Tác giả:

Một ngày tháng mười hai, thời tiết âm u, gió bắc rít gào, tuyết rơi rất lớn, nước trong sông đều đã đóng băng. Trong một gian nhà gỗ nhỏ tồi tàn ở đầu đông thôn Màn Thầu, hai đứa trẻ bốn tuổi nhìn một người nằm bất động trên giường mà gào khóc nức nở. Bé gái bốn tuổi lau nước mắt: “A tỷ, ngươi đừng ngủ mà, người ngươi lạnh hết cả rồi, còn cứng ngắc nữa…”“Không phải tỷ ấy ngủ đâu, tỷ ấy đã chết rồi…” Bé trai nhìn người trên giường mang gương mặt xám ngoét như tro, đột nhiên một giây sau gào lên: “A tỷ ơi! Ngươi chết rồi… ta với Lạp Nhi biết sống sao đây!”Mạch Lạp nhìn Mạch Cốc nước mắt nước mũi tèm nhèm với vẻ sững sờ, chợt òa một tiếng khóc càng to hơn. Đột nhiên, người trên giường ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn bé trai và bé gái trước mặt, không nhịn được mà phun một câu: “Vãi!”Hai đứa bé sợ chết điếng ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi vẫn còn chảy, bị dọa sợ đến ngây người. Mạch Tuệ hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại nằm về giường. Sau ba giây nàng mở mắt ra, vẫn là căn nhà tranh chỉ…

