Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 526: Chương 526

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Cháu chắc chắn muốn mặc như thế này à?"Lạc Di nhìn vào gương, xoay người một vòng. Thực ra cô không trang điểm nhiều. "Có chuyện gì ạ?""Đôi khi, khuôn mặt đẹp là một thảm họa." Vương Ỷ cảnh báo cô.Lạc Di lơ đãng vuốt mái tóc trên vai, đôi mắt trong trẻo, nhưng lời nói của cô lại mang chút sát khí."Ồ, chắc chắn là thảm họa cho người khác, vì cháu sẽ g.i.ế.c họ! Kiến thức hóa học của cháu cũng rất tốt, sẽ tìm hiểu thêm về thiến hóa học."Dung mạo đẹp là tội lỗi sao? Không, đó chỉ là thói háo sắc của một số người!Cô không muốn giấu đi khuôn mặt đẹp của mình, nên chỉ có thể làm tổn thương đám lưu manh háo sắc. Một người đến thì cô sẽ chặt một người, hai người đến thì cô sẽ chặt cả hai.Vương Ỷ: "..."Dù trang điểm như một nàng tiên nhỏ, nhưng bản chất của cô bé này chính là tiểu ma nữ tàn ác."Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên. "Lạc Di, em xong chưa?"Giọng của Tiêu Thanh Bình."Em đang đến đây." Lạc Di cầm một chiếc túi nhỏ, đi ra ngoài.Cửa mở ra, Tiêu Thanh Bình chỉ cảm thấy mắt mình sáng lên, vẻ đẹp đó làm anh phải trầm trồ cả đời.Tuyệt sắc khuynh thành!Lạc Di còn đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên: “Anh Thanh Bình, anh có cảm thấy em đẹp không? Anh nhěn đến ngây người rồi kìa."Cô vẫn coi Tiêu Thanh Bình như bạn chơi từ thời thơ ấu, nên khoe khoang một chút, cực kỳ nhí nhảnh.Tất nhiên, trước mặt người khác, cô tự tin đến mức cảm thấy mình chính là một đại mỹ nhân.Nhưng trước mặt Tiêu Thanh Bình, cô không cảm thấy mình đẹp đến thế.Sự so sánh này phụ thuộc vào người đối diện, ai bảo Tiêu Thanh Bình có ngoại hình đẹp trai, đẹp từ nhỏ đến lớn.Tiêu Thanh Bình mặc vest, càng thêm phần điển trai, khuôn mặt góc cạnh, sắc nét, lạnh lùng.Anh lấy lại tinh thần, hơi nhíu mày: “Có phải là hơi hở quá rồi không? Tối nay hơi lạnh, đi mặc thêm áo khoác ngoài đi."Lạc Di cúi đầu nhìn xuống, cũng không sao, váy gần chạm đến đầu gối rồi, chỉ hở một chút trần."Em không lạnh, ông nội đâu? Em đi tìm ông nội."Cô vừa bước ra hai bước, Trình An Phác ở đối diện đi tới: “Lạc Di!"Mắt anh ta trợn tròn, bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cô."Anh mời em làm bạn gái của anh tối nay."Tiêu Thanh Bình nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Lạc Di, nói một cách thản nhiên: “Cậu chậm một bước rồi.""..." Trình An Phác hơi tiếc nuối: “Nhất định phải nhảy với anh nhé, anh nhảy điệu valse không tệ."Lạc Di chỉ mỉm cười, không nói gì.Bữa tiệc tối được tổ chức trong khách sạn, còn mời nhiều người nổi tiếng đến tham gia, tạo nên một bầu không khí vui vẻ ấm áp.Đầu tiên là đọc diễn văn, sau đó một số đại diện lên sân khấu phát biểu, mọi người biểu diễn một số tiết mục, Lạc Di chỉ cần ngồi bên cạnh xem là được, cô chỉ là một người hỗ trợ.Vương Ỷ lên sân khấu hát bài "Hoa Nhài", khiến cả sảnh vỗ tay nhiệt liệt.Một loạt chương trình diễn ra, qua hơn một giờ, tiếp theo là buổi tiệc trà tự phục vụ, ai muốn nhảy thì vào sàn nhảy ở giữa.Trình An Phác lập tức chạy tới, mắt sáng ngờ, làm động tác mời nhảy: “Lạc Di."Lạc Di nhìn sàn nhảy, khá đông người.Chưa kịp mở miệng, Tiêu Thanh Bình đã đứng dậy, kéo Lạc Di lên: “Ông nội đói rồi, chúng ta đi lấy thức ăn cho ông đi, mấy năm gần đây khẩu vị của ông nội thay đổi như nào em là người biết rõ nhất."Lạc Di lập tức đồng ý: “Xin lỗi nhé, bạn học Trình, bọn tôi đều đói, chưa ăn tối.""Vậy chúng ta ăn xong rồi tính." Trình An Phác nói với nụ cười rạng rỡ: “Anh cũng đi lấy thức ăn, cùng nhau nhé."Tiêu Thanh Bình nhíu mày, Lạc Di kéo Tiêu Thanh Bình đến khu vực thực phẩm thì dừng lại. Chỉ sau một lát, đĩa ăn đã đầy ắp."Ông nội thích món bánh này, còn thích ăn trái cây, lấy thêm đi.""Ồ, có kem." Lạc Di vui vẻ lấy hai phần kem.

