Mùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người…

Chương 30: 30: Khó Nói

Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… Tào Thu Hoa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, không nói không rằng, chỉ vùi mặt vào ngực chồng.Khóe mắt Trần Tông lộ ra ý cười: "Ngủ đi, tỉnh dậy vợ chồng mình đến ủy ban thôn gọi điện thoại cho thằng cả, báo cho nó biết chuyện của Duật Duật, để nó đỡ phải ngày nhớ đêm mong."Nghe vậy, toàn thân Tào Thu Hoa cứng đờ."Sao vậy?"Người phụ nữ lại nằm ngửa xuống, giơ tay ấn huyệt thái dương, có chút dở khóc dở cười nói: "Bảo sao em cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó, em chưa nói chuyện Duật Duật đến nhà mình cho thằng cả."Nghe vậy, khuôn mặt cương nghị thô kệch của Trần Tông lộ ra nụ cười nhẹ, ông ấy giơ bàn tay to như quạt vỗ về vợ, hùng hậu nói: "Không sao đâu, cũng đâu phải chuyện gì lớn, gọi điện thoại báo cho nó biết, nó còn có thể giận em sao.""! Chuyện này cũng khó nói lắm."! Tuyết rơi.Sau một giấc ngủ ngon, Trần Lộng Mặc thức dậy kéo màn cửa sổ ra.Khi ánh sáng ban ngày len lỏi vào căn phòng thiếu sáng, cô mới nhìn rõ những bông tuyết rơi bên ngoài.Tuyết đọng rất dày, không biết trận tuyết này đã kéo dài bao lâu.Trần Lộng Mặc tùy tiện cảm khái hai câu rồi đứng ở cửa sổ vươn vai một cái, sau đó duỗi người trong vài phút, khởi động cơ thể cứng đờ mới bắt đầu dọn phòng và vệ sinh cá nhân."Sao không ngủ thêm chút nữa?" Trong phòng bếp, Tào Thu Hoa bưng nồi nước nóng đang chuẩn bị hơ lông gà, thấy cô gái nhỏ bước vào, bà ấy quay người đi tới trước xô gỗ lớn để chặn con gà bên trong.Trần Lộng Mặc không sợ mấy thứ máu me này, mặc dù trông cô yếu ớt, nhưng thật ra không thiếu kinh nghiệm giết gà mổ cá: "Con ngủ đủ rồi ạ, đã hơn bảy giờ rồi."Trong thời đại mà tất cả mọi người đều dậy lúc năm giờ, cô đã được coi là ngủ nướng."Không buồn ngủ cũng không sao, đánh răng rửa mặt chưa? Làm xong rồi thì ngồi vào bàn ăn sáng." Vừa nói chuyện, Tào Thu Hoa vừa đặt ấm nước xuống đất, sau đó cầm khăn trên kệ lau tay, chuẩn bị bưng đồ ăn sáng cho cô gái nhỏ."Ở đâu thế mẹ, để con bưng cho." Cô cũng không có mặt mũi để cơm dâng tận miệng.Mặc dù cảm thấy con gái mềm yếu hơn con trai một chút, Tào Thu Hoa cũng không thể để cô gái nhỏ không biết làm chuyện gì.Nhất là khi vợ chồng Đức Mậu và Quý Mạt đang gặp khó khăn, ít nhất Duật Duật có thể tự lo cho mình bà ấy mới yên tâm.Tào Thu Hoa hếch cằm về phía bếp lò: "Ở trong nồi đang hâm nóng, khi cầm phải cẩn thận kẻo bị mép nồi làm bỏng, trên bàn có sữa bột, con mang đi hâm nóng được không?".

Tào Thu Hoa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, không nói không rằng, chỉ vùi mặt vào ngực chồng.

Khóe mắt Trần Tông lộ ra ý cười: "Ngủ đi, tỉnh dậy vợ chồng mình đến ủy ban thôn gọi điện thoại cho thằng cả, báo cho nó biết chuyện của Duật Duật, để nó đỡ phải ngày nhớ đêm mong.

"Nghe vậy, toàn thân Tào Thu Hoa cứng đờ.

"Sao vậy?"Người phụ nữ lại nằm ngửa xuống, giơ tay ấn huyệt thái dương, có chút dở khóc dở cười nói: "Bảo sao em cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó, em chưa nói chuyện Duật Duật đến nhà mình cho thằng cả.

"Nghe vậy, khuôn mặt cương nghị thô kệch của Trần Tông lộ ra nụ cười nhẹ, ông ấy giơ bàn tay to như quạt vỗ về vợ, hùng hậu nói: "Không sao đâu, cũng đâu phải chuyện gì lớn, gọi điện thoại báo cho nó biết, nó còn có thể giận em sao.

""! Chuyện này cũng khó nói lắm.

"! Tuyết rơi.

Sau một giấc ngủ ngon, Trần Lộng Mặc thức dậy kéo màn cửa sổ ra.

Khi ánh sáng ban ngày len lỏi vào căn phòng thiếu sáng, cô mới nhìn rõ những bông tuyết rơi bên ngoài.

Tuyết đọng rất dày, không biết trận tuyết này đã kéo dài bao lâu.