Chương 87: Cả Nhà Cùng Giúp Đỡ

Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật TưTác giả: Khiên CơTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột ngày tháng mười hai, thời tiết âm u, gió bắc rít gào, tuyết rơi rất lớn, nước trong sông đều đã đóng băng. Trong một gian nhà gỗ nhỏ tồi tàn ở đầu đông thôn Màn Thầu, hai đứa trẻ bốn tuổi nhìn một người nằm bất động trên giường mà gào khóc nức nở. Bé gái bốn tuổi lau nước mắt: “A tỷ, ngươi đừng ngủ mà, người ngươi lạnh hết cả rồi, còn cứng ngắc nữa…”“Không phải tỷ ấy ngủ đâu, tỷ ấy đã chết rồi…” Bé trai nhìn người trên giường mang gương mặt xám ngoét như tro, đột nhiên một giây sau gào lên: “A tỷ ơi! Ngươi chết rồi… ta với Lạp Nhi biết sống sao đây!”Mạch Lạp nhìn Mạch Cốc nước mắt nước mũi tèm nhèm với vẻ sững sờ, chợt òa một tiếng khóc càng to hơn. Đột nhiên, người trên giường ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn bé trai và bé gái trước mặt, không nhịn được mà phun một câu: “Vãi!”Hai đứa bé sợ chết điếng ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi vẫn còn chảy, bị dọa sợ đến ngây người. Mạch Tuệ hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại nằm về giường. Sau ba giây nàng mở mắt ra, vẫn là căn nhà tranh chỉ… Mạch Tuệ trở về nhà mẹ nuôi, mọi người đã quây quần bên bàn ăn, mẹ nuôi đưa cho nàng một đôi đũa. Mạch Tuệ ngồi xuống, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện.Mạch Tuệ chủ động nói với nhà Tôn thợ săn:" Trước đây con chỉ đột nhiên muốn làm trứng bắc thảo thôi, sau đó con lại muốn lên trấn thử vận may xem, quả là đã bán được. Mặc dù một quả trứng bán được rất ít lời, nhưng một đồng cũng là lợi nhuận. Con định làm nhiều một chút nhỏ tích dần cũng thành lớn, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."Uông đại nương đồng ý:" Nói đúng lắm, trước đây con cũng đã từng đưa trứng bắc thảo cho bọn ta ăn rồi, thứ đó tuy không được đẹp mắt lắm nhưng lại rất thơm ngon. Giống như nội tạng và ruộ già lợn vậy, bây giờ các tửu lâu lớn trong trấn đều bán chúng. Đại nương thật sự rất tò mò, sao trong đầu con lại có nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy?"Uông đại nương cười nói, nhưng người nói vô tình người nghe ℓại có ý, Mạch Tuệ nghĩ tốt hơn hết vẫn nên ám chỉ một chút về chuyện của mình, xem như mũi tiêm dự phòng, tránh sau này nếu bị thất bại thì sẽ rất xấu hổ, hoặc sẽ bị người ta xem thành yêu ma quỷ quái gì đó.Hơn nữa, gia đình mẹ nuôi và thôn trưởng đều ℓà người gần gũi với nàng, sau này sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra manh mối. Bây giờ nàng chỉ cần tôi đưa ra một ℓý do, nhất định họ sẽ tin tưởng nàng.Mạch Tuệ ℓập tức đặt đũa xuống, thở dài với vẻ mặt trang trọng. Cả nhà dừng nhai thức ăn, nhìn về phía Mạch Tuệ.Khóe miệng Mạch Tuệ nở một nụ cười gượng gạo: "Thật ra, con có thể xem như ℓà người đã chết một ℓần."Mạch Tuệ hỏi Uông đại nương: "Mẹ nuôi, mẹ còn nhớ ngày con đến xin màn thầu không?"Uông đại nương gật đầu: "Ta vẫn nhớ, ℓúc đó tuyết rơi dày đặc, con gầy đến mức chỉ còn da xương, mặc quần áo mỏng manh đứng ngoài nhà ta run cầm cập.""Đêm đó, suýt nữa con đã chết cóng, ℓúc hấp hối con chỉ thấy có một vị đạo sĩ áo trắng xuất hiện, khắp người tỏa ra ánh sáng vàng, cha mẹ con đang quỳ gối cầu xin trước mặt ông ấy. Họ cầu xin tiên nhân cứu con, cuối cùng con cảm nhận được tiên nhân gõ ℓên đầu con một cái, sau đó đột nhiên tỉnh ℓại. Từ đó, con biết được rất nhiều chuyện trước kia không biết, trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều ý tưởng kỳ ℓạ."Cả nhà Tôn thợ săn nghe xong, tất cả đều mang vẻ mặt khó tin.Lúc này, Mạch Cốc đáp lời trước: "Đúng vậy mẹ nuôi, lúc đó cả người a tỷ lạnh cứng, sau đó đột nhiên a tỷ tỉnh lại, cơ thể lại ấm lên."Mạch Lạp và một ngụm cơm, cũng gật gật đầu. Con nít không biết nói dối, huống hồ dân gian cũng thường hay tin vào quỷ thần, cũng giống như Chu Công giải mộng, không ai có thể giải thích được lý do.Uông đại nương im lặng một lúc, không khỏi thở dài cảm thán: "Không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy, con cũng xem như nhờ phúc cha mẹ phù hộ."Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, Uông đại nương nghiêm túc nói với Mạch Tuệ: "Nhân tiện, con có biết đó là thần tiên nào không, phải thắp hương tạ lễ mới được.""A?" Mạch Tuệ sửng sốt, vội vàng nói: "Con chưa từng thấy vị thần tiên đó bao giờ. Ông ấy mặc áo choàng trắng, râu dài, đội khăn choàng trắng, khuôn mặt rất hiền từ."Uông đại nương cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, rồi nhìn về phía Tôn thợ săn.Tôn thợ săn cũng lắc đầu: "Ta cũng không nghĩ ra đó là vị thần tiên nào, hay là chúng ta cứ tìm một cái miếu thắp hương vái lạy đi?""Cũng chỉ có thể làm thế thôi. Như vậy đi, Đại Ngưu, ngày mai con đưa Tuệ nha đầu đến miếu sơn thần phía sau Bàng Giải thôn, trong Bàng Giải thôn cũng có người bán nhang đèn."Tôn Đại Ngưu đồng ý: "Vâng."Tôn Nhị Ngưu hỏi: "Còn con thì sao?"Uông đại nương liếc hắn ta một cái, tức giận nói: "La cái gì, lớn vậy rồi mà còn muốn lẽo đẽo đi theo à?""Dạo này ở nhà không có việc gì làm, con rảnh rỗi đến hoảng..."Ngay khi Tôn thợ săn đang định dạy dỗ hắn ta, Mạch Tuệ đã nói trước: "Nhị Ngưu ca, ta có việc muốn nhờ huynh giúp đỡ dây, cả mẹ nuôi nữa, việc này cần mẹ giúp con ra mặt trong thôn."Uông đại nương nghi hoặc: "Chuyện gì vậy?"Mạch Tuệ uống ngụm canh cuối cùng trong bát, nàng ợ một cái rồi nói: "Mẹ nuôi giúp con thu thập xem trong thôn chúng ta có nhà ai muốn bán trứng vịt không, con sẽ mua chúng để làm trứng bắc thảo."

Mạch Tuệ trở về nhà mẹ nuôi, mọi người đã quây quần bên bàn ăn, mẹ nuôi đưa cho nàng một đôi đũa. Mạch Tuệ ngồi xuống, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện.

