Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 1024: Chương 1024
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Mọi người đều rất hào hứng, có rất nhiều lợi ích khi kết bạn với các giáo sư từ các trường nổi tiếng.Ít nhất khi tìm người viết thư giới thiệu cũng sẽ dự định sẵn trong lòng, nên sẽ không phải chạy nhốn nháo như con ruồi không đầu.Mấy cậu ấm cô chiêu đều nháo nhào: “Tước sĩ Ngô, cô gái xinh đẹp này là?”Với khuôn mặt đậm chất phương Đông, chắc chắn không phải là con của giáo sư, chẳng lẽ lại là bạn gái của một giáo sư nào đó?Vậy cũng có thể trở thành bạn gái của mình, thứ bọn họ có chính là tiền!Sao nữ dù nổi tiếng đến đâu, chỉ cần sẵn sàng chi tiền thì không có gì là không lấy được.Giáo sư Johnson nhìn Lạc Di, đứa trẻ này đêm nay quả thực vô cùng xinh đẹp, đối với các nhà nghiên cứu khoa học, sắc đẹp đương nhiên không phải là điều cần thiết.“Học trò của tôi, tiến sĩ Lạc Di.”Ông ấy sợ chưa đủ gây sốc cho mấy kẻ nhà giàu quen dùng tiền đổi mọi thứ nên đặc biệt tiết lộ thân phận của Lạc Di.Khiêm tốn? Không thể tồn tại.“Tiến sĩ? Ông ấy đang đùa à?” Mấy cậu ấm không dám tin. “Ý tôi là... trẻ như vậy mà đã là tiến sĩ, có hơi quá rồi.”Giáo sư Johnson cười nhạt: “Mới đầu hai đã hai bằng tiến sĩ, quả thật trước giờ chưa từng có, nhưng sau này đâu phải không có ai, Lạc Di, chào hỏi mọi người đi.”Tiến sĩ kép? Mọi người hoài nghi không dám tin vào tai mình nữa.Sắc mặt Lạc Di lạnh lùng, giọng nói trong trẻo: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lạc Di, tôi có bằng tiến sĩ về khoa học máy tính và tiến sĩ về khoa học kỹ thuật vật liệu công trình tại Đại học Harvard, mọi người có thể gọi tôi là tiến sĩ Lạc, tôi đến từ Trung Hoa, mặc dù tôi không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng mọi người có thể trò chuyện với tôi bằng tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Latinh và tiếng Quan Thoại, cảm ơn mọi người.”Tiếng Anh lưu loát nghe rất dễ chịu, nhưng lời này có hơi cao ngạo quá.Tiến sĩ kép thông thạo năm thứ tiếng không phải người bình thường như các người có thể muốn là được.Mọi người: “...”Nhìn cô, đột nhiên thấy bản thân đến thế giới này chỉ để bù cho đủ số lượng thôi.Quách Vịnh Thi không khỏi thốt lên: “Trời ạ, cô ta quả thật có hai bắp cải!”Ây da, tiến sĩ kép Harvard, giỏi thật.Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn qua: “Bắp cải gì?”Xung quanh các giáo sư đều là người, Lạc Di cũng không ngoại lệ, bọn họ đều là những người tò mò thế hệ thứ hai và thứ ba, cả nam lẫn nữ.Nhưng lần này không ai dám xúc phạm đến cô, ngay cả cậu út nhà họ Ngô nói năng tùy tiện nhất cũng hành động như một quý ông.Lạc Di lần lượt trả lời những câu hỏi kỳ lạ của họ, cô lạnh lùng, điềm nhiên, kiêu hãnh và có khí chất mạnh mẽ, đây là ấn tượng của mọi người về cô.Nhưng nó cũng phù hợp với tính cách của một người nữ thiên tài công nghệ.