"Cháu chắc chắn muốn mặc như thế này à?"

Lạc Di nhìn vào gương, xoay người một vòng. Thực ra cô không trang điểm nhiều. "Có chuyện gì ạ?"

"Đôi khi, khuôn mặt đẹp là một thảm họa." Vương Ỷ cảnh báo cô.

Lạc Di lơ đãng vuốt mái tóc trên vai, đôi mắt trong trẻo, nhưng lời nói của cô lại mang chút sát khí.

"Ồ, chắc chắn là thảm họa cho người khác, vì cháu sẽ g.i.ế.c họ! Kiến thức hóa học của cháu cũng rất tốt, sẽ tìm hiểu thêm về thiến hóa học."

Dung mạo đẹp là tội lỗi sao? Không, đó chỉ là thói háo sắc của một số người!

Cô không muốn giấu đi khuôn mặt đẹp của mình, nên chỉ có thể làm tổn thương đám lưu manh háo sắc. Một người đến thì cô sẽ chặt một người, hai người đến thì cô sẽ chặt cả hai.

Vương Ỷ: "..."

Dù trang điểm như một nàng tiên nhỏ, nhưng bản chất của cô bé này chính là tiểu ma nữ tàn ác.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên. "Lạc Di, em xong chưa?"

Giọng của Tiêu Thanh Bình.

"Em đang đến đây." Lạc Di cầm một chiếc túi nhỏ, đi ra ngoài.

Cửa mở ra, Tiêu Thanh Bình chỉ cảm thấy mắt mình sáng lên, vẻ đẹp đó làm anh phải trầm trồ cả đời.

Tuyệt sắc khuynh thành!

Lạc Di còn đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên: “Anh Thanh Bình, anh có cảm thấy em đẹp không? Anh nhěn đến ngây người rồi kìa."

Cô vẫn coi Tiêu Thanh Bình như bạn chơi từ thời thơ ấu, nên khoe khoang một chút, cực kỳ nhí nhảnh.

Tất nhiên, trước mặt người khác, cô tự tin đến mức cảm thấy mình chính là một đại mỹ nhân.

Nhưng trước mặt Tiêu Thanh Bình, cô không cảm thấy mình đẹp đến thế.

Sự so sánh này phụ thuộc vào người đối diện, ai bảo Tiêu Thanh Bình có ngoại hình đẹp trai, đẹp từ nhỏ đến lớn.

Tiêu Thanh Bình mặc vest, càng thêm phần điển trai, khuôn mặt góc cạnh, sắc nét, lạnh lùng.

Anh lấy lại tinh thần, hơi nhíu mày: “Có phải là hơi hở quá rồi không? Tối nay hơi lạnh, đi mặc thêm áo khoác ngoài đi."

