Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 779: Chương 779

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhiếp Khôn Minh nhìn thấy trạng thái của cô không tốt, cứ thở dài buồn bã. Nếu cô cứ giấu chuyện buồn trong lòng thì mới c.h.ế.t người.Ông ấy suy nghĩ rồi xoay người đi về phía căng tin. Căng tin vẫn còn mở cửa, vài nhân viên đang ăn cơm.“Lạc Di, có món vịt quay cháu thích, cháu thử xem.”Đã bao lâu rồi cô chưa ăn món này? Đứa trẻ này thật khiến người khác lo lắng.Đồ ăn trong căng tin khá phong phú, bao gồm thịt lợn om dưa muối, gà cay, đậu hủ xào, trứng kho, cá kho, còn có vịt quay.Lạc Di khẽ lắc đầu: “Cháu đang bị nhiệt, không có khẩu vị.”“Vậy nấu cho cháu bát mì nha.” Nhiếp Khôn Minh dặn dò đầu bếp, một lúc sau, một tô mì lớn được bưng ra.Mùi thơm quyến rũ phả vào mặt cô, nước súp đỏ mọng lôi cuốn, sợi mì thái mỏng, một đĩa thịt lợn thái hạt lựu cay được xào rất hấp dẫn, nước sốt đậm đà, một đĩa rau muối chua, đậu nành và măng thái sợi xanh mơn mởn.Lạc Di vốn không đói, nhưng nhìn những món này, cô chợt cảm thấy đói. Cô thử một ngụm canh, thật ngon. Sợi mì mỏng và dai.Thịt cay là trộn lẫn thịt thái hạt lựu với thịt băm, thịt rất mềm, không cay lắm, hơi ngọt, cảm giác rất vừa miệng.Rau ngâm, đậu nành, măng chua cay đặc biệt ngon miệng.Cô ăn hết sạch tô mì, khí sắc đã tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt đến đáng sợ nữa.Vậy mới nói, người là sắt, gạo là thép, không ăn sao được?Nhiếp Khôn Minh rất hài lòng, đẩy bánh pudding caramen và bánh Black Forest tới trước mặt cô: “Cháu thích ăn cái này, thử xem.”Lạc Di vô cùng kinh ngạc: “Căng tin của các ông còn có đồ ngọt sao?”“Ông nhờ người đến nhà hàng Tây mua về đó, nghe nói ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn .” Nhiếp Khôn Minh đã lao tâm khổ tứ rất nhiều để dỗ cô vui vẻ.Cấp trên đã ra lệnh rồi, bằng mọi giá phải lôi kéo được cô, không để cô có ý định rời đi.Cô đang chuẩn bị xuất ngoại du học chuyên sâu, nhưng lại xảy ra chuyện như thế này, lỡ như... cô một đi không trở lại, thì sẽ là tổn thất lớn của đất nước.Tuy nhiên, họ không thể ngăn cản cô xuất ngoại, không cho cô đi chỉ khiến cho mọi việc thêm tồi tệ mà thôi.Đối với những nhân tài nghiên cứu khoa học có IQ cao, không thể ép buộc chỉ có thể dỗ dành và chiều chuộng, để bọ họ cảm nhận được sự quan tâm dịu dàng của mùa Xuân quê hương.Lạc Di không phải người không biết tốt xấu: “Cảm ơn ông ạ.”Nhiếp Khôn Minh nhẹ nhàng thở dài: “Chuyện này là sai sót của bọn ông, đã không sắp xếp nhân viên bảo vệ cho người nhà cháu, là bọn ông suy nghĩ không cẩn thận mới xảy ra sự việc đó, ông rất đau lòng.”Bọn họ sắp xếp hai vệ sĩ và xe đưa đón chuyên dụng cho Lạc Di, nhưng không sắp xếp người bảo vệ những người khác của nhà họ Lạc, như vậy quá khoa trương.Bởi vì theo thông lệ, bọn họ chỉ sắp xếp vệ sĩ cho quan chức ở cấp bậc nhất định, nhưng không sắp xếp cho các thành viên trong gia đình họ.Ngoài cán bộ cấp tỉnh trở lên.Tuy là như vậy, bọn họ vẫn sắp xếp các cảnh sát luân phiên canh giữ 24/24 trước cửa nhà họ Lạc và cổng nhà máy.Viện nghiên cứu thậm chí còn có nhiều lớp bảo vệ, vốn cho rằng như vậy đã hết sức cẩn thận rồi, kết quả là…haiz.“Do cấp bậc của cháu chưa cao thôi, nên không thể trách các ông được.” Tuy Lạc Di rất tức giận, nhưng cũng không giận họ.Cô biết, với cấp bậc của Niếp Khôn Minh, gia đình ông ấy cũng không được sắp xếp vệ sĩ.Bởi vì trong nước cấm súng, nên không có nhiều nguy hiểm.Cô càng như vậy, Nhiếp Khôn Minh càng cảm thấy khó chịu: “Cháu…”Ông ấy vừa định nói gì đó thì một cấp dưới vội vàng chạy tới nói: “Lão đại, hắn ta đã nhận hết tội rồi.”Lạc Di vội vàng ngẩng đầu lên: “Nhận những tội gì?”Hôm nay nhà họ Tăng rất náo nhiệt, là tiệc sinh nhật của cặp sinh đôi long phượng, cả nhà sum họp cùng nhau ăn mừng.

