Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 643: Chương 643
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ông ấy khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất phức tạp: “Lúc đó, không ai ngờ rằng sẽ có ngày phải lật lại vụ này, chỉ nghĩ rằng có thể sống ngày nào hay ngày đó, đều là những người lưu lạc như nhau... ôi.”Giống như một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, Vương Ngữ Thần rùng mình trong sự lạnh lẽo: "Không thể nào, ông nói dối."Lão tướng quân Vương không thể đứng vững được nữa, cơ thể lảo đảo, trung tướng Vương sợ hãi đỡ ông ấy: “Cha, người đừng kích động.”“Thằng hai, con nói đi.”Trung tướng Vương cười khổ nói: “Đó là sự thật, con bé là cô nhi được chú ba có lòng tốt nhận nuôi, tôi đã thuyết phục chú ấy rằng dù sao con bé cũng không phải là con ruột của chú ấy, lớn lên rồi chưa chắc đã đồng lòng, nhưng chú ba từ nhỏ là người tốt bụng, nhất quyết muốn nuôi con bé, tôi cũng nghĩ chỉ là một đứa con gái, không thể gây ra sóng gió gì nên cũng mặc kệ.”Hai người đàn ông quyền lực nhất trong gia đình đã nói ra như vậy, Vương Ngữ Thần cũng bị d.a.o động, thực sự là như vậy sao?: “Nhưng anh Tiểu Ngũ nói...”Trung tướng Vương vô cùng kinh hãi: “Cháu thật sự tin lời Tiểu Ngũ nói sao? Quả nhiên là một đứa không có đầu óc, anh em chúng tôi và bà cụ bằng mặt không bằng lòng, đó là chuyện ai cũng biết, chỉ có cháu là không biết? Hay là cháu giả vờ không biết?”Những gì ông ấy nói có lý đến mức Vương Ngữ Thần không thể phản bác, cô ta ngơ ngác nhìn bà Vương: "Bà nội, bà là người thương cháu nhất, vậy thì tại sao?"Bà Vương liếc nhìn chồng với vẻ mặt bối rối, tựa hồ có chút xấu hổ không dám nói.“Bà đã dồn hết sự áy náy và sự nhớ nhung đứa con gái lớn của mình cho cháu, cháu và nó đều có thân thế đáng thương như nhau, bà không thể chăm sóc nó, vậy nên đã đối xử tốt với cháu tốt gấp đôi, coi như là sự đồng cảm đi."Đây là sự riêng tư của người ta, khó trách khó nói ra như vậy.Mắt bà cụ Vương đỏ hoe, bà khóc nói: “Ngữ Thần, nếu cháu nhớ cha mẹ ruột như vậy, vậy thì bà sẽ gửi cháu về quê, từ nay trở đi hãy sống ở đó đi, cháu không phải con cháu nhà họ Vương, không thể giữ lại được.”Vương Ngữ Thần cảm thấy trời như sắp sập xuống, tầm mắt tối sầm, nhà họ Vương gia không cần cô ta nữa?Cô ta sắp bị đuổi đi rồi? Từ nay về sau sẽ thoát ly quan hệ với nhà họ Vương? Không, không, cô ta không muốn!Lạc Di thu tay lại, bước sang một bên, ánh mắt đầy mỉa mai, toàn là diễn viên bẩm sinh.Mặc kệ người khác có tin hay không nhưng ngoài mặt thì đều tỏ ra là đã tin, đám cưới diễn ra rất náo nhiệt, nhà trai cũng không nói gì.Đám cưới cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là đôi vợ chồng mới cưới, cả hai không hẹn mà nhìn nhau, nghĩ đến lại thấy rùng mình.Từ Kỳ nắm tay vợ mới cưới, không khỏi cười khổ khi phát hiện lòng bàn tay của hai người đều đầy mồ hôi lạnh: “Anh nghĩ chúng ta nên tặng Lạc Di một món quà lớn.""Vâng."Đoàn trưởng Vương thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm."Lạc Di, hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều."Lạc Di cong khoé môi nói: "Cháu là đang giúp cô ta, thật ra cô ta cũng thật đáng thương, rõ ràng không làm chuyện gì xấu, nhưng nửa đời lại bếp bênh, không phải là giúp các ngài."Trung tướng Vương đi tới nói: "Chú ba, Lạc Di, ông cụ gọi hai người qua."“Cháu không qua đâu, đi đây.” Lạc Di vẫy tay, chạy nhanh về phía cha mẹ cô, móc tay trái và tay phải vào tay cha mẹ:”Cha mẹ, chúng ta về nhà thôi.”Lạc Nhiên chìa cánh tay nhỏ nhắn của mình qua, bĩu môi nói: “Chị ơi, khoác tay em đi, em muốn làm một bảo bối được cưng chiều.”Lạc Di sững lại một lát, Lạc Quốc Vinh dùng đôi tay nhanh nhẹn của mình kéo con trai mình đến bên cạnh nói: “Để cha khoác tay con.”