Lạc Di cúi đầu nhìn xuống, cũng không sao, váy gần chạm đến đầu gối rồi, chỉ hở một chút trần.

"Em không lạnh, ông nội đâu? Em đi tìm ông nội."

Cô vừa bước ra hai bước, Trình An Phác ở đối diện đi tới: “Lạc Di!"

Mắt anh ta trợn tròn, bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cô.

"Anh mời em làm bạn gái của anh tối nay."

Tiêu Thanh Bình nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Lạc Di, nói một cách thản nhiên: “Cậu chậm một bước rồi."

"..." Trình An Phác hơi tiếc nuối: “Nhất định phải nhảy với anh nhé, anh nhảy điệu valse không tệ."

Lạc Di chỉ mỉm cười, không nói gì.

Bữa tiệc tối được tổ chức trong khách sạn, còn mời nhiều người nổi tiếng đến tham gia, tạo nên một bầu không khí vui vẻ ấm áp.

Đầu tiên là đọc diễn văn, sau đó một số đại diện lên sân khấu phát biểu, mọi người biểu diễn một số tiết mục, Lạc Di chỉ cần ngồi bên cạnh xem là được, cô chỉ là một người hỗ trợ.

Vương Ỷ lên sân khấu hát bài "Hoa Nhài", khiến cả sảnh vỗ tay nhiệt liệt.

Một loạt chương trình diễn ra, qua hơn một giờ, tiếp theo là buổi tiệc trà tự phục vụ, ai muốn nhảy thì vào sàn nhảy ở giữa.

Trình An Phác lập tức chạy tới, mắt sáng ngờ, làm động tác mời nhảy: “Lạc Di."

Lạc Di nhìn sàn nhảy, khá đông người.

Chưa kịp mở miệng, Tiêu Thanh Bình đã đứng dậy, kéo Lạc Di lên: “Ông nội đói rồi, chúng ta đi lấy thức ăn cho ông đi, mấy năm gần đây khẩu vị của ông nội thay đổi như nào em là người biết rõ nhất."

Lạc Di lập tức đồng ý: “Xin lỗi nhé, bạn học Trình, bọn tôi đều đói, chưa ăn tối."

"Vậy chúng ta ăn xong rồi tính." Trình An Phác nói với nụ cười rạng rỡ: “Anh cũng đi lấy thức ăn, cùng nhau nhé."

Tiêu Thanh Bình nhíu mày, Lạc Di kéo Tiêu Thanh Bình đến khu vực thực phẩm thì dừng lại. Chỉ sau một lát, đĩa ăn đã đầy ắp.

"Ông nội thích món bánh này, còn thích ăn trái cây, lấy thêm đi."