Nhiếp Khôn Minh nhìn thấy trạng thái của cô không tốt, cứ thở dài buồn bã. Nếu cô cứ giấu chuyện buồn trong lòng thì mới c.h.ế.t người.

Ông ấy suy nghĩ rồi xoay người đi về phía căng tin. Căng tin vẫn còn mở cửa, vài nhân viên đang ăn cơm.

“Lạc Di, có món vịt quay cháu thích, cháu thử xem.”

Đã bao lâu rồi cô chưa ăn món này? Đứa trẻ này thật khiến người khác lo lắng.

Đồ ăn trong căng tin khá phong phú, bao gồm thịt lợn om dưa muối, gà cay, đậu hủ xào, trứng kho, cá kho, còn có vịt quay.

Lạc Di khẽ lắc đầu: “Cháu đang bị nhiệt, không có khẩu vị.”

“Vậy nấu cho cháu bát mì nha.” Nhiếp Khôn Minh dặn dò đầu bếp, một lúc sau, một tô mì lớn được bưng ra.

Mùi thơm quyến rũ phả vào mặt cô, nước súp đỏ mọng lôi cuốn, sợi mì thái mỏng, một đĩa thịt lợn thái hạt lựu cay được xào rất hấp dẫn, nước sốt đậm đà, một đĩa rau muối chua, đậu nành và măng thái sợi xanh mơn mởn.

Lạc Di vốn không đói, nhưng nhìn những món này, cô chợt cảm thấy đói. Cô thử một ngụm canh, thật ngon. Sợi mì mỏng và dai.

Thịt cay là trộn lẫn thịt thái hạt lựu với thịt băm, thịt rất mềm, không cay lắm, hơi ngọt, cảm giác rất vừa miệng.

Rau ngâm, đậu nành, măng chua cay đặc biệt ngon miệng.

Cô ăn hết sạch tô mì, khí sắc đã tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt đến đáng sợ nữa.

Vậy mới nói, người là sắt, gạo là thép, không ăn sao được?

Nhiếp Khôn Minh rất hài lòng, đẩy bánh pudding caramen và bánh Black Forest tới trước mặt cô: “Cháu thích ăn cái này, thử xem.”

Lạc Di vô cùng kinh ngạc: “Căng tin của các ông còn có đồ ngọt sao?”

“Ông nhờ người đến nhà hàng Tây mua về đó, nghe nói ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn .” Nhiếp Khôn Minh đã lao tâm khổ tứ rất nhiều để dỗ cô vui vẻ.

Cấp trên đã ra lệnh rồi, bằng mọi giá phải lôi kéo được cô, không để cô có ý định rời đi.

