Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 855: Chương 855

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di đã biên soạn rất nhiều tài liệu, cô sao chép vào mấy ổ USB rồi nhờ nhà ngoại giao Tưởng Kiện Vân mang giúp về nước.Tưởng Kiện Vân bận đến mức gầy đi một vòng, nhưng tinh thần anh ấy vẫn rất tốt, đôi mắt sáng ngời, không ngừng hỏi cô có phát minh gì mới không.Nghe thấy Lạc Di đã có phương hướng mới, anh ấy rất vui mừng.Đợi đến khi Lạc Di bận rộn làm xong mấy việc chính này thì nghe tin hai anh em Fath đã trở về nước, nên cứ thế ném chuyện đó ra sau đầu.Cô chuyên tâm làm việc trong phòng thí nghiệm của thầy cố vấn, cô tỉ mỉ từng chút một, điềm tĩnh và có năng lực, thận trọng trong lời nói và hành động, đồng thời cũng hòa hợp với các thành viên trong nhóm.Thầy cố vấn rất hài lòng với biểu hiện của cô, cô chính là một nhà nghiên cứu khoa học.Tất nhiên, ông ấy đối với đồ ăn của nhà Lạc Di còn hài lòng hơn nữa, mỗi ngày một món khác nhau.Ông ấy gọi Lạc Di lại: “Hôm nay chúng ta có cuộc họp quan trọng, đến đó em đừng hỏi gì cả.”“Em biết rồi.” Tim Lạc Di đập thình thịch, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra.Đó là một nơi rất bí mật, ngay từ khi bước vào sẽ bị kiểm tra rất kỹ, còn phải giao thiết bị truyền tin ra.Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy một vài hình dáng quen thuộc, là mấy giáo sư cô đã gặp vào Giáng sinh năm ngoái.Lạc Di chào hỏi bọn họ một cách thoải mái, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tiến lùi phù hợp, rất giống khí phách của mọi người.Mấy giáo sư này đều có tính cách quái gở, kiêu ngạo và khó phục vụ.Nếu bạn quá xu nịnh, người ta sẽ cho rằng bạn quá thấp kém và không thích bạn.Còn nếu bạn quá xa cách và kiêu ngạo, mọi người cho rằng bạn làm màu và cũng sẽ không thích bạn.Nấc thang này phải nắm thật vững, ít hay nhiều hơn một tấc cũng không được.Thế nhưng Lạc Di đã xử lý rất tốt, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về cô, cô vừa có sự kiêu hãnh của một thiên tài, vừa có sự ngây ngô của một học sinh, nhưng lại rất giỏi ăn nói, luôn có thể chạm được đến trái tim của mọi người, làm cho mọi người cảm thấy đặc biệt được an ủi.Cùng là một câu, nhưng từ miệng cô nói ra lại rất dễ chịu, đây chính là kỹ năng giao tiếp.Một lúc sau, bí ẩn đã được giải đáp, có vài quan chức quân đội bước vào, xem ra họ có cấp bậc khá cao.Đây là cuộc họp do quân đội triệu tập, triệu tập mấy ông lớn này đến để cùng bàn về một chủ đề, đó là hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu.Mong mọi người có thể cùng nhau hợp tác và đưa ra những ý kiếncó giá trị.Bọn họ đang làm rồi, nhưng lại gặp phải một khó khăn nên hy vọng những người này có thể giúp họ giải quyết vấn đề.Bọn họ đều là những đại lão trong ngành, những ý tưởng họ đưa ra rất đa dạng và rất có giá trị,Lạc Di nghe đến hứng thú, cô được lợi không ít, loại hội ý như thế này là cách tiếp thu kiếnthức dễ dàng nhất.Cả một ngày, mọi người chỉ ăn đại vài miếng bánh mì, bánh ngọt và sữa rồi lại tiếp tục họp.Cuối cùng, phía quân đội nói: "Hy vọng mọi người có thể tham gia vào dự án này, cùng nhau làm".Mọi người nhìn nhau, ai cũng có suy xét riêng, mặc dù không cần phải đến mỗi ngày, nhưng nơi này quá gò bó.”Bình thường đã quen với làm chủ mọi việc, tự mình quyết định, sao có thể chịu đựng được việc làm trợ thủ cho người khác?Thế nhưng, thầy cố vấn của Lạc Di và giáo sư Jonathan lại rất thoải mái đồng ý.Thầy cố vấn còn nói: "Hãy cho phép tôi dẫn cả học sinh này vào, học trò của tôi khá tài năng trong lĩnh vực này."Tim Lạc Di đập thình thịch, cô đã bỏ ra biết bao công sức, trải qua biết bao con đường chỉ để chờ cơ hội này, cuối cùng cô cũng đã có được.Trong lòng cô cảm thấy khá bất an nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô mỉm cười nhẹ nhàng.Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lạc Di với những vẻ mặt khác nhau.Lạc Di nở nụ cười trên môi, cô cong cong lông mày, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, một cô bé giản dị và vô hại.

