Mùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người…
Chương 11: 11: Có Cha Mẹ Thật Tốt
Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… Nếu không phải tình huống không cho phép, đương nhiên là bà cũng không nỡ đưa con gái vừa tỉnh táo được hơn một tuần, còn mơ hồ với thế giới bên ngoài đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, dù người ta là chị Thu Hoa mà bà cực kỳ tín nhiệm, cũng vẫn đau lòng.Nhưng chẳng phải không còn cách nào hay sao?Trần Lộng Mặc đương nhiên không sợ chuyện này, cô sợ phải đếm ngược đến cái chết sau hai năm nữa.Cho dù cô tự xưng mình là người có đầu óc nhanh nhạy, cũng không có cái tính tự tìm đường chết, nhưng...!lỡ đâu nội dung tiểu thuyết không thể thay đổi thì sao?Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Lộng Mặc lại giật thót, chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp đen láy đang ngân ngấn nước, cố gắng đấu tranh với vẻ tội nghiệp:"Con...!con không quen mẹ Thu Hoa và...!anh trai, con sợ, con không muốn đi."Trần Đức Mậu nghiêng người đến xoa đầu con gái, an ủi:"Đừng sợ, không phải bắt một mình con đi, sẽ bảo anh Tiểu Hồ đưa con đi."Quý Mạt cũng gật đầu:"Đúng vậy, nếu thực sự không được, mẹ sẽ nói với anh Chử Miếu của con, bảo anh ấy đi cùng con được không?"...!Trần Lộng Mặc càng đau đầu hơn, không phải cô có ý đó.Rời đi là chuyện chắc chắn, bởi thái độ của người lớn rất kiên quyết.Là một cô gái chỉ mới mười lăm tuổi, lúc trước lại ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, được đối xử cẩn thận cũng là chuyện bình thường.Cho nên, sau nhiều lần thăm dò không có kết quả, Trần Lộng Mặc dứt khoát buông bỏ.Dù thế nào đi nữa, còn hai năm nữa mới xảy ra tai họa, nếu thực sự không thể tránh khỏi, vẫn có đủ thời gian chạy trốn.Đương nhiên, nếu thực lực cho phép, cô càng hy vọng có thể đánh trả, sớm ngăn chặn nguy hiểm.Trong lòng đã có quyết định, sau khi cha mẹ rời khỏi phòng ngủ, Trần Lộng Mặc c*̃ng không vội vã nghỉ ngơi, mà mở túi nhỏ ra kiểm tra đồ vật bên trong.Túi vải vá không lớn, bên trong là một chiếc túi da nhỏ, chứa đầy các loại tem phiếu và hai mươi tờ đại đoàn kết, một cuốn sổ tiết kiệm không kỳ hạn viết tên cô.Ở thời đại này, đây là một khoản tiết kiệm "kếch xù", đáy lòng Trần Lộng Mặc an tâm đôi chút, có tự tin để tồn tại trong một môi Tr**ng X* lạ, đồng thời cũng không nhịn được mà thổn thức về tình yêu vô bờ bến mà cha mẹ dành cho con cái.Nói thế nào đây?Có cha mẹ, thật sự...!rất tốt.Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đến vùng nông thôn phía Bắc nương tựa mẹ Thu Hoa, Trần Lộng Mặc c*̃ng không ngờ lại nhanh như vậy..
Nếu không phải tình huống không cho phép, đương nhiên là bà cũng không nỡ đưa con gái vừa tỉnh táo được hơn một tuần, còn mơ hồ với thế giới bên ngoài đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, dù người ta là chị Thu Hoa mà bà cực kỳ tín nhiệm, cũng vẫn đau lòng.Nhưng chẳng phải không còn cách nào hay sao?Trần Lộng Mặc đương nhiên không sợ chuyện này, cô sợ phải đếm ngược đến cái chết sau hai năm nữa.Cho dù cô tự xưng mình là người có đầu óc nhanh nhạy, cũng không có cái tính tự tìm đường chết, nhưng...!lỡ đâu nội dung tiểu thuyết không thể thay đổi thì sao?Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Lộng Mặc lại giật thót, chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp đen láy đang ngân ngấn nước, cố gắng đấu tranh với vẻ tội nghiệp:"Con...!con không quen mẹ Thu Hoa và...!anh trai, con sợ, con không muốn đi."Trần Đức Mậu nghiêng người đến xoa đầu con gái, an ủi:"Đừng sợ, không phải bắt một mình con đi, sẽ bảo anh Tiểu Hồ đưa con đi."Quý Mạt cũng gật đầu:"Đúng vậy, nếu thực sự không được, mẹ sẽ nói với anh Chử Miếu của con, bảo anh ấy đi cùng con được không?"