Cô đang chuẩn bị xuất ngoại du học chuyên sâu, nhưng lại xảy ra chuyện như thế này, lỡ như... cô một đi không trở lại, thì sẽ là tổn thất lớn của đất nước.

Tuy nhiên, họ không thể ngăn cản cô xuất ngoại, không cho cô đi chỉ khiến cho mọi việc thêm tồi tệ mà thôi.

Đối với những nhân tài nghiên cứu khoa học có IQ cao, không thể ép buộc chỉ có thể dỗ dành và chiều chuộng, để bọ họ cảm nhận được sự quan tâm dịu dàng của mùa Xuân quê hương.

Lạc Di không phải người không biết tốt xấu: “Cảm ơn ông ạ.”

Nhiếp Khôn Minh nhẹ nhàng thở dài: “Chuyện này là sai sót của bọn ông, đã không sắp xếp nhân viên bảo vệ cho người nhà cháu, là bọn ông suy nghĩ không cẩn thận mới xảy ra sự việc đó, ông rất đau lòng.”

Bọn họ sắp xếp hai vệ sĩ và xe đưa đón chuyên dụng cho Lạc Di, nhưng không sắp xếp người bảo vệ những người khác của nhà họ Lạc, như vậy quá khoa trương.

Bởi vì theo thông lệ, bọn họ chỉ sắp xếp vệ sĩ cho quan chức ở cấp bậc nhất định, nhưng không sắp xếp cho các thành viên trong gia đình họ.

Ngoài cán bộ cấp tỉnh trở lên.

Tuy là như vậy, bọn họ vẫn sắp xếp các cảnh sát luân phiên canh giữ 24/24 trước cửa nhà họ Lạc và cổng nhà máy.

Viện nghiên cứu thậm chí còn có nhiều lớp bảo vệ, vốn cho rằng như vậy đã hết sức cẩn thận rồi, kết quả là…haiz.

“Do cấp bậc của cháu chưa cao thôi, nên không thể trách các ông được.” Tuy Lạc Di rất tức giận, nhưng cũng không giận họ.

Cô biết, với cấp bậc của Niếp Khôn Minh, gia đình ông ấy cũng không được sắp xếp vệ sĩ.

Bởi vì trong nước cấm súng, nên không có nhiều nguy hiểm.

Cô càng như vậy, Nhiếp Khôn Minh càng cảm thấy khó chịu: “Cháu…”

Ông ấy vừa định nói gì đó thì một cấp dưới vội vàng chạy tới nói: “Lão đại, hắn ta đã nhận hết tội rồi.”

Lạc Di vội vàng ngẩng đầu lên: “Nhận những tội gì?”

