Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 899: Chương 899

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Theo học cùng lúc hai thầy hướng dẫn rất là mệt, ông đừng có hòng mà muốn cướp đi học trò của tôi.”Giáo sư Wilson vẻ phức tạp nhìn Lạc Di: “Thế này đi, thầy cho em một tờ danh sách các loại sách liên quan, có gì không hiểu thì có thể nhắn tin gửi vào hòm thư hỏi thầy.”Ông ấy chỉ nhận dạy các nghiên cứu sinh tiến sĩ mà thôi.Chuyện tốt như vậy tất nhiên Lạc Di sẽ không cự tuyệt: “Được ạ, cám ơn giáo sư rất nhiều.”Một giáo sư khác đột nhiên chen vào một câu: “Nói đến hòm thư, thứ này thật sự là rất tiện lợi lại còn cảm thấy yên tâm, tôi đã bảo tất cả các học sinh của mình đăng ký hòm thư hết cả rồi, có chuyện gì thì cứ gửi email là xong.”Sân trường quá lớn, bình thường khi truyền tin cũng rất là vất vả.Các giáo sư khác cũng cảm thấy nhất định phải đăng ký, tỏ vẻ rất là tán thành đối với thứ phương tiện mới mẻ này.Lạc Di nghe bọn họ nói chuyện rất là vui vẻ, mặt mày cong cong.Một mùi hương thức ăn bỗng nhiên xông tới, mọi người đang trò chuyện sôi nổi đồng loạt nhìn qua.Chỉ thấy Tiêu Thanh Bình cầm lấy một cái nồi đi tới: “Tiểu Di à, lấy ghế đi.”“Vâng ạ.”Một nồi mì ăn liền thật là lớn, có thêm lạp xưởng và trứng kho bắp cải thơm ngon, mùi thơm cực kỳ bá đạo.Giáo sư Johnson nhìn mà thèm thuồng: “Ở đâu ra vậy?”“Em mang theo.” Tiêu Thanh Bình múc một bát mì, đưa cho Lạc Di, Lạc Di nhìn thoáng qua giáo sư Johnson: “Thầy có muốn ăn một chén hay không?”“Được.” Giáo sư Johnson vội vã gật đầu, ông ấy muốn ăn một miếng mì ăn liền nóng hổi, chứ không muốn gặm bánh mì chút nào đâu.Mang theo cô học trò này, thật sự là sự lựa chọn đúng đắn nhất của ông ấy.Những người khác cảm thấy vô cùng hâm mộ, nhà mình tại sao lại không có người học sinh như thế này cơ chứ?Giáo sư Wilson kiêu ngạo ho một tiếng: “Khụ khụ, Blake, tôi cũng đã dạy học cho cậu đấy”Tiêu Thanh Bình lập tức hiểu ra, nhìn thoáng qua nồi, anh chỉ nấu bốn gói mì, tất nhiên là không đủ ăn rồi. “Thầy có muốn ăn không ạ? Em không có bát thừa…”Đều là những người không thể đắc tội, sau này có muốn ăn cái gì thì có lẽ cũng nên lén lút ăn mới được.Giáo sư Wilson đi vào trong phòng, chỉ một lát sau đã cầm một cái... gạt tàn sạch sẽ đi ra, đưa tới trước mặt của anh.Tiêu Thanh Bình: “...”Tại Hồ Zurich, Thụy SĩNước hồ xanh biếc gợn sóng, những con thiên nga trắng đang tao nhã đong đưa trên mặt hồ, vịt hoang ầm ầm bay loạn, hải âu tự do bay lượn ở trên không trung, trên bến tàu đậu đầy các loại du thuyền, cảnh sắc vô cùng nhàn nhã tự tại.Trời xanh mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời hết sức tươi đẹp, Lạc Di nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh hồ, nhìn về phía dãy núi Alps xinh đẹp, phong cảnh phản chiếu lên trên mặt hồ rất là thú vị.Tiêu Thanh Bình đang vội vàng chạy tới, trong tay của anh cầm hai cây kem: “Em nếm thử đi.”Lạc Di cắn một miếng kem vào trong miệng, vị ngọt nhưng lại không hề ngán, cảm giác mát lạnh sảng khoái, thật là thoải mái.Đây mới là cuộc sống.Từ xa có một thân ảnh đang xách vali đi tới, vừa nhìn thấy bọn họ trên khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười: “Lạc Di, Thanh Bình.”“Bác cả.”“Bác Nhiếp”.Thì ra là Nhiếp Khôn Minh, ông ấy vừa nghe nói máy bay gặp chuyện không may, cả người bị dọa cho hồn bay phách lạc, lập tức vội vàng dẫn người chạy tới.Thật là may mắn, hai người bọn họ đều an toàn.Nhìn thấy bọn họ bình an đứng ở trước mặt, trái tim đang treo trên cao của Nhiếp Khôn Minh mới có thể nhẹ nhàng buông xuống.“Hai đứa không sao là tốt rồi.” Ông ấy đẩy chiếc vali qua: “ Đây là đồ của người nhà hai đứa gửi qua, mau cầm lấy đi.”Ánh mắt của Lạc Di ngay lập tức sáng lên, vội vàng mở chiếc vali ra, mấy bộ quần áo xinh đẹp này nhất định là của mẹ cô chuẩn bị cho cô, thức ăn và bánh ngọt là của cha cô làm, còn kèm theo mấy bức thư.

