Mùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người…
Chương 21: 21: Gặp Gỡ
Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… "Em đừng quá lo lắng, nơi này dù lạnh, nhưng phần lớn mọi người đều đốt kiềng trong phòng, có khi còn ấm hơn phương Nam nữa đó! " Lo lắng cô gái nhỏ sẽ sợ hãi, Tiểu Hồ bắt đầu phổ cập khoa học về những lợi ích ở quê hương mình.Trong lúc anh ta nói chuyện, thời gian trôi qua chỉ trong thoáng chốc.Khi nhân viên cầm loa hô to đã đến ga Bình Đầu, không nói đến Trần Lộng Mặc, ngay cả Tiểu Hồ tố chất cơ thể tốt c*̃ng nhẹ nhàng thở ra, mặt mày vui vẻ khiêng hai rương hành lý to vật chen vào trong đám người, bước đi vô cùng mạnh mẽ.Trần Lộng Mặc thì xách theo một cái túi nhỏ, theo sát phía sau anh ta.Khi bước xuống đất, Trần Lộng Mặc vô thức nhìn xung quanh.Có lẽ do không khí trên xe lửa quá nóng, trong khung cảnh tuyết phủ băng giá cũng không khiến cô cảm thấy lạnh lắm, ngược lại còn đẹp đến khó tin.Ga Bình Đầu là một nhà ga lớn, rất nhiều người xuống xe, nhìn thoáng qua đều là hành khách mới, ít ai xuống bằng cửa xe như bọn họ, nhiều người chọn nhảy qua cửa sổ hơn.Mấy ngày qua, Trần Lộng Mặc cố gắng tiếp thu thông tin của thời đại này, có thể xác định đại khái danh tính của những người kia.Đám thanh niên nào đi thành nhóm, tinh thần phấn chấn, hết nhìn đông tới nhìn tây là thanh niên trí thức xuống núi chi viện.Mà những người mặt mày chết lặng trống rỗng, cử chỉ sợ hãi rụt rè là "phần tử xấu" phải cải tạo lao động.Nghĩ tới đây, cô mấp máy môi, rời mắt không nhìn nữa, ngược lại hít một hơi thật sâu không khí trong lành mát mẻ."Duật Duật, ở bên kia, anh nhìn thấy mẹ Thu Hoa của em rồi."Trần Lộng Mặc lập tức gạt đi cảm xúc dưới bầu trời tuyết trắng, chạy chậm đến chỗ người đàn ông, ánh mắt nhìn theo hướng anh ta chỉ, sau đó sửng sốt tại chỗ.Đêm qua từ trong miệng anh Tiểu Hồ, cô mới biết được, sau khi mẹ Thu Hoa tái giá thì sinh bốn người con trai, đứa lớn nhất mười chín tuổi, sau đó là mười bảy tuổi, cuối cùng là một cặp song sinh mười lăm tuổi, chỉ hơn cô vài tháng.Theo hiểu biết của cô, mười chín tuổi vẫn là thiếu niên.Dáng người ở độ tuổi thiếu niên gầy gò thon dài, hoặc bởi vì thiếu ăn thiếu mặc mà đen đúa vàng vọt như nến, đây là vẻ ngoài của đại đa số người thời đại này.Nói sao nhỉ?Thật sự rất đen.Nhưng chuyện gì đang xảy ra với hai "ngọn núi" cách đó hơn mười mét đang tiến về phía cô vậy?.
"Em đừng quá lo lắng, nơi này dù lạnh, nhưng phần lớn mọi người đều đốt kiềng trong phòng, có khi còn ấm hơn phương Nam nữa đó! " Lo lắng cô gái nhỏ sẽ sợ hãi, Tiểu Hồ bắt đầu phổ cập khoa học về những lợi ích ở quê hương mình.
Trong lúc anh ta nói chuyện, thời gian trôi qua chỉ trong thoáng chốc.
Khi nhân viên cầm loa hô to đã đến ga Bình Đầu, không nói đến Trần Lộng Mặc, ngay cả Tiểu Hồ tố chất cơ thể tốt c*̃ng nhẹ nhàng thở ra, mặt mày vui vẻ khiêng hai rương hành lý to vật chen vào trong đám người, bước đi vô cùng mạnh mẽ.
Trần Lộng Mặc thì xách theo một cái túi nhỏ, theo sát phía sau anh ta.
Khi bước xuống đất, Trần Lộng Mặc vô thức nhìn xung quanh.
Có lẽ do không khí trên xe lửa quá nóng, trong khung cảnh tuyết phủ băng giá cũng không khiến cô cảm thấy lạnh lắm, ngược lại còn đẹp đến khó tin.
Ga Bình Đầu là một nhà ga lớn, rất nhiều người xuống xe, nhìn thoáng qua đều là hành khách mới, ít ai xuống bằng cửa xe như bọn họ, nhiều người chọn nhảy qua cửa sổ hơn.
Mấy ngày qua, Trần Lộng Mặc cố gắng tiếp thu thông tin của thời đại này, có thể xác định đại khái danh tính của những người kia.