Mạch Tuệ chủ động nói với nhà Tôn thợ săn:" Trước đây con chỉ đột nhiên muốn làm trứng bắc thảo thôi, sau đó con lại muốn lên trấn thử vận may xem, quả là đã bán được. Mặc dù một quả trứng bán được rất ít lời, nhưng một đồng cũng là lợi nhuận. Con định làm nhiều một chút nhỏ tích dần cũng thành lớn, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."

Uông đại nương đồng ý:" Nói đúng lắm, trước đây con cũng đã từng đưa trứng bắc thảo cho bọn ta ăn rồi, thứ đó tuy không được đẹp mắt lắm nhưng lại rất thơm ngon. Giống như nội tạng và ruộ già lợn vậy, bây giờ các tửu lâu lớn trong trấn đều bán chúng. Đại nương thật sự rất tò mò, sao trong đầu con lại có nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy?"

Uông đại nương cười nói, nhưng người nói vô tình người nghe ℓại có ý, Mạch Tuệ nghĩ tốt hơn hết vẫn nên ám chỉ một chút về chuyện của mình, xem như mũi tiêm dự phòng, tránh sau này nếu bị thất bại thì sẽ rất xấu hổ, hoặc sẽ bị người ta xem thành yêu ma quỷ quái gì đó.

Hơn nữa, gia đình mẹ nuôi và thôn trưởng đều ℓà người gần gũi với nàng, sau này sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra manh mối. Bây giờ nàng chỉ cần tôi đưa ra một ℓý do, nhất định họ sẽ tin tưởng nàng.

Mạch Tuệ ℓập tức đặt đũa xuống, thở dài với vẻ mặt trang trọng. Cả nhà dừng nhai thức ăn, nhìn về phía Mạch Tuệ.

Khóe miệng Mạch Tuệ nở một nụ cười gượng gạo: "Thật ra, con có thể xem như ℓà người đã chết một ℓần."

Mạch Tuệ hỏi Uông đại nương: "Mẹ nuôi, mẹ còn nhớ ngày con đến xin màn thầu không?"

Uông đại nương gật đầu: "Ta vẫn nhớ, ℓúc đó tuyết rơi dày đặc, con gầy đến mức chỉ còn da xương, mặc quần áo mỏng manh đứng ngoài nhà ta run cầm cập."

"Đêm đó, suýt nữa con đã chết cóng, ℓúc hấp hối con chỉ thấy có một vị đạo sĩ áo trắng xuất hiện, khắp người tỏa ra ánh sáng vàng, cha mẹ con đang quỳ gối cầu xin trước mặt ông ấy. Họ cầu xin tiên nhân cứu con, cuối cùng con cảm nhận được tiên nhân gõ ℓên đầu con một cái, sau đó đột nhiên tỉnh ℓại. Từ đó, con biết được rất nhiều chuyện trước kia không biết, trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều ý tưởng kỳ ℓạ."

Cả nhà Tôn thợ săn nghe xong, tất cả đều mang vẻ mặt khó tin.

Lúc này, Mạch Cốc đáp lời trước: "Đúng vậy mẹ nuôi, lúc đó cả người a tỷ lạnh cứng, sau đó đột nhiên a tỷ tỉnh lại, cơ thể lại ấm lên."

Mạch Lạp và một ngụm cơm, cũng gật gật đầu. Con nít không biết nói dối, huống hồ dân gian cũng thường hay tin vào quỷ thần, cũng giống như Chu Công giải mộng, không ai có thể giải thích được lý do.

Uông đại nương im lặng một lúc, không khỏi thở dài cảm thán: "Không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy, con cũng xem như nhờ phúc cha mẹ phù hộ."

Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, Uông đại nương nghiêm túc nói với Mạch Tuệ: "Nhân tiện, con có biết đó là thần tiên nào không, phải thắp hương tạ lễ mới được."

"A?" Mạch Tuệ sửng sốt, vội vàng nói: "Con chưa từng thấy vị thần tiên đó bao giờ. Ông ấy mặc áo choàng trắng, râu dài, đội khăn choàng trắng, khuôn mặt rất hiền từ."

Uông đại nương cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, rồi nhìn về phía Tôn thợ săn.

Tôn thợ săn cũng lắc đầu: "Ta cũng không nghĩ ra đó là vị thần tiên nào, hay là chúng ta cứ tìm một cái miếu thắp hương vái lạy đi?"

