Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 796: Chương 796
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Quốc Vinh rất nghe lời con gái, “Như vậy cũng được, cha nhớ người bạn kia của con đã mua một mảnh đất ở Vương Phủ Tỉnh, cậu ta định làm gì?”Lạc Di suy nghĩ một hồi, “Có lẽ là muốn là xây dựng một khu kinh doanh của riêng mình đi, nhà anh ta có rất nhiều tiền.”Chẳng qua, có cho anh ta tiêu hay không, tiêu bao nhiêu, lại là một vấn đề khác.Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ, “Vậy con xem có cơ hội để mua thêm mấy cửa hàng hay không, cho thuê cửa hàng là yên tâm nhất, mua đất còn phải xây nhà, rất rườm rà.”Lạc Di ăn một miếng cơm chiên, thịt bò rất mềm, từng hạt cơm rõ rệt, tản ra một mùi thơm mê người.“Được ạ, để con hỏi thăm anh ta xem.”Lạc Quốc Vinh nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, thầy của con tối hôm qua đã tới đây, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, có rảnh thì con khuyên ông ấy đi làm kiểm tra thân thể đi.”Lạc Di bỗng nhiên sửng sốt, thần sắc không tốt sao? Có không? Làm sao cô nhớ mặt của ông ấy đỏ bừng vui vẻ cơ chứ? “Con biết rồi ạ.”“Còn nữa, ông ấy có để lại một đống đồ, nói là của người khác tặng cho con đấy.”Lạc Di cũng không quá để tâm, tưởng là đặc sản của mấy sư huynh gửi cho thầy, chia cho cô một chút.Ăn no rồi, cô cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi, bỗng nhiên nhớ tới đống đặc sản, vội vàng chạy tới xem thử, để cho cô nhìn xem có cái gì ngon không nào.Lần trước gửi tới món mực sợi ăn rất ngon.Lạc Di mở hộp ra nhìn, mẹ ơi, vậy mà lại là quà đáp lễ của lãnh đạo, nhanh như vậy sao? Điều này đúng là không khoa học mà.nét chữ của bài từ nhẹ nhàng hùng hậu, như rồng bay phượng múa, vô cùng có lực.Lạc Quốc Vinh tò mò lại gần nhìn, bình luận vài câu, “Chữ viết này thật là tốt, có thể đem đi bán được, phỏng chừng có thể bán được mấy trăm đồng đấy, không tệ không tệ.”Bạn bè của ông cụ Mạc đều là học giả chuyên môn, lại xuất hiện thêm một nhà thư họa, điều này thật sự quá bình thường, đều ở trong giới văn hóa cả thôi.Khóe miệng của Lạc Di giật giật, “Cha, cha nhìn xem chỗ này đi.”Cô chỉ tay vào lạc khoản, Lạc Quốc Vinh theo tầm mắt nhìn qua, hả?Chiếc đũa trong tay ông ấy rơi loảng xoảng xuống đất, ông ấy cũng không thèm nhặt lại, môi run rẩy, “Đây...... Đây là giả sao?”Lạc Di cười hì hì trêu chọc, “Nó chỉ đáng giá có mấy trăm đồng mà thôi, cần gì phải làm giả cơ chứ?”Lạc Quốc Vinh:...A a a, để cho ông ấy yên! Đừng có nói chuyện với ông ấy nữa!Lạc Di đem bức tranh chữ thu lại, nhìn về phía mấy thứ khác, có hai cái khăn lụa, một hồng một đỏ, có lẽ là cho mẹ con các cô.Một bộ đồ ăn Cảnh Đức trấn, màu sắc rất đẹp, đồ án là sứ Thanh Hoa, vô cùng tinh xảo.Một cây bút bi vàng Parker, một chiếc máy ảnh Nissan, một chiếc chăn cừu và hai hộp đồ ăn nhẹ.Ánh mắt của Lạc Quốc Vinh nhìn thẳng, đây đều là đồ tốt có tiền cũng không mua được.“Tiểu Di, những thứ này đều là lãnh đạo tặng ư? Nhiều như vậy sao? Tại sao ông ấy lại tặng cho chúng ta vậy?”Lạc Di cũng không chú ý nhiều, cô đã thấy qua nhiều thứ tốt hơn rồi, cô chỉ cầm chiếc máy ảnh lên để nghiên cứu, đây là bệnh nghề nghiệp của nhân viên nghiên cứu khoa học, “Con tặng cho ông ấy một phần quà, đây là quà đáp lễ của ông ấy.”Cô không chút để ý nói ra, Lạc Quốc Vinh lại trợn mắt há hốc mồm, “Tiểu Di à, cha không phục người khác, cha chỉ phục con thôi.”Tiệc mừng công được tổ chức tại một khách sạn lớn, đã bao trọn một khu ghế lô lớn, mọi người vô cùng vui vẻ vui chơi giải trí.Lạc Di giơ ly rượu đứng lên, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, “Đây là tiệc mừng công, chúc mừng mọi người đã có thành quả hạng mục nghiên cứu đầu tiên, các nhân viên liên quan đều có thể được cấp một căn phòng ở.”
