Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 1001: Chương 1001
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Giáo sư Johnson càng nhìn cô càng hài lòng: "Bài viết của em rất có ý nghĩa nội dung rõ ràng, số liệu thực nghiệm chính xác, có các định lý lý luận, số học, công thức có liên quan, cách hành văn có thể coi là hoàn hảo, có thể thành luận mẫu, có thể thấy rằng em rất có kinh nghiệm."Cho dù đó là thử nghiệm kinh nghiệm, hay kinh nghiệm viết báo cáo luận văn, đều rất phong phú, qua nhiều lần gọt dũa.Giáo sư Wilson có chút không nhịn được, liền đứng lên: "Đi thôi, đến phòng thí nghiệm của thầy."Đây là phòng thí nghiệm khoa học vật liệu hàng đầu thế giới, hợp tác với quân đội, trang thiết bị cực kỳ đầy đủ.Có một phòng chuyên dụng để lưu trữ vật liệu, bốn bức tường chứa đầy các mẫu vật liệu.Lần đầu tiên Lạc Di được bước chân vào phòng mẫu vật liệu này, thậm chí còn không dám nhìn, quá hoành tráng.Giáo sư Wilson rất coi trọng căn phòng này, toàn là tự mình giữ chìa khóa: "Lạc Di, em xem xem, loại nào thì thích hợp hơn?"Lạc Di nhìn quanh rồi lấy ra ba miếng vật liệu: "Trước tiên làm thí nghiệm phân tích và phân tách đã, nếu không đạt đến yêu cầu, làm lại lần nữa.""Ok."Giáo sư Johnson quay người rời khỏi phòng mẫu, khóa cửa lại.Ông ấy dẫn người đến trước bàn thí nghiệm: "Lạc Di, em làm đi."Lạc Di thường xuyên đến đây, cũng không xa lạ gì với môi trường này, cô nhận lấy chiếc áo blouse trắng do trợ lý đưa cho, trả lời không chút do dự: "Được ạ."Cô hết sức chăm chú vào làm thí nghiệm, động tác sinh động như nước, vô cùng lưu loát.Dáng vẻ tập trung và nghiêm túc giống như một viên ngọc tỏa sáng lóa mắt, tỏa sáng rực rỡ.Nhìn cô làm thí nghiệm là một loại cảm giác thư giãn.Giáo sư Johnson đứng cách đó không xa quan sát, đắc ý khoe khoang: "Nhìn những động tác thuần thục của học trò của tôi xem, gọn gàng dứt khoát, dáng vẻ điềm tĩnh, thật sự rất đáng kinh ngạc, chả trách là do tôi dạy dỗ mà thành."Giáo sư Wilson nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em ấy cũng là học sinh của tôi." Đắc ý cái gì chứ.Giáo sư Johnson rất kiêu ngạo: "Có thể giống nhau được không? Tôi là người hướng dẫn tiến sĩ của em ấy, còn ông là người hướng dẫn thạc sĩ!"Giáo sư Wilson tức giận trợn mắt: "Ai không phải là người hướng dẫn tiến sĩ? Lạc Di, em ấy là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ ... bỏ đi, không tranh cãi với ông."Giáo sư Johnson cười khúc khích: "Không cãi nổi phải không, chính ra là tôi chỉ giỏi hơn ông, có thể dẫn dắt sinh viên tốt hơn hơn ông."Lời nói của ông ấy quá khó chịu, cộng thêm giọng điệu kiêu ngạo, bất cứ ai cũng sẽ phát điên thôi.Giáo sư Wilson có khả năng kiềm chế tốt, cũng bị k1ch thích: "Không phải chỉ là tiến sĩ sao? Tôi sẽ để Lạc Di tiếp tục học lấy tiến sĩ, tiếp tục hướng dẫn em ấy.""Bản lĩnh này thì tính gì?" Giáo sư Johnson trợn mắt: "Có điều, em ấy cũng không có hứng thú với việc học tiến sĩ của ông."Giáo sư Wilson nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu dự án này