“Theo học cùng lúc hai thầy hướng dẫn rất là mệt, ông đừng có hòng mà muốn cướp đi học trò của tôi.”

Giáo sư Wilson vẻ phức tạp nhìn Lạc Di: “Thế này đi, thầy cho em một tờ danh sách các loại sách liên quan, có gì không hiểu thì có thể nhắn tin gửi vào hòm thư hỏi thầy.”

Ông ấy chỉ nhận dạy các nghiên cứu sinh tiến sĩ mà thôi.

Chuyện tốt như vậy tất nhiên Lạc Di sẽ không cự tuyệt: “Được ạ, cám ơn giáo sư rất nhiều.”

Một giáo sư khác đột nhiên chen vào một câu: “Nói đến hòm thư, thứ này thật sự là rất tiện lợi lại còn cảm thấy yên tâm, tôi đã bảo tất cả các học sinh của mình đăng ký hòm thư hết cả rồi, có chuyện gì thì cứ gửi email là xong.”

Sân trường quá lớn, bình thường khi truyền tin cũng rất là vất vả.

Các giáo sư khác cũng cảm thấy nhất định phải đăng ký, tỏ vẻ rất là tán thành đối với thứ phương tiện mới mẻ này.

Lạc Di nghe bọn họ nói chuyện rất là vui vẻ, mặt mày cong cong.

Một mùi hương thức ăn bỗng nhiên xông tới, mọi người đang trò chuyện sôi nổi đồng loạt nhìn qua.

Chỉ thấy Tiêu Thanh Bình cầm lấy một cái nồi đi tới: “Tiểu Di à, lấy ghế đi.”

“Vâng ạ.”

Một nồi mì ăn liền thật là lớn, có thêm lạp xưởng và trứng kho bắp cải thơm ngon, mùi thơm cực kỳ bá đạo.

Giáo sư Johnson nhìn mà thèm thuồng: “Ở đâu ra vậy?”

“Em mang theo.” Tiêu Thanh Bình múc một bát mì, đưa cho Lạc Di, Lạc Di nhìn thoáng qua giáo sư Johnson: “Thầy có muốn ăn một chén hay không?”

“Được.” Giáo sư Johnson vội vã gật đầu, ông ấy muốn ăn một miếng mì ăn liền nóng hổi, chứ không muốn gặm bánh mì chút nào đâu.

Mang theo cô học trò này, thật sự là sự lựa chọn đúng đắn nhất của ông ấy.

Những người khác cảm thấy vô cùng hâm mộ, nhà mình tại sao lại không có người học sinh như thế này cơ chứ?

