Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 1049: Chương 1049

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Tiêu Thanh Bình lạnh lùng liếc mắt một cái: “Chú, làm ăn với loại người không biết nhìn người thế này hẳn là vất vả lắm nhỉ, cháu thấy hình như đầu óc cũng không tốt lắm.”Cơ mặt Lạc Quốc Vinh giật giật mấy hồi, vốn chỉ là chút việc nhỏ, đừng có biến thành chuyện lớn chứ: “Cảm ơn anh Trương đã quan tâm, nhưng mà Tiểu Di nhà chúng tôi rất kén chọn, Thanh Bình hợp với con bé nhất rồi.”Đối với cậu con rể tương lai này, Lạc Quốc Vinh rất vừa lòng, thằng bé vừa tốt tính lại vừa thông minh, quan trọng nhất là nó một lòng một dạ thích Tiểu Di nhà ông.Con cháu quan to có gì tốt đâu, Tiểu Di cũng là một người có chức vị lớn, chưa biết chừng còn cao hơn cả cha mấy đứa đó.“Từ nhỏ đến lớn cháu chỉ ưng mỗi một người.” Lạc Di thoải mái đường hoàng khoác tay Tiêu Thanh Bình: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì năm nay chúng cháu sẽ kết hôn.”Tiêu Thanh Bình tức thì mừng rỡ, Tiểu Di nhà anh sao mà lại đáng yêu thế chứ: “Đến khi đó xin được mời bác tới ăn tiệc mừng ạ.”Lạc Quốc Vinh trợn trắng mắt, thầm nhủ, hai đứa ranh con lại tự quyết rồi, không cho.Ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa, con gái 28 tuổi lấy chồng sinh con là vừa lúc.Một chiếc ô tô màu đen đang trờ tới, còn chưa dừng hẳn lại thì cửa sổ xe đã được quay xuống, một cái đầu thò ra gọi: “Lạc Di, là em thật à? Thầy còn tưởng thầy hoa mắt cơ đấy. Em về chừng nào thế? Sao không gọi cho thầy? Con bé này, có còn biết tôn sư trọng đạo là thế nào không hả?”Lạc Di cố nén cười: “Thầy, em mới về thôi mà, còn chưa vào được đến nhà đâu.”Hôm nay giáo sư Mạc có buổi liên hoan, bỗng nhớ ra cửa hàng món kho họ Lạc gần đây, bèn muốn đánh xe qua mua một ít mang đi, không ngờ lại gặp ngay cô học trò nhỏ.Niềm vui tới quá bất ngờ.Xe dừng lại, ông ấy nôn nóng xuống xe túm Lạc Di nhìn từ đầu đến chân, chậc, gầy rồi.Trong xe lại có hai ông cụ bước xuống, một béo một gầy, cũng đều đi tới: “Trò Lạc Di, chúc mừng em hoàn thành việc học, trở về tổ quốc.”Lạc Di định thần nhìn lại, mới nhận ra, chậc, hiệu trưởng đại học Bắc Kinh, hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, sao họ lại đi cùng nhau nhỉ?“Em chào hiệu trưởng, chào thầy hiệu trưởng Khương ạ.”Hiệu trưởng vô cùng vui mừng, Lạc Di chính là niềm tự hào của trường ông ấy mà: “Lạc Di, nào nào, cho thầy xem bằng tốt nghiệp của em nào.”Thầy tính sao lại một bản đem về trường làm tuyên truyền cổ động sinh viên.Đây, xem xem anh chị khóa trước của các em, tài giỏi xuất sắc cỡ này, nhưng vẫn cứ lựa chọn trở về đền đáp tổ quốc, các em phải học tập nhé.Chậc, những nhân vật có tài hơn người đều có thể sống tùy ý vậy đó.Lạc Di lấy ra hai tấm bằng, đưa cho hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng sửng sốt: “Sao lại đến hai cái? Em còn chọn thêm một chuyên ngành khác để học thạc sĩ à? Thầy nhớ là hồi học đại học em thích học song song hai chuyên ngành, ra nước ngoài vẫn giữ thói quen này cơ à? Chậc, được đấy, rất có quyết tâm, sinh viên ưu tú của đại học Bắc Kinh chúng ta mà… Ừm… Ối chà…”Khi mở ra nhìn kĩ, thầy hiệu trưởng giật mình kêu lên.Thầy Khương tò mò ngó lại, cũng chấn kinh không kém: “Học vị tiến sĩ ngành vật liệu? Em làm thế nào mà có thể hoàn thành cái này?”Lạc Di không muốn khoe lắm, nhưng nếu đã khoe thì phải khoe cho đẹp, cha cô thích nhất trò này mà.Là con gái, phải có nghĩa vụ giúp cha mẹ nở mày nở mặt nha.“Các thầy chẳng quan tâm gì đến tin tức về em cả, trước đó em đã công bố phát minh máy in đa năng rồi mà, cho nên trường lại cho em thêm một bằng tiến sĩ nữa.”Hai thầy hiệu trưởng ngó nhau, xem ra lần này con bé đã phát minh thứ gì đặc biệt lắm: “Nào nào, nói cụ thể cho thầy nghe xem máy in đa năng đấy là cái gì?”“Khụ khụ.” Giáo sư Mạc đưa mắt ra hiệu cho họ, không thấy chỗ này người ta đang nói chuyện à?Ông ấy hớn hở giương cằm, nói: “Khá lắm, bốn năm lấy hai bằng tiến sĩ, còn sở hữu bốn thành quả nghiên cứu khác nhau, chúc mừng em.”Học trò của mình giỏi như thế, không khoe khoang một tí sao được?Thầy tuy già nhưng vẫn rất thích hư vinh đó.