thành công, tôi sẽ nộp đơn xin kiểm duyệt từ phía nhà trường, để em ấy trực tiếp tốt nghiệp với bằng tiến sĩ. "Một ý cười thoáng qua trong mắt Giáo sư Johnson: "Không có tiền lệ như vậy nhỉ."Vốn dĩ giáo sư Wilson vẫn còn chút do dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tập trung của Lạc Di, đã quyết định: "Trước đây không có, nhưng sau này sẽ có, quy định sinh ra là để phá vỡ, dự án này không chỉ đạt thành tích học tập cao, còn có thể lưu danh sử sách, bộ mặt của trường cũng sáng sủa."Điều mới là điều mà các giáo sư đánh giá cao nhất.Là một nhà khoa học, ai lại không muốn ghi tên mình vào lịch sử, được thế hệ mai sau ghi nhớ với sự ngưỡng mộ.Giáo sư Johnson lúc đó hài lòng nói: "Được rồi, cứ làm thế đi, tôi sẽ luôn để mắt tới ông."Giáo sư Wilson chậm ba nhịp mới phản ứng lại, trời ơi, ông ta đã bị lừa."Thầy cố tình à.""Đúng, thầy cố tình." Giáo sư Johnson hào phóng thừa nhận: "Chúng ta đã được hưởng lợi, vì vậy tất nhiên chúng ta phải trả lại một cái nào đó, lẽ nào em chỉ vào mà không ra? Thế sao được?”
Giáo sư Johnson càng nhìn cô càng hài lòng: "Bài viết của em rất có ý nghĩa nội dung rõ ràng, số liệu thực nghiệm chính xác, có các định lý lý luận, số học, công thức có liên quan, cách hành văn có thể coi là hoàn hảo, có thể thành luận mẫu, có thể thấy rằng em rất có kinh nghiệm."
Cho dù đó là thử nghiệm kinh nghiệm, hay kinh nghiệm viết báo cáo luận văn, đều rất phong phú, qua nhiều lần gọt dũa.
Giáo sư Wilson có chút không nhịn được, liền đứng lên: "Đi thôi, đến phòng thí nghiệm của thầy."
Đây là phòng thí nghiệm khoa học vật liệu hàng đầu thế giới, hợp tác với quân đội, trang thiết bị cực kỳ đầy đủ.
Có một phòng chuyên dụng để lưu trữ vật liệu, bốn bức tường chứa đầy các mẫu vật liệu.
Lần đầu tiên Lạc Di được bước chân vào phòng mẫu vật liệu này, thậm chí còn không dám nhìn, quá hoành tráng.
Giáo sư Wilson rất coi trọng căn phòng này, toàn là tự mình giữ chìa khóa: "Lạc Di, em xem xem, loại nào thì thích hợp hơn?"
Lạc Di nhìn quanh rồi lấy ra ba miếng vật liệu: "Trước tiên làm thí nghiệm phân tích và phân tách đã, nếu không đạt đến yêu cầu, làm lại lần nữa."
"Ok."
Giáo sư Johnson quay người rời khỏi phòng mẫu, khóa cửa lại.
Ông ấy dẫn người đến trước bàn thí nghiệm: "Lạc Di, em làm đi."
Lạc Di thường xuyên đến đây, cũng không xa lạ gì với môi trường này, cô nhận lấy chiếc áo blouse trắng do trợ lý đưa cho, trả lời không chút do dự: "Được ạ."
Cô hết sức chăm chú vào làm thí nghiệm, động tác sinh động như nước, vô cùng lưu loát.
Dáng vẻ tập trung và nghiêm túc giống như một viên ngọc tỏa sáng lóa mắt, tỏa sáng rực rỡ.
Nhìn cô làm thí nghiệm là một loại cảm giác thư giãn.
Giáo sư Johnson đứng cách đó không xa quan sát, đắc ý khoe khoang: "Nhìn những động tác thuần thục của học trò của tôi xem, gọn gàng dứt khoát, dáng vẻ điềm tĩnh, thật sự rất đáng kinh ngạc, chả trách là do tôi dạy dỗ mà thành."
Giáo sư Wilson nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em ấy cũng là học sinh của tôi." Đắc ý cái gì chứ.