Hôm nay nhà họ Tăng rất náo nhiệt, là tiệc sinh nhật của cặp sinh đôi long phượng, cả nhà sum họp cùng nhau ăn mừng.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhiếp Khôn Minh nhìn thấy trạng thái của cô không tốt, cứ thở dài buồn bã. Nếu cô cứ giấu chuyện buồn trong lòng thì mới c.h.ế.t người.Ông ấy suy nghĩ rồi xoay người đi về phía căng tin. Căng tin vẫn còn mở cửa, vài nhân viên đang ăn cơm.“Lạc Di, có món vịt quay cháu thích, cháu thử xem.”Đã bao lâu rồi cô chưa ăn món này? Đứa trẻ này thật khiến người khác lo lắng.Đồ ăn trong căng tin khá phong phú, bao gồm thịt lợn om dưa muối, gà cay, đậu hủ xào, trứng kho, cá kho, còn có vịt quay.Lạc Di khẽ lắc đầu: “Cháu đang bị nhiệt, không có khẩu vị.”“Vậy nấu cho cháu bát mì nha.” Nhiếp Khôn Minh dặn dò đầu bếp, một lúc sau, một tô mì lớn được bưng ra.Mùi thơm quyến rũ phả vào mặt cô, nước súp đỏ mọng lôi cuốn, sợi mì thái mỏng, một đĩa thịt lợn thái hạt lựu cay được xào rất hấp dẫn, nước sốt đậm đà, một đĩa rau muối chua, đậu nành và măng thái sợi xanh mơn mởn.Lạc Di vốn không đói, nhưng nhìn những món này, cô chợt cảm thấy đói. Cô thử một ngụm canh, thật ngon. Sợi mì mỏng và dai.Thịt cay là trộn lẫn thịt thái hạt lựu với thịt băm, thịt rất mềm, không cay lắm, hơi ngọt, cảm giác rất vừa miệng.Rau ngâm, đậu nành, măng chua cay đặc biệt ngon miệng.Cô ăn hết sạch tô mì, khí sắc đã tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt đến đáng sợ nữa.Vậy mới nói, người là sắt, gạo là thép, không ăn sao được?Nhiếp Khôn Minh rất hài lòng, đẩy bánh pudding caramen và bánh Black Forest tới trước mặt cô: “Cháu thích ăn cái này, thử xem.”Lạc Di vô cùng kinh ngạc: “Căng tin của các ông còn có đồ ngọt sao?”“Ông nhờ người đến nhà hàng Tây mua về đó, nghe nói ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn .” Nhiếp Khôn Minh đã lao tâm khổ tứ rất nhiều để dỗ cô vui vẻ.Cấp trên đã ra lệnh rồi, bằng mọi giá phải lôi kéo được cô, không để cô có ý định rời đi.Cô đang chuẩn bị xuất ngoại du học chuyên sâu, nhưng lại xảy ra chuyện như thế này, lỡ như... cô một đi không trở lại, thì sẽ là tổn thất lớn của đất nước.Tuy nhiên, họ không thể ngăn cản cô xuất ngoại, không cho cô đi chỉ khiến cho mọi việc thêm tồi tệ mà thôi.Đối với những nhân tài nghiên cứu khoa học có IQ cao, không thể ép buộc chỉ có thể dỗ dành và chiều chuộng, để bọ họ cảm nhận được sự quan tâm dịu dàng của mùa Xuân quê hương.Lạc Di không phải người không biết tốt xấu: “Cảm ơn ông ạ.”Nhiếp Khôn Minh nhẹ nhàng thở dài: “Chuyện này là sai sót của bọn ông, đã không sắp xếp nhân viên bảo vệ cho người nhà cháu, là bọn ông suy nghĩ không cẩn thận mới xảy ra sự việc đó, ông rất đau lòng.”Bọn họ sắp xếp hai vệ sĩ và xe đưa đón chuyên dụng cho Lạc Di, nhưng không sắp xếp người bảo vệ những người khác của nhà họ Lạc, như vậy quá khoa trương.Bởi vì theo thông lệ, bọn họ chỉ sắp xếp vệ sĩ cho quan chức ở cấp bậc nhất định, nhưng không sắp xếp cho các thành viên trong gia đình họ.Ngoài cán bộ cấp tỉnh trở lên.Tuy là như vậy, bọn họ vẫn sắp xếp các cảnh sát luân phiên canh giữ 24/24 trước cửa nhà họ Lạc và cổng nhà máy.Viện nghiên cứu thậm chí còn có nhiều lớp bảo vệ, vốn cho rằng như vậy đã hết sức cẩn thận rồi, kết quả là…haiz.“Do cấp bậc của cháu chưa cao thôi, nên không thể trách các ông được.” Tuy Lạc Di rất tức giận, nhưng cũng không giận họ.Cô biết, với cấp bậc của Niếp Khôn Minh, gia đình ông ấy cũng không được sắp xếp vệ sĩ.Bởi vì trong nước cấm súng, nên không có nhiều nguy hiểm.Cô càng như vậy, Nhiếp Khôn Minh càng cảm thấy khó chịu: “Cháu…”Ông ấy vừa định nói gì đó thì một cấp dưới vội vàng chạy tới nói: “Lão đại, hắn ta đã nhận hết tội rồi.”Lạc Di vội vàng ngẩng đầu lên: “Nhận những tội gì?”Hôm nay nhà họ Tăng rất náo nhiệt, là tiệc sinh nhật của cặp sinh đôi long phượng, cả nhà sum họp cùng nhau ăn mừng.

Chương 779: Chương 779