...!Trần Lộng Mặc càng đau đầu hơn, không phải cô có ý đó.Rời đi là chuyện chắc chắn, bởi thái độ của người lớn rất kiên quyết.Là một cô gái chỉ mới mười lăm tuổi, lúc trước lại ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, được đối xử cẩn thận cũng là chuyện bình thường.Cho nên, sau nhiều lần thăm dò không có kết quả, Trần Lộng Mặc dứt khoát buông bỏ.Dù thế nào đi nữa, còn hai năm nữa mới xảy ra tai họa, nếu thực sự không thể tránh khỏi, vẫn có đủ thời gian chạy trốn.Đương nhiên, nếu thực lực cho phép, cô càng hy vọng có thể đánh trả, sớm ngăn chặn nguy hiểm.Trong lòng đã có quyết định, sau khi cha mẹ rời khỏi phòng ngủ, Trần Lộng Mặc c*̃ng không vội vã nghỉ ngơi, mà mở túi nhỏ ra kiểm tra đồ vật bên trong.Túi vải vá không lớn, bên trong là một chiếc túi da nhỏ, chứa đầy các loại tem phiếu và hai mươi tờ đại đoàn kết, một cuốn sổ tiết kiệm không kỳ hạn viết tên cô.Ở thời đại này, đây là một khoản tiết kiệm "kếch xù", đáy lòng Trần Lộng Mặc an tâm đôi chút, có tự tin để tồn tại trong một môi Tr**ng X* lạ, đồng thời cũng không nhịn được mà thổn thức về tình yêu vô bờ bến mà cha mẹ dành cho con cái.Nói thế nào đây?Có cha mẹ, thật sự...!rất tốt.Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đến vùng nông thôn phía Bắc nương tựa mẹ Thu Hoa, Trần Lộng Mặc c*̃ng không ngờ lại nhanh như vậy..
Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… Nếu không phải tình huống không cho phép, đương nhiên là bà cũng không nỡ đưa con gái vừa tỉnh táo được hơn một tuần, còn mơ hồ với thế giới bên ngoài đến một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, dù người ta là chị Thu Hoa mà bà cực kỳ tín nhiệm, cũng vẫn đau lòng.Nhưng chẳng phải không còn cách nào hay sao?Trần Lộng Mặc đương nhiên không sợ chuyện này, cô sợ phải đếm ngược đến cái chết sau hai năm nữa.Cho dù cô tự xưng mình là người có đầu óc nhanh nhạy, cũng không có cái tính tự tìm đường chết, nhưng...!lỡ đâu nội dung tiểu thuyết không thể thay đổi thì sao?Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Lộng Mặc lại giật thót, chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp đen láy đang ngân ngấn nước, cố gắng đấu tranh với vẻ tội nghiệp:"Con...!con không quen mẹ Thu Hoa và...!anh trai, con sợ, con không muốn đi."Trần Đức Mậu nghiêng người đến xoa đầu con gái, an ủi:"Đừng sợ, không phải bắt một mình con đi, sẽ bảo anh Tiểu Hồ đưa con đi."Quý Mạt cũng gật đầu:"Đúng vậy, nếu thực sự không được, mẹ sẽ nói với anh Chử Miếu của con, bảo anh ấy đi cùng con được không?"...!Trần Lộng Mặc càng đau đầu hơn, không phải cô có ý đó.Rời đi là chuyện chắc chắn, bởi thái độ của người lớn rất kiên quyết.Là một cô gái chỉ mới mười lăm tuổi, lúc trước lại ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, được đối xử cẩn thận cũng là chuyện bình thường.Cho nên, sau nhiều lần thăm dò không có kết quả, Trần Lộng Mặc dứt khoát buông bỏ.Dù thế nào đi nữa, còn hai năm nữa mới xảy ra tai họa, nếu thực sự không thể tránh khỏi, vẫn có đủ thời gian chạy trốn.Đương nhiên, nếu thực lực cho phép, cô càng hy vọng có thể đánh trả, sớm ngăn chặn nguy hiểm.Trong lòng đã có quyết định, sau khi cha mẹ rời khỏi phòng ngủ, Trần Lộng Mặc c*̃ng không vội vã nghỉ ngơi, mà mở túi nhỏ ra kiểm tra đồ vật bên trong.Túi vải vá không lớn, bên trong là một chiếc túi da nhỏ, chứa đầy các loại tem phiếu và hai mươi tờ đại đoàn kết, một cuốn sổ tiết kiệm không kỳ hạn viết tên cô.Ở thời đại này, đây là một khoản tiết kiệm "kếch xù", đáy lòng Trần Lộng Mặc an tâm đôi chút, có tự tin để tồn tại trong một môi Tr**ng X* lạ, đồng thời cũng không nhịn được mà thổn thức về tình yêu vô bờ bến mà cha mẹ dành cho con cái.Nói thế nào đây?Có cha mẹ, thật sự...!rất tốt.Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đến vùng nông thôn phía Bắc nương tựa mẹ Thu Hoa, Trần Lộng Mặc c*̃ng không ngờ lại nhanh như vậy..