Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 861: Chương 861
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Kiều Kỷ Nhân phấn khởi gọi điện thoại cho Lạc Di, đi đường vòng một lúc, cuối cùng yêu cầu thương lượng đi cửa sau tăng thêm đơn đặt hàng.Thị trường quá nóng, ngày đi đêm đến làm rất nhiều nhưng cũng không bán kịp.Lạc Di không quan tâm đến những chuyện đó, cô đi tìm người quản lý mới của công ty Bắc Đẩu.Cô nhất quyết bán bản quyền, không quan tâm đến chuyện khác.Lạc Di sai cấp dưới sắp xếp một bàn tiệc rượu ăn mừng, ăn một bữa rất náo nhiệt.Mắt Diệp Gia Thụ hồng hồng, giơ cốc nước lên: “Lão đại, tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này.”Ban đầu anh ấy không được tuyển, do Lạc Di quý trọng nhân tài, trong đám người bị loại nhặt được anh ấy, đưa anh ấy gia nhập sở nghiên cứu.Cũng chính cô đã một tay đưa bọn họ ra nước ngoài, dốc lòng dạy bảo, trả lại cho anh ấy một cơ hội quý báu như vậy.Có thể nói, nếu không có cô thì không có anh ta của hiện tại.Lạc Di là thầy hướng dẫn cuộc đời Diệp Gia Thụ, là ngọn đèn soi đường cho anh ấy tiến lên, cũng là người anh ấy yêu quý.Những người khác cũng đứng lên: “Chúng tôi cũng cảm ơn lão đại, cảm ơn ơn trọng dụn của cô, ơn chỉ dạy.”Lạc Di chạm ly với bọn họ, vừa cười vừa nói: “Lần này, luận văn do mọi người cùng hợp sức viết, mỗi người đều có thể kí tên, tôi chỉ chỉ đạo.”Mọi người rất bất ngờ, còn có chuyện tốt như vậy sao?Thật ra Lạc Di có thể độc chiếm kí tên, sáng kiến là của cô, phương hướng cũng chính do cô vạch ra, mấy điểm mấu chốt cũng do chính cô giải quyết.Bọn họ chỉ phụ trách quan sát số liệu, dựa theo khung mẫu của cô để viết các chương trình và số series.Lạc Di nhìn bọn họ: “Viết cho tốt, đừng để tôi bị bẽ mặt.”“Vâng ạ.” Mọi người trăm miệng một lời, trong lòng mỗi người đều tràn đầy hy vọng và nhiệt huyết.Trong lòng đều ngập tràn sự biết ơn.Không phân biệt đối xử, không có mưu mô giữa bạn và tôi, chỉ có đào tạo và hướng dẫn, không khí rất tốt.Chỉ cần là người có năng lực thì không nên bị mai một, lão đại đều nhìn thấy hết.Lạc Di đề xuất một câu: “Chú ý xem tranh thủ thời gian cho ra mắt trò chơi xếp hình sớm một chút.”Cuối cùng, có lẽ phải xem thành tích.“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ nỗ lực hơn.”Lạc Di chỉ khống chế phương hướng, gặp vấn đề thì giúp giải quyết vấn đề, những chuyện khác thì đều do các thành viên trong nhóm làm.Có kinh nghiệm thành công một lần, trong lòng họ tràn đầy niềm tin, nhiệt huyết mười phần.Bông tuyết bay lượn đầy trời, Lạc Di chui vào xe, A Phượng đã che ô chờ sẵn.Lạc Di hít sâu một hơi, một luồng không khí lạnh ập vào mặt, chân dẫm lên tuyết trên mặt đất phát ra âm thanh sột soạt.Cô đã chuẩn bị đầy đủ, áo lông trắng, khăn quàng màu đỏ đậm, ủng đi tuyết, bao bọc rất chặt chẽ.Tiêu Thanh Bình ôm lấy bờ vai của cô, đi từng bước về phía trước như sợ cô bị ngã.