Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 931: Chương 931
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Đầu tiên cô ghi chú lại, sau đó tìm Nhiếp Khôn Minh nói chuyện đàng hoàng một chút.“Cậu có bao giờ tự hỏi rằng nếu mỗi năm mình ra mắt một máy chơi trò chơi điện tử, liệu những người tiêu dùng này sẽ mua nó mỗi năm không?”Mọi người nhìn nhau: “Không thể nào.”Kế hoạch của họ sẽ không hiệu quả? Vậy phải làm sao?Họ cũng có tham vọng tạo ra trò chơi hay nhất thế giới.Lạc Di thấy được thứ đáng quý nhất trên người bọn họ, đó chính là sự quyết tâm và tinh thần sáng tạo.“Không sai, người bình thường không có khả năng đổi máy mới hàng năm, nhưng thị trường lớn như vậy, các cậu nói thử xem có biện pháp gì?”Trần Tiểu Đông cau mày nói: “Một là thu hút người tiêu dùng mới, hai là xây dựng hiệu ứng thương hiệu, ba là phải theo kịp chất lượng sản phẩm.”Vương Tinh giật mình: “Tôi cảm thấy tình huống khác nhau có thể xử lý khác nhau để duy trì người dùng cũ, thu hút người dùng mới.”Lục Tiệp là người điềm đạm nho nhã nhất, nhưng rất biết suy nghĩ: “Nhưng vấn đề căn bản vẫn chưa được giải quyết.”Mọi người bàn bạc một hồi lâu, đều không có biện pháp giải quyết, Trình Tiền liền nhìn về phía Lạc Di: “Lão đại, cô có ý kiến gì?”Lạc Di chỉ điểm một câu: “Hãy thiết kế ra một cái máy chơi trò chơi điện tử có chức năng lưu trữ, đồng thời có thể thay đổi thẻ trò chơi, nói cách khác mỗi năm chỉ cần tung thẻ trò chơi mới ra thị trường là được, máy chơi mới được xem theo nhu cầu, tung ra không định kỳ, như vậy đi theo hai con đường để đáp ứng nhu cầu khác nhau của người dùng.Thẻ trò chơi? Ánh mắt mọi người sáng lên: “Chủ ý này thật tốt quá, không hổ là lão đại.”“Sao tôi lại không nghĩ tới chứ?” Diệp Gia Thụ vỗ vỗ trán, có chút ảo não.Mấy người bọn họ thảo luận nửa tháng, cũng chỉ là làm ra một kế hoạch có trăm ngàn lỗ hổng.Chủ ý đổi thẻ trò chơi tốt như vậy, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới.Lạc Di cũng có thể lý giải, kiến thức của bọn họ không rộng bằng cô, cũng không được thấy nhiều như cô, cô đang đứng trên vai người khổng lồ.“Bình thường nên nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, tư duy sẽ được mở rộng.”“Được.”Lạc Di chọn một trò chơi trong đó: “Trước tiên làm trò chơi mạo hiểm này đi, cố gắng khởi đầu tốt đẹp.”“Vâng.”Trong thời gian nghỉ hè, cô giúp làm rõ ý tưởng trò chơi, xây dựng khung trò chơi, mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều việc.Mà Tiêu Thanh Bình vừa về Mỹ đã bị thầy hướng dẫn kéo đi làm việc, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm.Học kỳ mới bắt đầu, Lạc Di đã hoàn thành xong tất cả các môn chuyên ngành, hiện tại cô đang làm thí nghiệm viết luận văn, thời gian rảnh rỗi cô chọn học chuyên ngành vật liệu khoa học.Lịch trình của cô vẫn kín mít như cũ, từ sáng đến tối đều không có thời gian nghỉ ngơi.Cuối tuần, cô bắt đầu làm dự án nghiên cứu khoa học mới, máy phiên dịch, phiên dịch ngoại tuyến năm thứ tiếng, cô tạm thời thiết lập tiếng Pháp Trung Anh, Nga và Tây Ban Nha.Lần này đi tham gia hội nghị học thuật quốc tế, tiếp