Lạc Quốc Vinh rất nghe lời con gái, “Như vậy cũng được, cha nhớ người bạn kia của con đã mua một mảnh đất ở Vương Phủ Tỉnh, cậu ta định làm gì?”
Lạc Di suy nghĩ một hồi, “Có lẽ là muốn là xây dựng một khu kinh doanh của riêng mình đi, nhà anh ta có rất nhiều tiền.”
Chẳng qua, có cho anh ta tiêu hay không, tiêu bao nhiêu, lại là một vấn đề khác.
Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ, “Vậy con xem có cơ hội để mua thêm mấy cửa hàng hay không, cho thuê cửa hàng là yên tâm nhất, mua đất còn phải xây nhà, rất rườm rà.”
Lạc Di ăn một miếng cơm chiên, thịt bò rất mềm, từng hạt cơm rõ rệt, tản ra một mùi thơm mê người.
“Được ạ, để con hỏi thăm anh ta xem.”
Lạc Quốc Vinh nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, thầy của con tối hôm qua đã tới đây, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, có rảnh thì con khuyên ông ấy đi làm kiểm tra thân thể đi.”
Lạc Di bỗng nhiên sửng sốt, thần sắc không tốt sao? Có không? Làm sao cô nhớ mặt của ông ấy đỏ bừng vui vẻ cơ chứ? “Con biết rồi ạ.”
“Còn nữa, ông ấy có để lại một đống đồ, nói là của người khác tặng cho con đấy.”
Lạc Di cũng không quá để tâm, tưởng là đặc sản của mấy sư huynh gửi cho thầy, chia cho cô một chút.
Ăn no rồi, cô cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi, bỗng nhiên nhớ tới đống đặc sản, vội vàng chạy tới xem thử, để cho cô nhìn xem có cái gì ngon không nào.
Lần trước gửi tới món mực sợi ăn rất ngon.
Lạc Di mở hộp ra nhìn, mẹ ơi, vậy mà lại là quà đáp lễ của lãnh đạo, nhanh như vậy sao? Điều này đúng là không khoa học mà.
nét chữ của bài từ nhẹ nhàng hùng hậu, như rồng bay phượng múa, vô cùng có lực.
Lạc Quốc Vinh tò mò lại gần nhìn, bình luận vài câu, “Chữ viết này thật là tốt, có thể đem đi bán được, phỏng chừng có thể bán được mấy trăm đồng đấy, không tệ không tệ.”
Bạn bè của ông cụ Mạc đều là học giả chuyên môn, lại xuất hiện thêm một nhà thư họa, điều này thật sự quá bình thường, đều ở trong giới văn hóa cả thôi.
Khóe miệng của Lạc Di giật giật, “Cha, cha nhìn xem chỗ này đi.”
Cô chỉ tay vào lạc khoản, Lạc Quốc Vinh theo tầm mắt nhìn qua, hả?
Chiếc đũa trong tay ông ấy rơi loảng xoảng xuống đất, ông ấy cũng không thèm nhặt lại, môi run rẩy, “Đây...... Đây là giả sao?”
Lạc Di cười hì hì trêu chọc, “Nó chỉ đáng giá có mấy trăm đồng mà thôi, cần gì phải làm giả cơ chứ?”
Lạc Quốc Vinh:...A a a, để cho ông ấy yên! Đừng có nói chuyện với ông ấy nữa!
Lạc Di đem bức tranh chữ thu lại, nhìn về phía mấy thứ khác, có hai cái khăn lụa, một hồng một đỏ, có lẽ là cho mẹ con các cô.
Một bộ đồ ăn Cảnh Đức trấn, màu sắc rất đẹp, đồ án là sứ Thanh Hoa, vô cùng tinh xảo.
Một cây bút bi vàng Parker, một chiếc máy ảnh Nissan, một chiếc chăn cừu và hai hộp đồ ăn nhẹ.
Ánh mắt của Lạc Quốc Vinh nhìn thẳng, đây đều là đồ tốt có tiền cũng không mua được.
“Tiểu Di, những thứ này đều là lãnh đạo tặng ư? Nhiều như vậy sao? Tại sao ông ấy lại tặng cho chúng ta vậy?”
Lạc Di cũng không chú ý nhiều, cô đã thấy qua nhiều thứ tốt hơn rồi, cô chỉ cầm chiếc máy ảnh lên để nghiên cứu, đây là bệnh nghề nghiệp của nhân viên nghiên cứu khoa học, “Con tặng cho ông ấy một phần quà, đây là quà đáp lễ của ông ấy.”
Cô không chút để ý nói ra, Lạc Quốc Vinh lại trợn mắt há hốc mồm, “Tiểu Di à, cha không phục người khác, cha chỉ phục con thôi.”
Tiệc mừng công được tổ chức tại một khách sạn lớn, đã bao trọn một khu ghế lô lớn, mọi người vô cùng vui vẻ vui chơi giải trí.