Tiêu Thanh Bình lạnh lùng liếc mắt một cái: “Chú, làm ăn với loại người không biết nhìn người thế này hẳn là vất vả lắm nhỉ, cháu thấy hình như đầu óc cũng không tốt lắm.”

Cơ mặt Lạc Quốc Vinh giật giật mấy hồi, vốn chỉ là chút việc nhỏ, đừng có biến thành chuyện lớn chứ: “Cảm ơn anh Trương đã quan tâm, nhưng mà Tiểu Di nhà chúng tôi rất kén chọn, Thanh Bình hợp với con bé nhất rồi.”

Đối với cậu con rể tương lai này, Lạc Quốc Vinh rất vừa lòng, thằng bé vừa tốt tính lại vừa thông minh, quan trọng nhất là nó một lòng một dạ thích Tiểu Di nhà ông.

Con cháu quan to có gì tốt đâu, Tiểu Di cũng là một người có chức vị lớn, chưa biết chừng còn cao hơn cả cha mấy đứa đó.

“Từ nhỏ đến lớn cháu chỉ ưng mỗi một người.” Lạc Di thoải mái đường hoàng khoác tay Tiêu Thanh Bình: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì năm nay chúng cháu sẽ kết hôn.”

Tiêu Thanh Bình tức thì mừng rỡ, Tiểu Di nhà anh sao mà lại đáng yêu thế chứ: “Đến khi đó xin được mời bác tới ăn tiệc mừng ạ.”

Lạc Quốc Vinh trợn trắng mắt, thầm nhủ, hai đứa ranh con lại tự quyết rồi, không cho.

Ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa, con gái 28 tuổi lấy chồng sinh con là vừa lúc.

Một chiếc ô tô màu đen đang trờ tới, còn chưa dừng hẳn lại thì cửa sổ xe đã được quay xuống, một cái đầu thò ra gọi: “Lạc Di, là em thật à? Thầy còn tưởng thầy hoa mắt cơ đấy. Em về chừng nào thế? Sao không gọi cho thầy? Con bé này, có còn biết tôn sư trọng đạo là thế nào không hả?”

Lạc Di cố nén cười: “Thầy, em mới về thôi mà, còn chưa vào được đến nhà đâu.”

Hôm nay giáo sư Mạc có buổi liên hoan, bỗng nhớ ra cửa hàng món kho họ Lạc gần đây, bèn muốn đánh xe qua mua một ít mang đi, không ngờ lại gặp ngay cô học trò nhỏ.

Niềm vui tới quá bất ngờ.

Xe dừng lại, ông ấy nôn nóng xuống xe túm Lạc Di nhìn từ đầu đến chân, chậc, gầy rồi.

Trong xe lại có hai ông cụ bước xuống, một béo một gầy, cũng đều đi tới: “Trò Lạc Di, chúc mừng em hoàn thành việc học, trở về tổ quốc.”

