Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 849: Chương 849
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, không nhịn được nhíu mày.Mới mấy tháng không gặp, sao anh ta lại thành ra thế này?Khi trước Richard vốn rất hăng hái, có vợ hiền ở bên, có sự nghiệp thành công, còn chuẩn bị làm cha, như một người đứng trên đỉnh cao cuộc sống.Nhưng lúc này toàn thân anh ta lại mang đầy chán chường, mặt mày xám xịt, khó nén vẻ sa sút tinh thần."Anh đến đây để đưa thiệp mời cho tôi sao?"Từ khi anh ta và Helen hợp sức phản bội cô, bọn họ chưa từng liên hệ lại với nhau. Hủy hợp đồng xong, quyền kinh doanh độc quyền trong tay anh ta liền được chuyển sang cho Joe, bọn họ triệt để chặt đứt quan hệ hợp tác.Trong mấy người họ, anh ta là người chịu tổn thất lớn nhất.Theo đó, cô cũng không còn giữ liên hệ riêng với Richard nữa, đây là để tránh hiềm nghi.Anh ta và Ada là một cặp vợ chồng sắp cưới, nói là có con nên chạy cưới, nhưng rồi họ cứ mãi đẩy lùi hôn lễ, đến nay vẫn chưa hoàn thành, đã kéo dài quá lâu.Richard cười khổ một tiếng: "Đã hủy bỏ hôn lễ rồi."Lạc Di không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, cũng không hỏi nhiều: "Vậy hôm nay là?"Hai mắt Richard lấp lánh đầy tinh thần chăm chú nhìn cô: "Nghe nói cô đã giúp Bach phố Wall dắt mối làm một khoản buôn bán thành công phải không?"Lạc Di không phủ nhận: "Đúng là có chuyện như thế."Richard lấy một chiếc hộp gấm ra đưa tới trước mặt cô: "Vậy cô cũng dắt mối giúp tôi với nhé."Lạc Di: “...” Kẻ ngu chủ động dâng tới cửa rồi!Cô nhìn viên đá quý lớn bên trong hộp, rơi vào im lặng.Nhà anh ta là cửa hàng châu báu, dưới tay có rất nhiều thương hiệu châu báu nổi tiếng, cửa hàng trải rộng khắp thế giới, là nhà giàu hàng thật giá thật.Người bình thường như cô căn bản không cách nào so tài sản với người ta.Chỉ là nhà người ta đã giàu sang bốn đời, còn cô lại là đời thứ nhất, cũng không tệ."Annie, Annie, nhờ cô đấy." Richard tự gây dựng sự nghiệp thất bại, địa vị ở trong gia tộc rớt xuống nghìn trượng, tranh cướp vị trí người thừa kế thất bại.Thế mà đúng lúc này vợ chưa cưới của anh ta lại hủy hôn.Đả kích lần nữa khiến đứa con ông trời như anh ta cảm thấy cực độ thất bại, anh ta không nên thế này.Anh ta không cam lòng."Sao lại tìm tôi?" Lạc Di vẫn chưa quên lúc trước anh ta đã đưa ra lựa chọn như thế nào.Richard lại lấy thêm một chiếc hộp ra, lần này là một viên kim cương màu hồng cực phẩm: "Tôi tin tưởng phẩm hạnh của cô, cô là người tốt hiếm thấy."Khóe miệng Lạc Di giật một cái, này là châm biếm ngược sao?"Anh chắc chắn chứ?"Richard mỉm cười: "Nếu chuyện thành, tôi còn món quà đáp lễ quý trọng hơn, tôi biết cô thích bất động sản, không biết cô có thích căn chung cư gần công viên Haydn Luân Đôn không?"