Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 534: Chương 534
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhưng đoàn trưởng Vương đã hiểu rõ cô hơn chút, tàm tạm, tức là nghe hiểu hết."Vậy nghe nhiều thêm chút đi, còn cần tôi làm gì không?""Có giấy chứng nhận dự thính là đủ rồi, à, Tiêu Thanh Bình cũng cần một tấm ạ." Lạc Di vô cùng hài lòng.Khi cô ra khỏi phòng của đoàn trưởng Vương thì gặp được Dương Hoan, gương mặt gã đầy hèn mọn, hóa ra đoàn trưởng Vương là núi dựa của cô à.Ghét nhất loại phụ nữ dựa vào nhan sắc để lên chức này.Lạc Di liếc mắt nhìn thẳng lướt qua gã, lười để ý, cũng không muốn giải thích trong phòng của mình còn có Vương Khinh, trong phòng đoàn trưởng Vương không có người thứ ba, tiện để bản luận một số chuyện.Xem phụ nữ như đồ vật, hoàn toàn khinh thường phụ nữ, nói với gã rằng cô đường đường chính chính dựa vào bản thân mình, gã cũng sẽ không tin.Dương Hoan hừ lạnh một tiếng, nghễnh đầu đi về phía trước.Cách đó không xa, Tiêu Thanh Bình cầm một bình nước nóng sang đây: "Được rồi à?""Vâng." Lạc Di nhìn bình nước nóng một cái: "Ông đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?"Ông cụ Tiêu bỗng không quen khí hậu thành ra bị tiêu chảy, đã mời thầy ở phố người Hoa châm cứu qua, để lại vài gói bột thuốc Trung y pha nước uống.Chỉ là Tiêu Thanh Bình phải bận bịu thu xếp mọi chuyện.Người nước Mỹ không uống nước nóng, trong khách sạn chỉ có nước lạnh, muốn uống nước nóng thì phải đi tìm nhà bếp.Thật ra Tiêu Thanh Bình rất áy náy, nếu không phải vì anh, ông sẽ không cao tuổi rồi còn chạy ngàn dặm xa xôi đến đây."Đỡ hơn một chút rồi, lần sau không cho ông ấy đi xa nhà nữa."Ông cụ Tiêu bệnh, Tiêu Thanh Bình và Lạc Di lấy danh nghĩa chăm sóc cho ông rời khỏi nhóm lớn, thật ra là muốn đến đại học Stanford nghe giảng bài.Đại sứ quán phái nhân viên công tác đặc biệt chăm sóc cho ông cụ Tiêu, để bọn họ không phải lo lắng.Những người khác đều đi thăm quan ngắm cảnh, hai người lại chuyên môn tìm đến cọ tiết giảng dạy của tên tuổi nổi tiếng, thậm chí nghe xong rồi còn ghi nhớ những chỗ chưa hiểu, hết tiết liền đến hỏi giảng viên.Thái độ của các giảng viên đều rất tốt, có hỏi nhất định sẽ trả lời, dù không biết hai nam nữ châu Á này đều không phải là sinh viên trường họ, nhưng vẫn chăm chú giảng giải những câu hỏi tiêu chuẩn cao bọn họ đề ra.Thật ra các giảng viên không nhớ được tướng mạo của người châu Á, nhưng họ nhớ kỹ có hai sinh viên châu Á học rất giỏi, ừm, đều rất đẹp, là trai xinh gái đẹp.Cơ bản đều là Tiêu Thanh Bình đứng ra hỏi, Lạc Di yên lặng nghe.Tiêu Thanh Bình không học ngành máy tính, có rất nhiều câu hỏi mang kiến thức nửa vời, nhưng Lạc Di lại nghe hiểu hết.Một giáo sư nổi tiếng nói chuyện với hai người cảm thấy rất vui vẻ thì khó tránh khỏi nổi lên lòng yêu tài."Em tên là Blake? Học ngành nào?"Thường