“Lạc Di.” Trịnh Tương Long mang theo vẻ mặt phức tạp đi tới, cô gái xinh đẹp năm đó như cách nghìn mây không thể với tới, bây giờ lại càng thêm xa.Lạc Di khẽ gật đầu: “Anh cũng ở đây à? Suýt nữa thì tôi quên mất anh là cậu cả nhà họ Trịnh, mấy năm nay thường chạy sang Đại Lục không?”Những người có mặt đều ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”Trịnh Tương Long nhớ rất rõ ràng: “Chúng tôi quen nhau được sáu năm ba tháng rồi.”Lạc Di nhướng mày, cô chỉ có hai ấn tượng với anh ta: phong lưu và giàu có. “Lâu vậy rồi sao?”Trịnh Tương Long nhẹ nhàng thở dài: “Thì ra mấy năm nay cô cũng đi du học, sao tôi nhớ cô chỉ đi bốn năm thôi?”Nói đi là đi, chẳng có một lời chào, trong lòng cô, anh ta vốn không phải là bạn của cô sao?Lạc Di thật sự không coi anh ta là bạn, cùng lắm là bạn hợp tác: “Không nhớ lầm, bốn năm dài đằng đẵng.”Năm đó Trịnh Tương Long cảm thấy cô xinh đẹp hơn những sao nữ bình thường nên đã dụ dỗ cô tham gia làng giải trí, bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, người ta muốn trở thành một nhà khoa học.“Tức là bốn năm cô lấy được hai bằng tiến sĩ?”Lạc Di lắc lắc ly rượu vang đỏ nhưng không chịu uống: “Không khó đâu.”Quách Vịnh Thi ở phía sau xanh mặt, đây còn là người sao?
Mọi người đều rất hào hứng, có rất nhiều lợi ích khi kết bạn với các giáo sư từ các trường nổi tiếng.
Ít nhất khi tìm người viết thư giới thiệu cũng sẽ dự định sẵn trong lòng, nên sẽ không phải chạy nhốn nháo như con ruồi không đầu.
Mấy cậu ấm cô chiêu đều nháo nhào: “Tước sĩ Ngô, cô gái xinh đẹp này là?”
Với khuôn mặt đậm chất phương Đông, chắc chắn không phải là con của giáo sư, chẳng lẽ lại là bạn gái của một giáo sư nào đó?
Vậy cũng có thể trở thành bạn gái của mình, thứ bọn họ có chính là tiền!
Sao nữ dù nổi tiếng đến đâu, chỉ cần sẵn sàng chi tiền thì không có gì là không lấy được.
Giáo sư Johnson nhìn Lạc Di, đứa trẻ này đêm nay quả thực vô cùng xinh đẹp, đối với các nhà nghiên cứu khoa học, sắc đẹp đương nhiên không phải là điều cần thiết.
“Học trò của tôi, tiến sĩ Lạc Di.”
Ông ấy sợ chưa đủ gây sốc cho mấy kẻ nhà giàu quen dùng tiền đổi mọi thứ nên đặc biệt tiết lộ thân phận của Lạc Di.
Khiêm tốn? Không thể tồn tại.
“Tiến sĩ? Ông ấy đang đùa à?” Mấy cậu ấm không dám tin. “Ý tôi là... trẻ như vậy mà đã là tiến sĩ, có hơi quá rồi.”
Giáo sư Johnson cười nhạt: “Mới đầu hai đã hai bằng tiến sĩ, quả thật trước giờ chưa từng có, nhưng sau này đâu phải không có ai, Lạc Di, chào hỏi mọi người đi.”
Tiến sĩ kép? Mọi người hoài nghi không dám tin vào tai mình nữa.
Sắc mặt Lạc Di lạnh lùng, giọng nói trong trẻo: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lạc Di, tôi có bằng tiến sĩ về khoa học máy tính và tiến sĩ về khoa học kỹ thuật vật liệu công trình tại Đại học Harvard, mọi người có thể gọi tôi là tiến sĩ Lạc, tôi đến từ Trung Hoa, mặc dù tôi không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng mọi người có thể trò chuyện với tôi bằng tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Latinh và tiếng Quan Thoại, cảm ơn mọi người.”
Tiếng Anh lưu loát nghe rất dễ chịu, nhưng lời này có hơi cao ngạo quá.
Tiến sĩ kép thông thạo năm thứ tiếng không phải người bình thường như các người có thể muốn là được.
Mọi người: “...”
Nhìn cô, đột nhiên thấy bản thân đến thế giới này chỉ để bù cho đủ số lượng thôi.