Đá quý và kim cương hồng là bồi tội, chung cư mới là quà đáp lễ.Lạc Di biết rõ nhà anh ta có tiền, nhưng anh ta cứ vung tay xa hoa như thế thật không hợp lý."Nói thật, anh bán mấy thứ này đi xong đổ tiền vào thị trường chứng khoán, số thu được cũng đủ anh tiêu xài rồi, không cần phải đưa tôi."Richard khẽ lắc đầu, cô không hiểu, gia tộc bọn họ xem trọng sản nghiệp thực sự, chứ không phải trò đầu cơ vui vui.Anh ta vẫn còn muốn lật ngược thế cờ!"Tôi cảm thấy cô có giá trị đầu tư hơn nhiều, cũng là mối đầu tư bền vững hơn."Lạc Di yên lặng: "Lúc trước anh có nghĩ thế đâu."Vừa nghe cô nói vậy, trái lại Richard lại thở dài một hơi: "Khi đó tôi còn trẻ người non dạ, không biết nhìn người nhìn chuyện."Mới mấy tháng, lòng anh ta đã khác biệt hoàn toàn, trở nên tang thương.Lạc Di vẫn đủ sảng khoái: "Được rồi, anh đã kiên trì thế thì tôi giúp anh một tay vậy."Cô đề cử Richard sang xong thì mặc kệ tất cả, vì cô lại sắp phải nghênh đón một đợt thi cử rồi.Người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế Lạc Di tỏ vẻ tất cả cô đều phải lấy con A.Thư viện đầy người ngồi, Lạc Di đi ăn cơm tối xong quay lại phát hiện không còn chỗ nào thì chỉ đành trở về ký túc xá học bài.
Lạc Di nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, không nhịn được nhíu mày.
Mới mấy tháng không gặp, sao anh ta lại thành ra thế này?
Khi trước Richard vốn rất hăng hái, có vợ hiền ở bên, có sự nghiệp thành công, còn chuẩn bị làm cha, như một người đứng trên đỉnh cao cuộc sống.
Nhưng lúc này toàn thân anh ta lại mang đầy chán chường, mặt mày xám xịt, khó nén vẻ sa sút tinh thần.
"Anh đến đây để đưa thiệp mời cho tôi sao?"
Từ khi anh ta và Helen hợp sức phản bội cô, bọn họ chưa từng liên hệ lại với nhau. Hủy hợp đồng xong, quyền kinh doanh độc quyền trong tay anh ta liền được chuyển sang cho Joe, bọn họ triệt để chặt đứt quan hệ hợp tác.
Trong mấy người họ, anh ta là người chịu tổn thất lớn nhất.
Theo đó, cô cũng không còn giữ liên hệ riêng với Richard nữa, đây là để tránh hiềm nghi.
Anh ta và Ada là một cặp vợ chồng sắp cưới, nói là có con nên chạy cưới, nhưng rồi họ cứ mãi đẩy lùi hôn lễ, đến nay vẫn chưa hoàn thành, đã kéo dài quá lâu.
Richard cười khổ một tiếng: "Đã hủy bỏ hôn lễ rồi."
Lạc Di không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, cũng không hỏi nhiều: "Vậy hôm nay là?"
Hai mắt Richard lấp lánh đầy tinh thần chăm chú nhìn cô: "Nghe nói cô đã giúp Bach phố Wall dắt mối làm một khoản buôn bán thành công phải không?"
Lạc Di không phủ nhận: "Đúng là có chuyện như thế."
Richard lấy một chiếc hộp gấm ra đưa tới trước mặt cô: "Vậy cô cũng dắt mối giúp tôi với nhé."
Lạc Di: “...” Kẻ ngu chủ động dâng tới cửa rồi!
Cô nhìn viên đá quý lớn bên trong hộp, rơi vào im lặng.
Nhà anh ta là cửa hàng châu báu, dưới tay có rất nhiều thương hiệu châu báu nổi tiếng, cửa hàng trải rộng khắp thế giới, là nhà giàu hàng thật giá thật.
Người bình thường như cô căn bản không cách nào so tài sản với người ta.
Chỉ là nhà người ta đã giàu sang bốn đời, còn cô lại là đời thứ nhất, cũng không tệ.
"Annie, Annie, nhờ cô đấy." Richard tự gây dựng sự nghiệp thất bại, địa vị ở trong gia tộc rớt xuống nghìn trượng, tranh cướp vị trí người thừa kế thất bại.
