Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 866: Chương 866
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Tôi đã nghiên cứu ra rồi, lời đồn chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định thôi, cùng lắm là 28 ngày, qua khoảng thời gian ấy sẽ không còn ai quan tâm nữa đâu, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học." Lạc Di khẽ đảo mắt: "Hôm nào nhà cậu làm phi thuyền vũ trụ, tôi sẽ chủ động chạy đến giúp đỡ."Cô còn không quên an ủi một câu: "Cậu cũng đừng lo, qua ít lâu nữa mọi người sẽ biết là bằng sắc đẹp của cậu không thể đả động được tôi."Kevin: "…" Còn chẳng bằng cậu đừng an ủi.Lạc Di lại nghiêm trang thêm một câu: "Dĩ nhiên ý tôi không phải nói cậu xấu, chỉ là sức hấp dẫn của đàn ông với tôi không cao bằng một quyển sách cao thâm."Khuôn mặt tươi cười của Kevin đã đông cứng ngắc rồi, cô gái này có biết nói chuyện hay không vậy?Cậu ta hít sâu một hơi: "Blake cũng thế sao?"Vẻ mặt Lạc Di dịu lại, khóe miệng khẽ cong lên: "Anh ấy thì khác, chúng tôi có quan hệ tình cảm lớn lên cùng nhau."Nụ cười ngọt ngào giờ khắc này của cô lại chui vào mắt Kevin: "Lỡ đâu anh ta phản bội cậu thì sao?"Ánh mắt Lạc Di trầm xuống, có chút không vui: "Đây không phải câu một người bạn nên hỏi.""Xin lỗi." Kevin rất biết nhìn ánh mắt người khác: "Có phải chỉ có khoa học tiên tiến mới hấp dẫn được cậu không?"Lạc Di nhìn cậu ta thật sâu: "Tôi cảm thấy khoa học thú vị hơn thứ trò chơi tình yêu chân đạp mấy thuyền nhiều."Kevin đứng lên, tia sáng chiếu lên lưng cậu ta, không thể thấy rõ cảm xúc trên mặt cậu ta: "Tớ nghĩ, rồi ta sẽ có cơ hội hợp tác thôi."Lạc Di thoáng nheo mắt lại: "Hi vọng thế đi."Mồi câu đã ném ra, cuối cùng thể nào cũng có người cắn, Lạc Di chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.Đêm Giáng sinh, hiếm khi Lạc Di thả lỏng một chút, nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích.Bỗng nhiên điện thoại reo lên, thế mà lại là Francis Dunne, ông ta chủ động hẹn gặp mặt cô, nói là vì Tiêu Thanh Bình.Lạc Di đồng ý một hơi, cúp điện thoại xong thì do dự hồi lâu, gọi điện cho Tiêu Thanh Bình, nhưng không ai nhận, phỏng chừng là anh lại ngâm mình cả đêm trong phòng thí nghiệm rồi.Hẹn gặp ở một nhà hàng nổi tiếng, Lạc Di vừa tới là đã có người dẫn đường, đưa cô đến một phòng bao riêng.Lạc Di ra hiệu A Văn canh giữ ở cửa, dẫn A Phượng theo đẩy cửa vào, chỉ thấy mỗi mình Francis Dunne ngồi bên trong, đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.Ông ta rất nhiệt tình chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Le Yi, cô khỏe chứ?""Rất khỏe ạ." Lạc Di cười tươi như hoa, cũng rất nhiệt tình: "Trông giáo sư Francis cũng không tệ, không biết ngài có chuyện gì không?"