Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 717: Chương 717

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhưng đối với Lạc Di mà nói, đây là cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ rồi thì cả đời này cũng không có khả năng để đi ra nước ngoài học tập nữa.Cùng với việc các thành quả nghiên cứu khoa học của cô càng ngày càng nhiều, thì cấp bậc bảo vệ đối với cô cũng ngày càng cao hơn, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của bên ngoài.Trước khi cô bị phơi bày ra bên ngoài ánh sáng cô muốn được tiếp thu thêm nhiều kiến thức hơn nữa, học thêm được nhiều lĩnh vực hơn một chút nữa, điều đó thật là tốt.Cô cũng không phải muốn ra nước ngoài để đi chơi!Ông cụ Mạc khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, chỉ cần em hoàn thành xong dự án này, thầy sẽ giúp em thuyết phục với cấp trên.”Ở một nhà hàng sang trọng được mô phỏng theo phong cách cổ xưa, xen lẫn những màu sắc xanh vàng rực rỡ, phảng phất giống như đang đặt mình vào bên trong một cung điện cổ đại.Nhóm học sinh ưu tú vừa đi vào đã nơm nớp lo sợ, ngồi rất ngay ngắn, cảm giác rất là bất an.“Lão đại, nơi này thật sự rất là xa hoa, hay là, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.”Hoàn cảnh này, phong cách trang hoàng này vừa nhìn đã thấy mùi tiền, nghe nói nhà hàng này là nơi chuyên dành cho các nhà ngoại giao, chính khách các quốc gia khác đều đã tới đây ăn cơm.Lạc Di cảm thấy nhà hàng này rất tốt, thừa dịp tuổi còn trẻ biết thêm nhiều kiến thức một chút cũng là một chuyện tốt, miễn cho sau này bị người ta dụ dỗ đã có thể lừa đi bán.Các nhân viên nghiên cứu khoa học luôn nổi tiếng là nghèo khó, những đặc vụ kia có thể thu phục được đám nhân viên nghiên cứu khoa học này, lý do cũng là vì dùng tiền để mua chuộc, dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ bọn họ.Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tình nguyện để bản thân luôn luôn nghèo khó như vậy, vì sao không đề cập đến tiền thì mọi người lại luôn tỏ ra phòng bị như vậy chứ?“Cứ coi như đây là một bữa cơm gia đình ấm áp đi, hiếm khi chúng ta mới có thể được xa xỉ một lần.”Cô gọi một hơi rất nhiều đồ ăn, mỗi thứ đều muốn nếm thử một chút.Từng món ăn tinh xảo được đưa lên, mọi người ngay lập tức quên đi sự lo lắng, ăn trước đã rồi lại nói sau.Đậu hũ thượng hạng, tôm lớn sốt dầu mè, ức gà xào lăn, chân vịt cá vàng, đùi dê nướng, đậu Hà Lan vàng, đậu tây cuốn, bánh nướng thịt bằm, đây đều là các món ăn đặc sắc của nhà hàng này. Đối với món tôm lớn sốt dầu mè Lạc Di cực kỳ yêu thích nó, món ăn này vừa tươi mới lại còn thơm ngon, ăn xong rồi lại còn muốn ăn nữa.Vương Trung Nghị nhìn thấy cô thích, lập tức kêu thêm một phần nữa, đặt ở trước mặt cô, để cho cô thoải mái ăn uống.Con người của Lạc Di cũng chỉ có một cái tật xấu nhỏ này là thích ăn uống mà thôi.Hết lần này tới lần khác, người thân cận với cô đều vô thức dung túng cho tật xấu này của cô, ngay cả ông ta cũng không ngoại lệ.Lạc Di bóc tôm cả nửa ngày, hai bàn tay đều bị dính bẩn, cô vội vàng chạy vào toilet để rửa, vừa mới vặn vòi nước, bên ngoài đã vang lên hai giọng nói.“Chị Bình, người thương nhân Hồng Kông kia thật sự là người rất có tiền sao? Nghe nói nhà anh ta mở một công ty điện ảnh và truyền hình rất lớn đúng không?”“Đâu chỉ là có tiền, người ta còn rất là có thế, công ty điện ảnh của người ta mở ở Hồng Kông hai giới hắc bạch đều ăn sạch, chỉ cần anh ta tình nguyện muốn nâng đỡ cô, thì giải thưởng Ảnh Hậu tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về cô.”“Em cũng không dám nghĩ tới điều này đâu, chị Bình, vậy chị mau nắm chặt lấy anh ta đi, em sẽ đi theo gót chân của chị, hai chị em chúng ta cùng nhau đi Hồng Kông lăn lộn một phen.”Nói tới đây, hai người đi vào toilet, lập tức đối mặt cùng với Lạc Di.