ông ấy sẽ không hỏi nhiều, nhưng lần này bọn họ đã cho ông ấy cảm giác rằng họ là những tài năng tiềm năng."Ngành vật lý ạ." Tiêu Thanh Bình thành thật trả lời, không nói cho người ta biết mình là sinh viên hệ vật lý đại học Harvard, dù sao người ta cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề đâu nhỉ, phải không?Giáo sư ngành khoa học máy tính: “...”Vậy nên, sinh viên hệ vật lý vượt hệ dự thính? Nhưng câu hỏi đều rất sâu sắc nha."Vậy còn em?" Ông ấy nhìn về phía cô gái xinh đẹp: "Em thuộc ngành nào…"Không chờ ông ấy hỏi xong, Lạc Di đã đưa sang một trang giấy: "Giáo sư, ngài có thể giúp em giải thích một chút về bài toán cân nặng của 12 đồng tiền xu được không ạ?"12 đồng tiền xu, có một đồng kém chất lượng, thông qua 3 lần cân phải tìm ra đồng tiền xu này, đây là một trong những bài toán kinh điển nhất trong việc tính toán thông tin.Hứng thú của giáo sư lập tức trỗi dậy, lấy bút ra bắt đầu ngoáy ngoáy giảng giải, Lạc Di nghe đến là say sưa ngon lành, quả nhiên giáo sư nổi tiếng có khác.
Nhưng đoàn trưởng Vương đã hiểu rõ cô hơn chút, tàm tạm, tức là nghe hiểu hết.
"Vậy nghe nhiều thêm chút đi, còn cần tôi làm gì không?"
"Có giấy chứng nhận dự thính là đủ rồi, à, Tiêu Thanh Bình cũng cần một tấm ạ." Lạc Di vô cùng hài lòng.
Khi cô ra khỏi phòng của đoàn trưởng Vương thì gặp được Dương Hoan, gương mặt gã đầy hèn mọn, hóa ra đoàn trưởng Vương là núi dựa của cô à.
Ghét nhất loại phụ nữ dựa vào nhan sắc để lên chức này.
Lạc Di liếc mắt nhìn thẳng lướt qua gã, lười để ý, cũng không muốn giải thích trong phòng của mình còn có Vương Khinh, trong phòng đoàn trưởng Vương không có người thứ ba, tiện để bản luận một số chuyện.
Xem phụ nữ như đồ vật, hoàn toàn khinh thường phụ nữ, nói với gã rằng cô đường đường chính chính dựa vào bản thân mình, gã cũng sẽ không tin.
Dương Hoan hừ lạnh một tiếng, nghễnh đầu đi về phía trước.
Cách đó không xa, Tiêu Thanh Bình cầm một bình nước nóng sang đây: "Được rồi à?"
"Vâng." Lạc Di nhìn bình nước nóng một cái: "Ông đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?"
Ông cụ Tiêu bỗng không quen khí hậu thành ra bị tiêu chảy, đã mời thầy ở phố người Hoa châm cứu qua, để lại vài gói bột thuốc Trung y pha nước uống.
Chỉ là Tiêu Thanh Bình phải bận bịu thu xếp mọi chuyện.
Người nước Mỹ không uống nước nóng, trong khách sạn chỉ có nước lạnh, muốn uống nước nóng thì phải đi tìm nhà bếp.
Thật ra Tiêu Thanh Bình rất áy náy, nếu không phải vì anh, ông sẽ không cao tuổi rồi còn chạy ngàn dặm xa xôi đến đây.
"Đỡ hơn một chút rồi, lần sau không cho ông ấy đi xa nhà nữa."
Ông cụ Tiêu bệnh, Tiêu Thanh Bình và Lạc Di lấy danh nghĩa chăm sóc cho ông rời khỏi nhóm lớn, thật ra là muốn đến đại học Stanford nghe giảng bài.
Đại sứ quán phái nhân viên công tác đặc biệt chăm sóc cho ông cụ Tiêu, để bọn họ không phải lo lắng.