Đừng thấy hai người cười hì hì mà lầm, thật ra cả hai đều chán ghét nhau.Vì chuyện Lạc Xuân Mai mà giáo sư Francis hận Lạc Di mãi không thôi, Lạc Di tới nước Mỹ đã lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô gặp giáo sư Francis."Cô biết Hitomi Kuroki là ai không?"Lạc Di đã điều tra ngọn nguồn, biết rất rõ mọi việc: "Không rõ lắm, nhưng có thể mời được thầy Francis đây thì chắc chắn không phải người bình thường rồi.""Cha Hitomi Kuroki đầu tư vào phòng thí nghiệm của tôi, tôi không hi vọng chuyện của Blake ảnh hưởng đến tình hữu nghị hai bên, Hitomi Kuroki muốn gặp ngay mặt với cô một chút, nói tất cả mọi chuyện cho rõ ràng nên tôi mới sắp xếp buổi gặp này."Lạc Di không nhịn được bật cười, vì chuyện này sao?"Xem ra người ta đã đầu tư cho thầy một khoản tiền kếch sù."Nhận tiền làm việc là chuyện bình thường đối với người Mỹ, nhưng, về mặt đạo đức thì sao? Ừm, sớm đã không còn rồi.Lạc Di híp mắt lại: "Em tốn công chạy đến một chuyến thế này, không phải thầy cũng nên chia ít tiền cho em sao?"Giáo sư Francis: …Lạc Di chê ông ta quá hẹp hòi, cô liền hếch cái miệng nhỏ nhắn lên: "Không chia? Vậy em đi đây."Giáo sư Francis đã tái mặt rồi: "Cô muốn bao nhiêu?""Một phần mười đi." Hai mắt Lạc Di tỏa sáng lấp lánh: "Dù sao em cũng tôn trọng thầy từ sâu trong tâm mà, không muốn chiếm món hời của thầy."Rõ ràng là được lợi còn khoe mẽ, giáo sư Francis hít sâu một hơi, lập tức soạt soạt viết một tờ chi phiếu.
"Tôi đã nghiên cứu ra rồi, lời đồn chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định thôi, cùng lắm là 28 ngày, qua khoảng thời gian ấy sẽ không còn ai quan tâm nữa đâu, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học." Lạc Di khẽ đảo mắt: "Hôm nào nhà cậu làm phi thuyền vũ trụ, tôi sẽ chủ động chạy đến giúp đỡ."
Cô còn không quên an ủi một câu: "Cậu cũng đừng lo, qua ít lâu nữa mọi người sẽ biết là bằng sắc đẹp của cậu không thể đả động được tôi."
Kevin: "…" Còn chẳng bằng cậu đừng an ủi.
Lạc Di lại nghiêm trang thêm một câu: "Dĩ nhiên ý tôi không phải nói cậu xấu, chỉ là sức hấp dẫn của đàn ông với tôi không cao bằng một quyển sách cao thâm."
Khuôn mặt tươi cười của Kevin đã đông cứng ngắc rồi, cô gái này có biết nói chuyện hay không vậy?
Cậu ta hít sâu một hơi: "Blake cũng thế sao?"
Vẻ mặt Lạc Di dịu lại, khóe miệng khẽ cong lên: "Anh ấy thì khác, chúng tôi có quan hệ tình cảm lớn lên cùng nhau."
Nụ cười ngọt ngào giờ khắc này của cô lại chui vào mắt Kevin: "Lỡ đâu anh ta phản bội cậu thì sao?"
Ánh mắt Lạc Di trầm xuống, có chút không vui: "Đây không phải câu một người bạn nên hỏi."
"Xin lỗi." Kevin rất biết nhìn ánh mắt người khác: "Có phải chỉ có khoa học tiên tiến mới hấp dẫn được cậu không?"
Lạc Di nhìn cậu ta thật sâu: "Tôi cảm thấy khoa học thú vị hơn thứ trò chơi tình yêu chân đạp mấy thuyền nhiều."
Kevin đứng lên, tia sáng chiếu lên lưng cậu ta, không thể thấy rõ cảm xúc trên mặt cậu ta: "Tớ nghĩ, rồi ta sẽ có cơ hội hợp tác thôi."
Lạc Di thoáng nheo mắt lại: "Hi vọng thế đi."
Mồi câu đã ném ra, cuối cùng thể nào cũng có người cắn, Lạc Di chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.
Đêm Giáng sinh, hiếm khi Lạc Di thả lỏng một chút, nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, thế mà lại là Francis Dunne, ông ta chủ động hẹn gặp mặt cô, nói là vì Tiêu Thanh Bình.
Lạc Di đồng ý một hơi, cúp điện thoại xong thì do dự hồi lâu, gọi điện cho Tiêu Thanh Bình, nhưng không ai nhận, phỏng chừng là anh lại ngâm mình cả đêm trong phòng thí nghiệm rồi.