Ông ấy khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất phức tạp: “Lúc đó, không ai ngờ rằng sẽ có ngày phải lật lại vụ này, chỉ nghĩ rằng có thể sống ngày nào hay ngày đó, đều là những người lưu lạc như nhau... ôi.”
Giống như một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, Vương Ngữ Thần rùng mình trong sự lạnh lẽo: "Không thể nào, ông nói dối."
Lão tướng quân Vương không thể đứng vững được nữa, cơ thể lảo đảo, trung tướng Vương sợ hãi đỡ ông ấy: “Cha, người đừng kích động.”
“Thằng hai, con nói đi.”
Trung tướng Vương cười khổ nói: “Đó là sự thật, con bé là cô nhi được chú ba có lòng tốt nhận nuôi, tôi đã thuyết phục chú ấy rằng dù sao con bé cũng không phải là con ruột của chú ấy, lớn lên rồi chưa chắc đã đồng lòng, nhưng chú ba từ nhỏ là người tốt bụng, nhất quyết muốn nuôi con bé, tôi cũng nghĩ chỉ là một đứa con gái, không thể gây ra sóng gió gì nên cũng mặc kệ.”
Hai người đàn ông quyền lực nhất trong gia đình đã nói ra như vậy, Vương Ngữ Thần cũng bị d.a.o động, thực sự là như vậy sao?: “Nhưng anh Tiểu Ngũ nói...”
Trung tướng Vương vô cùng kinh hãi: “Cháu thật sự tin lời Tiểu Ngũ nói sao? Quả nhiên là một đứa không có đầu óc, anh em chúng tôi và bà cụ bằng mặt không bằng lòng, đó là chuyện ai cũng biết, chỉ có cháu là không biết? Hay là cháu giả vờ không biết?”
Những gì ông ấy nói có lý đến mức Vương Ngữ Thần không thể phản bác, cô ta ngơ ngác nhìn bà Vương: "Bà nội, bà là người thương cháu nhất, vậy thì tại sao?"
Bà Vương liếc nhìn chồng với vẻ mặt bối rối, tựa hồ có chút xấu hổ không dám nói.
“Bà đã dồn hết sự áy náy và sự nhớ nhung đứa con gái lớn của mình cho cháu, cháu và nó đều có thân thế đáng thương như nhau, bà không thể chăm sóc nó, vậy nên đã đối xử tốt với cháu tốt gấp đôi, coi như là sự đồng cảm đi."
Đây là sự riêng tư của người ta, khó trách khó nói ra như vậy.
Mắt bà cụ Vương đỏ hoe, bà khóc nói: “Ngữ Thần, nếu cháu nhớ cha mẹ ruột như vậy, vậy thì bà sẽ gửi cháu về quê, từ nay trở đi hãy sống ở đó đi, cháu không phải con cháu nhà họ Vương, không thể giữ lại được.”
Vương Ngữ Thần cảm thấy trời như sắp sập xuống, tầm mắt tối sầm, nhà họ Vương gia không cần cô ta nữa?
Cô ta sắp bị đuổi đi rồi? Từ nay về sau sẽ thoát ly quan hệ với nhà họ Vương? Không, không, cô ta không muốn!
Lạc Di thu tay lại, bước sang một bên, ánh mắt đầy mỉa mai, toàn là diễn viên bẩm sinh.
Mặc kệ người khác có tin hay không nhưng ngoài mặt thì đều tỏ ra là đã tin, đám cưới diễn ra rất náo nhiệt, nhà trai cũng không nói gì.
Đám cưới cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là đôi vợ chồng mới cưới, cả hai không hẹn mà nhìn nhau, nghĩ đến lại thấy rùng mình.
Từ Kỳ nắm tay vợ mới cưới, không khỏi cười khổ khi phát hiện lòng bàn tay của hai người đều đầy mồ hôi lạnh: “Anh nghĩ chúng ta nên tặng Lạc Di một món quà lớn."
"Vâng."
Đoàn trưởng Vương thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm.
"Lạc Di, hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều."
Lạc Di cong khoé môi nói: "Cháu là đang giúp cô ta, thật ra cô ta cũng thật đáng thương, rõ ràng không làm chuyện gì xấu, nhưng nửa đời lại bếp bênh, không phải là giúp các ngài."
Trung tướng Vương đi tới nói: "Chú ba, Lạc Di, ông cụ gọi hai người qua."
“Cháu không qua đâu, đi đây.” Lạc Di vẫy tay, chạy nhanh về phía cha mẹ cô, móc tay trái và tay phải vào tay cha mẹ:”Cha mẹ, chúng ta về nhà thôi.”
Lạc Nhiên chìa cánh tay nhỏ nhắn của mình qua, bĩu môi nói: “Chị ơi, khoác tay em đi, em muốn làm một bảo bối được cưng chiều.”