xúc với đủ loại người, phần lớn mọi người đều biết tiếng Anh, có thể giao tiếp trôi chảy.Nhưng cũng có những người chỉ biết ngôn ngữ của đất nước mình, một số người có giọng Anh quá nặng, rào cản ngôn ngữ là một vấn đề lớn.Cô từng làm phiên dịch cho vài người, làm cầu nối giao tiếp, khi đó liền nghĩ, nếu có phần mềm phiên dịch thì tốt rồi.Vấn đề là, phần mềm phiên dịch phải được cài đặt trên điện thoại thông minh, hiện tại điều kiện chưa chín muồi.Như vậy, có thể tạo ra một máy độc lập, chỉ cần có vật dẫn là được.Nói làm là làm, trước tiên cô thu thập rất nhiều sách liên quan, cố gắng hiểu rõ, không hiểu thì đi hỏi giáo viên.Giáo sư Johnson thấy sách cô đọc không tập trung về một vấn đề, nhịn không được hỏi cô: “Em muốn làm gì vậy?”Lạc Di cười híp mắt nói: “Em từng nói mạnh miệng trong hội nghị, vì không để mất mặt, em phải làm một thứ gì đó mới.”Giáo sư Johnson dở khóc dở cười: “Hối hận chưa? Người trẻ tuổi thường hay bị kích động, nhưng mà cũng không sao, thời gian qua lâu mọi người sẽ quên chuyện này.”Người trẻ tuổi mà, thích khoác lác là chuyện quá bình thường.
Đầu tiên cô ghi chú lại, sau đó tìm Nhiếp Khôn Minh nói chuyện đàng hoàng một chút.
“Cậu có bao giờ tự hỏi rằng nếu mỗi năm mình ra mắt một máy chơi trò chơi điện tử, liệu những người tiêu dùng này sẽ mua nó mỗi năm không?”
Mọi người nhìn nhau: “Không thể nào.”
Kế hoạch của họ sẽ không hiệu quả? Vậy phải làm sao?
Họ cũng có tham vọng tạo ra trò chơi hay nhất thế giới.
Lạc Di thấy được thứ đáng quý nhất trên người bọn họ, đó chính là sự quyết tâm và tinh thần sáng tạo.
“Không sai, người bình thường không có khả năng đổi máy mới hàng năm, nhưng thị trường lớn như vậy, các cậu nói thử xem có biện pháp gì?”
Trần Tiểu Đông cau mày nói: “Một là thu hút người tiêu dùng mới, hai là xây dựng hiệu ứng thương hiệu, ba là phải theo kịp chất lượng sản phẩm.”
Vương Tinh giật mình: “Tôi cảm thấy tình huống khác nhau có thể xử lý khác nhau để duy trì người dùng cũ, thu hút người dùng mới.”
Lục Tiệp là người điềm đạm nho nhã nhất, nhưng rất biết suy nghĩ: “Nhưng vấn đề căn bản vẫn chưa được giải quyết.”
Mọi người bàn bạc một hồi lâu, đều không có biện pháp giải quyết, Trình Tiền liền nhìn về phía Lạc Di: “Lão đại, cô có ý kiến gì?”
Lạc Di chỉ điểm một câu: “Hãy thiết kế ra một cái máy chơi trò chơi điện tử có chức năng lưu trữ, đồng thời có thể thay đổi thẻ trò chơi, nói cách khác mỗi năm chỉ cần tung thẻ trò chơi mới ra thị trường là được, máy chơi mới được xem theo nhu cầu, tung ra không định kỳ, như vậy đi theo hai con đường để đáp ứng nhu cầu khác nhau của người dùng.
Thẻ trò chơi? Ánh mắt mọi người sáng lên: “Chủ ý này thật tốt quá, không hổ là lão đại.”
“Sao tôi lại không nghĩ tới chứ?” Diệp Gia Thụ vỗ vỗ trán, có chút ảo não.
Mấy người bọn họ thảo luận nửa tháng, cũng chỉ là làm ra một kế hoạch có trăm ngàn lỗ hổng.
Chủ ý đổi thẻ trò chơi tốt như vậy, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới.
Lạc Di cũng có thể lý giải, kiến thức của bọn họ không rộng bằng cô, cũng không được thấy nhiều như cô, cô đang đứng trên vai người khổng lồ.