Nhưng đối với Lạc Di mà nói, đây là cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ rồi thì cả đời này cũng không có khả năng để đi ra nước ngoài học tập nữa.

Cùng với việc các thành quả nghiên cứu khoa học của cô càng ngày càng nhiều, thì cấp bậc bảo vệ đối với cô cũng ngày càng cao hơn, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của bên ngoài.

Trước khi cô bị phơi bày ra bên ngoài ánh sáng cô muốn được tiếp thu thêm nhiều kiến thức hơn nữa, học thêm được nhiều lĩnh vực hơn một chút nữa, điều đó thật là tốt.

Cô cũng không phải muốn ra nước ngoài để đi chơi!

Ông cụ Mạc khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, chỉ cần em hoàn thành xong dự án này, thầy sẽ giúp em thuyết phục với cấp trên.”

Ở một nhà hàng sang trọng được mô phỏng theo phong cách cổ xưa, xen lẫn những màu sắc xanh vàng rực rỡ, phảng phất giống như đang đặt mình vào bên trong một cung điện cổ đại.

Nhóm học sinh ưu tú vừa đi vào đã nơm nớp lo sợ, ngồi rất ngay ngắn, cảm giác rất là bất an.

“Lão đại, nơi này thật sự rất là xa hoa, hay là, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.”

Hoàn cảnh này, phong cách trang hoàng này vừa nhìn đã thấy mùi tiền, nghe nói nhà hàng này là nơi chuyên dành cho các nhà ngoại giao, chính khách các quốc gia khác đều đã tới đây ăn cơm.

Lạc Di cảm thấy nhà hàng này rất tốt, thừa dịp tuổi còn trẻ biết thêm nhiều kiến thức một chút cũng là một chuyện tốt, miễn cho sau này bị người ta dụ dỗ đã có thể lừa đi bán.

Các nhân viên nghiên cứu khoa học luôn nổi tiếng là nghèo khó, những đặc vụ kia có thể thu phục được đám nhân viên nghiên cứu khoa học này, lý do cũng là vì dùng tiền để mua chuộc, dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ bọn họ.

Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tình nguyện để bản thân luôn luôn nghèo khó như vậy, vì sao không đề cập đến tiền thì mọi người lại luôn tỏ ra phòng bị như vậy chứ?

“Cứ coi như đây là một bữa cơm gia đình ấm áp đi, hiếm khi chúng ta mới có thể được xa xỉ một lần.”

Cô gọi một hơi rất nhiều đồ ăn, mỗi thứ đều muốn nếm thử một chút.

Từng món ăn tinh xảo được đưa lên, mọi người ngay lập tức quên đi sự lo lắng, ăn trước đã rồi lại nói sau.

Đậu hũ thượng hạng, tôm lớn sốt dầu mè, ức gà xào lăn, chân vịt cá vàng, đùi dê nướng, đậu Hà Lan vàng, đậu tây cuốn, bánh nướng thịt bằm, đây đều là các món ăn đặc sắc của nhà hàng này. Đối với món tôm lớn sốt dầu mè Lạc Di cực kỳ yêu thích nó, món ăn này vừa tươi mới lại còn thơm ngon, ăn xong rồi lại còn muốn ăn nữa.

Vương Trung Nghị nhìn thấy cô thích, lập tức kêu thêm một phần nữa, đặt ở trước mặt cô, để cho cô thoải mái ăn uống.

Con người của Lạc Di cũng chỉ có một cái tật xấu nhỏ này là thích ăn uống mà thôi.

Hết lần này tới lần khác, người thân cận với cô đều vô thức dung túng cho tật xấu này của cô, ngay cả ông ta cũng không ngoại lệ.

Lạc Di bóc tôm cả nửa ngày, hai bàn tay đều bị dính bẩn, cô vội vàng chạy vào toilet để rửa, vừa mới vặn vòi nước, bên ngoài đã vang lên hai giọng nói.

“Chị Bình, người thương nhân Hồng Kông kia thật sự là người rất có tiền sao? Nghe nói nhà anh ta mở một công ty điện ảnh và truyền hình rất lớn đúng không?”

“Đâu chỉ là có tiền, người ta còn rất là có thế, công ty điện ảnh của người ta mở ở Hồng Kông hai giới hắc bạch đều ăn sạch, chỉ cần anh ta tình nguyện muốn nâng đỡ cô, thì giải thưởng Ảnh Hậu tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về cô.”

“Em cũng không dám nghĩ tới điều này đâu, chị Bình, vậy chị mau nắm chặt lấy anh ta đi, em sẽ đi theo gót chân của chị, hai chị em chúng ta cùng nhau đi Hồng Kông lăn lộn một phen.”