Hẹn gặp ở một nhà hàng nổi tiếng, Lạc Di vừa tới là đã có người dẫn đường, đưa cô đến một phòng bao riêng.
Lạc Di ra hiệu A Văn canh giữ ở cửa, dẫn A Phượng theo đẩy cửa vào, chỉ thấy mỗi mình Francis Dunne ngồi bên trong, đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.
Ông ta rất nhiệt tình chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Le Yi, cô khỏe chứ?"
"Rất khỏe ạ." Lạc Di cười tươi như hoa, cũng rất nhiệt tình: "Trông giáo sư Francis cũng không tệ, không biết ngài có chuyện gì không?"
Đừng thấy hai người cười hì hì mà lầm, thật ra cả hai đều chán ghét nhau.
Vì chuyện Lạc Xuân Mai mà giáo sư Francis hận Lạc Di mãi không thôi, Lạc Di tới nước Mỹ đã lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô gặp giáo sư Francis.
"Cô biết Hitomi Kuroki là ai không?"
Lạc Di đã điều tra ngọn nguồn, biết rất rõ mọi việc: "Không rõ lắm, nhưng có thể mời được thầy Francis đây thì chắc chắn không phải người bình thường rồi."
"Cha Hitomi Kuroki đầu tư vào phòng thí nghiệm của tôi, tôi không hi vọng chuyện của Blake ảnh hưởng đến tình hữu nghị hai bên, Hitomi Kuroki muốn gặp ngay mặt với cô một chút, nói tất cả mọi chuyện cho rõ ràng nên tôi mới sắp xếp buổi gặp này."
Lạc Di không nhịn được bật cười, vì chuyện này sao?
"Xem ra người ta đã đầu tư cho thầy một khoản tiền kếch sù."
Nhận tiền làm việc là chuyện bình thường đối với người Mỹ, nhưng, về mặt đạo đức thì sao? Ừm, sớm đã không còn rồi.
Lạc Di híp mắt lại: "Em tốn công chạy đến một chuyến thế này, không phải thầy cũng nên chia ít tiền cho em sao?"
Giáo sư Francis: …
Lạc Di chê ông ta quá hẹp hòi, cô liền hếch cái miệng nhỏ nhắn lên: "Không chia? Vậy em đi đây."
Giáo sư Francis đã tái mặt rồi: "Cô muốn bao nhiêu?"
"Một phần mười đi." Hai mắt Lạc Di tỏa sáng lấp lánh: "Dù sao em cũng tôn trọng thầy từ sâu trong tâm mà, không muốn chiếm món hời của thầy."
Rõ ràng là được lợi còn khoe mẽ, giáo sư Francis hít sâu một hơi, lập tức soạt soạt viết một tờ chi phiếu.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Tôi đã nghiên cứu ra rồi, lời đồn chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định thôi, cùng lắm là 28 ngày, qua khoảng thời gian ấy sẽ không còn ai quan tâm nữa đâu, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học." Lạc Di khẽ đảo mắt: "Hôm nào nhà cậu làm phi thuyền vũ trụ, tôi sẽ chủ động chạy đến giúp đỡ."Cô còn không quên an ủi một câu: "Cậu cũng đừng lo, qua ít lâu nữa mọi người sẽ biết là bằng sắc đẹp của cậu không thể đả động được tôi."Kevin: "…" Còn chẳng bằng cậu đừng an ủi.Lạc Di lại nghiêm trang thêm một câu: "Dĩ nhiên ý tôi không phải nói cậu xấu, chỉ là sức hấp dẫn của đàn ông với tôi không cao bằng một quyển sách cao thâm."Khuôn mặt tươi cười của Kevin đã đông cứng ngắc rồi, cô gái này có biết nói chuyện hay không vậy?Cậu ta hít sâu một hơi: "Blake cũng thế sao?"Vẻ mặt Lạc Di dịu lại, khóe miệng khẽ cong lên: "Anh ấy thì khác, chúng tôi có quan hệ tình cảm lớn lên cùng nhau."Nụ cười ngọt ngào giờ khắc này của cô lại chui vào mắt Kevin: "Lỡ đâu anh ta phản bội cậu thì sao?"