“Bình thường nên nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, tư duy sẽ được mở rộng.”
“Được.”
Lạc Di chọn một trò chơi trong đó: “Trước tiên làm trò chơi mạo hiểm này đi, cố gắng khởi đầu tốt đẹp.”
“Vâng.”
Trong thời gian nghỉ hè, cô giúp làm rõ ý tưởng trò chơi, xây dựng khung trò chơi, mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều việc.
Mà Tiêu Thanh Bình vừa về Mỹ đã bị thầy hướng dẫn kéo đi làm việc, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Học kỳ mới bắt đầu, Lạc Di đã hoàn thành xong tất cả các môn chuyên ngành, hiện tại cô đang làm thí nghiệm viết luận văn, thời gian rảnh rỗi cô chọn học chuyên ngành vật liệu khoa học.
Lịch trình của cô vẫn kín mít như cũ, từ sáng đến tối đều không có thời gian nghỉ ngơi.
Cuối tuần, cô bắt đầu làm dự án nghiên cứu khoa học mới, máy phiên dịch, phiên dịch ngoại tuyến năm thứ tiếng, cô tạm thời thiết lập tiếng Pháp Trung Anh, Nga và Tây Ban Nha.
Lần này đi tham gia hội nghị học thuật quốc tế, tiếp xúc với đủ loại người, phần lớn mọi người đều biết tiếng Anh, có thể giao tiếp trôi chảy.
Nhưng cũng có những người chỉ biết ngôn ngữ của đất nước mình, một số người có giọng Anh quá nặng, rào cản ngôn ngữ là một vấn đề lớn.
Cô từng làm phiên dịch cho vài người, làm cầu nối giao tiếp, khi đó liền nghĩ, nếu có phần mềm phiên dịch thì tốt rồi.
Vấn đề là, phần mềm phiên dịch phải được cài đặt trên điện thoại thông minh, hiện tại điều kiện chưa chín muồi.
Như vậy, có thể tạo ra một máy độc lập, chỉ cần có vật dẫn là được.
Nói làm là làm, trước tiên cô thu thập rất nhiều sách liên quan, cố gắng hiểu rõ, không hiểu thì đi hỏi giáo viên.
Giáo sư Johnson thấy sách cô đọc không tập trung về một vấn đề, nhịn không được hỏi cô: “Em muốn làm gì vậy?”
Lạc Di cười híp mắt nói: “Em từng nói mạnh miệng trong hội nghị, vì không để mất mặt, em phải làm một thứ gì đó mới.”
Giáo sư Johnson dở khóc dở cười: “Hối hận chưa? Người trẻ tuổi thường hay bị kích động, nhưng mà cũng không sao, thời gian qua lâu mọi người sẽ quên chuyện này.”
Người trẻ tuổi mà, thích khoác lác là chuyện quá bình thường.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Đầu tiên cô ghi chú lại, sau đó tìm Nhiếp Khôn Minh nói chuyện đàng hoàng một chút.“Cậu có bao giờ tự hỏi rằng nếu mỗi năm mình ra mắt một máy chơi trò chơi điện tử, liệu những người tiêu dùng này sẽ mua nó mỗi năm không?”Mọi người nhìn nhau: “Không thể nào.”Kế hoạch của họ sẽ không hiệu quả? Vậy phải làm sao?Họ cũng có tham vọng tạo ra trò chơi hay nhất thế giới.Lạc Di thấy được thứ đáng quý nhất trên người bọn họ, đó chính là sự quyết tâm và tinh thần sáng tạo.“Không sai, người bình thường không có khả năng đổi máy mới hàng năm, nhưng thị trường lớn như vậy, các cậu nói thử xem có biện pháp gì?”Trần Tiểu Đông cau mày nói: “Một là thu hút người tiêu dùng mới, hai là xây dựng hiệu ứng thương hiệu, ba là phải theo kịp chất lượng sản phẩm.”Vương Tinh giật mình: “Tôi cảm thấy tình huống khác nhau có thể xử lý khác nhau để duy trì người dùng cũ, thu hút người dùng mới.”Lục Tiệp là người điềm đạm nho nhã nhất, nhưng rất biết suy nghĩ: “Nhưng