Nói tới đây, hai người đi vào toilet, lập tức đối mặt cùng với Lạc Di.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhưng đối với Lạc Di mà nói, đây là cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ rồi thì cả đời này cũng không có khả năng để đi ra nước ngoài học tập nữa.Cùng với việc các thành quả nghiên cứu khoa học của cô càng ngày càng nhiều, thì cấp bậc bảo vệ đối với cô cũng ngày càng cao hơn, sớm muộn gì cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của bên ngoài.Trước khi cô bị phơi bày ra bên ngoài ánh sáng cô muốn được tiếp thu thêm nhiều kiến thức hơn nữa, học thêm được nhiều lĩnh vực hơn một chút nữa, điều đó thật là tốt.Cô cũng không phải muốn ra nước ngoài để đi chơi!Ông cụ Mạc khẽ thở dài một hơi: “Được rồi, chỉ cần em hoàn thành xong dự án này, thầy sẽ giúp em thuyết phục với cấp trên.”Ở một nhà hàng sang trọng được mô phỏng theo phong cách cổ xưa, xen lẫn những màu sắc xanh vàng rực rỡ, phảng phất giống như đang đặt mình vào bên trong một cung điện cổ đại.Nhóm học sinh ưu tú vừa đi vào đã nơm nớp lo sợ, ngồi rất ngay ngắn, cảm giác rất là bất an.“Lão đại, nơi này thật sự rất là xa hoa, hay là, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.”Hoàn cảnh này, phong cách trang hoàng này vừa nhìn đã thấy mùi tiền, nghe nói nhà hàng này là nơi chuyên dành cho các nhà ngoại giao, chính khách các quốc gia khác đều đã tới đây ăn cơm.Lạc Di cảm thấy nhà hàng này rất tốt, thừa dịp tuổi còn trẻ biết thêm nhiều kiến thức một chút cũng là một chuyện tốt, miễn cho sau này bị người ta dụ dỗ đã có thể lừa đi bán.Các nhân viên nghiên cứu khoa học luôn nổi tiếng là nghèo khó, những đặc vụ kia có thể thu phục được đám nhân viên nghiên cứu khoa học này, lý do cũng là vì dùng tiền để mua chuộc, dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ bọn họ.Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tình nguyện để bản thân luôn luôn nghèo khó như vậy, vì sao không đề cập đến tiền thì mọi người lại luôn tỏ ra phòng bị như vậy chứ?“Cứ coi như đây là một bữa cơm gia đình ấm áp đi, hiếm khi chúng ta mới có thể được xa xỉ một lần.”Cô gọi một hơi rất nhiều đồ ăn, mỗi thứ đều muốn nếm thử một chút.Từng món ăn tinh xảo được đưa lên, mọi người ngay lập tức quên đi sự lo lắng, ăn trước đã rồi lại nói sau.Đậu hũ thượng hạng, tôm lớn sốt dầu mè, ức gà xào lăn, chân vịt cá vàng, đùi dê nướng, đậu Hà Lan vàng, đậu tây cuốn, bánh nướng thịt bằm, đây đều là các món ăn đặc sắc của nhà hàng này. Đối với món tôm lớn sốt dầu mè Lạc Di cực kỳ yêu thích nó, món ăn này vừa tươi mới lại còn thơm ngon, ăn xong rồi lại còn muốn ăn nữa.Vương Trung Nghị nhìn thấy cô thích, lập tức kêu thêm một phần nữa, đặt ở trước mặt cô, để cho cô thoải mái ăn uống.Con người của Lạc Di cũng chỉ có một cái tật xấu nhỏ này là thích ăn uống mà thôi.Hết lần này tới lần khác, người thân cận với cô đều vô thức dung túng cho tật xấu này của cô, ngay cả ông ta cũng không ngoại lệ.Lạc Di bóc tôm cả nửa ngày, hai bàn tay đều bị dính bẩn, cô vội vàng chạy vào toilet để rửa, vừa mới vặn vòi nước, bên ngoài đã vang lên hai giọng nói.“Chị Bình, người thương nhân Hồng Kông kia thật sự là người rất có tiền sao? Nghe nói nhà anh ta mở một công ty điện ảnh và truyền hình rất lớn đúng không?”“Đâu chỉ là có tiền, người ta còn rất là có thế, công ty điện ảnh của người ta mở ở Hồng Kông hai giới hắc bạch đều ăn sạch, chỉ cần anh ta tình nguyện muốn nâng đỡ cô, thì giải thưởng Ảnh Hậu tiếp theo chắc chắn sẽ thuộc về cô.”“Em cũng không dám nghĩ tới điều này đâu, chị Bình, vậy chị mau nắm chặt lấy anh ta đi, em sẽ đi theo gót chân của chị, hai chị em chúng ta cùng nhau đi Hồng Kông lăn lộn một phen.”Nói tới đây, hai người đi vào toilet, lập tức đối mặt cùng với Lạc Di.

Chương 717: Chương 717