Quách Vịnh Thi không khỏi thốt lên: “Trời ạ, cô ta quả thật có hai bắp cải!”
Ây da, tiến sĩ kép Harvard, giỏi thật.
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn qua: “Bắp cải gì?”
Xung quanh các giáo sư đều là người, Lạc Di cũng không ngoại lệ, bọn họ đều là những người tò mò thế hệ thứ hai và thứ ba, cả nam lẫn nữ.
Nhưng lần này không ai dám xúc phạm đến cô, ngay cả cậu út nhà họ Ngô nói năng tùy tiện nhất cũng hành động như một quý ông.
Lạc Di lần lượt trả lời những câu hỏi kỳ lạ của họ, cô lạnh lùng, điềm nhiên, kiêu hãnh và có khí chất mạnh mẽ, đây là ấn tượng của mọi người về cô.
Nhưng nó cũng phù hợp với tính cách của một người nữ thiên tài công nghệ.
“Lạc Di.” Trịnh Tương Long mang theo vẻ mặt phức tạp đi tới, cô gái xinh đẹp năm đó như cách nghìn mây không thể với tới, bây giờ lại càng thêm xa.
Lạc Di khẽ gật đầu: “Anh cũng ở đây à? Suýt nữa thì tôi quên mất anh là cậu cả nhà họ Trịnh, mấy năm nay thường chạy sang Đại Lục không?”
Những người có mặt đều ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”
Trịnh Tương Long nhớ rất rõ ràng: “Chúng tôi quen nhau được sáu năm ba tháng rồi.”
Lạc Di nhướng mày, cô chỉ có hai ấn tượng với anh ta: phong lưu và giàu có. “Lâu vậy rồi sao?”
Trịnh Tương Long nhẹ nhàng thở dài: “Thì ra mấy năm nay cô cũng đi du học, sao tôi nhớ cô chỉ đi bốn năm thôi?”
Nói đi là đi, chẳng có một lời chào, trong lòng cô, anh ta vốn không phải là bạn của cô sao?
Lạc Di thật sự không coi anh ta là bạn, cùng lắm là bạn hợp tác: “Không nhớ lầm, bốn năm dài đằng đẵng.”
Năm đó Trịnh Tương Long cảm thấy cô xinh đẹp hơn những sao nữ bình thường nên đã dụ dỗ cô tham gia làng giải trí, bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, người ta muốn trở thành một nhà khoa học.
“Tức là bốn năm cô lấy được hai bằng tiến sĩ?”
Lạc Di lắc lắc ly rượu vang đỏ nhưng không chịu uống: “Không khó đâu.”
Quách Vịnh Thi ở phía sau xanh mặt, đây còn là người sao?
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Mọi người đều rất hào hứng, có rất nhiều lợi ích khi kết bạn với các giáo sư từ các trường nổi tiếng.Ít nhất khi tìm người viết thư giới thiệu cũng sẽ dự định sẵn trong lòng, nên sẽ không phải chạy nhốn nháo như con ruồi không đầu.Mấy cậu ấm cô chiêu đều nháo nhào: “Tước sĩ Ngô, cô gái xinh đẹp này là?”Với khuôn mặt đậm chất phương Đông, chắc chắn không phải là con của giáo sư, chẳng lẽ lại là bạn gái của một giáo sư nào đó?Vậy cũng có thể trở thành bạn gái của mình, thứ bọn họ có chính là tiền!Sao nữ dù nổi tiếng đến đâu, chỉ cần sẵn sàng chi tiền thì không có gì là không lấy được.Giáo sư Johnson nhìn Lạc Di, đứa trẻ này đêm nay quả thực vô cùng xinh đẹp, đối với các nhà nghiên cứu khoa học, sắc đẹp đương nhiên không phải là điều cần thiết.“Học trò của tôi, tiến sĩ Lạc Di.”Ông ấy sợ chưa đủ gây sốc cho mấy kẻ nhà giàu quen dùng tiền đổi mọi thứ nên đặc biệt tiết lộ thân phận của Lạc Di.Khiêm tốn? Không thể tồn tại.