"Ồ, có kem." Lạc Di vui vẻ lấy hai phần kem.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Cháu chắc chắn muốn mặc như thế này à?"Lạc Di nhìn vào gương, xoay người một vòng. Thực ra cô không trang điểm nhiều. "Có chuyện gì ạ?""Đôi khi, khuôn mặt đẹp là một thảm họa." Vương Ỷ cảnh báo cô.Lạc Di lơ đãng vuốt mái tóc trên vai, đôi mắt trong trẻo, nhưng lời nói của cô lại mang chút sát khí."Ồ, chắc chắn là thảm họa cho người khác, vì cháu sẽ g.i.ế.c họ! Kiến thức hóa học của cháu cũng rất tốt, sẽ tìm hiểu thêm về thiến hóa học."Dung mạo đẹp là tội lỗi sao? Không, đó chỉ là thói háo sắc của một số người!Cô không muốn giấu đi khuôn mặt đẹp của mình, nên chỉ có thể làm tổn thương đám lưu manh háo sắc. Một người đến thì cô sẽ chặt một người, hai người đến thì cô sẽ chặt cả hai.Vương Ỷ: "..."Dù trang điểm như một nàng tiên nhỏ, nhưng bản chất của cô bé này chính là tiểu ma nữ tàn ác."Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên. "Lạc Di, em xong chưa?"Giọng của Tiêu Thanh Bình."Em đang đến đây." Lạc Di cầm một chiếc túi nhỏ, đi ra ngoài.Cửa mở ra, Tiêu Thanh Bình chỉ cảm thấy mắt mình sáng lên, vẻ đẹp đó làm anh phải trầm trồ cả đời.Tuyệt sắc khuynh thành!Lạc Di còn đắc ý ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên: “Anh Thanh Bình, anh có cảm thấy em đẹp không? Anh nhěn đến ngây người rồi kìa."Cô vẫn coi Tiêu Thanh Bình như bạn chơi từ thời thơ ấu, nên khoe khoang một chút, cực kỳ nhí nhảnh.Tất nhiên, trước mặt người khác, cô tự tin đến mức cảm thấy mình chính là một đại mỹ nhân.Nhưng trước mặt Tiêu Thanh Bình, cô không cảm thấy mình đẹp đến thế.Sự so sánh này phụ thuộc vào người đối diện, ai bảo Tiêu Thanh Bình có ngoại hình đẹp trai, đẹp từ nhỏ đến lớn.Tiêu Thanh Bình mặc vest, càng thêm phần điển trai, khuôn mặt góc cạnh, sắc nét, lạnh lùng.Anh lấy lại tinh thần, hơi nhíu mày: “Có phải là hơi hở quá rồi không? Tối nay hơi lạnh, đi mặc thêm áo khoác ngoài đi."Lạc Di cúi đầu nhìn xuống, cũng không sao, váy gần chạm đến đầu gối rồi, chỉ hở một chút trần."Em không lạnh, ông nội đâu? Em đi tìm ông nội."Cô vừa bước ra hai bước, Trình An Phác ở đối diện đi tới: “Lạc Di!"Mắt anh ta trợn tròn, bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cô."Anh mời em làm bạn gái của anh tối nay."Tiêu Thanh Bình nhanh chóng bước tới, đứng trước mặt Lạc Di, nói một cách thản nhiên: “Cậu chậm một bước rồi.""..." Trình An Phác hơi tiếc nuối: “Nhất định phải nhảy với anh nhé, anh nhảy điệu valse không tệ."Lạc Di chỉ mỉm cười, không nói gì.Bữa tiệc tối được tổ chức trong khách sạn, còn mời nhiều người nổi tiếng đến tham gia, tạo nên một bầu không khí vui vẻ ấm áp.Đầu tiên là đọc diễn văn, sau đó một số đại diện lên sân khấu phát biểu, mọi người biểu diễn một số tiết mục, Lạc Di chỉ cần ngồi bên cạnh xem là được, cô chỉ là một người hỗ trợ.Vương Ỷ lên sân khấu hát bài "Hoa Nhài", khiến cả sảnh vỗ tay nhiệt liệt.Một loạt chương trình diễn ra, qua hơn một giờ, tiếp theo là buổi tiệc trà tự phục vụ, ai muốn nhảy thì vào sàn nhảy ở giữa.Trình An Phác lập tức chạy tới, mắt sáng ngờ, làm động tác mời nhảy: “Lạc Di."Lạc Di nhìn sàn nhảy, khá đông người.Chưa kịp mở miệng, Tiêu Thanh Bình đã đứng dậy, kéo Lạc Di lên: “Ông nội đói rồi, chúng ta đi lấy thức ăn cho ông đi, mấy năm gần đây khẩu vị của ông nội thay đổi như nào em là người biết rõ nhất."Lạc Di lập tức đồng ý: “Xin lỗi nhé, bạn học Trình, bọn tôi đều đói, chưa ăn tối.""Vậy chúng ta ăn xong rồi tính." Trình An Phác nói với nụ cười rạng rỡ: “Anh cũng đi lấy thức ăn, cùng nhau nhé."Tiêu Thanh Bình nhíu mày, Lạc Di kéo Tiêu Thanh Bình đến khu vực thực phẩm thì dừng lại. Chỉ sau một lát, đĩa ăn đã đầy ắp."Ông nội thích món bánh này, còn thích ăn trái cây, lấy thêm đi.""Ồ, có kem." Lạc Di vui vẻ lấy hai phần kem.

Chương 526: Chương 526