Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 579: Chương 579
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di nói không hề kiêng dè, trong lòng Joe cảm thấy rùng mình: “Có thể đàm phán lại.”“Chắc là sẽ không bán kỹ thuật.” Ý nghĩ của Lạc Di xoay chuyển, bỗng nhiên cười nói: “Nhưng mà, hẳn là sẽ đưa ra thị trường với số lượng lớn, với giao tình của chúng ta, vẫn có thể độc quyền trong khu vực.”Bọn họ có giao tình cái rắm, nhưng kinh doanh mà, tùy tiện nói thôi.Joe nhìn cô thật lâu, sự thông minh khôn khéo của cô vượt qua tưởng tượng của anh ta. Cô có thể làm chủ?”Ngược lại anh không nghĩ nhiều về điều đó, người bạn của học bá cũng là học bá, và chàng trai bên cạnh cô ngày hôm đó cũng là học bá, hai người hợp sức tấn công, điều này thực sự đáng kinh ngạc.“Có thể.” Lạc Di mặt mày mỉm cười, nhưng ông cụ Tiêu ở bên cạnh lại lo lắng, nháy mắt với Lạc Di.Chỉ có vài cây bút ghi âm, bán thế nào?Lạc Di đặc biệt chắc chắn, dùng ánh mắt trấn an ông cụ Tiêu, bảo ông cụ đừng nóng vội, cô làm việc tự có chừng mực.Cơ hội đã đưa đến tay, tại sao không cần?Trong tầm mắt Joe: “Vậy chúng ta nói chuyện cụ thể một chút.”Chỉ chốc lát sau, hai người liền ký một tờ đơn đặt hàng một trăm ngàn con hàng, cũng thanh toán tiền đặt cọc, năm trăm ngàn đô la Mỹ.Thời gian giao hàng là tháng sau.Joe đối với Lạc Di bội phục sát đất, cô biết rõ kỹ xảo đàm phán, biết co duỗi đúng lúc, dễ dàng hiểu rõ cảm xúc của đối thủ, tùy tiện nói ra số liệu liên quan, biết mọi thứ trong tầm tay, tài ăn nói xuất sắc, còn là kỳ tài đàm phán.Nói chuyện hợp tác cô, có một loại cảm giác như tắm gió xuân vậy.Cô nhấn mạnh đôi bên cùng có lợi, không chỉ là lời nói, cho anh ta con đường tiền tài rộng lớn.Anh ta ký hợp đồng với tư cách cá nhân, chứ không phải gia tộc.Mà quyền kinh doanh độc quyền của Lạc Di cũng là một khái niệm hoàn toàn mới, làm cho anh ta thấy cực kỳ thú vị.Tuy rằng Lạc Di không đáp ứng quyền đại lý toàn quốc, nhưng anh ta lấy quyền đại lý độc quyền của hai bang, nơi tụ tập các trường.Trước tiên cứ thử trước, sau này có thể tiếp tục nói chuyện.Những người khác nhìn trừng mắt ngơ ngác, trời ạ, buôn bán sao giống trò đùa vậy?Chị gái đứng quầy phản ứng mạnh mẽ nhất: “Joe, anh điên rồi sao? Nếu cô ấy lừa anh thì sao? Năm trăm ngàn, không phải năm mươi đồng.”Lạc Di trợn mắt nói một câu: “Cô ấy sắp gả cho anh à? Chưa gì đã đã coi tất cả tiền bạc của gia đình anh đều là của cô ấy. Anh là con một à? Anh không có anh em họ à?”Tâm trí của Joe đều đặt ở việc làm ăn, đang suy nghĩ sau khi nhận được hàng sẽ tiêu thụ như thế nào.Giá cả thống nhất, không thể tùy tiện ra giá, tất cả đều được viết trong hợp đồng.“Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy cái gì cũng không hiểu, hợp tác vui vẻ.”Anh ta chủ động đưa tay ra, lạc Di bắt tay lại với anh ta, cười dịu dàng nói: “Nói thật, lá gan của anh cũng rất lớn.”Ký hợp đồng với một cô gái trẻ như cô, có phải quá qua loa hay không?“Tôi thích đánh cược, cho dù đánh cược thua, cũng chỉ là ta mấy năm tiền tiêu vặt.” Người có tiền quả là không giống nhau, khẩu khí thật lớn, làm cho Lạc Di hâm mộ không thôi.Joe rất có lòng tin đối với cô, cô là người quá thông minh, nắm giữ quyền chủ động, không muốn người khác nhanh chân đến trước, chỉ có thể đánh cược một phen.Bởi vì, anh ta không có đủ thẻ đánh bạch trong tay, còn tiền sao? Những người trong giới này không thiếu tiền nhưng họ thiếu cơ hội.“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, biết liền không phải hạng người bình thường, có mấy ai có thể thuộc như lòng bàn tay chín loại nguyên liệu nấu ăn quý hiếm chứ?”Cô còn có thể nếm ra nguồn gốc của trứng cá muối, đây phải ăn bao nhiêu lần mới luyện ra được kỹ năng thưởng thức này?Chị gái đứng quầy cực kỳ ghen tị: “Nguyên liệu nấu ăn quý hiếm gì?”
Lạc Di nói không hề kiêng dè, trong lòng Joe cảm thấy rùng mình: “Có thể đàm phán lại.”
“Chắc là sẽ không bán kỹ thuật.” Ý nghĩ của Lạc Di xoay chuyển, bỗng nhiên cười nói: “Nhưng mà, hẳn là sẽ đưa ra thị trường với số lượng lớn, với giao tình của chúng ta, vẫn có thể độc quyền trong khu vực.”
Bọn họ có giao tình cái rắm, nhưng kinh doanh mà, tùy tiện nói thôi.
Joe nhìn cô thật lâu, sự thông minh khôn khéo của cô vượt qua tưởng tượng của anh ta. Cô có thể làm chủ?”
Ngược lại anh không nghĩ nhiều về điều đó, người bạn của học bá cũng là học bá, và chàng trai bên cạnh cô ngày hôm đó cũng là học bá, hai người hợp sức tấn công, điều này thực sự đáng kinh ngạc.
“Có thể.” Lạc Di mặt mày mỉm cười, nhưng ông cụ Tiêu ở bên cạnh lại lo lắng, nháy mắt với Lạc Di.
Chỉ có vài cây bút ghi âm, bán thế nào?
Lạc Di đặc biệt chắc chắn, dùng ánh mắt trấn an ông cụ Tiêu, bảo ông cụ đừng nóng vội, cô làm việc tự có chừng mực.
Cơ hội đã đưa đến tay, tại sao không cần?
Trong tầm mắt Joe: “Vậy chúng ta nói chuyện cụ thể một chút.”
Chỉ chốc lát sau, hai người liền ký một tờ đơn đặt hàng một trăm ngàn con hàng, cũng thanh toán tiền đặt cọc, năm trăm ngàn đô la Mỹ.
Thời gian giao hàng là tháng sau.
Joe đối với Lạc Di bội phục sát đất, cô biết rõ kỹ xảo đàm phán, biết co duỗi đúng lúc, dễ dàng hiểu rõ cảm xúc của đối thủ, tùy tiện nói ra số liệu liên quan, biết mọi thứ trong tầm tay, tài ăn nói xuất sắc, còn là kỳ tài đàm phán.
Nói chuyện hợp tác cô, có một loại cảm giác như tắm gió xuân vậy.
Cô nhấn mạnh đôi bên cùng có lợi, không chỉ là lời nói, cho anh ta con đường tiền tài rộng lớn.
Anh ta ký hợp đồng với tư cách cá nhân, chứ không phải gia tộc.
Mà quyền kinh doanh độc quyền của Lạc Di cũng là một khái niệm hoàn toàn mới, làm cho anh ta thấy cực kỳ thú vị.