“Thầy hướng dẫn bây giờ của anh hẹn cả đám học sinh đến nhà ông ấy đón lễ giáng sinh, em đi cùng nhé.”Lạc Di chợt nhớ đến một người, Francis Dunne: “Anh vẫn còn liên lạc với thầy hướng dẫn ngày xưa không?”Tiêu Thanh Bình trả lời một cách tự nhiên: “Giáo sư Francis à? Có chứ, bọn anh thường xuyên trao đổi về vấn đề học thuật, có khi còn có thể gặp mặt.”Lạc Di không kìm được hỏi: “Ông ta không thấy ngại ngần gì hay sao?”Tiêu Thanh Bình im lặng mấy giây rồi nói: “Ông ta là người đặt lợi ích lên trên hết.”Lạc Di đã hiểu, chỉ cần là người đưa lại lợi ích cho ông ta thì đều có thể nói chuyện.“Vậy thì anh hãy cẩn thận một chút, đừng để bị người ta mưu hại.”“Em yên tâm.” Tiêu Thanh Bình vừa có lòng hăng hái của người trẻ tuổi vừa có khí phách, hòa hợp cùng một chỗ rất hấp dẫn người khác.Anh có ngoại hình lạnh lùng và sạch sẽ nhưng Lạc Di biết đầu óc thông minh của anh có thể trong phút chốc nghĩ ra rất nhiều cách bẫy người khác.Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên: “Em nghe nói có nữ sinh đang điên cuồng theo đuổi anh hả? Ngày nào cũng viết thư tặng hoa cho anh à?”Có thể truyền đến tai cô, có thể thấy chiến trận này lớn đến mức nào.
Kiều Kỷ Nhân phấn khởi gọi điện thoại cho Lạc Di, đi đường vòng một lúc, cuối cùng yêu cầu thương lượng đi cửa sau tăng thêm đơn đặt hàng.
Thị trường quá nóng, ngày đi đêm đến làm rất nhiều nhưng cũng không bán kịp.
Lạc Di không quan tâm đến những chuyện đó, cô đi tìm người quản lý mới của công ty Bắc Đẩu.
Cô nhất quyết bán bản quyền, không quan tâm đến chuyện khác.
Lạc Di sai cấp dưới sắp xếp một bàn tiệc rượu ăn mừng, ăn một bữa rất náo nhiệt.
Mắt Diệp Gia Thụ hồng hồng, giơ cốc nước lên: “Lão đại, tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này.”
Ban đầu anh ấy không được tuyển, do Lạc Di quý trọng nhân tài, trong đám người bị loại nhặt được anh ấy, đưa anh ấy gia nhập sở nghiên cứu.
Cũng chính cô đã một tay đưa bọn họ ra nước ngoài, dốc lòng dạy bảo, trả lại cho anh ấy một cơ hội quý báu như vậy.
Có thể nói, nếu không có cô thì không có anh ta của hiện tại.
Lạc Di là thầy hướng dẫn cuộc đời Diệp Gia Thụ, là ngọn đèn soi đường cho anh ấy tiến lên, cũng là người anh ấy yêu quý.
Những người khác cũng đứng lên: “Chúng tôi cũng cảm ơn lão đại, cảm ơn ơn trọng dụn của cô, ơn chỉ dạy.”
Lạc Di chạm ly với bọn họ, vừa cười vừa nói: “Lần này, luận văn do mọi người cùng hợp sức viết, mỗi người đều có thể kí tên, tôi chỉ chỉ đạo.”
Mọi người rất bất ngờ, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Thật ra Lạc Di có thể độc chiếm kí tên, sáng kiến là của cô, phương hướng cũng chính do cô vạch ra, mấy điểm mấu chốt cũng do chính cô giải quyết.
Bọn họ chỉ phụ trách quan sát số liệu, dựa theo khung mẫu của cô để viết các chương trình và số series.
Lạc Di nhìn bọn họ: “Viết cho tốt, đừng để tôi bị bẽ mặt.”
“Vâng ạ.” Mọi người trăm miệng một lời, trong lòng mỗi người đều tràn đầy hy vọng và nhiệt huyết.
Trong lòng đều ngập tràn sự biết ơn.
Không phân biệt đối xử, không có mưu mô giữa bạn và tôi, chỉ có đào tạo và hướng dẫn, không khí rất tốt.
Chỉ cần là người có năng lực thì không nên bị mai một, lão đại đều nhìn thấy hết.
