Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 1244: Chương 1244

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Chị ơi, món này ngon quá, lần sau chị dẫn em đi ăn tiếp nhé."Thật ra cậu không thiếu tiền, số tiền bồi thường cậu nhận được năm đó mua được mấy cửa hàng ở vị trí tốt, bây giờ giá thuê cũng không thấp.Cha mẹ cậu hàng tháng đều cho cậu tiền tiêu vặt, tiền lương của cậu cũng không tiêu nhiều, toàn bộ tiền tiết kiệm được đều giao cho Lạc Di giữ, Lạc Di còn cho cậu 1% cổ phần của công ty robot và một biệt thự Phượng Hoàng Viên.Có thể nói, cả đời này cậu cũng không cần lo việc ăn uống.Đương nhiên, đây còn chưa tính tài gia sản cha mẹ sẽ chia trong tương lai.Nhưng dù vậy, cậu vẫn rất giản dị, mức sống ngang bằng với các đồng nghiệp."Được."Trình Minh Mị vừa ăn lươn, vừa nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Đây là chị ruột của Lạc Nhiên ạ? Chị ấy làm nghề gì thế? Sao lại giàu như vậy?"Tiền bối liếc nhìn Lạc Di, cô ấy may mắn được tham dự đám cưới của Lạc Di, cảnh tượng hoành tráng khi ấy vẫn còn đọng lại trong ký ức của cô ấy.Có rất nhiều khách nước ngoài, bao gồm cả những nhân vật lớn trong giới học thuật, doanh nghiệp và chính trị đều tham dự, là một sự kiện quy tụ rất nhiều ngôi sao."Chị ruột đó, cô ấy có bằng tiến sĩ tại Đại học Harvard, hiện đang là giáo sư tại Đại học Bắc Kinh, là một người phụ nữ rất xuất sắc."Trình Minh Mị trợn to hai mắt: "Giỏi quá, nhìn chị ấy còn trẻ như vậy cơ mà, nhưng bây giờ làm giáo sư rất nhiều tiền sao?"Một bữa này phải mất bao nhiêu tiền?“Nhà cô ấy kinh doanh.” Tiền bối không biết bản thân Lạc Di có tiền hay không, nhưng đám cưới đó không phải người thường có thể tổ chức được.Nhưng chuyện đó không quan trọng, mạng lưới quan hệ rộng rãi của Lạc Di mới là mấu chốt, những vị khách nước ngoài đó đều tới vì hai vợ chồng bọn họ.Trình Minh Mị muốn hỏi thăm chuyện về nhà họ Lạc nhiều hơn, nhưng đối phương chỉ chọn một số chuyện có thể nói, những việc không nên nói đều tránh nhắc đến."Bọn họ chỉ có hai chị em thôi sao? Tiến sĩ Lạc đã lập gia đình và có con rồi ạ?""Phải."Ánh mắt Trình Minh Mị trở nên sáng hơn, nhìn Lạc Nhiên một lúc rồi lại nhìn Lạc Di.Lạc Di thích ăn sukiyaki, thịt bò Wagyu rất hợp, vị mặn ngọt khá ngon: Đình Đình, bò wagyu này tươi lắm, em ăn nhiều chút.""Vâng ạ." Lê Đình Đình dùng đũa gắp một đ ĩa wagyu một lát đã xong, cô ấy gắp cho Lạc Di một miếng trước, sau đó gắp cho Lạc Nhiên, cuối cùng mới gắp cho mình.Lạc Nhiên liếc nhìn cô ấy rồi nói: "Cậu đừng để ý đến bọn tớ, cậu tự ăn đi, gần đây hình như cậu lại gầy đi rồi.”Đình Đình đưa miếng thịt bò wagyu vào miệng, nó tan chảy trong miệng, ngọt đến mức cô ấy không khỏi nheo mắt lại, ngon quá: "Gầy trông đẹp hơn."Lạc Nhiên không cho là đúng: "Bộ xương không thì có gì đẹp? Mẹ tớ nói rồi, con gái phải nhiều thịt chút mới đẹp."Những người lớn tuổi đều thích vẻ ngoài tròn trịa, nhìn trông phúc hậu.Đình Đình ăn thêm một miếng wagyu nữa và nói: “Chị Lạc Di cũng rất gầy.”“Do chị ấy làm việc vất vả.” Lạc Nhiên gắp các loại đồ ngon qua cho chị gái: “Chị, đừng chỉ tập trung vào công việc, sức khỏe cũng rất quan trọng.”Lạc Di khẽ mỉm cười: “Lấy cho chị và Đình Đình một bát trứng hấp.”"Dạ."Trình Minh Mị nhịn không được nhìn sang: "Lạc lão sư, chị Lý đây là em họ hay là chị họ của chị thế ạ?"Lạc Nhiên thản nhiên nói: “Chúng tôi là bạn học cấp ba, là bạn cùng bàn.”Lòng Trình Minh Mị thắt lại: "Bạn cùng bàn cấp ba của em không ở đây nữa rồi, tiếc thật đấy, khi lớn lên, con người sẽ mất đi rất nhiều thứ, em rất ngưỡng mộ những người vẫn có thể duy trì tình bạn với các bạn cùng lớp."Lê Đình Đình ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn."Nếu không nói thì em còn tưởng hai người là chị em đó, tình cảm như vậy." Trình Minh Mị tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Chị gái của anh Lạc Nhiên, em cũng muốn có một người chị xinh đẹp và thông minh như chị.""Không được." Lạc Nhiên nhảy ra: "Giành ai cũng được nhưng đừng giành chị gái với tôi."Trình Minh Lượng: ”...”Lạc Di bật cười, ngốc quá.Khóe miệng Lê Đình Đình giật giật.Một tiền bối nói đùa: “Lạc Nhiên, vừa rồi Minh Mị nói cô ấy thích cậu, có phải cậu quá không hiểu phong tình rồi không?”Lạc Di mỉm cười nhìn qua, tỏ vẻ rất hài lòng: "Tiểu Nhiên, cuối cùng em cũng trưởng thành rồi."Mặt Lạc Nhiên đỏ lên, vội vành lắc đầu: "Chị, người ta nói đùa thôi."