Giáo sư Wilson kiêu ngạo ho một tiếng: “Khụ khụ, Blake, tôi cũng đã dạy học cho cậu đấy”

Tiêu Thanh Bình lập tức hiểu ra, nhìn thoáng qua nồi, anh chỉ nấu bốn gói mì, tất nhiên là không đủ ăn rồi. “Thầy có muốn ăn không ạ? Em không có bát thừa…”

Đều là những người không thể đắc tội, sau này có muốn ăn cái gì thì có lẽ cũng nên lén lút ăn mới được.

Giáo sư Wilson đi vào trong phòng, chỉ một lát sau đã cầm một cái... gạt tàn sạch sẽ đi ra, đưa tới trước mặt của anh.

Tiêu Thanh Bình: “...”

Tại Hồ Zurich, Thụy Sĩ

Nước hồ xanh biếc gợn sóng, những con thiên nga trắng đang tao nhã đong đưa trên mặt hồ, vịt hoang ầm ầm bay loạn, hải âu tự do bay lượn ở trên không trung, trên bến tàu đậu đầy các loại du thuyền, cảnh sắc vô cùng nhàn nhã tự tại.

Trời xanh mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời hết sức tươi đẹp, Lạc Di nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh hồ, nhìn về phía dãy núi Alps xinh đẹp, phong cảnh phản chiếu lên trên mặt hồ rất là thú vị.

Tiêu Thanh Bình đang vội vàng chạy tới, trong tay của anh cầm hai cây kem: “Em nếm thử đi.”

Lạc Di cắn một miếng kem vào trong miệng, vị ngọt nhưng lại không hề ngán, cảm giác mát lạnh sảng khoái, thật là thoải mái.

Đây mới là cuộc sống.

Từ xa có một thân ảnh đang xách vali đi tới, vừa nhìn thấy bọn họ trên khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười: “Lạc Di, Thanh Bình.”

“Bác cả.”

“Bác Nhiếp”.

Thì ra là Nhiếp Khôn Minh, ông ấy vừa nghe nói máy bay gặp chuyện không may, cả người bị dọa cho hồn bay phách lạc, lập tức vội vàng dẫn người chạy tới.

Thật là may mắn, hai người bọn họ đều an toàn.

Nhìn thấy bọn họ bình an đứng ở trước mặt, trái tim đang treo trên cao của Nhiếp Khôn Minh mới có thể nhẹ nhàng buông xuống.

“Hai đứa không sao là tốt rồi.” Ông ấy đẩy chiếc vali qua: “ Đây là đồ của người nhà hai đứa gửi qua, mau cầm lấy đi.”

