Trong bóng tối đen như mực tàu, trên hành lang thật dài có một người nam. Dáng dấp người kia không tính cao lớn, có chút thon thả, nhưng không làm người ta cảm thấy nhu nhược. Người kia đang từ từ đi tới, bước chân ổn trọng vững vàng. Nơi đây không có bất cứ người nào, chỉ có tiếng thở cùng tiếng giày da nện trên mặt sàn. Âm thanh như vậy trong yên tĩnh lại vang dội rõ ràng, làm người nghe sởn tóc gáy. Người kia không nhanh không chậm bước đi về phía trước, thong dong bình tĩnh. Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói rõ ràng đã được xử lý vang lên: "Số 51, rời khỏi nơi này từ đây ngươi không còn là số 51. Ngươi sẽ làm chủ bản thân mình, sống cuộc sống của chính ngươi. Trước khi cánh cửa mở ra, mặt nạ sẽ tự động được tháo bỏ. Sau khi tháo mặt nạ, ngươi đeo cái bịt mắt ở trong tay lên là có thể đi ra ngoài. Nhớ kỹ, không được quay đầu lại, phải luôn tiến về phía trước. Yên tâm, thời điểm gỡ bịt mắt ra chính là thời điểm ngươi được tự do hoàn toàn. Chúc ngươi may mắn." Sau đó âm…
Chương 55: Tự an ủi
Đại Thúc Ngự Lang ChiếnTác giả: Phong NhãTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrong bóng tối đen như mực tàu, trên hành lang thật dài có một người nam. Dáng dấp người kia không tính cao lớn, có chút thon thả, nhưng không làm người ta cảm thấy nhu nhược. Người kia đang từ từ đi tới, bước chân ổn trọng vững vàng. Nơi đây không có bất cứ người nào, chỉ có tiếng thở cùng tiếng giày da nện trên mặt sàn. Âm thanh như vậy trong yên tĩnh lại vang dội rõ ràng, làm người nghe sởn tóc gáy. Người kia không nhanh không chậm bước đi về phía trước, thong dong bình tĩnh. Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói rõ ràng đã được xử lý vang lên: "Số 51, rời khỏi nơi này từ đây ngươi không còn là số 51. Ngươi sẽ làm chủ bản thân mình, sống cuộc sống của chính ngươi. Trước khi cánh cửa mở ra, mặt nạ sẽ tự động được tháo bỏ. Sau khi tháo mặt nạ, ngươi đeo cái bịt mắt ở trong tay lên là có thể đi ra ngoài. Nhớ kỹ, không được quay đầu lại, phải luôn tiến về phía trước. Yên tâm, thời điểm gỡ bịt mắt ra chính là thời điểm ngươi được tự do hoàn toàn. Chúc ngươi may mắn." Sau đó âm… Một màn hình theo dõi, hình ảnh hiển thị chính là Lăng Vũ đang quỳ rạp trên mặt đất lau sàn.Phía trước màn hình có một người đang ngồi theo dõi. Trên mặt hắn lộ ra ý cười không dễ phát hiện. Hắn rất có hứng thú nhìn người trên màn hình.Đúng lúc này người đàn ông từ văn phòng đi vào phòng nghỉ.Một bàn tay bưng ly chân dài chứa rượu vang đỏ, một tay khác còn lại thực s*c t*nh chậm rãi miêu tả đường cong thân thể Lăng Vũ đang quỳ bò lau nhà.Bắt đầu từ gương mặt tuyệt mỹ chậm rãi di chuyển tới cái cổ mảnh khảnh, sau đó là cánh tay đang chà sàn nhà, rồi đến hai chân quỳ trên mặt sàn.Sau đó lại dọc theo mái tóc đen đi ra phía sau lưng, cuối cùng tới cái mông căng tròn hơi vểnh lên. Hai cánh mông thật gợi cảm.Hình ảnh kia làm bụng dưới của hắn căng thẳng, yết hầu ngăn không được lăn lộn lên xuống. Hô hấp bắt đầu có chút hỗn loạn dù rất nhỏ.Há mồm to uống một ngụm rượu vang đỏ trong ly, sau đó lại híp hai mắt nhìn hình ảnh tản ra dụ hoặc trước mắt kia. Hắn hít một hơi như ngửi thấy mùi tuyệt mỹ của người kia.Khóe môi tà tà cong lên, trong mắt tràn ngập d*c v*ng.Sau đó hắn đem ly rượu trong