Tuy rằng Lạc Di không đáp ứng quyền đại lý toàn quốc, nhưng anh ta lấy quyền đại lý độc quyền của hai bang, nơi tụ tập các trường.
Trước tiên cứ thử trước, sau này có thể tiếp tục nói chuyện.
Những người khác nhìn trừng mắt ngơ ngác, trời ạ, buôn bán sao giống trò đùa vậy?
Chị gái đứng quầy phản ứng mạnh mẽ nhất: “Joe, anh điên rồi sao? Nếu cô ấy lừa anh thì sao? Năm trăm ngàn, không phải năm mươi đồng.”
Lạc Di trợn mắt nói một câu: “Cô ấy sắp gả cho anh à? Chưa gì đã đã coi tất cả tiền bạc của gia đình anh đều là của cô ấy. Anh là con một à? Anh không có anh em họ à?”
Tâm trí của Joe đều đặt ở việc làm ăn, đang suy nghĩ sau khi nhận được hàng sẽ tiêu thụ như thế nào.
Giá cả thống nhất, không thể tùy tiện ra giá, tất cả đều được viết trong hợp đồng.
“Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy cái gì cũng không hiểu, hợp tác vui vẻ.”
Anh ta chủ động đưa tay ra, lạc Di bắt tay lại với anh ta, cười dịu dàng nói: “Nói thật, lá gan của anh cũng rất lớn.”
Ký hợp đồng với một cô gái trẻ như cô, có phải quá qua loa hay không?
“Tôi thích đánh cược, cho dù đánh cược thua, cũng chỉ là ta mấy năm tiền tiêu vặt.” Người có tiền quả là không giống nhau, khẩu khí thật lớn, làm cho Lạc Di hâm mộ không thôi.
Joe rất có lòng tin đối với cô, cô là người quá thông minh, nắm giữ quyền chủ động, không muốn người khác nhanh chân đến trước, chỉ có thể đánh cược một phen.
Bởi vì, anh ta không có đủ thẻ đánh bạch trong tay, còn tiền sao? Những người trong giới này không thiếu tiền nhưng họ thiếu cơ hội.
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, biết liền không phải hạng người bình thường, có mấy ai có thể thuộc như lòng bàn tay chín loại nguyên liệu nấu ăn quý hiếm chứ?”
Cô còn có thể nếm ra nguồn gốc của trứng cá muối, đây phải ăn bao nhiêu lần mới luyện ra được kỹ năng thưởng thức này?
Chị gái đứng quầy cực kỳ ghen tị: “Nguyên liệu nấu ăn quý hiếm gì?”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di nói không hề kiêng dè, trong lòng Joe cảm thấy rùng mình: “Có thể đàm phán lại.”“Chắc là sẽ không bán kỹ thuật.” Ý nghĩ của Lạc Di xoay chuyển, bỗng nhiên cười nói: “Nhưng mà, hẳn là sẽ đưa ra thị trường với số lượng lớn, với giao tình của chúng ta, vẫn có thể độc quyền trong khu vực.”Bọn họ có giao tình cái rắm, nhưng kinh doanh mà, tùy tiện nói thôi.Joe nhìn cô thật lâu, sự thông minh khôn khéo của cô vượt qua tưởng tượng của anh ta. Cô có thể làm chủ?”Ngược lại anh không nghĩ nhiều về điều đó, người bạn của học bá cũng là học bá, và chàng trai bên cạnh cô ngày hôm đó cũng là học bá, hai người hợp sức tấn công, điều này thực sự đáng kinh ngạc.