Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 1219: Chương 1219
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Trình Vận hưng phấn như được bơm thêm máu: "Tôi đã biết được một bí mật cực lớn, đi thôi, chúng ta lập tức về nước."Người hầu không dám tự quyết nên đã gọi một cuộc điện thoại, được sự cho phép của Ishii Khang mới dám đặt vé máy bay.Đi đi về về trong ngày, đến khuya Trình Vận mới vội vàng trở về biệt thự, Ishii Khang đang đợi bà ta, vừa thấy bà ta liền nóng lòng hỏi: "Là tin tức gì thế?"Trình Vận liếc nhìn trợ lý và y tá đang đứng bên cạnh ông ta, Ishii Khang vẫy tay mọi người liền ra ngoài."Bây giờ em có thể nói rồi."Bộ dạng Trình Vận thở không ra hơi: "Tôi vừa mới biết công ty chúng ta bị ai hãm hại, đang yên đang lành ngài Bach sao lại nhìn trúng công ty chúng ta?"Sắc mặt Ishii Khang thay đổi rõ rệt: "Là ai?"Trình Vận nhẹ nhàng thở dài: "Là Ishii Nhất Lang, con trai cả của ngài.""Cái gì?" Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Ishii Khang."Anh ta xúc phạm một người ở Trung Quốc, đối phương là người có quan hệ khá tốt với ngài Bach nên đã nói vài câu trước mặt ngài Bach, mọi chuyện mới thành ra như vậy."Ishii Khang đột nhiên bị kích động: "Sao có thể như thế được? Em nói bậy?""Ngài đừng kích động, tôi cũng thấy khó tin nhưng đây là sự thật." Giọng Trình Vận nhẹ nhàng nhưng những gì bà ta nói lại khiến người ta tức chết: "Người ta đã nói nếu Ishii Nhất Lang chưa c.h.ế.t thì tuyệt đối sẽ không dừng tay, phải hạ bệ Tập đoàn Ishii để xem không có gia đình hậu thuẫn anh ta còn kiêu ngạo được đến mức nào.""Người ta còn nói sẽ xóa sổ Tập đoàn Ishii"Người ta còn nói sẽ xóa sổ Tập đoàn Ishii khỏi giới kinh doanh, còn phải đạp cái danh thần trong giới kinh doanh dưới chân, chỉ trách ngài không dạy dỗ con trai mình tử tế."Ishii Khang tức giận đến mức lên cơn đau tim, ông ta thở hổn hển: "Là ai? Rốt cuộc là ai?""Ngài thế này tôi không dám nói, sức khỏe của ngài quan trọng." Trình Vận vội vàng đến bên tủ rót một cốc nước đưa đến miệng ông ta: "Ngài uống thuốc trước đi."Tính phòng bị Ishii Khang rất cao, chỉ tin tưởng bản thân chưa từng tin tưởng người khác, ngay cả con cái cũng đề phòng: "Em uống trước một ngụm đi."Có thể ông ta làm quá nhiều chuyện thất đức và bản thân cũng nhận thức được chuyện đó.Trình Vận không hề do dự uống một ngụm to, Ishii Khang lấy thuốc từ trong người ta, vô cùng cẩn thận uống cùng với nước.Trình Vận hơi cụp mắt xuống, trong mặt hiện lên một tia lạnh lùng, một, hai, ba.Trong đầu đếm đến ba, Ishii Khang lập tức ngủ say, nằm bất động trên ghế sô pha.Bà ta đeo găng tay trắng, nhanh chóng lấy chìa khóa từ trong túi ông ta ra, đi đến một góc khuất nhẹ nhàng xoay chiếc bình, một cánh cửa nhỏ hiện ra, một chiếc két sắt lộ ra trong tầm mắt.Bà ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bấm mật mã, cạch một tiếng cửa két sắt mở ra, bên trong có rất nhiều tiền vàng nhưng bà ta không lấy mà chỉ rút túi đựng tài liệu phía dưới ra, mở ra xem một chút liền vội vàng cởi khóa áo khoác nhét túi tài liệu vào trong.Bà ta lại lấy ra một chiếc hộp kín khác, cẩn thận chọn một chiếc chìa khóa không có gì khác so với số chìa khóa còn lại, c ắm vào ổ khóa rất vừa vặn, mở ra lấy ra mấy con