tay đặt sang một bên. Tay nâng lên động đậy như là phát ra ám hiệu. Chỉ trong chốc lát sau một cánh cửa mở ra, đi vào là một thiếu niên thanh tú xinh đẹp.Thiếu niên tiến vào phòng nghỉ, cũng không liếc mắt nhìn màn hình một cái nào, vẫn luôn cúi thấp đầu. Hắn cũng không dám nhìn người trước mắt toàn thân tản ra khí chất như đế vương. Hai chân hơi run rẩy cho thấy lúc này nội tâm thiếu niên đang sợ hãi.Giống như hiện tại hắn đối mặt không phải một người, mà là một ác quỷ Tu La đến từ địa ngục. Bởi vì bất cứ lúc nào ác quỷ bất mãn sẽ xé rách ngực hắn.Tầm mắt của người kia cũng không dời khỏi thân hình nhân vật trên màn hình, ngược lại ánh mắt càng ngày càng nóng cháy.(Tác giả đã tỉnh lược...)Hô hấp hỗn loạn cũng dần dần vững vàng, sau đó mở hai mắt nhìn về phía thiếu niên còn quỳ rạp trên mặt đất khụt khịt.Ngữ khí lạnh như băng phát ra mệnh lệnh làm thiếu niên run rẩy không thôi."Đi ra ngoài!"Không có nói lời dư thừa, chỉ có mệnh lệnh ngắn gọn lạnh như băng. Làm thiếu niên nằm trên mặt đất lập tức thu dọn mớ hỗn độn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ.Thiếu niên vừa đi, hắn liền thả lỏng toàn thân, dựa vào ghế.Mà người trên màn hình vẫn còn ở tiếp tục động tác chà lau trong tay.Khép hờ hai mắt, không tiếp tục nhìn màn hình.Lúc này, ở cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng nghỉ lại bị mở ra. Cùng lúc một giọng nói trong trẻo cất lên."Anh ơi, em tới rồi!"Rồi sau đó một người trẻ tuổi có gương mặt tương tự người đang ngồi trên ghế, cười hì hì chạy đến bên cạnh.Hắn bị mùi hương tràn ngập trong không khí làm dừng bước chân. Thiếu niên nghi hoặc nhìn người ngồi trên ghế, rồi sau đó lại nhìn về phía sau.Trên màn hình thật lớn là một nhân vật làm thiếu niên tức khắc lộ ra vẻ hiểu rõ.Sau đó hắn trêu đùa nhìn người ngồi ghế trên, nói."Anh à, sẽ không phải chỉ nhìn hình ảnh người kia thôi liền bạo phát d*c v*ng chứ! Đúng là làm khó cho anh. Thật không hiểu được anh, tình nguyện tại đây tự mình an ủi, cũng không trực tiếp bắt người ném lên giường lăn lộn."Thiếu niên mang theo ý vị khinh bỉ nhìn người kia.Mà người kia cũng không bởi vì thái độ của thiếu niên mà tức giận, chỉ là cong cong khóe môi. Lộ ra tươi cười âm hiểm, hai tròng mắt cũng lập lòe ánh mắt hung ác nham hiểm.Nhìn thấy đối phương không để ý tới lời nói của chính mình, thiếu niên cũng không còn hứng thú tiếp tục trêu chọc.Chẹp chẹp miệng, sau đó hắn ngồi trên đùi đối phương, ôm cổ làm nũng."Anh à, hôm nay Tiểu Dật thực vất vả đó nha. Cái hội thảo kia nhàm chán muốn chết, thật đúng là buồn tẻ nhạt nhẽo. Những người đó không biết ăn cái gì lớn lên, cả hội thảo bình thường cũng làm cho lung tung rối loạn. Em cũng không hứng thú nghe báo cáo! Anh à, về sau em có thể không đi mấy cái này hay không? Rất nhàm chán nga!"Nghe những lời nói đó, hắn chỉ là sủng nịch nhìn thiếu niên trong lòng ngực. Cũng không nói chuyện, mà dùng bàn tay không ngừng trấn an người trong lòng ngực.Nhìn người không để ý tới chính mình, thiếu niên có chút buồn bực. Nhưng khi nhìn thấy người trên màn hình, gương mặt thiếu niên lập tức dần hiện ra giảo hoạt. Sau đó hắn lộ ra một tươi cười không có hảo ý nhìn về phía người kia
Một màn hình theo dõi, hình ảnh hiển thị chính là Lăng Vũ đang quỳ rạp trên mặt đất lau sàn.