Giáo sư Johnson rất kiêu ngạo: "Có thể giống nhau được không? Tôi là người hướng dẫn tiến sĩ của em ấy, còn ông là người hướng dẫn thạc sĩ!"
Giáo sư Wilson tức giận trợn mắt: "Ai không phải là người hướng dẫn tiến sĩ? Lạc Di, em ấy là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ ... bỏ đi, không tranh cãi với ông."
Giáo sư Johnson cười khúc khích: "Không cãi nổi phải không, chính ra là tôi chỉ giỏi hơn ông, có thể dẫn dắt sinh viên tốt hơn hơn ông."
Lời nói của ông ấy quá khó chịu, cộng thêm giọng điệu kiêu ngạo, bất cứ ai cũng sẽ phát điên thôi.
Giáo sư Wilson có khả năng kiềm chế tốt, cũng bị k1ch thích: "Không phải chỉ là tiến sĩ sao? Tôi sẽ để Lạc Di tiếp tục học lấy tiến sĩ, tiếp tục hướng dẫn em ấy."
"Bản lĩnh này thì tính gì?" Giáo sư Johnson trợn mắt: "Có điều, em ấy cũng không có hứng thú với việc học tiến sĩ của ông."
Giáo sư Wilson nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu dự án này thành công, tôi sẽ nộp đơn xin kiểm duyệt từ phía nhà trường, để em ấy trực tiếp tốt nghiệp với bằng tiến sĩ. "
Một ý cười thoáng qua trong mắt Giáo sư Johnson: "Không có tiền lệ như vậy nhỉ."
Vốn dĩ giáo sư Wilson vẫn còn chút do dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tập trung của Lạc Di, đã quyết định: "Trước đây không có, nhưng sau này sẽ có, quy định sinh ra là để phá vỡ, dự án này không chỉ đạt thành tích học tập cao, còn có thể lưu danh sử sách, bộ mặt của trường cũng sáng sủa."
Điều mới là điều mà các giáo sư đánh giá cao nhất.
Là một nhà khoa học, ai lại không muốn ghi tên mình vào lịch sử, được thế hệ mai sau ghi nhớ với sự ngưỡng mộ.
Giáo sư Johnson lúc đó hài lòng nói: "Được rồi, cứ làm thế đi, tôi sẽ luôn để mắt tới ông."
Giáo sư Wilson chậm ba nhịp mới phản ứng lại, trời ơi, ông ta đã bị lừa.
"Thầy cố tình à."
"Đúng, thầy cố tình." Giáo sư Johnson hào phóng thừa nhận: "Chúng ta đã được hưởng lợi, vì vậy tất nhiên chúng ta phải trả lại một cái nào đó, lẽ nào em chỉ vào mà không ra? Thế sao được?”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Giáo sư Johnson càng nhìn cô càng hài lòng: "Bài viết của em rất có ý nghĩa nội dung rõ ràng, số liệu thực nghiệm chính xác, có các định lý lý luận, số học, công thức có liên quan, cách hành văn có thể coi là hoàn hảo, có thể thành luận mẫu, có thể thấy rằng em rất có kinh nghiệm."Cho dù đó là thử nghiệm kinh nghiệm, hay kinh nghiệm viết báo cáo luận văn, đều rất phong phú, qua nhiều lần gọt dũa.Giáo sư Wilson có chút không nhịn được, liền đứng lên: "Đi thôi, đến phòng thí nghiệm của thầy."Đây là phòng thí nghiệm khoa học vật liệu hàng đầu thế giới, hợp tác với quân đội, trang thiết bị cực kỳ đầy đủ.Có một phòng chuyên dụng để lưu trữ vật liệu, bốn bức tường chứa đầy các mẫu vật liệu.Lần đầu tiên Lạc Di được bước chân vào phòng mẫu vật liệu này, thậm chí còn không dám nhìn, quá hoành tráng.Giáo sư Wilson rất coi trọng căn phòng này, toàn là tự mình giữ chìa khóa: "Lạc Di, em xem xem, loại nào thì thích hợp hơn?"Lạc Di nhìn quanh rồi lấy ra ba miếng vật liệu: "Trước tiên làm thí nghiệm phân tích và phân tách đã, nếu không đạt đến yêu cầu, làm lại lần nữa.""Ok."Giáo sư Johnson quay người rời khỏi phòng mẫu, khóa cửa lại.