dấu.Bà ta mím môi, đóng dấu tương ứng lên các tài liệu đã chuẩn bị trước, lại ấn ngón tay của Ishii Khang lên mực đỏ rồi ấn lên.Sau khi làm xong tất cả, bà ta cẩn thận khôi phục mọi thứ lại như cũ, xóa hết dấu vết, lau sạch ngón tay, lặng lẽ đặt lại chìa khóa, rửa sạch và khử trùng ly nước.Sau khi xác nhận không còn sai sót, bà ta cất giọng nói: "Ngài mệt rồi, xin hãy nghỉ ngơi trước đi, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của ngài."Một lúc sau, bà ta mới mở cửa nói với người canh gác bên ngoài: "Vừa rồi ngài ấy rất tức giận, ngài ấy đã uống thuốc cần nghỉ ngơi một lát, có thể vì mệt quá nên đã ngủ quên, gọi hai người đến đỡ ngài ấy lên giường."Cô y ta chạy đi đầu: "Mấy ngày nay ngài ấy ngủ không ngon giấc, để ngài ấy ngủ thêm, mọi người nhẹ nhàng một chút."Trình Vận lặng lẽ rời đi, trở về nơi ở, vào phòng ngủ đóng chặt cửa lại, sau đó lấy túi tài liệu ra đốt những bức ảnh và phim âm bản bên trong.Nhìn ngọn lửa đang cháy, nước mắt chảy nhưng miệng lại nhếch lên, bà ta vui mừng vì cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.Lập tức, bà ta gọi đi rất nhiều cuộc điện thoại.
Trình Vận hưng phấn như được bơm thêm máu: "Tôi đã biết được một bí mật cực lớn, đi thôi, chúng ta lập tức về nước."
Người hầu không dám tự quyết nên đã gọi một cuộc điện thoại, được sự cho phép của Ishii Khang mới dám đặt vé máy bay.
Đi đi về về trong ngày, đến khuya Trình Vận mới vội vàng trở về biệt thự, Ishii Khang đang đợi bà ta, vừa thấy bà ta liền nóng lòng hỏi: "Là tin tức gì thế?"
Trình Vận liếc nhìn trợ lý và y tá đang đứng bên cạnh ông ta, Ishii Khang vẫy tay mọi người liền ra ngoài.
"Bây giờ em có thể nói rồi."
Bộ dạng Trình Vận thở không ra hơi: "Tôi vừa mới biết công ty chúng ta bị ai hãm hại, đang yên đang lành ngài Bach sao lại nhìn trúng công ty chúng ta?"
Sắc mặt Ishii Khang thay đổi rõ rệt: "Là ai?"
Trình Vận nhẹ nhàng thở dài: "Là Ishii Nhất Lang, con trai cả của ngài."
"Cái gì?" Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Ishii Khang.
"Anh ta xúc phạm một người ở Trung Quốc, đối phương là người có quan hệ khá tốt với ngài Bach nên đã nói vài câu trước mặt ngài Bach, mọi chuyện mới thành ra như vậy."
Ishii Khang đột nhiên bị kích động: "Sao có thể như thế được? Em nói bậy?"
"Ngài đừng kích động, tôi cũng thấy khó tin nhưng đây là sự thật." Giọng Trình Vận nhẹ nhàng nhưng những gì bà ta nói lại khiến người ta tức chết: "Người ta đã nói nếu Ishii Nhất Lang chưa c.h.ế.t thì tuyệt đối sẽ không dừng tay, phải hạ bệ Tập đoàn Ishii để xem không có gia đình hậu thuẫn anh ta còn kiêu ngạo được đến mức nào."
"Người ta còn nói sẽ xóa sổ Tập đoàn Ishii
"Người ta còn nói sẽ xóa sổ Tập đoàn Ishii khỏi giới kinh doanh, còn phải đạp cái danh thần trong giới kinh doanh dưới chân, chỉ trách ngài không dạy dỗ con trai mình tử tế."
Ishii Khang tức giận đến mức lên cơn đau tim, ông ta thở hổn hển: "Là ai? Rốt cuộc là ai?"
"Ngài thế này tôi không dám nói, sức khỏe của ngài quan trọng." Trình Vận vội vàng đến bên tủ rót một cốc nước đưa đến miệng ông ta: "Ngài uống thuốc trước đi."
Tính phòng bị Ishii Khang rất cao, chỉ tin tưởng bản thân chưa từng tin tưởng người khác, ngay cả con cái cũng đề phòng: "Em uống trước một ngụm đi."
