Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 975: Chương 975
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhân viên phi hành đoàn cố gắng hết sức xoa dịu nhưng không có hiệu quả gì.Mắt thấy tình hình sắp mất khống chế, Nhiếp Khôn Minh đứng lên: “Mọi người hãy nghe tôi nói một câu, nếu vẫn không cất cánh thì chúng ta đoàn kết lại khởi tố công ty hàng không, có được không? Tôi có quen biết luật sư, làm cho công ty hàng không bồi thường đến phá sản thì thôi.”“Được.” Có người dẫn đầu nói chuyện, mọi người nhao nhao hưởng ứng.Thuộc hạ của Nhiếp Khôn Minh xen lẫn trong đám người gây sự đổ thêm dầu vào lửa, nói chuyện làm loạn ầm ỹ.Mọi người kích động, công ty hàng không cũng sợ.Không lâu sau tiếng thông báo vang lên yêu cầu mọi người thắt kĩ chặt dây an toàn, chuẩn bin cất cánh.Hơn hai tiếng sau, máy bay vững vàng hạ xuống sân bay Thượng Hải, Tiêu Thanh Bình theo dòng người đi xuống, giây phút đặt chân xuống mặt đất thì thở hắt ra một hơi dài. Cuối cùng thì anh đã trở về rồi!Cuối cùng hơn hai mươi tiếng, lăn lộn bôn ba, rốt cuộc đã về đến mảnh đất này, thân thiết làm anh muốn rơi lệ.Lúc Nhiếp Khôn Minh đi qua Tiêu Thanh Bình thì đưa mắt ra hiệu để anh đi theo, đi thẳng đến lối đi bí mật.“Cháu còn nói được tiếng Quảng Đông à?”Trong lòng Tiêu Thanh Bình chỉ mong đi về, không đợi nổi muốn gặp ông nội: “Đại học Harvard cũng có sinh viên Hồng Kông, tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ biết, không đi máy bay về thủ đô ạ?”Được rồi, học sinh giỏi học ngoại ngữ đơn giản như vậy đấy, Nhiếp Khôn Minh nhẹ giọng giải thích: “Ngồi máy bay quân dụng để về.” Tiêu Thanh Bình không có ý kiến gì, làm sao cũng được.“Sáu vali hành lý kia thông quan kiểu gì ạ?”“Chuẩn bị thuyền để hộ tống riêng.”Nhiếp Khôn Minh không nói thêm, đổi chủ đề: “Nói cho chú một chút đi, rốt cuộc con nhóc Lạc Di kia đang làm gì? Nhờ chú bảo lãnh một số tiền lớn như vây.”Con nhóc kia vừa mở miệng đã muốn một khoản tiền lớn làm cho ông ấy giật mình kêu lên, ông ấy không dám tự ý quyết định nhưng lãnh đạo bên trên ấy thế mà lại tin tưởng cô. Muốn người cấp người, muốn tiền cho tiền, rốt cuộc lấy tin tưởng ở đâu ra?Ông ấy phải thừa nhận Lạc Di rất có tài năng ở mảng nghiên cứu khoa học nhưng chuyện tiền bạc… cô có thể không?“Cô ấy…” Tiêu Thanh Bình nghe nhắc đến tên Lạc Di thì không kìm được, ôm lấy n.g.ự.c rầu rĩ, nhớ cô, rất nhớ cô.Giờ phút này, anh bị đau thương đánh trúng.Nhiếp Khôn Minh thấy bước chân của anh chậm lại thì nhìn anh một cái: “Thanh Bình, cháu vẫn ổn chứ?”Hốc mắt cậu thanh niên đã đỏ, tình yêu, rốt cuộc là thứ gì đây.Tiêu Thanh Bình khẽ thở dài một tiếng, mạnh mẽ đè lại suy nghĩ hỗn loạn, anh phải tin tưởng cô: “Không có việc gì, cô ấy đã sắp xếp xong xuôi, đợi cô ấy đưa tin mừng đi ạ.”Một ngày chưa nhìn thấy tiền thì trái tim Nhiếp Khôn Minh vẫn treo lơ lửng: “Không thể tiết lộ trước một chút sao?”