Ánh mắt của Lạc Di ngay lập tức sáng lên, vội vàng mở chiếc vali ra, mấy bộ quần áo xinh đẹp này nhất định là của mẹ cô chuẩn bị cho cô, thức ăn và bánh ngọt là của cha cô làm, còn kèm theo mấy bức thư.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Theo học cùng lúc hai thầy hướng dẫn rất là mệt, ông đừng có hòng mà muốn cướp đi học trò của tôi.”Giáo sư Wilson vẻ phức tạp nhìn Lạc Di: “Thế này đi, thầy cho em một tờ danh sách các loại sách liên quan, có gì không hiểu thì có thể nhắn tin gửi vào hòm thư hỏi thầy.”Ông ấy chỉ nhận dạy các nghiên cứu sinh tiến sĩ mà thôi.Chuyện tốt như vậy tất nhiên Lạc Di sẽ không cự tuyệt: “Được ạ, cám ơn giáo sư rất nhiều.”Một giáo sư khác đột nhiên chen vào một câu: “Nói đến hòm thư, thứ này thật sự là rất tiện lợi lại còn cảm thấy yên tâm, tôi đã bảo tất cả các học sinh của mình đăng ký hòm thư hết cả rồi, có chuyện gì thì cứ gửi email là xong.”Sân trường quá lớn, bình thường khi truyền tin cũng rất là vất vả.Các giáo sư khác cũng cảm thấy nhất định phải đăng ký, tỏ vẻ rất là tán thành đối với thứ phương tiện mới mẻ này.Lạc Di nghe bọn họ nói chuyện rất là vui vẻ, mặt mày cong cong.Một mùi hương thức ăn bỗng nhiên xông tới, mọi người đang trò chuyện sôi nổi đồng loạt nhìn qua.Chỉ thấy Tiêu Thanh Bình cầm lấy một cái nồi đi tới: “Tiểu Di à, lấy ghế đi.”“Vâng ạ.”Một nồi mì ăn liền thật là lớn, có thêm lạp xưởng và trứng kho bắp cải thơm ngon, mùi thơm cực kỳ bá đạo.Giáo sư Johnson nhìn mà thèm thuồng: “Ở đâu ra vậy?”“Em mang theo.” Tiêu Thanh Bình múc một bát mì, đưa cho Lạc Di, Lạc Di nhìn thoáng qua giáo sư Johnson: “Thầy có muốn ăn một chén hay không?”“Được.” Giáo sư Johnson vội vã gật đầu, ông ấy muốn ăn một miếng mì ăn liền nóng hổi, chứ không muốn gặm bánh mì chút nào đâu.Mang theo cô học trò này, thật sự là sự lựa chọn đúng đắn nhất của ông ấy.Những người khác cảm thấy vô cùng hâm mộ, nhà mình tại sao lại không có người học sinh như thế này cơ chứ?Giáo sư Wilson kiêu ngạo ho một tiếng: “Khụ khụ, Blake, tôi cũng đã dạy học cho cậu đấy”Tiêu Thanh Bình lập tức hiểu ra, nhìn thoáng qua nồi, anh chỉ nấu bốn gói mì, tất nhiên là không đủ ăn rồi. “Thầy có muốn ăn không ạ? Em không có bát thừa…”Đều là những người không thể đắc tội, sau này có muốn ăn cái gì thì có lẽ cũng nên lén lút ăn mới được.Giáo sư Wilson đi vào trong phòng, chỉ một lát sau đã cầm một cái... gạt tàn sạch sẽ đi ra, đưa tới trước mặt của anh.Tiêu Thanh Bình: “...”Tại Hồ Zurich, Thụy SĩNước hồ xanh biếc gợn sóng, những con thiên nga trắng đang tao nhã đong đưa trên mặt hồ, vịt hoang ầm ầm bay loạn, hải âu tự do bay lượn ở trên không trung, trên bến tàu đậu đầy các loại du thuyền, cảnh sắc vô cùng nhàn nhã tự tại.Trời xanh mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời hết sức tươi đẹp, Lạc Di nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh hồ, nhìn về phía dãy núi Alps xinh đẹp, phong cảnh phản chiếu lên trên mặt hồ rất là thú vị.Tiêu Thanh Bình đang vội vàng chạy tới, trong tay của anh cầm hai cây kem: “Em nếm thử đi.”Lạc Di cắn một miếng kem vào trong miệng, vị ngọt nhưng lại không hề ngán, cảm giác mát lạnh sảng khoái, thật là thoải mái.Đây mới là cuộc sống.Từ xa có một thân ảnh đang xách vali đi tới, vừa nhìn thấy bọn họ trên khuôn mặt lập tức hiện lên nụ cười: “Lạc Di, Thanh Bình.”“Bác cả.”“Bác Nhiếp”.Thì ra là Nhiếp Khôn Minh, ông ấy vừa nghe nói máy bay gặp chuyện không may, cả người bị dọa cho hồn bay phách lạc, lập tức vội vàng dẫn người chạy tới.Thật là may mắn, hai người bọn họ đều an toàn.Nhìn thấy bọn họ bình an đứng ở trước mặt, trái tim đang treo trên cao của Nhiếp Khôn Minh mới có thể nhẹ nhàng buông xuống.“Hai đứa không sao là tốt rồi.” Ông ấy đẩy chiếc vali qua: “ Đây là đồ của người nhà hai đứa gửi qua, mau cầm lấy đi.”Ánh mắt của Lạc Di ngay lập tức sáng lên, vội vàng mở chiếc vali ra, mấy bộ quần áo xinh đẹp này nhất định là của mẹ cô chuẩn bị cho cô, thức ăn và bánh ngọt là của cha cô làm, còn kèm theo mấy bức thư.

Chương 899: Chương 899