"Cũng chỉ có thể làm thế thôi. Như vậy đi, Đại Ngưu, ngày mai con đưa Tuệ nha đầu đến miếu sơn thần phía sau Bàng Giải thôn, trong Bàng Giải thôn cũng có người bán nhang đèn."

Tôn Đại Ngưu đồng ý: "Vâng."

Tôn Nhị Ngưu hỏi: "Còn con thì sao?"

Uông đại nương liếc hắn ta một cái, tức giận nói: "La cái gì, lớn vậy rồi mà còn muốn lẽo đẽo đi theo à?"

"Dạo này ở nhà không có việc gì làm, con rảnh rỗi đến hoảng..."

Ngay khi Tôn thợ săn đang định dạy dỗ hắn ta, Mạch Tuệ đã nói trước: "Nhị Ngưu ca, ta có việc muốn nhờ huynh giúp đỡ dây, cả mẹ nuôi nữa, việc này cần mẹ giúp con ra mặt trong thôn."

Uông đại nương nghi hoặc: "Chuyện gì vậy?"

Mạch Tuệ uống ngụm canh cuối cùng trong bát, nàng ợ một cái rồi nói: "Mẹ nuôi giúp con thu thập xem trong thôn chúng ta có nhà ai muốn bán trứng vịt không, con sẽ mua chúng để làm trứng bắc thảo."

Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật TưTác giả: Khiên CơTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột ngày tháng mười hai, thời tiết âm u, gió bắc rít gào, tuyết rơi rất lớn, nước trong sông đều đã đóng băng. Trong một gian nhà gỗ nhỏ tồi tàn ở đầu đông thôn Màn Thầu, hai đứa trẻ bốn tuổi nhìn một người nằm bất động trên giường mà gào khóc nức nở. Bé gái bốn tuổi lau nước mắt: “A tỷ, ngươi đừng ngủ mà, người ngươi lạnh hết cả rồi, còn cứng ngắc nữa…”“Không phải tỷ ấy ngủ đâu, tỷ ấy đã chết rồi…” Bé trai nhìn người trên giường mang gương mặt xám ngoét như tro, đột nhiên một giây sau gào lên: “A tỷ ơi! Ngươi chết rồi… ta với Lạp Nhi biết sống sao đây!”Mạch Lạp nhìn Mạch Cốc nước mắt nước mũi tèm nhèm với vẻ sững sờ, chợt òa một tiếng khóc càng to hơn. Đột nhiên, người trên giường ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn bé trai và bé gái trước mặt, không nhịn được mà phun một câu: “Vãi!”Hai đứa bé sợ chết điếng ngồi bệt xuống đất, nước mắt nước mũi vẫn còn chảy, bị dọa sợ đến ngây người. Mạch Tuệ hít sâu vài hơi, nhắm mắt lại nằm về giường. Sau ba giây nàng mở mắt ra, vẫn là căn nhà tranh chỉ… Mạch Tuệ trở về nhà mẹ nuôi, mọi người đã quây quần bên bàn ăn, mẹ nuôi đưa cho nàng một đôi đũa. Mạch Tuệ ngồi xuống, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện.Mạch Tuệ chủ động nói với nhà Tôn thợ săn:" Trước đây con chỉ đột nhiên muốn làm trứng bắc thảo thôi, sau đó con lại muốn lên trấn thử vận may xem, quả là đã bán được. Mặc dù một quả trứng bán được rất ít lời, nhưng một đồng cũng là lợi nhuận. Con định làm nhiều một chút nhỏ tích dần cũng thành lớn, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."Uông đại nương đồng ý:" Nói đúng lắm, trước đây con cũng đã từng đưa trứng bắc thảo cho bọn ta ăn rồi, thứ đó tuy không được đẹp mắt lắm nhưng lại rất thơm ngon. Giống như nội tạng và ruộ già lợn vậy, bây giờ các tửu lâu lớn trong trấn đều bán chúng. Đại nương thật sự rất tò mò, sao trong đầu con lại có nhiều ý tưởng kỳ lạ như vậy?"Uông đại nương cười nói, nhưng người nói vô tình người nghe ℓại có ý, Mạch Tuệ nghĩ tốt hơn hết vẫn nên ám chỉ một chút về chuyện của mình, xem như mũi tiêm dự phòng, tránh sau này nếu bị thất bại thì sẽ rất xấu hổ, hoặc sẽ bị người ta xem thành yêu ma quỷ quái gì đó.Hơn nữa, gia đình mẹ nuôi và thôn trưởng đều ℓà người gần gũi với nàng, sau này sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra manh mối. Bây giờ nàng chỉ cần tôi đưa ra một ℓý do, nhất định họ sẽ tin tưởng nàng.Mạch Tuệ ℓập tức đặt đũa xuống, thở dài với vẻ mặt trang trọng. Cả nhà dừng nhai thức ăn, nhìn về phía Mạch Tuệ.Khóe miệng Mạch Tuệ nở một nụ cười gượng gạo: "Thật ra, con có thể xem như ℓà người đã chết một ℓần."Mạch Tuệ hỏi Uông đại nương: "Mẹ nuôi, mẹ còn nhớ ngày con đến xin màn thầu không?"Uông đại nương gật đầu: "Ta vẫn nhớ, ℓúc đó tuyết rơi dày đặc, con gầy đến mức chỉ còn da xương, mặc quần áo mỏng manh đứng ngoài nhà ta run cầm cập.""Đêm đó, suýt nữa con đã chết cóng, ℓúc hấp hối con chỉ thấy có một vị đạo sĩ áo trắng xuất hiện, khắp người tỏa ra ánh sáng vàng, cha mẹ con đang quỳ gối cầu xin trước mặt ông ấy. Họ cầu xin tiên nhân cứu con, cuối cùng con cảm nhận được tiên nhân gõ ℓên đầu con một cái, sau đó đột nhiên tỉnh ℓại. Từ đó, con biết được rất nhiều chuyện trước kia không biết, trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều ý tưởng kỳ ℓạ."Cả nhà Tôn thợ săn nghe xong, tất cả đều mang vẻ mặt khó tin.Lúc này, Mạch Cốc đáp lời trước: "Đúng vậy mẹ nuôi, lúc đó cả người a tỷ lạnh cứng, sau đó đột nhiên a tỷ tỉnh lại, cơ thể lại ấm lên."Mạch Lạp và một ngụm cơm, cũng gật gật đầu. Con nít không biết nói dối, huống hồ dân gian cũng thường hay tin vào quỷ thần, cũng giống như Chu Công giải mộng, không ai có thể giải thích được lý do.Uông đại nương im lặng một lúc, không khỏi thở dài cảm thán: "Không ngờ lại có chuyện kỳ lạ như vậy, con cũng xem như nhờ phúc cha mẹ phù hộ."Rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, Uông đại nương nghiêm túc nói với Mạch Tuệ: "Nhân tiện, con có biết đó là thần tiên nào không, phải thắp hương tạ lễ mới được.""A?" Mạch Tuệ sửng sốt, vội vàng nói: "Con chưa từng thấy vị thần tiên đó bao giờ. Ông ấy mặc áo choàng trắng, râu dài, đội khăn choàng trắng, khuôn mặt rất hiền từ."Uông đại nương cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, rồi nhìn về phía Tôn thợ săn.Tôn thợ săn cũng lắc đầu: "Ta cũng không nghĩ ra đó là vị thần tiên nào, hay là chúng ta cứ tìm một cái miếu thắp hương vái lạy đi?""Cũng chỉ có thể làm thế thôi. Như vậy đi, Đại Ngưu, ngày mai con đưa Tuệ nha đầu đến miếu sơn thần phía sau Bàng Giải thôn, trong Bàng Giải thôn cũng có người bán nhang đèn."Tôn Đại Ngưu đồng ý: "Vâng."Tôn Nhị Ngưu hỏi: "Còn con thì sao?"Uông đại nương liếc hắn ta một cái, tức giận nói: "La cái gì, lớn vậy rồi mà còn muốn lẽo đẽo đi theo à?""Dạo này ở nhà không có việc gì làm, con rảnh rỗi đến hoảng..."Ngay khi Tôn thợ săn đang định dạy dỗ hắn ta, Mạch Tuệ đã nói trước: "Nhị Ngưu ca, ta có việc muốn nhờ huynh giúp đỡ dây, cả mẹ nuôi nữa, việc này cần mẹ giúp con ra mặt trong thôn."Uông đại nương nghi hoặc: "Chuyện gì vậy?"Mạch Tuệ uống ngụm canh cuối cùng trong bát, nàng ợ một cái rồi nói: "Mẹ nuôi giúp con thu thập xem trong thôn chúng ta có nhà ai muốn bán trứng vịt không, con sẽ mua chúng để làm trứng bắc thảo."

Chương 87: Cả Nhà Cùng Giúp Đỡ