Lạc Di giơ ly rượu đứng lên, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, “Đây là tiệc mừng công, chúc mừng mọi người đã có thành quả hạng mục nghiên cứu đầu tiên, các nhân viên liên quan đều có thể được cấp một căn phòng ở.”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Quốc Vinh rất nghe lời con gái, “Như vậy cũng được, cha nhớ người bạn kia của con đã mua một mảnh đất ở Vương Phủ Tỉnh, cậu ta định làm gì?”Lạc Di suy nghĩ một hồi, “Có lẽ là muốn là xây dựng một khu kinh doanh của riêng mình đi, nhà anh ta có rất nhiều tiền.”Chẳng qua, có cho anh ta tiêu hay không, tiêu bao nhiêu, lại là một vấn đề khác.Lạc Quốc Vinh ngẫm nghĩ, “Vậy con xem có cơ hội để mua thêm mấy cửa hàng hay không, cho thuê cửa hàng là yên tâm nhất, mua đất còn phải xây nhà, rất rườm rà.”Lạc Di ăn một miếng cơm chiên, thịt bò rất mềm, từng hạt cơm rõ rệt, tản ra một mùi thơm mê người.“Được ạ, để con hỏi thăm anh ta xem.”Lạc Quốc Vinh nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, thầy của con tối hôm qua đã tới đây, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, có rảnh thì con khuyên ông ấy đi làm kiểm tra thân thể đi.”Lạc Di bỗng nhiên sửng sốt, thần sắc không tốt sao? Có không? Làm sao cô nhớ mặt của ông ấy đỏ bừng vui vẻ cơ chứ? “Con biết rồi ạ.”“Còn nữa, ông ấy có để lại một đống đồ, nói là của người khác tặng cho con đấy.”Lạc Di cũng không quá để tâm, tưởng là đặc sản của mấy sư huynh gửi cho thầy, chia cho cô một chút.Ăn no rồi, cô cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi, bỗng nhiên nhớ tới đống đặc sản, vội vàng chạy tới xem thử, để cho cô nhìn xem có cái gì ngon không nào.Lần trước gửi tới món mực sợi ăn rất ngon.Lạc Di mở hộp ra nhìn, mẹ ơi, vậy mà lại là quà đáp lễ của lãnh đạo, nhanh như vậy sao? Điều này đúng là không khoa học mà.nét chữ của bài từ nhẹ nhàng hùng hậu, như rồng bay phượng múa, vô cùng có lực.Lạc Quốc Vinh tò mò lại gần nhìn, bình luận vài câu, “Chữ viết này thật là tốt, có thể đem đi bán được, phỏng chừng có thể bán được mấy trăm đồng đấy, không tệ không tệ.”Bạn bè của ông cụ Mạc đều là học giả chuyên môn, lại xuất hiện thêm một nhà thư họa, điều này thật sự quá bình thường, đều ở trong giới văn hóa cả thôi.Khóe miệng của Lạc Di giật giật, “Cha, cha nhìn xem chỗ này đi.”Cô chỉ tay vào lạc khoản, Lạc Quốc Vinh theo tầm mắt nhìn qua, hả?Chiếc đũa trong tay ông ấy rơi loảng xoảng xuống đất, ông ấy cũng không thèm nhặt lại, môi run rẩy, “Đây...... Đây là giả sao?”Lạc Di cười hì hì trêu chọc, “Nó chỉ đáng giá có mấy trăm đồng mà thôi, cần gì phải làm giả cơ chứ?”Lạc Quốc Vinh:...A a a, để cho ông ấy yên! Đừng có nói chuyện với ông ấy nữa!Lạc Di đem bức tranh chữ thu lại, nhìn về phía mấy thứ khác, có hai cái khăn lụa, một hồng một đỏ, có lẽ là cho mẹ con các cô.Một bộ đồ ăn Cảnh Đức trấn, màu sắc rất đẹp, đồ án là sứ Thanh Hoa, vô cùng tinh xảo.Một cây bút bi vàng Parker, một chiếc máy ảnh Nissan, một chiếc chăn cừu và hai hộp đồ ăn nhẹ.Ánh mắt của Lạc Quốc Vinh nhìn thẳng, đây đều là đồ tốt có tiền cũng không mua được.“Tiểu Di, những thứ này đều là lãnh đạo tặng ư? Nhiều như vậy sao? Tại sao ông ấy lại tặng cho chúng ta vậy?”Lạc Di cũng không chú ý nhiều, cô đã thấy qua nhiều thứ tốt hơn rồi, cô chỉ cầm chiếc máy ảnh lên để nghiên cứu, đây là bệnh nghề nghiệp của nhân viên nghiên cứu khoa học, “Con tặng cho ông ấy một phần quà, đây là quà đáp lễ của ông ấy.”Cô không chút để ý nói ra, Lạc Quốc Vinh lại trợn mắt há hốc mồm, “Tiểu Di à, cha không phục người khác, cha chỉ phục con thôi.”Tiệc mừng công được tổ chức tại một khách sạn lớn, đã bao trọn một khu ghế lô lớn, mọi người vô cùng vui vẻ vui chơi giải trí.Lạc Di giơ ly rượu đứng lên, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, “Đây là tiệc mừng công, chúc mừng mọi người đã có thành quả hạng mục nghiên cứu đầu tiên, các nhân viên liên quan đều có thể được cấp một căn phòng ở.”