bảo khách sạn chuẩn bị."“Không cần phiền vậy…” Lạc Di còn chưa nói xong, đối phương đã ngắt lời cô: “Không sao đâu, khách sạn này của nhà chị.”Lạc Di: “...”Nhà tư bản đại gian đại ác! Chua thế!Tiêu Thanh Bình bật cười.Ada ngạc nhiên kêu to: "Oa, Blake, hóa ra cậu có thể cười à. Cậu cười trông rất đẹp."Các nữ sinh nhìn sang, tất cả đều bị sốc.Nụ cười của Tiêu Thanh Bình cứng lại, anh khẽ nhíu mày, anh thực sự không thể chịu nổi những nữ sinh nước ngoài phóng khoáng, không biết tiết chế.Lạc Di cười ha ha: “Ai mà không biết cười chứ?” Đúng là khoa trương quá mức.Nhưng cô không biết, Tiêu Thanh Bình ở trong mắt các bạn học là một người ăn nói có ý tứ và cuồng học hành, xã giao ư? Không! Nhờ anh giảng bài để mượn cơ hội rút ngắn mối quan hệ, anh sẽ chỉ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đối phương, vấn đề đơn giản như vậy còn cần phải hỏi?Lúc đầu, mọi người không thể nào thích anh, cảm thấy anh quá xa cách, nhưng bài tập về nhà của anh luôn đạt điểm A+, đồng thời còn học cùng lúc hai chuyên ngành vật lý cùng khoa học vật liệu và kỹ thuật, anh đã thuận lợi lấy được song bằng.Hiện đã giành được suất học tiến sĩ và đang tiếp tục học chuyên sâu, nghe nói Đại học Harvard có ý định giữ anh lại.Vấn đề là anh chỉ mới 21 tuổi, ưu tú đến mức toả ánh hào quang.Sự ngưỡng mộ của Ada dành cho Tiêu Thanh Bình đều viết hết lên mặt: "Annie, anh trai của em rất lợi hại đấy. Các giáo sư cực kỳ thích cậu ấy."
"Tiểu Di, cảm ơn em." Tâm trạng của Tiêu Thanh Bình đặc biệt tốt.
“Cám ơn em cái gì?” Lạc Di hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng, làn da trắng nõn hồng hào, không có chút tì vết.
Tiêu Thanh Bình cầm tay cô, nỗi cô đơn bao năm dần phai nhạt, trong mắt anh thêm vài phần ấm áp.
"Ông nội rất tốt, rất khỏe mạnh."
Một thân một mình du học ở nước ngoài, điều khó khăn nhất chính là sự cô đơn, nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình.
“Ông ấy cũng như ông nội của em mà.” Lạc Di vẫn luôn xem ông cụ Tiêu như người trong nhà, cùng sống chung, cùng ăn uống.
Tiêu Thanh Bình khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Những năm qua anh rất nhớ em.”
“Bọn em cũng rất nhớ anh.” Lạc Di cười rạng rỡ: “Cha mẹ em có chuẩn bị quà cho anh, lát nữa sẽ đưa cho anh.”
Trong lòng Tiêu Thanh Bình hiện lên một tia hụt hẫng, bọn em? Không phải em ư?: "Em chắc cũng đã mười tám tuổi rồi nhỉ."
“Đúng vậy, anh lớn hơn em ba tuổi.” Lạc Di vẫn coi anh như bạn bè, hoạt bát nói đùa: “Thoáng chớp mắt, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy.”
"Tiểu Di, anh..." Tiêu Thanh Bình đang định nói gì đó, bỗng một giọng nói ngạc nhiên vang lên: "Blake, sao cậu lại ở đây?"
Là mấy cô gái trẻ xinh đẹp, người nói chuyện là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh.
Tiêu Thanh Bình khẽ cau mày: “Chào các cậu.”
Anh sợ Lạc Di hiểu lầm nên nhẹ giọng giải thích: “Đây đều là bạn đại học của anh, đây là Ada.”
Ánh mắt Lạc Di sáng lên: “Cũng học ở Đại học Harvard sao?”
"Đúng vậy."
Thấy bọn họ không ngừng thì thầm, Ada khó hiểu nhìn Lạc Di: "Blake, đây là?"