“Có thể.” Lạc Di mặt mày mỉm cười, nhưng ông cụ Tiêu ở bên cạnh lại lo lắng, nháy mắt với Lạc Di.Chỉ có vài cây bút ghi âm, bán thế nào?Lạc Di đặc biệt chắc chắn, dùng ánh mắt trấn an ông cụ Tiêu, bảo ông cụ đừng nóng vội, cô làm việc tự có chừng mực.Cơ hội đã đưa đến tay, tại sao không cần?Trong tầm mắt Joe: “Vậy chúng ta nói chuyện cụ thể một chút.”Chỉ chốc lát sau, hai người liền ký một tờ đơn đặt hàng một trăm ngàn con hàng, cũng thanh toán tiền đặt cọc, năm trăm ngàn đô la Mỹ.Thời gian giao hàng là tháng sau.Joe đối với Lạc Di bội phục sát đất, cô biết rõ kỹ xảo đàm phán, biết co duỗi đúng lúc, dễ dàng hiểu rõ cảm xúc của đối thủ, tùy tiện nói ra số liệu liên quan, biết mọi thứ trong tầm tay, tài ăn nói xuất sắc, còn là kỳ tài đàm phán.Nói chuyện hợp tác cô, có một loại cảm giác như tắm gió xuân vậy.Cô nhấn mạnh đôi bên cùng có lợi, không chỉ là lời nói, cho anh ta con đường tiền tài rộng lớn.Anh ta ký hợp đồng với tư cách cá nhân, chứ không phải gia tộc.Mà quyền kinh doanh độc quyền của Lạc Di cũng là một khái niệm hoàn toàn mới, làm cho anh ta thấy cực kỳ thú vị.Tuy rằng Lạc Di không đáp ứng quyền đại lý toàn quốc, nhưng anh ta lấy quyền đại lý độc quyền của hai bang, nơi tụ tập các trường.Trước tiên cứ thử trước, sau này có thể tiếp tục nói chuyện.Những người khác nhìn trừng mắt ngơ ngác, trời ạ, buôn bán sao giống trò đùa vậy?Chị gái đứng quầy phản ứng mạnh mẽ nhất: “Joe, anh điên rồi sao? Nếu cô ấy lừa anh thì sao? Năm trăm ngàn, không phải năm mươi đồng.”Lạc Di trợn mắt nói một câu: “Cô ấy sắp gả cho anh à? Chưa gì đã đã coi tất cả tiền bạc của gia đình anh đều là của cô ấy. Anh là con một à? Anh không có anh em họ à?”Tâm trí của Joe đều đặt ở việc làm ăn, đang suy nghĩ sau khi nhận được hàng sẽ tiêu thụ như thế nào.Giá cả thống nhất, không thể tùy tiện ra giá, tất cả đều được viết trong hợp đồng.“Đừng để ý đến cô ấy, cô ấy cái gì cũng không hiểu, hợp tác vui vẻ.”Anh ta chủ động đưa tay ra, lạc Di bắt tay lại với anh ta, cười dịu dàng nói: “Nói thật, lá gan của anh cũng rất lớn.”Ký hợp đồng với một cô gái trẻ như cô, có phải quá qua loa hay không?“Tôi thích đánh cược, cho dù đánh cược thua, cũng chỉ là ta mấy năm tiền tiêu vặt.” Người có tiền quả là không giống nhau, khẩu khí thật lớn, làm cho Lạc Di hâm mộ không thôi.Joe rất có lòng tin đối với cô, cô là người quá thông minh, nắm giữ quyền chủ động, không muốn người khác nhanh chân đến trước, chỉ có thể đánh cược một phen.Bởi vì, anh ta không có đủ thẻ đánh bạch trong tay, còn tiền sao? Những người trong giới này không thiếu tiền nhưng họ thiếu cơ hội.“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, biết liền không phải hạng người bình thường, có mấy ai có thể thuộc như lòng bàn tay chín loại nguyên liệu nấu ăn quý hiếm chứ?”Cô còn có thể nếm ra nguồn gốc của trứng cá muối, đây phải ăn bao nhiêu lần mới luyện ra được kỹ năng thưởng thức này?Chị gái đứng quầy cực kỳ ghen tị: “Nguyên liệu nấu ăn quý hiếm gì?”