Phía trước màn hình có một người đang ngồi theo dõi. Trên mặt hắn lộ ra ý cười không dễ phát hiện. Hắn rất có hứng thú nhìn người trên màn hình.
Đúng lúc này người đàn ông từ văn phòng đi vào phòng nghỉ.
Một bàn tay bưng ly chân dài chứa rượu vang đỏ, một tay khác còn lại thực s*c t*nh chậm rãi miêu tả đường cong thân thể Lăng Vũ đang quỳ bò lau nhà.
Bắt đầu từ gương mặt tuyệt mỹ chậm rãi di chuyển tới cái cổ mảnh khảnh, sau đó là cánh tay đang chà sàn nhà, rồi đến hai chân quỳ trên mặt sàn.
Sau đó lại dọc theo mái tóc đen đi ra phía sau lưng, cuối cùng tới cái mông căng tròn hơi vểnh lên. Hai cánh mông thật gợi cảm.
Hình ảnh kia làm bụng dưới của hắn căng thẳng, yết hầu ngăn không được lăn lộn lên xuống. Hô hấp bắt đầu có chút hỗn loạn dù rất nhỏ.
Há mồm to uống một ngụm rượu vang đỏ trong ly, sau đó lại híp hai mắt nhìn hình ảnh tản ra dụ hoặc trước mắt kia. Hắn hít một hơi như ngửi thấy mùi tuyệt mỹ của người kia.
Khóe môi tà tà cong lên, trong mắt tràn ngập d*c v*ng.
Sau đó hắn đem ly rượu trong tay đặt sang một bên. Tay nâng lên động đậy như là phát ra ám hiệu. Chỉ trong chốc lát sau một cánh cửa mở ra, đi vào là một thiếu niên thanh tú xinh đẹp.
Thiếu niên tiến vào phòng nghỉ, cũng không liếc mắt nhìn màn hình một cái nào, vẫn luôn cúi thấp đầu. Hắn cũng không dám nhìn người trước mắt toàn thân tản ra khí chất như đế vương. Hai chân hơi run rẩy cho thấy lúc này nội tâm thiếu niên đang sợ hãi.
Giống như hiện tại hắn đối mặt không phải một người, mà là một ác quỷ Tu La đến từ địa ngục. Bởi vì bất cứ lúc nào ác quỷ bất mãn sẽ xé rách ngực hắn.
Tầm mắt của người kia cũng không dời khỏi thân hình nhân vật trên màn hình, ngược lại ánh mắt càng ngày càng nóng cháy.
(Tác giả đã tỉnh lược...)
Hô hấp hỗn loạn cũng dần dần vững vàng, sau đó mở hai mắt nhìn về phía thiếu niên còn quỳ rạp trên mặt đất khụt khịt.
Ngữ khí lạnh như băng phát ra mệnh lệnh làm thiếu niên run rẩy không thôi.
"Đi ra ngoài!"
Không có nói lời dư thừa, chỉ có mệnh lệnh ngắn gọn lạnh như băng. Làm thiếu niên nằm trên mặt đất lập tức thu dọn mớ hỗn độn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ.
Thiếu niên vừa đi, hắn liền thả lỏng toàn thân, dựa vào ghế.
Mà người trên màn hình vẫn còn ở tiếp tục động tác chà lau trong tay.
Khép hờ hai mắt, không tiếp tục nhìn màn hình.
Lúc này, ở cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng nghỉ lại bị mở ra. Cùng lúc một giọng nói trong trẻo cất lên.
"Anh ơi, em tới rồi!"
Rồi sau đó một người trẻ tuổi có gương mặt tương tự người đang ngồi trên ghế, cười hì hì chạy đến bên cạnh.
Hắn bị mùi hương tràn ngập trong không khí làm dừng bước chân. Thiếu niên nghi hoặc nhìn người ngồi trên ghế, rồi sau đó lại nhìn về phía sau.
Trên màn hình thật lớn là một nhân vật làm thiếu niên tức khắc lộ ra vẻ hiểu rõ.
Sau đó hắn trêu đùa nhìn người ngồi ghế trên, nói.
"Anh à, sẽ không phải chỉ nhìn hình ảnh người kia thôi liền bạo phát d*c v*ng chứ! Đúng là làm khó cho anh. Thật không hiểu được anh, tình nguyện tại đây tự mình an ủi, cũng không trực tiếp bắt người ném lên giường lăn lộn."
Thiếu niên mang theo ý vị khinh bỉ nhìn người kia.