“Vội gì ạ.” Tiêu Thanh Bình cầm điện thoại lên bấm mấy lần: An toàn đến Thượng HảiMột phút sau đã nhận được hồi âm: Đã nhận, đợi.Anh chăm chú cầm điện thoại, mạnh đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, mím chặt môi.Nhiếp Khôn Minh thấy cậu thanh niên đang gắng sức kìm chế cảm xúc thì trong lòng thầm thở dài, cũng chẳng dễ dàng gì.Sau nhiều năm xa cách, cuối cùng thì Tiêu Thanh Bình cũng gặp được ông nội ngày đêm mong nhớ, hai ông cháu cửu biệt trùng phùng ôm nhau khóc lóc.Ông nội Tiêu đã già thật rồi, mắt đã mờ, đã nghỉ hưu ở trường học, được mời ở lại cũng từ chối, mấy năm trước gặp chuyện bị tổn thương đến nguyên khí, thường xuyên sinh bệnh nằm viện. May mà có vợ chồng Quốc Vinh chăm sóc, nên cũng không quá cô đơn.Trông thấy cháu trai quay về, tinh thần của ông ấy lập tức tốt hơn nhiều.Tiêu Thanh Bình nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi gia nhập Học viện Hàng không Vũ trụ số năm, chủ yếu nghiên cứu phát triển tàu vũ trụ và công nghệ vũ trụ.Ba ngày sau, Nhiếp Khôn Minh mang tới sáu cái vali: “Những cái hộp này cậu đã đặt mật khẩu, cậu tự xử lý đi."Tiêu Thanh Bình sửng sốt, vội vàng mở mật khẩu, đồ đạc bên trong đều được đóng gói chặt chẽ.
Nhân viên phi hành đoàn cố gắng hết sức xoa dịu nhưng không có hiệu quả gì.
Mắt thấy tình hình sắp mất khống chế, Nhiếp Khôn Minh đứng lên: “Mọi người hãy nghe tôi nói một câu, nếu vẫn không cất cánh thì chúng ta đoàn kết lại khởi tố công ty hàng không, có được không? Tôi có quen biết luật sư, làm cho công ty hàng không bồi thường đến phá sản thì thôi.”
“Được.” Có người dẫn đầu nói chuyện, mọi người nhao nhao hưởng ứng.
Thuộc hạ của Nhiếp Khôn Minh xen lẫn trong đám người gây sự đổ thêm dầu vào lửa, nói chuyện làm loạn ầm ỹ.
Mọi người kích động, công ty hàng không cũng sợ.
Không lâu sau tiếng thông báo vang lên yêu cầu mọi người thắt kĩ chặt dây an toàn, chuẩn bin cất cánh.
Hơn hai tiếng sau, máy bay vững vàng hạ xuống sân bay Thượng Hải, Tiêu Thanh Bình theo dòng người đi xuống, giây phút đặt chân xuống mặt đất thì thở hắt ra một hơi dài. Cuối cùng thì anh đã trở về rồi!
Cuối cùng hơn hai mươi tiếng, lăn lộn bôn ba, rốt cuộc đã về đến mảnh đất này, thân thiết làm anh muốn rơi lệ.
Lúc Nhiếp Khôn Minh đi qua Tiêu Thanh Bình thì đưa mắt ra hiệu để anh đi theo, đi thẳng đến lối đi bí mật.
“Cháu còn nói được tiếng Quảng Đông à?”
Trong lòng Tiêu Thanh Bình chỉ mong đi về, không đợi nổi muốn gặp ông nội: “Đại học Harvard cũng có sinh viên Hồng Kông, tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ biết, không đi máy bay về thủ đô ạ?”
Được rồi, học sinh giỏi học ngoại ngữ đơn giản như vậy đấy, Nhiếp Khôn Minh nhẹ giọng giải thích: “Ngồi máy bay quân dụng để về.” Tiêu Thanh Bình không có ý kiến gì, làm sao cũng được.
“Sáu vali hành lý kia thông quan kiểu gì ạ?”
“Chuẩn bị thuyền để hộ tống riêng.”
Nhiếp Khôn Minh không nói thêm, đổi chủ đề: “Nói cho chú một chút đi, rốt cuộc con nhóc Lạc Di kia đang làm gì? Nhờ chú bảo lãnh một số tiền lớn như vây.”
Con nhóc kia vừa mở miệng đã muốn một khoản tiền lớn làm cho ông ấy giật mình kêu lên, ông ấy không dám tự ý quyết định nhưng lãnh đạo bên trên ấy thế mà lại tin tưởng cô. Muốn người cấp người, muốn tiền cho tiền, rốt cuộc lấy tin tưởng ở đâu ra?