Những người khác đều đi thăm quan ngắm cảnh, hai người lại chuyên môn tìm đến cọ tiết giảng dạy của tên tuổi nổi tiếng, thậm chí nghe xong rồi còn ghi nhớ những chỗ chưa hiểu, hết tiết liền đến hỏi giảng viên.
Thái độ của các giảng viên đều rất tốt, có hỏi nhất định sẽ trả lời, dù không biết hai nam nữ châu Á này đều không phải là sinh viên trường họ, nhưng vẫn chăm chú giảng giải những câu hỏi tiêu chuẩn cao bọn họ đề ra.
Thật ra các giảng viên không nhớ được tướng mạo của người châu Á, nhưng họ nhớ kỹ có hai sinh viên châu Á học rất giỏi, ừm, đều rất đẹp, là trai xinh gái đẹp.
Cơ bản đều là Tiêu Thanh Bình đứng ra hỏi, Lạc Di yên lặng nghe.
Tiêu Thanh Bình không học ngành máy tính, có rất nhiều câu hỏi mang kiến thức nửa vời, nhưng Lạc Di lại nghe hiểu hết.
Một giáo sư nổi tiếng nói chuyện với hai người cảm thấy rất vui vẻ thì khó tránh khỏi nổi lên lòng yêu tài.
"Em tên là Blake? Học ngành nào?"
Thường ông ấy sẽ không hỏi nhiều, nhưng lần này bọn họ đã cho ông ấy cảm giác rằng họ là những tài năng tiềm năng.
"Ngành vật lý ạ." Tiêu Thanh Bình thành thật trả lời, không nói cho người ta biết mình là sinh viên hệ vật lý đại học Harvard, dù sao người ta cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề đâu nhỉ, phải không?
Giáo sư ngành khoa học máy tính: “...”
Vậy nên, sinh viên hệ vật lý vượt hệ dự thính? Nhưng câu hỏi đều rất sâu sắc nha.
"Vậy còn em?" Ông ấy nhìn về phía cô gái xinh đẹp: "Em thuộc ngành nào…"
Không chờ ông ấy hỏi xong, Lạc Di đã đưa sang một trang giấy: "Giáo sư, ngài có thể giúp em giải thích một chút về bài toán cân nặng của 12 đồng tiền xu được không ạ?"
12 đồng tiền xu, có một đồng kém chất lượng, thông qua 3 lần cân phải tìm ra đồng tiền xu này, đây là một trong những bài toán kinh điển nhất trong việc tính toán thông tin.
Hứng thú của giáo sư lập tức trỗi dậy, lấy bút ra bắt đầu ngoáy ngoáy giảng giải, Lạc Di nghe đến là say sưa ngon lành, quả nhiên giáo sư nổi tiếng có khác.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhưng đoàn trưởng Vương đã hiểu rõ cô hơn chút, tàm tạm, tức là nghe hiểu hết."Vậy nghe nhiều thêm chút đi, còn cần tôi làm gì không?""Có giấy chứng nhận dự thính là đủ rồi, à, Tiêu Thanh Bình cũng cần một tấm ạ." Lạc Di vô cùng hài lòng.Khi cô ra khỏi phòng của đoàn trưởng Vương thì gặp được Dương Hoan, gương mặt gã đầy hèn mọn, hóa ra đoàn trưởng Vương là núi dựa của cô à.Ghét nhất loại phụ nữ dựa vào nhan sắc để lên chức này.Lạc Di liếc mắt nhìn thẳng lướt qua gã, lười để ý, cũng không muốn giải thích trong phòng của mình còn có Vương Khinh, trong phòng đoàn trưởng Vương không có người thứ ba, tiện để bản luận một số chuyện.Xem phụ nữ như đồ vật, hoàn toàn khinh thường phụ nữ, nói với gã rằng cô đường đường chính chính dựa vào bản thân mình, gã cũng sẽ không tin.Dương Hoan hừ lạnh một tiếng, nghễnh đầu đi về phía trước.Cách đó không xa, Tiêu Thanh Bình cầm một bình nước nóng sang đây: "Được rồi à?""Vâng." Lạc Di nhìn bình nước nóng một cái: "Ông đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?"