Lạc Di đã biên soạn rất nhiều tài liệu, cô sao chép vào mấy ổ USB rồi nhờ nhà ngoại giao Tưởng Kiện Vân mang giúp về nước.

Tưởng Kiện Vân bận đến mức gầy đi một vòng, nhưng tinh thần anh ấy vẫn rất tốt, đôi mắt sáng ngời, không ngừng hỏi cô có phát minh gì mới không.

Nghe thấy Lạc Di đã có phương hướng mới, anh ấy rất vui mừng.

Đợi đến khi Lạc Di bận rộn làm xong mấy việc chính này thì nghe tin hai anh em Fath đã trở về nước, nên cứ thế ném chuyện đó ra sau đầu.

Cô chuyên tâm làm việc trong phòng thí nghiệm của thầy cố vấn, cô tỉ mỉ từng chút một, điềm tĩnh và có năng lực, thận trọng trong lời nói và hành động, đồng thời cũng hòa hợp với các thành viên trong nhóm.

Thầy cố vấn rất hài lòng với biểu hiện của cô, cô chính là một nhà nghiên cứu khoa học.

Tất nhiên, ông ấy đối với đồ ăn của nhà Lạc Di còn hài lòng hơn nữa, mỗi ngày một món khác nhau.

Ông ấy gọi Lạc Di lại: “Hôm nay chúng ta có cuộc họp quan trọng, đến đó em đừng hỏi gì cả.”

“Em biết rồi.” Tim Lạc Di đập thình thịch, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra.

Đó là một nơi rất bí mật, ngay từ khi bước vào sẽ bị kiểm tra rất kỹ, còn phải giao thiết bị truyền tin ra.

Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy một vài hình dáng quen thuộc, là mấy giáo sư cô đã gặp vào Giáng sinh năm ngoái.

Lạc Di chào hỏi bọn họ một cách thoải mái, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tiến lùi phù hợp, rất giống khí phách của mọi người.

Mấy giáo sư này đều có tính cách quái gở, kiêu ngạo và khó phục vụ.

Nếu bạn quá xu nịnh, người ta sẽ cho rằng bạn quá thấp kém và không thích bạn.

Còn nếu bạn quá xa cách và kiêu ngạo, mọi người cho rằng bạn làm màu và cũng sẽ không thích bạn.

Nấc thang này phải nắm thật vững, ít hay nhiều hơn một tấc cũng không được.

Thế nhưng Lạc Di đã xử lý rất tốt, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về cô, cô vừa có sự kiêu hãnh của một thiên tài, vừa có sự ngây ngô của một học sinh, nhưng lại rất giỏi ăn nói, luôn có thể chạm được đến trái tim của mọi người, làm cho mọi người cảm thấy đặc biệt được an ủi.

Cùng là một câu, nhưng từ miệng cô nói ra lại rất dễ chịu, đây chính là kỹ năng giao tiếp.

Một lúc sau, bí ẩn đã được giải đáp, có vài quan chức quân đội bước vào, xem ra họ có cấp bậc khá cao.

Đây là cuộc họp do quân đội triệu tập, triệu tập mấy ông lớn này đến để cùng bàn về một chủ đề, đó là hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu.

Mong mọi người có thể cùng nhau hợp tác và đưa ra những ý kiến

có giá trị.

Bọn họ đang làm rồi, nhưng lại gặp phải một khó khăn nên hy vọng những người này có thể giúp họ giải quyết vấn đề.

Bọn họ đều là những đại lão trong ngành, những ý tưởng họ đưa ra rất đa dạng và rất có giá trị,

Lạc Di nghe đến hứng thú, cô được lợi không ít, loại hội ý như thế này là cách tiếp thu kiến

thức dễ dàng nhất.

Cả một ngày, mọi người chỉ ăn đại vài miếng bánh mì, bánh ngọt và sữa rồi lại tiếp tục họp.

Cuối cùng, phía quân đội nói: "Hy vọng mọi người có thể tham gia vào dự án này, cùng nhau làm".

Mọi người nhìn nhau, ai cũng có suy xét riêng, mặc dù không cần phải đến mỗi ngày, nhưng nơi này quá gò bó.”

Bình thường đã quen với làm chủ mọi việc, tự mình quyết định, sao có thể chịu đựng được việc làm trợ thủ cho người khác?

Thế nhưng, thầy cố vấn của Lạc Di và giáo sư Jonathan lại rất thoải mái đồng ý.

Thầy cố vấn còn nói: "Hãy cho phép tôi dẫn cả học sinh này vào, học trò của tôi khá tài năng trong lĩnh vực này."

Tim Lạc Di đập thình thịch, cô đã bỏ ra biết bao công sức, trải qua biết bao con đường chỉ để chờ cơ hội này, cuối cùng cô cũng đã có được.

Trong lòng cô cảm thấy khá bất an nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lạc Di với những vẻ mặt khác nhau.