Thế mà đúng lúc này vợ chưa cưới của anh ta lại hủy hôn.
Đả kích lần nữa khiến đứa con ông trời như anh ta cảm thấy cực độ thất bại, anh ta không nên thế này.
Anh ta không cam lòng.
"Sao lại tìm tôi?" Lạc Di vẫn chưa quên lúc trước anh ta đã đưa ra lựa chọn như thế nào.
Richard lại lấy thêm một chiếc hộp ra, lần này là một viên kim cương màu hồng cực phẩm: "Tôi tin tưởng phẩm hạnh của cô, cô là người tốt hiếm thấy."
Khóe miệng Lạc Di giật một cái, này là châm biếm ngược sao?
"Anh chắc chắn chứ?"
Richard mỉm cười: "Nếu chuyện thành, tôi còn món quà đáp lễ quý trọng hơn, tôi biết cô thích bất động sản, không biết cô có thích căn chung cư gần công viên Haydn Luân Đôn không?"
Đá quý và kim cương hồng là bồi tội, chung cư mới là quà đáp lễ.
Lạc Di biết rõ nhà anh ta có tiền, nhưng anh ta cứ vung tay xa hoa như thế thật không hợp lý.
"Nói thật, anh bán mấy thứ này đi xong đổ tiền vào thị trường chứng khoán, số thu được cũng đủ anh tiêu xài rồi, không cần phải đưa tôi."
Richard khẽ lắc đầu, cô không hiểu, gia tộc bọn họ xem trọng sản nghiệp thực sự, chứ không phải trò đầu cơ vui vui.
Anh ta vẫn còn muốn lật ngược thế cờ!
"Tôi cảm thấy cô có giá trị đầu tư hơn nhiều, cũng là mối đầu tư bền vững hơn."
Lạc Di yên lặng: "Lúc trước anh có nghĩ thế đâu."
Vừa nghe cô nói vậy, trái lại Richard lại thở dài một hơi: "Khi đó tôi còn trẻ người non dạ, không biết nhìn người nhìn chuyện."
Mới mấy tháng, lòng anh ta đã khác biệt hoàn toàn, trở nên tang thương.
Lạc Di vẫn đủ sảng khoái: "Được rồi, anh đã kiên trì thế thì tôi giúp anh một tay vậy."
Cô đề cử Richard sang xong thì mặc kệ tất cả, vì cô lại sắp phải nghênh đón một đợt thi cử rồi.
Người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế Lạc Di tỏ vẻ tất cả cô đều phải lấy con A.
Thư viện đầy người ngồi, Lạc Di đi ăn cơm tối xong quay lại phát hiện không còn chỗ nào thì chỉ đành trở về ký túc xá học bài.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, không nhịn được nhíu mày.Mới mấy tháng không gặp, sao anh ta lại thành ra thế này?Khi trước Richard vốn rất hăng hái, có vợ hiền ở bên, có sự nghiệp thành công, còn chuẩn bị làm cha, như một người đứng trên đỉnh cao cuộc sống.Nhưng lúc này toàn thân anh ta lại mang đầy chán chường, mặt mày xám xịt, khó nén vẻ sa sút tinh thần."Anh đến đây để đưa thiệp mời cho tôi sao?"Từ khi anh ta và Helen hợp sức phản bội cô, bọn họ chưa từng liên hệ lại với nhau. Hủy hợp đồng xong, quyền kinh doanh độc quyền trong tay anh ta liền được chuyển sang cho Joe, bọn họ triệt để chặt đứt quan hệ hợp tác.Trong mấy người họ, anh ta là người chịu tổn thất lớn nhất.Theo đó, cô cũng không còn giữ liên hệ riêng với Richard nữa, đây là để tránh hiềm nghi.Anh ta và Ada là một cặp vợ chồng sắp cưới, nói là có con nên chạy cưới, nhưng rồi họ cứ mãi đẩy lùi hôn lễ, đến nay vẫn chưa hoàn thành, đã kéo dài quá lâu.Richard cười khổ một