"Chị ơi, món này ngon quá, lần sau chị dẫn em đi ăn tiếp nhé."

Thật ra cậu không thiếu tiền, số tiền bồi thường cậu nhận được năm đó mua được mấy cửa hàng ở vị trí tốt, bây giờ giá thuê cũng không thấp.

Cha mẹ cậu hàng tháng đều cho cậu tiền tiêu vặt, tiền lương của cậu cũng không tiêu nhiều, toàn bộ tiền tiết kiệm được đều giao cho Lạc Di giữ, Lạc Di còn cho cậu 1% cổ phần của công ty robot và một biệt thự Phượng Hoàng Viên.

Có thể nói, cả đời này cậu cũng không cần lo việc ăn uống.

Đương nhiên, đây còn chưa tính tài gia sản cha mẹ sẽ chia trong tương lai.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn rất giản dị, mức sống ngang bằng với các đồng nghiệp.

"Được."

Trình Minh Mị vừa ăn lươn, vừa nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Đây là chị ruột của Lạc Nhiên ạ? Chị ấy làm nghề gì thế? Sao lại giàu như vậy?"

Tiền bối liếc nhìn Lạc Di, cô ấy may mắn được tham dự đám cưới của Lạc Di, cảnh tượng hoành tráng khi ấy vẫn còn đọng lại trong ký ức của cô ấy.

Có rất nhiều khách nước ngoài, bao gồm cả những nhân vật lớn trong giới học thuật, doanh nghiệp và chính trị đều tham dự, là một sự kiện quy tụ rất nhiều ngôi sao.

"Chị ruột đó, cô ấy có bằng tiến sĩ tại Đại học Harvard, hiện đang là giáo sư tại Đại học Bắc Kinh, là một người phụ nữ rất xuất sắc."

Trình Minh Mị trợn to hai mắt: "Giỏi quá, nhìn chị ấy còn trẻ như vậy cơ mà, nhưng bây giờ làm giáo sư rất nhiều tiền sao?"

Một bữa này phải mất bao nhiêu tiền?

“Nhà cô ấy kinh doanh.” Tiền bối không biết bản thân Lạc Di có tiền hay không, nhưng đám cưới đó không phải người thường có thể tổ chức được.

Nhưng chuyện đó không quan trọng, mạng lưới quan hệ rộng rãi của Lạc Di mới là mấu chốt, những vị khách nước ngoài đó đều tới vì hai vợ chồng bọn họ.

Trình Minh Mị muốn hỏi thăm chuyện về nhà họ Lạc nhiều hơn, nhưng đối phương chỉ chọn một số chuyện có thể nói, những việc không nên nói đều tránh nhắc đến.

"Bọn họ chỉ có hai chị em thôi sao? Tiến sĩ Lạc đã lập gia đình và có con rồi ạ?"

"Phải."

Ánh mắt Trình Minh Mị trở nên sáng hơn, nhìn Lạc Nhiên một lúc rồi lại nhìn Lạc Di.

Lạc Di thích ăn sukiyaki, thịt bò Wagyu rất hợp, vị mặn ngọt khá ngon: Đình Đình, bò wagyu này tươi lắm, em ăn nhiều chút."