Ông ấy phải thừa nhận Lạc Di rất có tài năng ở mảng nghiên cứu khoa học nhưng chuyện tiền bạc… cô có thể không?
“Cô ấy…” Tiêu Thanh Bình nghe nhắc đến tên Lạc Di thì không kìm được, ôm lấy n.g.ự.c rầu rĩ, nhớ cô, rất nhớ cô.
Giờ phút này, anh bị đau thương đánh trúng.
Nhiếp Khôn Minh thấy bước chân của anh chậm lại thì nhìn anh một cái: “Thanh Bình, cháu vẫn ổn chứ?”
Hốc mắt cậu thanh niên đã đỏ, tình yêu, rốt cuộc là thứ gì đây.
Tiêu Thanh Bình khẽ thở dài một tiếng, mạnh mẽ đè lại suy nghĩ hỗn loạn, anh phải tin tưởng cô: “Không có việc gì, cô ấy đã sắp xếp xong xuôi, đợi cô ấy đưa tin mừng đi ạ.”
Một ngày chưa nhìn thấy tiền thì trái tim Nhiếp Khôn Minh vẫn treo lơ lửng: “Không thể tiết lộ trước một chút sao?”
“Vội gì ạ.” Tiêu Thanh Bình cầm điện thoại lên bấm mấy lần: An toàn đến Thượng Hải
Một phút sau đã nhận được hồi âm: Đã nhận, đợi.
Anh chăm chú cầm điện thoại, mạnh đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, mím chặt môi.
Nhiếp Khôn Minh thấy cậu thanh niên đang gắng sức kìm chế cảm xúc thì trong lòng thầm thở dài, cũng chẳng dễ dàng gì.
Sau nhiều năm xa cách, cuối cùng thì Tiêu Thanh Bình cũng gặp được ông nội ngày đêm mong nhớ, hai ông cháu cửu biệt trùng phùng ôm nhau khóc lóc.
Ông nội Tiêu đã già thật rồi, mắt đã mờ, đã nghỉ hưu ở trường học, được mời ở lại cũng từ chối, mấy năm trước gặp chuyện bị tổn thương đến nguyên khí, thường xuyên sinh bệnh nằm viện. May mà có vợ chồng Quốc Vinh chăm sóc, nên cũng không quá cô đơn.
Trông thấy cháu trai quay về, tinh thần của ông ấy lập tức tốt hơn nhiều.
Tiêu Thanh Bình nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi gia nhập Học viện Hàng không Vũ trụ số năm, chủ yếu nghiên cứu phát triển tàu vũ trụ và công nghệ vũ trụ.
Ba ngày sau, Nhiếp Khôn Minh mang tới sáu cái vali: “Những cái hộp này cậu đã đặt mật khẩu, cậu tự xử lý đi."
Tiêu Thanh Bình sửng sốt, vội vàng mở mật khẩu, đồ đạc bên trong đều được đóng gói chặt chẽ.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhân viên phi hành đoàn cố gắng hết sức xoa dịu nhưng không có hiệu quả gì.Mắt thấy tình hình sắp mất khống chế, Nhiếp Khôn Minh đứng lên: “Mọi người hãy nghe tôi nói một câu, nếu vẫn không cất cánh thì chúng ta đoàn kết lại khởi tố công ty hàng không, có được không? Tôi có quen biết luật sư, làm cho công ty hàng không bồi thường đến phá sản thì thôi.”“Được.” Có người dẫn đầu nói chuyện, mọi người nhao nhao hưởng ứng.Thuộc hạ của Nhiếp Khôn Minh xen lẫn trong đám người gây sự đổ thêm dầu vào lửa, nói chuyện làm loạn ầm ỹ.Mọi người kích động, công ty hàng không cũng sợ.Không lâu sau tiếng thông báo vang lên yêu cầu mọi người thắt kĩ chặt dây an toàn, chuẩn bin cất cánh.Hơn hai tiếng sau, máy bay vững vàng hạ xuống sân bay Thượng Hải, Tiêu Thanh Bình theo dòng người đi xuống, giây phút đặt chân xuống mặt đất thì thở hắt ra một hơi dài. Cuối cùng thì anh đã trở về rồi!Cuối cùng hơn hai mươi tiếng, lăn lộn bôn ba, rốt cuộc đã về đến mảnh đất này, thân thiết làm anh muốn rơi lệ.Lúc Nhiếp Khôn Minh đi qua Tiêu Thanh Bình thì đưa mắt ra hiệu để anh đi theo, đi thẳng đến lối đi bí mật.