Ánh mắt Lạc Di trầm xuống, có chút không vui: "Đây không phải câu một người bạn nên hỏi.""Xin lỗi." Kevin rất biết nhìn ánh mắt người khác: "Có phải chỉ có khoa học tiên tiến mới hấp dẫn được cậu không?"Lạc Di nhìn cậu ta thật sâu: "Tôi cảm thấy khoa học thú vị hơn thứ trò chơi tình yêu chân đạp mấy thuyền nhiều."Kevin đứng lên, tia sáng chiếu lên lưng cậu ta, không thể thấy rõ cảm xúc trên mặt cậu ta: "Tớ nghĩ, rồi ta sẽ có cơ hội hợp tác thôi."Lạc Di thoáng nheo mắt lại: "Hi vọng thế đi."Mồi câu đã ném ra, cuối cùng thể nào cũng có người cắn, Lạc Di chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.Đêm Giáng sinh, hiếm khi Lạc Di thả lỏng một chút, nằm ở trên giường không muốn nhúc nhích.Bỗng nhiên điện thoại reo lên, thế mà lại là Francis Dunne, ông ta chủ động hẹn gặp mặt cô, nói là vì Tiêu Thanh Bình.Lạc Di đồng ý một hơi, cúp điện thoại xong thì do dự hồi lâu, gọi điện cho Tiêu Thanh Bình, nhưng không ai nhận, phỏng chừng là anh lại ngâm mình cả đêm trong phòng thí nghiệm rồi.Hẹn gặp ở một nhà hàng nổi tiếng, Lạc Di vừa tới là đã có người dẫn đường, đưa cô đến một phòng bao riêng.Lạc Di ra hiệu A Văn canh giữ ở cửa, dẫn A Phượng theo đẩy cửa vào, chỉ thấy mỗi mình Francis Dunne ngồi bên trong, đang cầm điện thoại di động gửi tin nhắn.Ông ta rất nhiệt tình chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Le Yi, cô khỏe chứ?""Rất khỏe ạ." Lạc Di cười tươi như hoa, cũng rất nhiệt tình: "Trông giáo sư Francis cũng không tệ, không biết ngài có chuyện gì không?"Đừng thấy hai người cười hì hì mà lầm, thật ra cả hai đều chán ghét nhau.Vì chuyện Lạc Xuân Mai mà giáo sư Francis hận Lạc Di mãi không thôi, Lạc Di tới nước Mỹ đã lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô gặp giáo sư Francis."Cô biết Hitomi Kuroki là ai không?"Lạc Di đã điều tra ngọn nguồn, biết rất rõ mọi việc: "Không rõ lắm, nhưng có thể mời được thầy Francis đây thì chắc chắn không phải người bình thường rồi.""Cha Hitomi Kuroki đầu tư vào phòng thí nghiệm của tôi, tôi không hi vọng chuyện của Blake ảnh hưởng đến tình hữu nghị hai bên, Hitomi Kuroki muốn gặp ngay mặt với cô một chút, nói tất cả mọi chuyện cho rõ ràng nên tôi mới sắp xếp buổi gặp này."Lạc Di không nhịn được bật cười, vì chuyện này sao?"Xem ra người ta đã đầu tư cho thầy một khoản tiền kếch sù."Nhận tiền làm việc là chuyện bình thường đối với người Mỹ, nhưng, về mặt đạo đức thì sao? Ừm, sớm đã không còn rồi.Lạc Di híp mắt lại: "Em tốn công chạy đến một chuyến thế này, không phải thầy cũng nên chia ít tiền cho em sao?"Giáo sư Francis: …Lạc Di chê ông ta quá hẹp hòi, cô liền hếch cái miệng nhỏ nhắn lên: "Không chia? Vậy em đi đây."Giáo sư Francis đã tái mặt rồi: "Cô muốn bao nhiêu?""Một phần mười đi." Hai mắt Lạc Di tỏa sáng lấp lánh: "Dù sao em cũng tôn trọng thầy từ sâu trong tâm mà, không muốn chiếm món hời của thầy."Rõ ràng là được lợi còn khoe mẽ, giáo sư Francis hít sâu một hơi, lập tức soạt soạt viết một tờ chi phiếu.