“Tiến sĩ? Ông ấy đang đùa à?” Mấy cậu ấm không dám tin. “Ý tôi là... trẻ như vậy mà đã là tiến sĩ, có hơi quá rồi.”Giáo sư Johnson cười nhạt: “Mới đầu hai đã hai bằng tiến sĩ, quả thật trước giờ chưa từng có, nhưng sau này đâu phải không có ai, Lạc Di, chào hỏi mọi người đi.”Tiến sĩ kép? Mọi người hoài nghi không dám tin vào tai mình nữa.Sắc mặt Lạc Di lạnh lùng, giọng nói trong trẻo: “Xin chào mọi người, tôi tên là Lạc Di, tôi có bằng tiến sĩ về khoa học máy tính và tiến sĩ về khoa học kỹ thuật vật liệu công trình tại Đại học Harvard, mọi người có thể gọi tôi là tiến sĩ Lạc, tôi đến từ Trung Hoa, mặc dù tôi không hiểu tiếng Quảng Đông nhưng mọi người có thể trò chuyện với tôi bằng tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Latinh và tiếng Quan Thoại, cảm ơn mọi người.”Tiếng Anh lưu loát nghe rất dễ chịu, nhưng lời này có hơi cao ngạo quá.Tiến sĩ kép thông thạo năm thứ tiếng không phải người bình thường như các người có thể muốn là được.Mọi người: “...”Nhìn cô, đột nhiên thấy bản thân đến thế giới này chỉ để bù cho đủ số lượng thôi.Quách Vịnh Thi không khỏi thốt lên: “Trời ạ, cô ta quả thật có hai bắp cải!”Ây da, tiến sĩ kép Harvard, giỏi thật.Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn qua: “Bắp cải gì?”Xung quanh các giáo sư đều là người, Lạc Di cũng không ngoại lệ, bọn họ đều là những người tò mò thế hệ thứ hai và thứ ba, cả nam lẫn nữ.Nhưng lần này không ai dám xúc phạm đến cô, ngay cả cậu út nhà họ Ngô nói năng tùy tiện nhất cũng hành động như một quý ông.Lạc Di lần lượt trả lời những câu hỏi kỳ lạ của họ, cô lạnh lùng, điềm nhiên, kiêu hãnh và có khí chất mạnh mẽ, đây là ấn tượng của mọi người về cô.Nhưng nó cũng phù hợp với tính cách của một người nữ thiên tài công nghệ.“Lạc Di.” Trịnh Tương Long mang theo vẻ mặt phức tạp đi tới, cô gái xinh đẹp năm đó như cách nghìn mây không thể với tới, bây giờ lại càng thêm xa.Lạc Di khẽ gật đầu: “Anh cũng ở đây à? Suýt nữa thì tôi quên mất anh là cậu cả nhà họ Trịnh, mấy năm nay thường chạy sang Đại Lục không?”Những người có mặt đều ngạc nhiên: “Hai người quen nhau à?”Trịnh Tương Long nhớ rất rõ ràng: “Chúng tôi quen nhau được sáu năm ba tháng rồi.”Lạc Di nhướng mày, cô chỉ có hai ấn tượng với anh ta: phong lưu và giàu có. “Lâu vậy rồi sao?”Trịnh Tương Long nhẹ nhàng thở dài: “Thì ra mấy năm nay cô cũng đi du học, sao tôi nhớ cô chỉ đi bốn năm thôi?”Nói đi là đi, chẳng có một lời chào, trong lòng cô, anh ta vốn không phải là bạn của cô sao?Lạc Di thật sự không coi anh ta là bạn, cùng lắm là bạn hợp tác: “Không nhớ lầm, bốn năm dài đằng đẵng.”Năm đó Trịnh Tương Long cảm thấy cô xinh đẹp hơn những sao nữ bình thường nên đã dụ dỗ cô tham gia làng giải trí, bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, người ta muốn trở thành một nhà khoa học.“Tức là bốn năm cô lấy được hai bằng tiến sĩ?”Lạc Di lắc lắc ly rượu vang đỏ nhưng không chịu uống: “Không khó đâu.”Quách Vịnh Thi ở phía sau xanh mặt, đây còn là người sao?