Lạc Di đề xuất một câu: “Chú ý xem tranh thủ thời gian cho ra mắt trò chơi xếp hình sớm một chút.”
Cuối cùng, có lẽ phải xem thành tích.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ nỗ lực hơn.”
Lạc Di chỉ khống chế phương hướng, gặp vấn đề thì giúp giải quyết vấn đề, những chuyện khác thì đều do các thành viên trong nhóm làm.
Có kinh nghiệm thành công một lần, trong lòng họ tràn đầy niềm tin, nhiệt huyết mười phần.
Bông tuyết bay lượn đầy trời, Lạc Di chui vào xe, A Phượng đã che ô chờ sẵn.
Lạc Di hít sâu một hơi, một luồng không khí lạnh ập vào mặt, chân dẫm lên tuyết trên mặt đất phát ra âm thanh sột soạt.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ, áo lông trắng, khăn quàng màu đỏ đậm, ủng đi tuyết, bao bọc rất chặt chẽ.
Tiêu Thanh Bình ôm lấy bờ vai của cô, đi từng bước về phía trước như sợ cô bị ngã.
“Thầy hướng dẫn bây giờ của anh hẹn cả đám học sinh đến nhà ông ấy đón lễ giáng sinh, em đi cùng nhé.”
Lạc Di chợt nhớ đến một người, Francis Dunne: “Anh vẫn còn liên lạc với thầy hướng dẫn ngày xưa không?”
Tiêu Thanh Bình trả lời một cách tự nhiên: “Giáo sư Francis à? Có chứ, bọn anh thường xuyên trao đổi về vấn đề học thuật, có khi còn có thể gặp mặt.”
Lạc Di không kìm được hỏi: “Ông ta không thấy ngại ngần gì hay sao?”
Tiêu Thanh Bình im lặng mấy giây rồi nói: “Ông ta là người đặt lợi ích lên trên hết.”
Lạc Di đã hiểu, chỉ cần là người đưa lại lợi ích cho ông ta thì đều có thể nói chuyện.
“Vậy thì anh hãy cẩn thận một chút, đừng để bị người ta mưu hại.”
“Em yên tâm.” Tiêu Thanh Bình vừa có lòng hăng hái của người trẻ tuổi vừa có khí phách, hòa hợp cùng một chỗ rất hấp dẫn người khác.
Anh có ngoại hình lạnh lùng và sạch sẽ nhưng Lạc Di biết đầu óc thông minh của anh có thể trong phút chốc nghĩ ra rất nhiều cách bẫy người khác.
Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên: “Em nghe nói có nữ sinh đang điên cuồng theo đuổi anh hả? Ngày nào cũng viết thư tặng hoa cho anh à?”
Có thể truyền đến tai cô, có thể thấy chiến trận này lớn đến mức nào.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Kiều Kỷ Nhân phấn khởi gọi điện thoại cho Lạc Di, đi đường vòng một lúc, cuối cùng yêu cầu thương lượng đi cửa sau tăng thêm đơn đặt hàng.Thị trường quá nóng, ngày đi đêm đến làm rất nhiều nhưng cũng không bán kịp.Lạc Di không quan tâm đến những chuyện đó, cô đi tìm người quản lý mới của công ty Bắc Đẩu.Cô nhất quyết bán bản quyền, không quan tâm đến chuyện khác.Lạc Di sai cấp dưới sắp xếp một bàn tiệc rượu ăn mừng, ăn một bữa rất náo nhiệt.Mắt Diệp Gia Thụ hồng hồng, giơ cốc nước lên: “Lão đại, tôi lấy trà thay rượu, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này.”Ban đầu anh ấy không được tuyển, do Lạc Di quý trọng nhân tài, trong đám người bị loại nhặt được anh ấy, đưa anh ấy gia nhập sở nghiên cứu.Cũng chính cô đã một tay đưa bọn họ ra nước ngoài, dốc lòng dạy bảo, trả lại cho anh ấy một cơ hội quý báu như vậy.Có thể nói, nếu không có cô thì không có anh ta của hiện tại.Lạc Di là thầy hướng dẫn