Ông ấy dẫn người đến trước bàn thí nghiệm: "Lạc Di, em làm đi."Lạc Di thường xuyên đến đây, cũng không xa lạ gì với môi trường này, cô nhận lấy chiếc áo blouse trắng do trợ lý đưa cho, trả lời không chút do dự: "Được ạ."Cô hết sức chăm chú vào làm thí nghiệm, động tác sinh động như nước, vô cùng lưu loát.Dáng vẻ tập trung và nghiêm túc giống như một viên ngọc tỏa sáng lóa mắt, tỏa sáng rực rỡ.Nhìn cô làm thí nghiệm là một loại cảm giác thư giãn.Giáo sư Johnson đứng cách đó không xa quan sát, đắc ý khoe khoang: "Nhìn những động tác thuần thục của học trò của tôi xem, gọn gàng dứt khoát, dáng vẻ điềm tĩnh, thật sự rất đáng kinh ngạc, chả trách là do tôi dạy dỗ mà thành."Giáo sư Wilson nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em ấy cũng là học sinh của tôi." Đắc ý cái gì chứ.Giáo sư Johnson rất kiêu ngạo: "Có thể giống nhau được không? Tôi là người hướng dẫn tiến sĩ của em ấy, còn ông là người hướng dẫn thạc sĩ!"Giáo sư Wilson tức giận trợn mắt: "Ai không phải là người hướng dẫn tiến sĩ? Lạc Di, em ấy là sinh viên tốt nghiệp thạc sĩ ... bỏ đi, không tranh cãi với ông."Giáo sư Johnson cười khúc khích: "Không cãi nổi phải không, chính ra là tôi chỉ giỏi hơn ông, có thể dẫn dắt sinh viên tốt hơn hơn ông."Lời nói của ông ấy quá khó chịu, cộng thêm giọng điệu kiêu ngạo, bất cứ ai cũng sẽ phát điên thôi.Giáo sư Wilson có khả năng kiềm chế tốt, cũng bị k1ch thích: "Không phải chỉ là tiến sĩ sao? Tôi sẽ để Lạc Di tiếp tục học lấy tiến sĩ, tiếp tục hướng dẫn em ấy.""Bản lĩnh này thì tính gì?" Giáo sư Johnson trợn mắt: "Có điều, em ấy cũng không có hứng thú với việc học tiến sĩ của ông."Giáo sư Wilson nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu dự án này thành công, tôi sẽ nộp đơn xin kiểm duyệt từ phía nhà trường, để em ấy trực tiếp tốt nghiệp với bằng tiến sĩ. "Một ý cười thoáng qua trong mắt Giáo sư Johnson: "Không có tiền lệ như vậy nhỉ."Vốn dĩ giáo sư Wilson vẫn còn chút do dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tập trung của Lạc Di, đã quyết định: "Trước đây không có, nhưng sau này sẽ có, quy định sinh ra là để phá vỡ, dự án này không chỉ đạt thành tích học tập cao, còn có thể lưu danh sử sách, bộ mặt của trường cũng sáng sủa."Điều mới là điều mà các giáo sư đánh giá cao nhất.Là một nhà khoa học, ai lại không muốn ghi tên mình vào lịch sử, được thế hệ mai sau ghi nhớ với sự ngưỡng mộ.Giáo sư Johnson lúc đó hài lòng nói: "Được rồi, cứ làm thế đi, tôi sẽ luôn để mắt tới ông."Giáo sư Wilson chậm ba nhịp mới phản ứng lại, trời ơi, ông ta đã bị lừa."Thầy cố tình à.""Đúng, thầy cố tình." Giáo sư Johnson hào phóng thừa nhận: "Chúng ta đã được hưởng lợi, vì vậy tất nhiên chúng ta phải trả lại một cái nào đó, lẽ nào em chỉ vào mà không ra? Thế sao được?”