“Cháu còn nói được tiếng Quảng Đông à?”Trong lòng Tiêu Thanh Bình chỉ mong đi về, không đợi nổi muốn gặp ông nội: “Đại học Harvard cũng có sinh viên Hồng Kông, tiếp xúc nhiều tự nhiên sẽ biết, không đi máy bay về thủ đô ạ?”Được rồi, học sinh giỏi học ngoại ngữ đơn giản như vậy đấy, Nhiếp Khôn Minh nhẹ giọng giải thích: “Ngồi máy bay quân dụng để về.” Tiêu Thanh Bình không có ý kiến gì, làm sao cũng được.“Sáu vali hành lý kia thông quan kiểu gì ạ?”“Chuẩn bị thuyền để hộ tống riêng.”Nhiếp Khôn Minh không nói thêm, đổi chủ đề: “Nói cho chú một chút đi, rốt cuộc con nhóc Lạc Di kia đang làm gì? Nhờ chú bảo lãnh một số tiền lớn như vây.”Con nhóc kia vừa mở miệng đã muốn một khoản tiền lớn làm cho ông ấy giật mình kêu lên, ông ấy không dám tự ý quyết định nhưng lãnh đạo bên trên ấy thế mà lại tin tưởng cô. Muốn người cấp người, muốn tiền cho tiền, rốt cuộc lấy tin tưởng ở đâu ra?Ông ấy phải thừa nhận Lạc Di rất có tài năng ở mảng nghiên cứu khoa học nhưng chuyện tiền bạc… cô có thể không?“Cô ấy…” Tiêu Thanh Bình nghe nhắc đến tên Lạc Di thì không kìm được, ôm lấy n.g.ự.c rầu rĩ, nhớ cô, rất nhớ cô.Giờ phút này, anh bị đau thương đánh trúng.Nhiếp Khôn Minh thấy bước chân của anh chậm lại thì nhìn anh một cái: “Thanh Bình, cháu vẫn ổn chứ?”Hốc mắt cậu thanh niên đã đỏ, tình yêu, rốt cuộc là thứ gì đây.Tiêu Thanh Bình khẽ thở dài một tiếng, mạnh mẽ đè lại suy nghĩ hỗn loạn, anh phải tin tưởng cô: “Không có việc gì, cô ấy đã sắp xếp xong xuôi, đợi cô ấy đưa tin mừng đi ạ.”Một ngày chưa nhìn thấy tiền thì trái tim Nhiếp Khôn Minh vẫn treo lơ lửng: “Không thể tiết lộ trước một chút sao?”“Vội gì ạ.” Tiêu Thanh Bình cầm điện thoại lên bấm mấy lần: An toàn đến Thượng HảiMột phút sau đã nhận được hồi âm: Đã nhận, đợi.Anh chăm chú cầm điện thoại, mạnh đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, mím chặt môi.Nhiếp Khôn Minh thấy cậu thanh niên đang gắng sức kìm chế cảm xúc thì trong lòng thầm thở dài, cũng chẳng dễ dàng gì.Sau nhiều năm xa cách, cuối cùng thì Tiêu Thanh Bình cũng gặp được ông nội ngày đêm mong nhớ, hai ông cháu cửu biệt trùng phùng ôm nhau khóc lóc.Ông nội Tiêu đã già thật rồi, mắt đã mờ, đã nghỉ hưu ở trường học, được mời ở lại cũng từ chối, mấy năm trước gặp chuyện bị tổn thương đến nguyên khí, thường xuyên sinh bệnh nằm viện. May mà có vợ chồng Quốc Vinh chăm sóc, nên cũng không quá cô đơn.Trông thấy cháu trai quay về, tinh thần của ông ấy lập tức tốt hơn nhiều.Tiêu Thanh Bình nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi gia nhập Học viện Hàng không Vũ trụ số năm, chủ yếu nghiên cứu phát triển tàu vũ trụ và công nghệ vũ trụ.Ba ngày sau, Nhiếp Khôn Minh mang tới sáu cái vali: “Những cái hộp này cậu đã đặt mật khẩu, cậu tự xử lý đi."Tiêu Thanh Bình sửng sốt, vội vàng mở mật khẩu, đồ đạc bên trong đều được đóng gói chặt chẽ.