Ông cụ Tiêu bỗng không quen khí hậu thành ra bị tiêu chảy, đã mời thầy ở phố người Hoa châm cứu qua, để lại vài gói bột thuốc Trung y pha nước uống.Chỉ là Tiêu Thanh Bình phải bận bịu thu xếp mọi chuyện.Người nước Mỹ không uống nước nóng, trong khách sạn chỉ có nước lạnh, muốn uống nước nóng thì phải đi tìm nhà bếp.Thật ra Tiêu Thanh Bình rất áy náy, nếu không phải vì anh, ông sẽ không cao tuổi rồi còn chạy ngàn dặm xa xôi đến đây."Đỡ hơn một chút rồi, lần sau không cho ông ấy đi xa nhà nữa."Ông cụ Tiêu bệnh, Tiêu Thanh Bình và Lạc Di lấy danh nghĩa chăm sóc cho ông rời khỏi nhóm lớn, thật ra là muốn đến đại học Stanford nghe giảng bài.Đại sứ quán phái nhân viên công tác đặc biệt chăm sóc cho ông cụ Tiêu, để bọn họ không phải lo lắng.Những người khác đều đi thăm quan ngắm cảnh, hai người lại chuyên môn tìm đến cọ tiết giảng dạy của tên tuổi nổi tiếng, thậm chí nghe xong rồi còn ghi nhớ những chỗ chưa hiểu, hết tiết liền đến hỏi giảng viên.Thái độ của các giảng viên đều rất tốt, có hỏi nhất định sẽ trả lời, dù không biết hai nam nữ châu Á này đều không phải là sinh viên trường họ, nhưng vẫn chăm chú giảng giải những câu hỏi tiêu chuẩn cao bọn họ đề ra.Thật ra các giảng viên không nhớ được tướng mạo của người châu Á, nhưng họ nhớ kỹ có hai sinh viên châu Á học rất giỏi, ừm, đều rất đẹp, là trai xinh gái đẹp.Cơ bản đều là Tiêu Thanh Bình đứng ra hỏi, Lạc Di yên lặng nghe.Tiêu Thanh Bình không học ngành máy tính, có rất nhiều câu hỏi mang kiến thức nửa vời, nhưng Lạc Di lại nghe hiểu hết.Một giáo sư nổi tiếng nói chuyện với hai người cảm thấy rất vui vẻ thì khó tránh khỏi nổi lên lòng yêu tài."Em tên là Blake? Học ngành nào?"Thường ông ấy sẽ không hỏi nhiều, nhưng lần này bọn họ đã cho ông ấy cảm giác rằng họ là những tài năng tiềm năng."Ngành vật lý ạ." Tiêu Thanh Bình thành thật trả lời, không nói cho người ta biết mình là sinh viên hệ vật lý đại học Harvard, dù sao người ta cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề đâu nhỉ, phải không?Giáo sư ngành khoa học máy tính: “...”Vậy nên, sinh viên hệ vật lý vượt hệ dự thính? Nhưng câu hỏi đều rất sâu sắc nha."Vậy còn em?" Ông ấy nhìn về phía cô gái xinh đẹp: "Em thuộc ngành nào…"Không chờ ông ấy hỏi xong, Lạc Di đã đưa sang một trang giấy: "Giáo sư, ngài có thể giúp em giải thích một chút về bài toán cân nặng của 12 đồng tiền xu được không ạ?"12 đồng tiền xu, có một đồng kém chất lượng, thông qua 3 lần cân phải tìm ra đồng tiền xu này, đây là một trong những bài toán kinh điển nhất trong việc tính toán thông tin.Hứng thú của giáo sư lập tức trỗi dậy, lấy bút ra bắt đầu ngoáy ngoáy giảng giải, Lạc Di nghe đến là say sưa ngon lành, quả nhiên giáo sư nổi tiếng có khác.