"Vâng ạ." Lê Đình Đình dùng đũa gắp một đ ĩa wagyu một lát đã xong, cô ấy gắp cho Lạc Di một miếng trước, sau đó gắp cho Lạc Nhiên, cuối cùng mới gắp cho mình.

Lạc Nhiên liếc nhìn cô ấy rồi nói: "Cậu đừng để ý đến bọn tớ, cậu tự ăn đi, gần đây hình như cậu lại gầy đi rồi.”

Đình Đình đưa miếng thịt bò wagyu vào miệng, nó tan chảy trong miệng, ngọt đến mức cô ấy không khỏi nheo mắt lại, ngon quá: "Gầy trông đẹp hơn."

Lạc Nhiên không cho là đúng: "Bộ xương không thì có gì đẹp? Mẹ tớ nói rồi, con gái phải nhiều thịt chút mới đẹp."

Những người lớn tuổi đều thích vẻ ngoài tròn trịa, nhìn trông phúc hậu.

Đình Đình ăn thêm một miếng wagyu nữa và nói: “Chị Lạc Di cũng rất gầy.”

“Do chị ấy làm việc vất vả.” Lạc Nhiên gắp các loại đồ ngon qua cho chị gái: “Chị, đừng chỉ tập trung vào công việc, sức khỏe cũng rất quan trọng.”

Lạc Di khẽ mỉm cười: “Lấy cho chị và Đình Đình một bát trứng hấp.”

"Dạ."

Trình Minh Mị nhịn không được nhìn sang: "Lạc lão sư, chị Lý đây là em họ hay là chị họ của chị thế ạ?"

Lạc Nhiên thản nhiên nói: “Chúng tôi là bạn học cấp ba, là bạn cùng bàn.”

Lòng Trình Minh Mị thắt lại: "Bạn cùng bàn cấp ba của em không ở đây nữa rồi, tiếc thật đấy, khi lớn lên, con người sẽ mất đi rất nhiều thứ, em rất ngưỡng mộ những người vẫn có thể duy trì tình bạn với các bạn cùng lớp."

Lê Đình Đình ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

"Nếu không nói thì em còn tưởng hai người là chị em đó, tình cảm như vậy." Trình Minh Mị tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Chị gái của anh Lạc Nhiên, em cũng muốn có một người chị xinh đẹp và thông minh như chị."

"Không được." Lạc Nhiên nhảy ra: "Giành ai cũng được nhưng đừng giành chị gái với tôi."

Trình Minh Lượng: ”...”

Lạc Di bật cười, ngốc quá.

Khóe miệng Lê Đình Đình giật giật.

Một tiền bối nói đùa: “Lạc Nhiên, vừa rồi Minh Mị nói cô ấy thích cậu, có phải cậu quá không hiểu phong tình rồi không?”

Lạc Di mỉm cười nhìn qua, tỏ vẻ rất hài lòng: "Tiểu Nhiên, cuối cùng em cũng trưởng thành rồi."

Mặt Lạc Nhiên đỏ lên, vội vành lắc đầu: "Chị, người ta nói đùa thôi."