vấn đề căn bản vẫn chưa được giải quyết.”Mọi người bàn bạc một hồi lâu, đều không có biện pháp giải quyết, Trình Tiền liền nhìn về phía Lạc Di: “Lão đại, cô có ý kiến gì?”Lạc Di chỉ điểm một câu: “Hãy thiết kế ra một cái máy chơi trò chơi điện tử có chức năng lưu trữ, đồng thời có thể thay đổi thẻ trò chơi, nói cách khác mỗi năm chỉ cần tung thẻ trò chơi mới ra thị trường là được, máy chơi mới được xem theo nhu cầu, tung ra không định kỳ, như vậy đi theo hai con đường để đáp ứng nhu cầu khác nhau của người dùng.Thẻ trò chơi? Ánh mắt mọi người sáng lên: “Chủ ý này thật tốt quá, không hổ là lão đại.”“Sao tôi lại không nghĩ tới chứ?” Diệp Gia Thụ vỗ vỗ trán, có chút ảo não.Mấy người bọn họ thảo luận nửa tháng, cũng chỉ là làm ra một kế hoạch có trăm ngàn lỗ hổng.Chủ ý đổi thẻ trò chơi tốt như vậy, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới.Lạc Di cũng có thể lý giải, kiến thức của bọn họ không rộng bằng cô, cũng không được thấy nhiều như cô, cô đang đứng trên vai người khổng lồ.“Bình thường nên nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn, đọc sách nhiều hơn, tư duy sẽ được mở rộng.”“Được.”Lạc Di chọn một trò chơi trong đó: “Trước tiên làm trò chơi mạo hiểm này đi, cố gắng khởi đầu tốt đẹp.”“Vâng.”Trong thời gian nghỉ hè, cô giúp làm rõ ý tưởng trò chơi, xây dựng khung trò chơi, mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều việc.Mà Tiêu Thanh Bình vừa về Mỹ đã bị thầy hướng dẫn kéo đi làm việc, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm.Học kỳ mới bắt đầu, Lạc Di đã hoàn thành xong tất cả các môn chuyên ngành, hiện tại cô đang làm thí nghiệm viết luận văn, thời gian rảnh rỗi cô chọn học chuyên ngành vật liệu khoa học.Lịch trình của cô vẫn kín mít như cũ, từ sáng đến tối đều không có thời gian nghỉ ngơi.Cuối tuần, cô bắt đầu làm dự án nghiên cứu khoa học mới, máy phiên dịch, phiên dịch ngoại tuyến năm thứ tiếng, cô tạm thời thiết lập tiếng Pháp Trung Anh, Nga và Tây Ban Nha.Lần này đi tham gia hội nghị học thuật quốc tế, tiếp xúc với đủ loại người, phần lớn mọi người đều biết tiếng Anh, có thể giao tiếp trôi chảy.Nhưng cũng có những người chỉ biết ngôn ngữ của đất nước mình, một số người có giọng Anh quá nặng, rào cản ngôn ngữ là một vấn đề lớn.Cô từng làm phiên dịch cho vài người, làm cầu nối giao tiếp, khi đó liền nghĩ, nếu có phần mềm phiên dịch thì tốt rồi.Vấn đề là, phần mềm phiên dịch phải được cài đặt trên điện thoại thông minh, hiện tại điều kiện chưa chín muồi.Như vậy, có thể tạo ra một máy độc lập, chỉ cần có vật dẫn là được.Nói làm là làm, trước tiên cô thu thập rất nhiều sách liên quan, cố gắng hiểu rõ, không hiểu thì đi hỏi giáo viên.Giáo sư Johnson thấy sách cô đọc không tập trung về một vấn đề, nhịn không được hỏi cô: “Em muốn làm gì vậy?”Lạc Di cười híp mắt nói: “Em từng nói mạnh miệng trong hội nghị, vì không để mất mặt, em phải làm một thứ gì đó mới.”Giáo sư Johnson dở khóc dở cười: “Hối hận chưa? Người trẻ tuổi thường hay bị kích động, nhưng mà cũng không sao, thời gian qua lâu mọi người sẽ quên chuyện này.”Người trẻ tuổi mà, thích khoác lác là chuyện quá bình thường.