Lạc Di lập tức trả lời bằng tiếng Anh: “Em tên Annie, em gái anh ấy.”
Tiêu Thanh Bình nhíu mày, em gái? Annie??
Tiếng Anh của cô cực kỳ chuẩn và lưu loát, vẻ thù địch trong mắt Ada lập tức biến mất: "Chà, tướng mạo của hai anh em các người thật đẹp, em nói tiếng Anh rất hay."
“Cám ơn.” Lạc Di thanh lịch, cử chỉ tao nhã, thu hút ánh nhìn của các nữ sinh.
Ada nở nụ cười và gửi thiệp mời: "Hôm nay là sinh nhật của chị, mời hai người đến dự tiệc sinh nhật của chị tại khách sạn nhé."
"Sinh nhật vui vẻ nhé, bọn em còn chưa chuẩn bị quà..." Lạc Di khá phấn khích, tiệc sinh nhật thời đại này sẽ như thế nào?
Nét mặt Ada niềm nở liếc nhìn Tiêu Thanh Bình: "Không cần đâu, có thể tới tham dự chính là vinh hạnh của chị, em thích ăn gì, uống gì, để chị bảo khách sạn chuẩn bị."
“Không cần phiền vậy…” Lạc Di còn chưa nói xong, đối phương đã ngắt lời cô: “Không sao đâu, khách sạn này của nhà chị.”
Lạc Di: “...”Nhà tư bản đại gian đại ác! Chua thế!
Tiêu Thanh Bình bật cười.
Ada ngạc nhiên kêu to: "Oa, Blake, hóa ra cậu có thể cười à. Cậu cười trông rất đẹp."
Các nữ sinh nhìn sang, tất cả đều bị sốc.
Nụ cười của Tiêu Thanh Bình cứng lại, anh khẽ nhíu mày, anh thực sự không thể chịu nổi những nữ sinh nước ngoài phóng khoáng, không biết tiết chế.
Lạc Di cười ha ha: “Ai mà không biết cười chứ?” Đúng là khoa trương quá mức.
Nhưng cô không biết, Tiêu Thanh Bình ở trong mắt các bạn học là một người ăn nói có ý tứ và cuồng học hành, xã giao ư? Không! Nhờ anh giảng bài để mượn cơ hội rút ngắn mối quan hệ, anh sẽ chỉ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đối phương, vấn đề đơn giản như vậy còn cần phải hỏi?
Lúc đầu, mọi người không thể nào thích anh, cảm thấy anh quá xa cách, nhưng bài tập về nhà của anh luôn đạt điểm A+, đồng thời còn học cùng lúc hai chuyên ngành vật lý cùng khoa học vật liệu và kỹ thuật, anh đã thuận lợi lấy được song bằng.
Hiện đã giành được suất học tiến sĩ và đang tiếp tục học chuyên sâu, nghe nói Đại học Harvard có ý định giữ anh lại.
Vấn đề là anh chỉ mới 21 tuổi, ưu tú đến mức toả ánh hào quang.
Sự ngưỡng mộ của Ada dành cho Tiêu Thanh Bình đều viết hết lên mặt: "Annie, anh trai của em rất lợi hại đấy. Các giáo sư cực kỳ thích cậu ấy."