Mà người kia cũng không bởi vì thái độ của thiếu niên mà tức giận, chỉ là cong cong khóe môi. Lộ ra tươi cười âm hiểm, hai tròng mắt cũng lập lòe ánh mắt hung ác nham hiểm.
Nhìn thấy đối phương không để ý tới lời nói của chính mình, thiếu niên cũng không còn hứng thú tiếp tục trêu chọc.
Chẹp chẹp miệng, sau đó hắn ngồi trên đùi đối phương, ôm cổ làm nũng.
"Anh à, hôm nay Tiểu Dật thực vất vả đó nha. Cái hội thảo kia nhàm chán muốn chết, thật đúng là buồn tẻ nhạt nhẽo. Những người đó không biết ăn cái gì lớn lên, cả hội thảo bình thường cũng làm cho lung tung rối loạn. Em cũng không hứng thú nghe báo cáo! Anh à, về sau em có thể không đi mấy cái này hay không? Rất nhàm chán nga!"
Nghe những lời nói đó, hắn chỉ là sủng nịch nhìn thiếu niên trong lòng ngực. Cũng không nói chuyện, mà dùng bàn tay không ngừng trấn an người trong lòng ngực.
Nhìn người không để ý tới chính mình, thiếu niên có chút buồn bực. Nhưng khi nhìn thấy người trên màn hình, gương mặt thiếu niên lập tức dần hiện ra giảo hoạt. Sau đó hắn lộ ra một tươi cười không có hảo ý nhìn về phía người kia
Đại Thúc Ngự Lang ChiếnTác giả: Phong NhãTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrong bóng tối đen như mực tàu, trên hành lang thật dài có một người nam. Dáng dấp người kia không tính cao lớn, có chút thon thả, nhưng không làm người ta cảm thấy nhu nhược. Người kia đang từ từ đi tới, bước chân ổn trọng vững vàng. Nơi đây không có bất cứ người nào, chỉ có tiếng thở cùng tiếng giày da nện trên mặt sàn. Âm thanh như vậy trong yên tĩnh lại vang dội rõ ràng, làm người nghe sởn tóc gáy. Người kia không nhanh không chậm bước đi về phía trước, thong dong bình tĩnh. Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói rõ ràng đã được xử lý vang lên: "Số 51, rời khỏi nơi này từ đây ngươi không còn là số 51. Ngươi sẽ làm chủ bản thân mình, sống cuộc sống của chính ngươi. Trước khi cánh cửa mở ra, mặt nạ sẽ tự động được tháo bỏ. Sau khi tháo mặt nạ, ngươi đeo cái bịt mắt ở trong tay lên là có thể đi ra ngoài. Nhớ kỹ, không được quay đầu lại, phải luôn tiến về phía trước. Yên tâm, thời điểm gỡ bịt mắt ra chính là thời điểm ngươi được tự do hoàn toàn. Chúc ngươi may mắn." Sau đó âm… Một màn hình theo dõi, hình ảnh hiển thị chính là Lăng Vũ đang quỳ rạp trên mặt đất lau sàn.Phía trước màn hình có một người đang ngồi theo dõi. Trên mặt hắn lộ ra ý cười không dễ phát hiện. Hắn rất có hứng thú nhìn người trên màn hình.Đúng lúc này người đàn ông từ văn phòng đi vào phòng nghỉ.Một bàn tay bưng ly chân dài chứa rượu vang đỏ, một tay khác còn lại thực s*c t*nh chậm rãi miêu tả đường cong thân thể Lăng Vũ đang quỳ bò lau nhà.Bắt đầu từ gương mặt tuyệt mỹ chậm rãi di chuyển tới cái cổ mảnh khảnh, sau đó là cánh tay đang chà sàn nhà, rồi đến hai chân quỳ trên mặt sàn.Sau đó lại dọc theo mái tóc đen đi ra phía sau lưng, cuối cùng tới cái mông căng tròn hơi vểnh lên. Hai cánh mông thật gợi cảm.Hình ảnh kia làm bụng dưới của hắn căng thẳng, yết hầu ngăn không được lăn lộn lên xuống. Hô hấp bắt đầu có chút hỗn loạn dù rất nhỏ.Há mồm to uống một ngụm rượu vang đỏ trong ly, sau đó lại híp hai mắt nhìn hình ảnh tản ra dụ hoặc trước mắt kia. Hắn hít một hơi như ngửi thấy mùi tuyệt mỹ của người kia.Khóe môi tà tà