tiếng: "Đã hủy bỏ hôn lễ rồi."Lạc Di không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, cũng không hỏi nhiều: "Vậy hôm nay là?"Hai mắt Richard lấp lánh đầy tinh thần chăm chú nhìn cô: "Nghe nói cô đã giúp Bach phố Wall dắt mối làm một khoản buôn bán thành công phải không?"Lạc Di không phủ nhận: "Đúng là có chuyện như thế."Richard lấy một chiếc hộp gấm ra đưa tới trước mặt cô: "Vậy cô cũng dắt mối giúp tôi với nhé."Lạc Di: “...” Kẻ ngu chủ động dâng tới cửa rồi!Cô nhìn viên đá quý lớn bên trong hộp, rơi vào im lặng.Nhà anh ta là cửa hàng châu báu, dưới tay có rất nhiều thương hiệu châu báu nổi tiếng, cửa hàng trải rộng khắp thế giới, là nhà giàu hàng thật giá thật.Người bình thường như cô căn bản không cách nào so tài sản với người ta.Chỉ là nhà người ta đã giàu sang bốn đời, còn cô lại là đời thứ nhất, cũng không tệ."Annie, Annie, nhờ cô đấy." Richard tự gây dựng sự nghiệp thất bại, địa vị ở trong gia tộc rớt xuống nghìn trượng, tranh cướp vị trí người thừa kế thất bại.Thế mà đúng lúc này vợ chưa cưới của anh ta lại hủy hôn.Đả kích lần nữa khiến đứa con ông trời như anh ta cảm thấy cực độ thất bại, anh ta không nên thế này.Anh ta không cam lòng."Sao lại tìm tôi?" Lạc Di vẫn chưa quên lúc trước anh ta đã đưa ra lựa chọn như thế nào.Richard lại lấy thêm một chiếc hộp ra, lần này là một viên kim cương màu hồng cực phẩm: "Tôi tin tưởng phẩm hạnh của cô, cô là người tốt hiếm thấy."Khóe miệng Lạc Di giật một cái, này là châm biếm ngược sao?"Anh chắc chắn chứ?"Richard mỉm cười: "Nếu chuyện thành, tôi còn món quà đáp lễ quý trọng hơn, tôi biết cô thích bất động sản, không biết cô có thích căn chung cư gần công viên Haydn Luân Đôn không?"Đá quý và kim cương hồng là bồi tội, chung cư mới là quà đáp lễ.Lạc Di biết rõ nhà anh ta có tiền, nhưng anh ta cứ vung tay xa hoa như thế thật không hợp lý."Nói thật, anh bán mấy thứ này đi xong đổ tiền vào thị trường chứng khoán, số thu được cũng đủ anh tiêu xài rồi, không cần phải đưa tôi."Richard khẽ lắc đầu, cô không hiểu, gia tộc bọn họ xem trọng sản nghiệp thực sự, chứ không phải trò đầu cơ vui vui.Anh ta vẫn còn muốn lật ngược thế cờ!"Tôi cảm thấy cô có giá trị đầu tư hơn nhiều, cũng là mối đầu tư bền vững hơn."Lạc Di yên lặng: "Lúc trước anh có nghĩ thế đâu."Vừa nghe cô nói vậy, trái lại Richard lại thở dài một hơi: "Khi đó tôi còn trẻ người non dạ, không biết nhìn người nhìn chuyện."Mới mấy tháng, lòng anh ta đã khác biệt hoàn toàn, trở nên tang thương.Lạc Di vẫn đủ sảng khoái: "Được rồi, anh đã kiên trì thế thì tôi giúp anh một tay vậy."Cô đề cử Richard sang xong thì mặc kệ tất cả, vì cô lại sắp phải nghênh đón một đợt thi cử rồi.Người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế Lạc Di tỏ vẻ tất cả cô đều phải lấy con A.Thư viện đầy người ngồi, Lạc Di đi ăn cơm tối xong quay lại phát hiện không còn chỗ nào thì chỉ đành trở về ký túc xá học bài.