Lạc Di định thần nhìn lại, mới nhận ra, chậc, hiệu trưởng đại học Bắc Kinh, hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, sao họ lại đi cùng nhau nhỉ?

“Em chào hiệu trưởng, chào thầy hiệu trưởng Khương ạ.”

Hiệu trưởng vô cùng vui mừng, Lạc Di chính là niềm tự hào của trường ông ấy mà: “Lạc Di, nào nào, cho thầy xem bằng tốt nghiệp của em nào.”

Thầy tính sao lại một bản đem về trường làm tuyên truyền cổ động sinh viên.

Đây, xem xem anh chị khóa trước của các em, tài giỏi xuất sắc cỡ này, nhưng vẫn cứ lựa chọn trở về đền đáp tổ quốc, các em phải học tập nhé.

Chậc, những nhân vật có tài hơn người đều có thể sống tùy ý vậy đó.

Lạc Di lấy ra hai tấm bằng, đưa cho hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng sửng sốt: “Sao lại đến hai cái? Em còn chọn thêm một chuyên ngành khác để học thạc sĩ à? Thầy nhớ là hồi học đại học em thích học song song hai chuyên ngành, ra nước ngoài vẫn giữ thói quen này cơ à? Chậc, được đấy, rất có quyết tâm, sinh viên ưu tú của đại học Bắc Kinh chúng ta mà… Ừm… Ối chà…”

Khi mở ra nhìn kĩ, thầy hiệu trưởng giật mình kêu lên.

Thầy Khương tò mò ngó lại, cũng chấn kinh không kém: “Học vị tiến sĩ ngành vật liệu? Em làm thế nào mà có thể hoàn thành cái này?”

Lạc Di không muốn khoe lắm, nhưng nếu đã khoe thì phải khoe cho đẹp, cha cô thích nhất trò này mà.

Là con gái, phải có nghĩa vụ giúp cha mẹ nở mày nở mặt nha.

“Các thầy chẳng quan tâm gì đến tin tức về em cả, trước đó em đã công bố phát minh máy in đa năng rồi mà, cho nên trường lại cho em thêm một bằng tiến sĩ nữa.”

Hai thầy hiệu trưởng ngó nhau, xem ra lần này con bé đã phát minh thứ gì đặc biệt lắm: “Nào nào, nói cụ thể cho thầy nghe xem máy in đa năng đấy là cái gì?”

“Khụ khụ.” Giáo sư Mạc đưa mắt ra hiệu cho họ, không thấy chỗ này người ta đang nói chuyện à?

Ông ấy hớn hở giương cằm, nói: “Khá lắm, bốn năm lấy hai bằng tiến sĩ, còn sở hữu bốn thành quả nghiên cứu khác nhau, chúc mừng em.”

Học trò của mình giỏi như thế, không khoe khoang một tí sao được?