Trần Lộng Mặc tùy tiện cảm khái hai câu rồi đứng ở cửa sổ vươn vai một cái, sau đó duỗi người trong vài phút, khởi động cơ thể cứng đờ mới bắt đầu dọn phòng và vệ sinh cá nhân.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Trong phòng bếp, Tào Thu Hoa bưng nồi nước nóng đang chuẩn bị hơ lông gà, thấy cô gái nhỏ bước vào, bà ấy quay người đi tới trước xô gỗ lớn để chặn con gà bên trong.

Trần Lộng Mặc không sợ mấy thứ máu me này, mặc dù trông cô yếu ớt, nhưng thật ra không thiếu kinh nghiệm giết gà mổ cá: "Con ngủ đủ rồi ạ, đã hơn bảy giờ rồi.

"Trong thời đại mà tất cả mọi người đều dậy lúc năm giờ, cô đã được coi là ngủ nướng.

"Không buồn ngủ cũng không sao, đánh răng rửa mặt chưa? Làm xong rồi thì ngồi vào bàn ăn sáng.

" Vừa nói chuyện, Tào Thu Hoa vừa đặt ấm nước xuống đất, sau đó cầm khăn trên kệ lau tay, chuẩn bị bưng đồ ăn sáng cho cô gái nhỏ.

"Ở đâu thế mẹ, để con bưng cho.

" Cô cũng không có mặt mũi để cơm dâng tận miệng.

Mặc dù cảm thấy con gái mềm yếu hơn con trai một chút, Tào Thu Hoa cũng không thể để cô gái nhỏ không biết làm chuyện gì.

Nhất là khi vợ chồng Đức Mậu và Quý Mạt đang gặp khó khăn, ít nhất Duật Duật có thể tự lo cho mình bà ấy mới yên tâm.

Tào Thu Hoa hếch cằm về phía bếp lò: "Ở trong nồi đang hâm nóng, khi cầm phải cẩn thận kẻo bị mép nồi làm bỏng, trên bàn có sữa bột, con mang đi hâm nóng được không?".

Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… Tào Thu Hoa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, không nói không rằng, chỉ vùi mặt vào ngực chồng.Khóe mắt Trần Tông lộ ra ý cười: "Ngủ đi, tỉnh dậy vợ chồng mình đến ủy ban thôn gọi điện thoại cho thằng cả, báo cho nó biết chuyện của Duật Duật, để nó đỡ phải ngày nhớ đêm mong."Nghe vậy, toàn thân Tào Thu Hoa cứng đờ."Sao vậy?"Người phụ nữ lại nằm ngửa xuống, giơ tay ấn huyệt thái dương, có chút dở khóc dở cười nói: "Bảo sao em cứ cảm thấy quên mất chuyện gì đó, em chưa nói chuyện Duật Duật đến nhà mình cho thằng cả."Nghe vậy, khuôn mặt cương nghị thô kệch của Trần Tông lộ ra nụ cười nhẹ, ông ấy giơ bàn tay to như quạt vỗ về vợ, hùng hậu nói: "Không sao đâu, cũng đâu phải chuyện gì lớn, gọi điện thoại báo cho nó biết, nó còn có thể giận em sao.""! Chuyện này cũng khó nói lắm."! Tuyết rơi.Sau một giấc ngủ ngon, Trần Lộng Mặc thức dậy kéo màn cửa sổ ra.Khi ánh sáng ban ngày len lỏi vào căn phòng thiếu sáng, cô mới nhìn rõ những bông tuyết rơi bên ngoài.Tuyết đọng rất dày, không biết trận tuyết này đã kéo dài bao lâu.Trần Lộng Mặc tùy tiện cảm khái hai câu rồi đứng ở cửa sổ vươn vai một cái, sau đó duỗi người trong vài phút, khởi động cơ thể cứng đờ mới bắt đầu dọn phòng và vệ sinh cá nhân."Sao không ngủ thêm chút nữa?" Trong phòng bếp, Tào Thu Hoa bưng nồi nước nóng đang chuẩn bị hơ lông gà, thấy cô gái nhỏ bước vào, bà ấy quay người đi tới trước xô gỗ lớn để chặn con gà bên trong.Trần Lộng Mặc không sợ mấy thứ máu me này, mặc dù trông cô yếu ớt, nhưng thật ra không thiếu kinh nghiệm giết gà mổ cá: "Con ngủ đủ rồi ạ, đã hơn bảy giờ rồi."Trong thời đại mà tất cả mọi người đều dậy lúc năm giờ, cô đã được coi là ngủ nướng."Không buồn ngủ cũng không sao, đánh răng rửa mặt chưa? Làm xong rồi thì ngồi vào bàn ăn sáng." Vừa nói chuyện, Tào Thu Hoa vừa đặt ấm nước xuống đất, sau đó cầm khăn trên kệ lau tay, chuẩn bị bưng đồ ăn sáng cho cô gái nhỏ."Ở đâu thế mẹ, để con bưng cho." Cô cũng không có mặt mũi để cơm dâng tận miệng.Mặc dù cảm thấy con gái mềm yếu hơn con trai một chút, Tào Thu Hoa cũng không thể để cô gái nhỏ không biết làm chuyện gì.Nhất là khi vợ chồng Đức Mậu và Quý Mạt đang gặp khó khăn, ít nhất Duật Duật có thể tự lo cho mình bà ấy mới yên tâm.Tào Thu Hoa hếch cằm về phía bếp lò: "Ở trong nồi đang hâm nóng, khi cầm phải cẩn thận kẻo bị mép nồi làm bỏng, trên bàn có sữa bột, con mang đi hâm nóng được không?".

Chương 30: 30: Khó Nói