cuộc đời Diệp Gia Thụ, là ngọn đèn soi đường cho anh ấy tiến lên, cũng là người anh ấy yêu quý.Những người khác cũng đứng lên: “Chúng tôi cũng cảm ơn lão đại, cảm ơn ơn trọng dụn của cô, ơn chỉ dạy.”Lạc Di chạm ly với bọn họ, vừa cười vừa nói: “Lần này, luận văn do mọi người cùng hợp sức viết, mỗi người đều có thể kí tên, tôi chỉ chỉ đạo.”Mọi người rất bất ngờ, còn có chuyện tốt như vậy sao?Thật ra Lạc Di có thể độc chiếm kí tên, sáng kiến là của cô, phương hướng cũng chính do cô vạch ra, mấy điểm mấu chốt cũng do chính cô giải quyết.Bọn họ chỉ phụ trách quan sát số liệu, dựa theo khung mẫu của cô để viết các chương trình và số series.Lạc Di nhìn bọn họ: “Viết cho tốt, đừng để tôi bị bẽ mặt.”“Vâng ạ.” Mọi người trăm miệng một lời, trong lòng mỗi người đều tràn đầy hy vọng và nhiệt huyết.Trong lòng đều ngập tràn sự biết ơn.Không phân biệt đối xử, không có mưu mô giữa bạn và tôi, chỉ có đào tạo và hướng dẫn, không khí rất tốt.Chỉ cần là người có năng lực thì không nên bị mai một, lão đại đều nhìn thấy hết.Lạc Di đề xuất một câu: “Chú ý xem tranh thủ thời gian cho ra mắt trò chơi xếp hình sớm một chút.”Cuối cùng, có lẽ phải xem thành tích.“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ nỗ lực hơn.”Lạc Di chỉ khống chế phương hướng, gặp vấn đề thì giúp giải quyết vấn đề, những chuyện khác thì đều do các thành viên trong nhóm làm.Có kinh nghiệm thành công một lần, trong lòng họ tràn đầy niềm tin, nhiệt huyết mười phần.Bông tuyết bay lượn đầy trời, Lạc Di chui vào xe, A Phượng đã che ô chờ sẵn.Lạc Di hít sâu một hơi, một luồng không khí lạnh ập vào mặt, chân dẫm lên tuyết trên mặt đất phát ra âm thanh sột soạt.Cô đã chuẩn bị đầy đủ, áo lông trắng, khăn quàng màu đỏ đậm, ủng đi tuyết, bao bọc rất chặt chẽ.Tiêu Thanh Bình ôm lấy bờ vai của cô, đi từng bước về phía trước như sợ cô bị ngã.“Thầy hướng dẫn bây giờ của anh hẹn cả đám học sinh đến nhà ông ấy đón lễ giáng sinh, em đi cùng nhé.”Lạc Di chợt nhớ đến một người, Francis Dunne: “Anh vẫn còn liên lạc với thầy hướng dẫn ngày xưa không?”Tiêu Thanh Bình trả lời một cách tự nhiên: “Giáo sư Francis à? Có chứ, bọn anh thường xuyên trao đổi về vấn đề học thuật, có khi còn có thể gặp mặt.”Lạc Di không kìm được hỏi: “Ông ta không thấy ngại ngần gì hay sao?”Tiêu Thanh Bình im lặng mấy giây rồi nói: “Ông ta là người đặt lợi ích lên trên hết.”Lạc Di đã hiểu, chỉ cần là người đưa lại lợi ích cho ông ta thì đều có thể nói chuyện.“Vậy thì anh hãy cẩn thận một chút, đừng để bị người ta mưu hại.”“Em yên tâm.” Tiêu Thanh Bình vừa có lòng hăng hái của người trẻ tuổi vừa có khí phách, hòa hợp cùng một chỗ rất hấp dẫn người khác.Anh có ngoại hình lạnh lùng và sạch sẽ nhưng Lạc Di biết đầu óc thông minh của anh có thể trong phút chốc nghĩ ra rất nhiều cách bẫy người khác.Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên: “Em nghe nói có nữ sinh đang điên cuồng theo đuổi anh hả? Ngày nào cũng viết thư tặng hoa cho anh à?”Có thể truyền đến tai cô, có thể thấy chiến trận này lớn đến mức nào.