Thầy tuy già nhưng vẫn rất thích hư vinh đó.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Tiêu Thanh Bình lạnh lùng liếc mắt một cái: “Chú, làm ăn với loại người không biết nhìn người thế này hẳn là vất vả lắm nhỉ, cháu thấy hình như đầu óc cũng không tốt lắm.”Cơ mặt Lạc Quốc Vinh giật giật mấy hồi, vốn chỉ là chút việc nhỏ, đừng có biến thành chuyện lớn chứ: “Cảm ơn anh Trương đã quan tâm, nhưng mà Tiểu Di nhà chúng tôi rất kén chọn, Thanh Bình hợp với con bé nhất rồi.”Đối với cậu con rể tương lai này, Lạc Quốc Vinh rất vừa lòng, thằng bé vừa tốt tính lại vừa thông minh, quan trọng nhất là nó một lòng một dạ thích Tiểu Di nhà ông.Con cháu quan to có gì tốt đâu, Tiểu Di cũng là một người có chức vị lớn, chưa biết chừng còn cao hơn cả cha mấy đứa đó.“Từ nhỏ đến lớn cháu chỉ ưng mỗi một người.” Lạc Di thoải mái đường hoàng khoác tay Tiêu Thanh Bình: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì năm nay chúng cháu sẽ kết hôn.”Tiêu Thanh Bình tức thì mừng rỡ, Tiểu Di nhà anh sao mà lại đáng yêu thế chứ: “Đến khi đó xin được mời bác tới ăn tiệc mừng ạ.”Lạc Quốc Vinh trợn trắng mắt, thầm nhủ, hai đứa ranh con lại tự quyết rồi, không cho.Ít nhất cũng phải đợi mấy năm nữa, con gái 28 tuổi lấy chồng sinh con là vừa lúc.Một chiếc ô tô màu đen đang trờ tới, còn chưa dừng hẳn lại thì cửa sổ xe đã được quay xuống, một cái đầu thò ra gọi: “Lạc Di, là em thật à? Thầy còn tưởng thầy hoa mắt cơ đấy. Em về chừng nào thế? Sao không gọi cho thầy? Con bé này, có còn biết tôn sư trọng đạo là thế nào không hả?”Lạc Di cố nén cười: “Thầy, em mới về thôi mà, còn chưa vào được đến nhà đâu.”Hôm nay giáo sư Mạc có buổi liên hoan, bỗng nhớ ra cửa hàng món kho họ Lạc gần đây, bèn muốn đánh xe qua mua một ít mang đi, không ngờ lại gặp ngay cô học trò nhỏ.Niềm vui tới quá bất ngờ.Xe dừng lại, ông ấy nôn nóng xuống xe túm Lạc Di nhìn từ đầu đến chân, chậc, gầy rồi.Trong xe lại có hai ông cụ bước xuống, một béo một gầy, cũng đều đi tới: “Trò Lạc Di, chúc mừng em hoàn thành việc học, trở về tổ quốc.”Lạc Di định thần nhìn lại, mới nhận ra, chậc, hiệu trưởng đại học Bắc Kinh, hiệu trưởng đại học Hoa Thanh, sao họ lại đi cùng nhau nhỉ?“Em chào hiệu trưởng, chào thầy hiệu trưởng Khương ạ.”Hiệu trưởng vô cùng vui mừng, Lạc Di chính là niềm tự hào của trường ông ấy mà: “Lạc Di, nào nào, cho thầy xem bằng tốt nghiệp của em nào.”Thầy tính sao lại một bản đem về trường làm tuyên truyền cổ động sinh viên.Đây, xem xem anh chị khóa trước của các em, tài giỏi xuất sắc cỡ này, nhưng vẫn cứ lựa chọn trở về đền đáp tổ quốc, các em phải học tập nhé.Chậc, những nhân vật có tài hơn người đều có thể sống tùy ý vậy đó.Lạc Di lấy ra hai tấm bằng, đưa cho hiệu trưởng. Thầy hiệu trưởng sửng sốt: “Sao lại đến hai cái? Em còn chọn thêm một chuyên ngành khác để học thạc sĩ à? Thầy nhớ là hồi học đại học em thích học song song hai chuyên ngành, ra nước ngoài vẫn giữ thói quen này cơ à? Chậc, được đấy, rất có quyết tâm, sinh viên ưu tú của đại học Bắc Kinh chúng ta mà… Ừm… Ối chà…”Khi mở ra nhìn kĩ, thầy hiệu trưởng giật mình kêu lên.Thầy Khương tò mò ngó lại, cũng chấn kinh không kém: “Học vị tiến sĩ ngành vật liệu? Em làm thế nào mà có thể hoàn thành cái này?”Lạc Di không muốn khoe lắm, nhưng nếu đã khoe thì phải khoe cho đẹp, cha cô thích nhất trò này mà.Là con gái, phải có nghĩa vụ giúp cha mẹ nở mày nở mặt nha.“Các thầy chẳng quan tâm gì đến tin tức về em cả, trước đó em đã công bố phát minh máy in đa năng rồi mà, cho nên trường lại cho em thêm một bằng tiến sĩ nữa.”Hai thầy hiệu trưởng ngó nhau, xem ra lần này con bé đã phát minh thứ gì đặc biệt lắm: “Nào nào, nói cụ thể cho thầy nghe xem máy in đa năng đấy là cái gì?”“Khụ khụ.” Giáo sư Mạc đưa mắt ra hiệu cho họ, không thấy chỗ này người ta đang nói chuyện à?Ông ấy hớn hở giương cằm, nói: “Khá lắm, bốn năm lấy hai bằng tiến sĩ, còn sở hữu bốn thành quả nghiên cứu khác nhau, chúc mừng em.”Học trò của mình giỏi như thế, không khoe khoang một tí sao được?Thầy tuy già nhưng vẫn rất thích hư vinh đó.

Chương 1049: Chương 1049