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… "Chị ơi, món này ngon quá, lần sau chị dẫn em đi ăn tiếp nhé."Thật ra cậu không thiếu tiền, số tiền bồi thường cậu nhận được năm đó mua được mấy cửa hàng ở vị trí tốt, bây giờ giá thuê cũng không thấp.Cha mẹ cậu hàng tháng đều cho cậu tiền tiêu vặt, tiền lương của cậu cũng không tiêu nhiều, toàn bộ tiền tiết kiệm được đều giao cho Lạc Di giữ, Lạc Di còn cho cậu 1% cổ phần của công ty robot và một biệt thự Phượng Hoàng Viên.Có thể nói, cả đời này cậu cũng không cần lo việc ăn uống.Đương nhiên, đây còn chưa tính tài gia sản cha mẹ sẽ chia trong tương lai.Nhưng dù vậy, cậu vẫn rất giản dị, mức sống ngang bằng với các đồng nghiệp."Được."Trình Minh Mị vừa ăn lươn, vừa nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: "Đây là chị ruột của Lạc Nhiên ạ? Chị ấy làm nghề gì thế? Sao lại giàu như vậy?"Tiền bối liếc nhìn Lạc Di, cô ấy may mắn được tham dự đám cưới của Lạc Di, cảnh tượng hoành tráng khi ấy vẫn còn đọng lại trong ký ức của cô ấy.Có rất nhiều khách nước ngoài, bao gồm cả những nhân vật lớn trong giới học thuật, doanh nghiệp và chính trị đều tham dự, là một sự kiện quy tụ rất nhiều ngôi sao."Chị ruột đó, cô ấy có bằng tiến sĩ tại Đại học Harvard, hiện đang là giáo sư tại Đại học Bắc Kinh, là một người phụ nữ rất xuất sắc."Trình Minh Mị trợn to hai mắt: "Giỏi quá, nhìn chị ấy còn trẻ như vậy cơ mà, nhưng bây giờ làm giáo sư rất nhiều tiền sao?"Một bữa này phải mất bao nhiêu tiền?“Nhà cô ấy kinh doanh.” Tiền bối không biết bản thân Lạc Di có tiền hay không, nhưng đám cưới đó không phải người thường có thể tổ chức được.Nhưng chuyện đó không quan trọng, mạng lưới quan hệ rộng rãi của Lạc Di mới là mấu chốt, những vị khách nước ngoài đó đều tới vì hai vợ chồng bọn họ.Trình Minh Mị muốn hỏi thăm chuyện về nhà họ Lạc nhiều hơn, nhưng đối phương chỉ chọn một số chuyện có thể nói, những việc không nên nói đều tránh nhắc đến."Bọn họ chỉ có hai chị em thôi sao? Tiến sĩ Lạc đã lập gia đình và có con rồi ạ?""Phải."Ánh mắt Trình Minh Mị trở nên sáng hơn, nhìn Lạc Nhiên một lúc rồi lại nhìn Lạc Di.Lạc Di thích ăn sukiyaki, thịt bò Wagyu rất hợp, vị mặn ngọt khá ngon: Đình Đình, bò wagyu này tươi lắm, em ăn nhiều chút.""Vâng ạ." Lê Đình Đình dùng đũa gắp một đ ĩa wagyu một lát đã xong, cô ấy gắp cho Lạc Di một miếng trước, sau đó gắp cho Lạc Nhiên, cuối cùng mới gắp cho mình.Lạc Nhiên liếc nhìn cô ấy rồi nói: "Cậu đừng để ý đến bọn tớ, cậu tự ăn đi, gần đây hình như cậu lại gầy đi rồi.”Đình Đình đưa miếng thịt bò wagyu vào miệng, nó tan chảy trong miệng, ngọt đến mức cô ấy không khỏi nheo mắt lại, ngon quá: "Gầy trông đẹp hơn."Lạc Nhiên không cho là đúng: "Bộ xương không thì có gì đẹp? Mẹ tớ nói rồi, con gái phải nhiều thịt chút mới đẹp."Những người lớn tuổi đều thích vẻ ngoài tròn trịa, nhìn trông phúc hậu.Đình Đình ăn thêm một miếng wagyu nữa và nói: “Chị Lạc Di cũng rất gầy.”“Do chị ấy làm việc vất vả.” Lạc Nhiên gắp các loại đồ ngon qua cho chị gái: “Chị, đừng chỉ tập trung vào công việc, sức khỏe cũng rất quan trọng.”Lạc Di khẽ mỉm cười: “Lấy cho chị và Đình Đình một bát trứng hấp.”"Dạ."Trình Minh Mị nhịn không được nhìn sang: "Lạc lão sư, chị Lý đây là em họ hay là chị họ của chị thế ạ?"Lạc Nhiên thản nhiên nói: “Chúng tôi là bạn học cấp ba, là bạn cùng bàn.”Lòng Trình Minh Mị thắt lại: "Bạn cùng bàn cấp ba của em không ở đây nữa rồi, tiếc thật đấy, khi lớn lên, con người sẽ mất đi rất nhiều thứ, em rất ngưỡng mộ những người vẫn có thể duy trì tình bạn với các bạn cùng lớp."Lê Đình Đình ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn."Nếu không nói thì em còn tưởng hai người là chị em đó, tình cảm như vậy." Trình Minh Mị tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Chị gái của anh Lạc Nhiên, em cũng muốn có một người chị xinh đẹp và thông minh như chị.""Không được." Lạc Nhiên nhảy ra: "Giành ai cũng được nhưng đừng giành chị gái với tôi."Trình Minh Lượng: ”...”Lạc Di bật cười, ngốc quá.Khóe miệng Lê Đình Đình giật giật.Một tiền bối nói đùa: “Lạc Nhiên, vừa rồi Minh Mị nói cô ấy thích cậu, có phải cậu quá không hiểu phong tình rồi không?”Lạc Di mỉm cười nhìn qua, tỏ vẻ rất hài lòng: "Tiểu Nhiên, cuối cùng em cũng trưởng thành rồi."Mặt Lạc Nhiên đỏ lên, vội vành lắc đầu: "Chị, người ta nói đùa thôi."

Chương 1244: Chương 1244