Có thể ông ta làm quá nhiều chuyện thất đức và bản thân cũng nhận thức được chuyện đó.
Trình Vận không hề do dự uống một ngụm to, Ishii Khang lấy thuốc từ trong người ta, vô cùng cẩn thận uống cùng với nước.
Trình Vận hơi cụp mắt xuống, trong mặt hiện lên một tia lạnh lùng, một, hai, ba.
Trong đầu đếm đến ba, Ishii Khang lập tức ngủ say, nằm bất động trên ghế sô pha.
Bà ta đeo găng tay trắng, nhanh chóng lấy chìa khóa từ trong túi ông ta ra, đi đến một góc khuất nhẹ nhàng xoay chiếc bình, một cánh cửa nhỏ hiện ra, một chiếc két sắt lộ ra trong tầm mắt.
Bà ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bấm mật mã, cạch một tiếng cửa két sắt mở ra, bên trong có rất nhiều tiền vàng nhưng bà ta không lấy mà chỉ rút túi đựng tài liệu phía dưới ra, mở ra xem một chút liền vội vàng cởi khóa áo khoác nhét túi tài liệu vào trong.
Bà ta lại lấy ra một chiếc hộp kín khác, cẩn thận chọn một chiếc chìa khóa không có gì khác so với số chìa khóa còn lại, c ắm vào ổ khóa rất vừa vặn, mở ra lấy ra mấy con dấu.
Bà ta mím môi, đóng dấu tương ứng lên các tài liệu đã chuẩn bị trước, lại ấn ngón tay của Ishii Khang lên mực đỏ rồi ấn lên.
Sau khi làm xong tất cả, bà ta cẩn thận khôi phục mọi thứ lại như cũ, xóa hết dấu vết, lau sạch ngón tay, lặng lẽ đặt lại chìa khóa, rửa sạch và khử trùng ly nước.
Sau khi xác nhận không còn sai sót, bà ta cất giọng nói: "Ngài mệt rồi, xin hãy nghỉ ngơi trước đi, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của ngài."
Một lúc sau, bà ta mới mở cửa nói với người canh gác bên ngoài: "Vừa rồi ngài ấy rất tức giận, ngài ấy đã uống thuốc cần nghỉ ngơi một lát, có thể vì mệt quá nên đã ngủ quên, gọi hai người đến đỡ ngài ấy lên giường."
Cô y ta chạy đi đầu: "Mấy ngày nay ngài ấy ngủ không ngon giấc, để ngài ấy ngủ thêm, mọi người nhẹ nhàng một chút."
Trình Vận lặng lẽ rời đi, trở về nơi ở, vào phòng ngủ đóng chặt cửa lại, sau đó lấy túi tài liệu ra đốt những bức ảnh và phim âm bản bên trong.
Nhìn ngọn lửa đang cháy, nước mắt chảy nhưng miệng lại nhếch lên, bà ta vui mừng vì cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Lập tức, bà ta gọi đi rất nhiều cuộc điện thoại.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Trình Vận hưng phấn như được bơm thêm máu: "Tôi đã biết được một bí mật cực lớn, đi thôi, chúng ta lập tức về nước."Người hầu không dám tự quyết nên đã gọi một cuộc điện thoại, được sự cho phép của Ishii Khang mới dám đặt vé máy bay.Đi đi về về trong ngày, đến khuya Trình Vận mới vội vàng trở về biệt thự, Ishii Khang đang đợi bà ta, vừa thấy bà ta liền nóng lòng hỏi: "Là tin tức gì thế?"Trình Vận liếc nhìn trợ lý và y tá đang đứng bên cạnh ông ta, Ishii Khang vẫy tay mọi người liền ra ngoài."Bây giờ em có thể nói rồi."Bộ dạng Trình Vận thở không ra hơi: "Tôi vừa mới biết công ty chúng ta bị ai hãm hại, đang yên đang lành ngài Bach sao lại nhìn trúng công ty chúng ta?"Sắc mặt Ishii Khang thay đổi rõ rệt: "Là ai?"Trình Vận nhẹ nhàng thở dài: "Là Ishii Nhất Lang, con trai cả của ngài.""Cái gì?" Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của Ishii Khang."Anh ta xúc phạm một người ở Trung Quốc, đối phương là người có quan hệ khá tốt với ngài Bach nên đã nói vài câu trước mặt ngài Bach, mọi chuyện mới thành ra như vậy."Ishii Khang đột nhiên bị kích động: "Sao có thể như thế được? Em nói bậy?""Ngài đừng kích động, tôi cũng thấy khó tin nhưng đây là sự thật." Giọng Trình Vận nhẹ nhàng nhưng những gì bà ta nói lại khiến người ta tức chết: "Người ta đã nói nếu Ishii Nhất Lang chưa c.h.ế.t thì tuyệt đối sẽ không dừng tay, phải hạ bệ Tập đoàn Ishii để xem không có gia đình hậu thuẫn anh ta còn kiêu ngạo được đến mức nào.""Người ta còn nói sẽ xóa sổ Tập đoàn Ishii"Người ta còn nói sẽ xóa sổ Tập đoàn Ishii khỏi giới kinh doanh, còn phải đạp cái danh thần trong giới kinh doanh dưới chân, chỉ trách ngài không dạy dỗ con trai mình tử tế."Ishii Khang tức giận đến mức lên cơn đau tim, ông ta thở hổn hển: "Là ai? Rốt cuộc là ai?""Ngài thế này tôi không dám nói, sức khỏe của ngài quan trọng." Trình Vận vội vàng đến bên tủ rót một cốc nước đưa đến miệng ông ta: "Ngài uống thuốc trước đi."Tính phòng bị Ishii Khang rất cao, chỉ tin tưởng bản thân chưa từng tin tưởng người khác, ngay cả con cái cũng đề phòng: "Em uống trước một ngụm đi."Có thể ông ta làm quá nhiều chuyện thất đức và bản thân cũng nhận thức được chuyện đó.Trình Vận không hề do dự uống một ngụm to, Ishii Khang lấy thuốc từ trong người ta, vô cùng cẩn thận uống cùng với nước.Trình Vận hơi cụp mắt xuống, trong mặt hiện lên một tia lạnh lùng, một, hai, ba.Trong đầu đếm đến ba, Ishii Khang lập tức ngủ say, nằm bất động trên ghế sô pha.Bà ta đeo găng tay trắng, nhanh chóng lấy chìa khóa từ trong túi ông ta ra, đi đến một góc khuất nhẹ nhàng xoay chiếc bình, một cánh cửa nhỏ hiện ra, một chiếc két sắt lộ ra trong tầm mắt.Bà ta hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bấm mật mã, cạch một tiếng cửa két sắt mở ra, bên trong có rất nhiều tiền vàng nhưng bà ta không lấy mà chỉ rút túi đựng tài liệu phía dưới ra, mở ra xem một chút liền vội vàng cởi khóa áo khoác nhét túi tài liệu vào trong.Bà ta lại lấy ra một chiếc hộp kín khác, cẩn thận chọn một chiếc chìa khóa không có gì khác so với số chìa khóa còn lại, c ắm vào ổ khóa rất vừa vặn, mở ra lấy ra mấy con dấu.Bà ta mím môi, đóng dấu tương ứng lên các tài liệu đã chuẩn bị trước, lại ấn ngón tay của Ishii Khang lên mực đỏ rồi ấn lên.Sau khi làm xong tất cả, bà ta cẩn thận khôi phục mọi thứ lại như cũ, xóa hết dấu vết, lau sạch ngón tay, lặng lẽ đặt lại chìa khóa, rửa sạch và khử trùng ly nước.Sau khi xác nhận không còn sai sót, bà ta cất giọng nói: "Ngài mệt rồi, xin hãy nghỉ ngơi trước đi, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của ngài."Một lúc sau, bà ta mới mở cửa nói với người canh gác bên ngoài: "Vừa rồi ngài ấy rất tức giận, ngài ấy đã uống thuốc cần nghỉ ngơi một lát, có thể vì mệt quá nên đã ngủ quên, gọi hai người đến đỡ ngài ấy lên giường."Cô y ta chạy đi đầu: "Mấy ngày nay ngài ấy ngủ không ngon giấc, để ngài ấy ngủ thêm, mọi người nhẹ nhàng một chút."Trình Vận lặng lẽ rời đi, trở về nơi ở, vào phòng ngủ đóng chặt cửa lại, sau đó lấy túi tài liệu ra đốt những bức ảnh và phim âm bản bên trong.Nhìn ngọn lửa đang cháy, nước mắt chảy nhưng miệng lại nhếch lên, bà ta vui mừng vì cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.Lập tức, bà ta gọi đi rất nhiều cuộc điện thoại.