Lạc Di nở nụ cười trên môi, cô cong cong lông mày, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, một cô bé giản dị và vô hại.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di đã biên soạn rất nhiều tài liệu, cô sao chép vào mấy ổ USB rồi nhờ nhà ngoại giao Tưởng Kiện Vân mang giúp về nước.Tưởng Kiện Vân bận đến mức gầy đi một vòng, nhưng tinh thần anh ấy vẫn rất tốt, đôi mắt sáng ngời, không ngừng hỏi cô có phát minh gì mới không.Nghe thấy Lạc Di đã có phương hướng mới, anh ấy rất vui mừng.Đợi đến khi Lạc Di bận rộn làm xong mấy việc chính này thì nghe tin hai anh em Fath đã trở về nước, nên cứ thế ném chuyện đó ra sau đầu.Cô chuyên tâm làm việc trong phòng thí nghiệm của thầy cố vấn, cô tỉ mỉ từng chút một, điềm tĩnh và có năng lực, thận trọng trong lời nói và hành động, đồng thời cũng hòa hợp với các thành viên trong nhóm.Thầy cố vấn rất hài lòng với biểu hiện của cô, cô chính là một nhà nghiên cứu khoa học.Tất nhiên, ông ấy đối với đồ ăn của nhà Lạc Di còn hài lòng hơn nữa, mỗi ngày một món khác nhau.Ông ấy gọi Lạc Di lại: “Hôm nay chúng ta có cuộc họp quan trọng, đến đó em đừng hỏi gì cả.”“Em biết rồi.” Tim Lạc Di đập thình thịch, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra.Đó là một nơi rất bí mật, ngay từ khi bước vào sẽ bị kiểm tra rất kỹ, còn phải giao thiết bị truyền tin ra.Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy một vài hình dáng quen thuộc, là mấy giáo sư cô đã gặp vào Giáng sinh năm ngoái.Lạc Di chào hỏi bọn họ một cách thoải mái, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tiến lùi phù hợp, rất giống khí phách của mọi người.Mấy giáo sư này đều có tính cách quái gở, kiêu ngạo và khó phục vụ.Nếu bạn quá xu nịnh, người ta sẽ cho rằng bạn quá thấp kém và không thích bạn.Còn nếu bạn quá xa cách và kiêu ngạo, mọi người cho rằng bạn làm màu và cũng sẽ không thích bạn.Nấc thang này phải nắm thật vững, ít hay nhiều hơn một tấc cũng không được.Thế nhưng Lạc Di đã xử lý rất tốt, mọi người đều có ấn tượng rất tốt về cô, cô vừa có sự kiêu hãnh của một thiên tài, vừa có sự ngây ngô của một học sinh, nhưng lại rất giỏi ăn nói, luôn có thể chạm được đến trái tim của mọi người, làm cho mọi người cảm thấy đặc biệt được an ủi.Cùng là một câu, nhưng từ miệng cô nói ra lại rất dễ chịu, đây chính là kỹ năng giao tiếp.Một lúc sau, bí ẩn đã được giải đáp, có vài quan chức quân đội bước vào, xem ra họ có cấp bậc khá cao.Đây là cuộc họp do quân đội triệu tập, triệu tập mấy ông lớn này đến để cùng bàn về một chủ đề, đó là hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu.Mong mọi người có thể cùng nhau hợp tác và đưa ra những ý kiếncó giá trị.Bọn họ đang làm rồi, nhưng lại gặp phải một khó khăn nên hy vọng những người này có thể giúp họ giải quyết vấn đề.Bọn họ đều là những đại lão trong ngành, những ý tưởng họ đưa ra rất đa dạng và rất có giá trị,Lạc Di nghe đến hứng thú, cô được lợi không ít, loại hội ý như thế này là cách tiếp thu kiếnthức dễ dàng nhất.Cả một ngày, mọi người chỉ ăn đại vài miếng bánh mì, bánh ngọt và sữa rồi lại tiếp tục họp.Cuối cùng, phía quân đội nói: "Hy vọng mọi người có thể tham gia vào dự án này, cùng nhau làm".Mọi người nhìn nhau, ai cũng có suy xét riêng, mặc dù không cần phải đến mỗi ngày, nhưng nơi này quá gò bó.”Bình thường đã quen với làm chủ mọi việc, tự mình quyết định, sao có thể chịu đựng được việc làm trợ thủ cho người khác?Thế nhưng, thầy cố vấn của Lạc Di và giáo sư Jonathan lại rất thoải mái đồng ý.Thầy cố vấn còn nói: "Hãy cho phép tôi dẫn cả học sinh này vào, học trò của tôi khá tài năng trong lĩnh vực này."Tim Lạc Di đập thình thịch, cô đã bỏ ra biết bao công sức, trải qua biết bao con đường chỉ để chờ cơ hội này, cuối cùng cô cũng đã có được.Trong lòng cô cảm thấy khá bất an nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô mỉm cười nhẹ nhàng.Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lạc Di với những vẻ mặt khác nhau.Lạc Di nở nụ cười trên môi, cô cong cong lông mày, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu, một cô bé giản dị và vô hại.

Chương 855: Chương 855