Đám thanh niên nào đi thành nhóm, tinh thần phấn chấn, hết nhìn đông tới nhìn tây là thanh niên trí thức xuống núi chi viện.
Mà những người mặt mày chết lặng trống rỗng, cử chỉ sợ hãi rụt rè là "phần tử xấu" phải cải tạo lao động.
Nghĩ tới đây, cô mấp máy môi, rời mắt không nhìn nữa, ngược lại hít một hơi thật sâu không khí trong lành mát mẻ.
"Duật Duật, ở bên kia, anh nhìn thấy mẹ Thu Hoa của em rồi.
"Trần Lộng Mặc lập tức gạt đi cảm xúc dưới bầu trời tuyết trắng, chạy chậm đến chỗ người đàn ông, ánh mắt nhìn theo hướng anh ta chỉ, sau đó sửng sốt tại chỗ.
Đêm qua từ trong miệng anh Tiểu Hồ, cô mới biết được, sau khi mẹ Thu Hoa tái giá thì sinh bốn người con trai, đứa lớn nhất mười chín tuổi, sau đó là mười bảy tuổi, cuối cùng là một cặp song sinh mười lăm tuổi, chỉ hơn cô vài tháng.
Theo hiểu biết của cô, mười chín tuổi vẫn là thiếu niên.
Dáng người ở độ tuổi thiếu niên gầy gò thon dài, hoặc bởi vì thiếu ăn thiếu mặc mà đen đúa vàng vọt như nến, đây là vẻ ngoài của đại đa số người thời đại này.
Nói sao nhỉ?Thật sự rất đen.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra với hai "ngọn núi" cách đó hơn mười mét đang tiến về phía cô vậy?.
Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… "Em đừng quá lo lắng, nơi này dù lạnh, nhưng phần lớn mọi người đều đốt kiềng trong phòng, có khi còn ấm hơn phương Nam nữa đó! " Lo lắng cô gái nhỏ sẽ sợ hãi, Tiểu Hồ bắt đầu phổ cập khoa học về những lợi ích ở quê hương mình.Trong lúc anh ta nói chuyện, thời gian trôi qua chỉ trong thoáng chốc.Khi nhân viên cầm loa hô to đã đến ga Bình Đầu, không nói đến Trần Lộng Mặc, ngay cả Tiểu Hồ tố chất cơ thể tốt c*̃ng nhẹ nhàng thở ra, mặt mày vui vẻ khiêng hai rương hành lý to vật chen vào trong đám người, bước đi vô cùng mạnh mẽ.Trần Lộng Mặc thì xách theo một cái túi nhỏ, theo sát phía sau anh ta.Khi bước xuống đất, Trần Lộng Mặc vô thức nhìn xung quanh.Có lẽ do không khí trên xe lửa quá nóng, trong khung cảnh tuyết phủ băng giá cũng không khiến cô cảm thấy lạnh lắm, ngược lại còn đẹp đến khó tin.Ga Bình Đầu là một nhà ga lớn, rất nhiều người xuống xe, nhìn thoáng qua đều là hành khách mới, ít ai xuống bằng cửa xe như bọn họ, nhiều người chọn nhảy qua cửa sổ hơn.Mấy ngày qua, Trần Lộng Mặc cố gắng tiếp thu thông tin của thời đại này, có thể xác định đại khái danh tính của những người kia.Đám thanh niên nào đi thành nhóm, tinh thần phấn chấn, hết nhìn đông tới nhìn tây là thanh niên trí thức xuống núi chi viện.Mà những người mặt mày chết lặng trống rỗng, cử chỉ sợ hãi rụt rè là "phần tử xấu" phải cải tạo lao động.Nghĩ tới đây, cô mấp máy môi, rời mắt không nhìn nữa, ngược lại hít một hơi thật sâu không khí trong lành mát mẻ."Duật Duật, ở bên kia, anh nhìn thấy mẹ Thu Hoa của em rồi."Trần Lộng Mặc lập tức gạt đi cảm xúc dưới bầu trời tuyết trắng, chạy chậm đến chỗ người đàn ông, ánh mắt nhìn theo hướng anh ta chỉ, sau đó sửng sốt tại chỗ.Đêm qua từ trong miệng anh Tiểu Hồ, cô mới biết được, sau khi mẹ Thu Hoa tái giá thì sinh bốn người con trai, đứa lớn nhất mười chín tuổi, sau đó là mười bảy tuổi, cuối cùng là một cặp song sinh mười lăm tuổi, chỉ hơn cô vài tháng.Theo hiểu biết của cô, mười chín tuổi vẫn là thiếu niên.Dáng người ở độ tuổi thiếu niên gầy gò thon dài, hoặc bởi vì thiếu ăn thiếu mặc mà đen đúa vàng vọt như nến, đây là vẻ ngoài của đại đa số người thời đại này.Nói sao nhỉ?Thật sự rất đen.Nhưng chuyện gì đang xảy ra với hai "ngọn núi" cách đó hơn mười mét đang tiến về phía cô vậy?.