cong lên, trong mắt tràn ngập d*c v*ng.Sau đó hắn đem ly rượu trong tay đặt sang một bên. Tay nâng lên động đậy như là phát ra ám hiệu. Chỉ trong chốc lát sau một cánh cửa mở ra, đi vào là một thiếu niên thanh tú xinh đẹp.Thiếu niên tiến vào phòng nghỉ, cũng không liếc mắt nhìn màn hình một cái nào, vẫn luôn cúi thấp đầu. Hắn cũng không dám nhìn người trước mắt toàn thân tản ra khí chất như đế vương. Hai chân hơi run rẩy cho thấy lúc này nội tâm thiếu niên đang sợ hãi.Giống như hiện tại hắn đối mặt không phải một người, mà là một ác quỷ Tu La đến từ địa ngục. Bởi vì bất cứ lúc nào ác quỷ bất mãn sẽ xé rách ngực hắn.Tầm mắt của người kia cũng không dời khỏi thân hình nhân vật trên màn hình, ngược lại ánh mắt càng ngày càng nóng cháy.(Tác giả đã tỉnh lược...)Hô hấp hỗn loạn cũng dần dần vững vàng, sau đó mở hai mắt nhìn về phía thiếu niên còn quỳ rạp trên mặt đất khụt khịt.Ngữ khí lạnh như băng phát ra mệnh lệnh làm thiếu niên run rẩy không thôi."Đi ra ngoài!"Không có nói lời dư thừa, chỉ có mệnh lệnh ngắn gọn lạnh như băng. Làm thiếu niên nằm trên mặt đất lập tức thu dọn mớ hỗn độn, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng nghỉ.Thiếu niên vừa đi, hắn liền thả lỏng toàn thân, dựa vào ghế.Mà người trên màn hình vẫn còn ở tiếp tục động tác chà lau trong tay.Khép hờ hai mắt, không tiếp tục nhìn màn hình.Lúc này, ở cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng nghỉ lại bị mở ra. Cùng lúc một giọng nói trong trẻo cất lên."Anh ơi, em tới rồi!"Rồi sau đó một người trẻ tuổi có gương mặt tương tự người đang ngồi trên ghế, cười hì hì chạy đến bên cạnh.Hắn bị mùi hương tràn ngập trong không khí làm dừng bước chân. Thiếu niên nghi hoặc nhìn người ngồi trên ghế, rồi sau đó lại nhìn về phía sau.Trên màn hình thật lớn là một nhân vật làm thiếu niên tức khắc lộ ra vẻ hiểu rõ.Sau đó hắn trêu đùa nhìn người ngồi ghế trên, nói."Anh à, sẽ không phải chỉ nhìn hình ảnh người kia thôi liền bạo phát d*c v*ng chứ! Đúng là làm khó cho anh. Thật không hiểu được anh, tình nguyện tại đây tự mình an ủi, cũng không trực tiếp bắt người ném lên giường lăn lộn."Thiếu niên mang theo ý vị khinh bỉ nhìn người kia.Mà người kia cũng không bởi vì thái độ của thiếu niên mà tức giận, chỉ là cong cong khóe môi. Lộ ra tươi cười âm hiểm, hai tròng mắt cũng lập lòe ánh mắt hung ác nham hiểm.Nhìn thấy đối phương không để ý tới lời nói của chính mình, thiếu niên cũng không còn hứng thú tiếp tục trêu chọc.Chẹp chẹp miệng, sau đó hắn ngồi trên đùi đối phương, ôm cổ làm nũng."Anh à, hôm nay Tiểu Dật thực vất vả đó nha. Cái hội thảo kia nhàm chán muốn chết, thật đúng là buồn tẻ nhạt nhẽo. Những người đó không biết ăn cái gì lớn lên, cả hội thảo bình thường cũng làm cho lung tung rối loạn. Em cũng không hứng thú nghe báo cáo! Anh à, về sau em có thể không đi mấy cái này hay không? Rất nhàm chán nga!"Nghe những lời nói đó, hắn chỉ là sủng nịch nhìn thiếu niên trong lòng ngực. Cũng không nói chuyện, mà dùng bàn tay không ngừng trấn an người trong lòng ngực.Nhìn người không để ý tới chính mình, thiếu niên có chút buồn bực. Nhưng khi nhìn thấy người trên màn hình, gương mặt thiếu niên lập tức dần hiện ra giảo hoạt. Sau đó hắn lộ ra một tươi cười không có hảo ý nhìn về phía người kia