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Tiểu Di, cảm ơn em." Tâm trạng của Tiêu Thanh Bình đặc biệt tốt.“Cám ơn em cái gì?” Lạc Di hơi ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hồng, làn da trắng nõn hồng hào, không có chút tì vết.Tiêu Thanh Bình cầm tay cô, nỗi cô đơn bao năm dần phai nhạt, trong mắt anh thêm vài phần ấm áp."Ông nội rất tốt, rất khỏe mạnh."Một thân một mình du học ở nước ngoài, điều khó khăn nhất chính là sự cô đơn, nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình.“Ông ấy cũng như ông nội của em mà.” Lạc Di vẫn luôn xem ông cụ Tiêu như người trong nhà, cùng sống chung, cùng ăn uống.Tiêu Thanh Bình khẽ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Những năm qua anh rất nhớ em.”“Bọn em cũng rất nhớ anh.” Lạc Di cười rạng rỡ: “Cha mẹ em có chuẩn bị quà cho anh, lát nữa sẽ đưa cho anh.”Trong lòng Tiêu Thanh Bình hiện lên một tia hụt hẫng, bọn em? Không phải em ư?: "Em chắc cũng đã mười tám tuổi rồi nhỉ."“Đúng vậy, anh lớn hơn em ba tuổi.” Lạc Di vẫn coi anh như bạn bè, hoạt bát nói đùa: “Thoáng chớp mắt, chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy.”"Tiểu Di, anh..." Tiêu Thanh Bình đang định nói gì đó, bỗng một giọng nói ngạc nhiên vang lên: "Blake, sao cậu lại ở đây?"Là mấy cô gái trẻ xinh đẹp, người nói chuyện là một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh.Tiêu Thanh Bình khẽ cau mày: “Chào các cậu.”Anh sợ Lạc Di hiểu lầm nên nhẹ giọng giải thích: “Đây đều là bạn đại học của anh, đây là Ada.”Ánh mắt Lạc Di sáng lên: “Cũng học ở Đại học Harvard sao?”"Đúng vậy."Thấy bọn họ không ngừng thì thầm, Ada khó hiểu nhìn Lạc Di: "Blake, đây là?"Lạc Di lập tức trả lời bằng tiếng Anh: “Em tên Annie, em gái anh ấy.”Tiêu Thanh Bình nhíu mày, em gái? Annie??Tiếng Anh của cô cực kỳ chuẩn và lưu loát, vẻ thù địch trong mắt Ada lập tức biến mất: "Chà, tướng mạo của hai anh em các người thật đẹp, em nói tiếng Anh rất hay."“Cám ơn.” Lạc Di thanh lịch, cử chỉ tao nhã, thu hút ánh nhìn của các nữ sinh.Ada nở nụ cười và gửi thiệp mời: "Hôm nay là sinh nhật của chị, mời hai người đến dự tiệc sinh nhật của chị tại khách sạn nhé.""Sinh nhật vui vẻ nhé, bọn em còn chưa chuẩn bị quà..." Lạc Di khá phấn khích, tiệc sinh nhật thời đại này sẽ như thế nào?Nét mặt Ada niềm nở liếc nhìn Tiêu Thanh Bình: "Không cần đâu, có thể tới tham dự chính là vinh hạnh của chị, em thích ăn gì, uống gì, để chị bảo khách sạn chuẩn bị."“Không cần phiền vậy…” Lạc Di còn chưa nói xong, đối phương đã ngắt lời cô: “Không sao đâu, khách sạn này của nhà chị.”Lạc Di: “...”Nhà tư bản đại gian đại ác! Chua thế!Tiêu Thanh Bình bật cười.Ada ngạc nhiên kêu to: "Oa, Blake, hóa ra cậu có thể cười à. Cậu cười trông rất đẹp."Các nữ sinh nhìn sang, tất cả đều bị sốc.Nụ cười của Tiêu Thanh Bình cứng lại, anh khẽ nhíu mày, anh thực sự không thể chịu nổi những nữ sinh nước ngoài phóng khoáng, không biết tiết chế.Lạc Di cười ha ha: “Ai mà không biết cười chứ?” Đúng là khoa trương quá mức.Nhưng cô không biết, Tiêu Thanh Bình ở trong mắt các bạn học là một người ăn nói có ý tứ và cuồng học hành, xã giao ư? Không! Nhờ anh giảng bài để mượn cơ hội rút ngắn mối quan hệ, anh sẽ chỉ dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đối phương, vấn đề đơn giản như vậy còn cần phải hỏi?Lúc đầu, mọi người không thể nào thích anh, cảm thấy anh quá xa cách, nhưng bài tập về nhà của anh luôn đạt điểm A+, đồng thời còn học cùng lúc hai chuyên ngành vật lý cùng khoa học vật liệu và kỹ thuật, anh đã thuận lợi lấy được song bằng.Hiện đã giành được suất học tiến sĩ và đang tiếp tục học chuyên sâu, nghe nói Đại học Harvard có ý định giữ anh lại.Vấn đề là anh chỉ mới 21 tuổi, ưu tú đến mức toả ánh hào quang.Sự ngưỡng mộ của Ada dành cho Tiêu Thanh Bình đều viết hết lên mặt: "Annie, anh trai của em rất lợi hại đấy. Các giáo sư cực kỳ thích cậu ấy."