Lạc Di sững lại một lát, Lạc Quốc Vinh dùng đôi tay nhanh nhẹn của mình kéo con trai mình đến bên cạnh nói: “Để cha khoác tay con.”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Ông ấy khẽ lắc đầu, vẻ mặt rất phức tạp: “Lúc đó, không ai ngờ rằng sẽ có ngày phải lật lại vụ này, chỉ nghĩ rằng có thể sống ngày nào hay ngày đó, đều là những người lưu lạc như nhau... ôi.”Giống như một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, Vương Ngữ Thần rùng mình trong sự lạnh lẽo: "Không thể nào, ông nói dối."Lão tướng quân Vương không thể đứng vững được nữa, cơ thể lảo đảo, trung tướng Vương sợ hãi đỡ ông ấy: “Cha, người đừng kích động.”“Thằng hai, con nói đi.”Trung tướng Vương cười khổ nói: “Đó là sự thật, con bé là cô nhi được chú ba có lòng tốt nhận nuôi, tôi đã thuyết phục chú ấy rằng dù sao con bé cũng không phải là con ruột của chú ấy, lớn lên rồi chưa chắc đã đồng lòng, nhưng chú ba từ nhỏ là người tốt bụng, nhất quyết muốn nuôi con bé, tôi cũng nghĩ chỉ là một đứa con gái, không thể gây ra sóng gió gì nên cũng mặc kệ.”Hai người đàn ông quyền lực nhất trong gia đình đã nói ra như vậy, Vương Ngữ Thần cũng bị d.a.o động, thực sự là như vậy sao?: “Nhưng anh Tiểu Ngũ nói...”Trung tướng Vương vô cùng kinh hãi: “Cháu thật sự tin lời Tiểu Ngũ nói sao? Quả nhiên là một đứa không có đầu óc, anh em chúng tôi và bà cụ bằng mặt không bằng lòng, đó là chuyện ai cũng biết, chỉ có cháu là không biết? Hay là cháu giả vờ không biết?”Những gì ông ấy nói có lý đến mức Vương Ngữ Thần không thể phản bác, cô ta ngơ ngác nhìn bà Vương: "Bà nội, bà là người thương cháu nhất, vậy thì tại sao?"Bà Vương liếc nhìn chồng với vẻ mặt bối rối, tựa hồ có chút xấu hổ không dám nói.“Bà đã dồn hết sự áy náy và sự nhớ nhung đứa con gái lớn của mình cho cháu, cháu và nó đều có thân thế đáng thương như nhau, bà không thể chăm sóc nó, vậy nên đã đối xử tốt với cháu tốt gấp đôi, coi như là sự đồng cảm đi."Đây là sự riêng tư của người ta, khó trách khó nói ra như vậy.Mắt bà cụ Vương đỏ hoe, bà khóc nói: “Ngữ Thần, nếu cháu nhớ cha mẹ ruột như vậy, vậy thì bà sẽ gửi cháu về quê, từ nay trở đi hãy sống ở đó đi, cháu không phải con cháu nhà họ Vương, không thể giữ lại được.”Vương Ngữ Thần cảm thấy trời như sắp sập xuống, tầm mắt tối sầm, nhà họ Vương gia không cần cô ta nữa?Cô ta sắp bị đuổi đi rồi? Từ nay về sau sẽ thoát ly quan hệ với nhà họ Vương? Không, không, cô ta không muốn!Lạc Di thu tay lại, bước sang một bên, ánh mắt đầy mỉa mai, toàn là diễn viên bẩm sinh.Mặc kệ người khác có tin hay không nhưng ngoài mặt thì đều tỏ ra là đã tin, đám cưới diễn ra rất náo nhiệt, nhà trai cũng không nói gì.Đám cưới cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều thầm thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là đôi vợ chồng mới cưới, cả hai không hẹn mà nhìn nhau, nghĩ đến lại thấy rùng mình.Từ Kỳ nắm tay vợ mới cưới, không khỏi cười khổ khi phát hiện lòng bàn tay của hai người đều đầy mồ hôi lạnh: “Anh nghĩ chúng ta nên tặng Lạc Di một món quà lớn.""Vâng."Đoàn trưởng Vương thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm."Lạc Di, hôm nay cảm ơn cháu rất nhiều."Lạc Di cong khoé môi nói: "Cháu là đang giúp cô ta, thật ra cô ta cũng thật đáng thương, rõ ràng không làm chuyện gì xấu, nhưng nửa đời lại bếp bênh, không phải là giúp các ngài."Trung tướng Vương đi tới nói: "Chú ba, Lạc Di, ông cụ gọi hai người qua."“Cháu không qua đâu, đi đây.” Lạc Di vẫy tay, chạy nhanh về phía cha mẹ cô, móc tay trái và tay phải vào tay cha mẹ:”Cha mẹ, chúng ta về nhà thôi.”Lạc Nhiên chìa cánh tay nhỏ nhắn của mình qua, bĩu môi nói: “Chị ơi, khoác tay em đi, em muốn làm một bảo bối được cưng chiều.”Lạc Di sững lại một lát, Lạc Quốc Vinh dùng đôi tay nhanh nhẹn của mình kéo con trai mình đến bên cạnh nói: “Để cha khoác tay con.”