Mùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người…
Chương 40: 40: Đi Săn Về
Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… Thật ra dạo chơi quanh núi hoàn toàn chẳng gặp nguy hiểm gì, cùng lắm chỉ gặp vài loài động vật hiền lành như hươu nai mà thôi.Nhưng dẫn theo em gái yếu ớt, chỉ sợ gặp phải chuyện không may, Trần Nghĩa muốn chờ anh hai trở về mới dám dẫn em gái đi cùng.Về phần anh ba Trần Hoài và anh tư Trần Quân, tính tình hai người vốn đã hoạt bát, đừng nói là dẫn theo em gái, đến lúc đó chỉ sợ không biết đã chạy đi nơi nào.Trước đây Trần Lộng Mặc quá tập trung vào việc kiếm tiền, ít có cơ hội vui chơi.Nghe anh năm liên tục giới thiệu, một người vốn không cảm thấy hứng thú với một nơi bị tuyết trắng bao phủ như cô cũng không nhịn được sinh ra cảm giác chờ mong: "Cha Tông và anh hai đã lên núi ba ngày rồi phải không? Lúc nào mới trở về vậy?"Trần Nghĩa: "Nhanh thôi, ngày mốt phải đến huyện thành mua đồ, nói không chừng hôm nay sẽ về đến nhà."Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!Cậu ấy vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến âm thanh ầm ĩ mơ hồ.Tào Thu Hoa vui mừng ra mặt, quên cả đặt con dao phay trên tay xuống, bước nhanh ra ngoài.Trần Nghĩa c*̃ng tạm dừng công việc trên tay, cầm giẻ tùy ý lau sạch vết nước trên tay, khuôn mặt đẹp trai pha chút ngây thơ nở nụ cười: "Em sáu, đi thôi! Ra ngoài xem, cha trở về rồi."Nói Trần Tông là thợ săn giỏi nhất vùng không phải là không có đạo lý.Lúc Trần Lộng Mặc theo mẹ Thu Hoa vội vàng ra khỏi phòng, nhìn thấy hai mươi mấy người đàn ông cao lớn, mặt mày rạng rỡ, người thì khiêng, người thì vác thú săn nhanh chóng đi về phía này."Mặc áo vào rồi hãy đi ra." Trần Nghĩa đi sau một bước, tay cầm áo khoác dày lần lượt đưa cho mẹ và em gái, nhìn chằm chằm hai người mặc xong mới đưa mũ và khăn quàng cổ kẹp dưới nách cho hai người, sau đó quay về lấy áo cho mình, thuận tiện cất con dao phay trên tay mẹ đi.Trong lòng Tào Thu Hoa nhớ thương chồng, chỉ tùy tiện quàng khăn lên cổ, tay cầm mũ nhanh chân đi ra ngoài nghênh đón.Thấy thế, Trần Lộng Mặc c*̃ng qua loa lấy lệ, bước lên những bậc thang làm bằng gỗ màu nhanh chóng đi theo.Thật ra chẳng cần nghênh đón làm gì, mỗi lần tập thể đi săn đều sẽ mang con mồi về nhà trước, sau đó chờ lão bí thư và mấy cán bộ thôn khác đến chia nhau.Nhưng đi săn rất nguy hiểm, nhất là vào mùa đông lạnh giá thấu xương này, chẳng có gia đình nào mà không lo lắng..
Thật ra dạo chơi quanh núi hoàn toàn chẳng gặp nguy hiểm gì, cùng lắm chỉ gặp vài loài động vật hiền lành như hươu nai mà thôi.
Nhưng dẫn theo em gái yếu ớt, chỉ sợ gặp phải chuyện không may, Trần Nghĩa muốn chờ anh hai trở về mới dám dẫn em gái đi cùng.
Về phần anh ba Trần Hoài và anh tư Trần Quân, tính tình hai người vốn đã hoạt bát, đừng nói là dẫn theo em gái, đến lúc đó chỉ sợ không biết đã chạy đi nơi nào.
Trước đây Trần Lộng Mặc quá tập trung vào việc kiếm tiền, ít có cơ hội vui chơi.
Nghe anh năm liên tục giới thiệu, một người vốn không cảm thấy hứng thú với một nơi bị tuyết trắng bao phủ như cô cũng không nhịn được sinh ra cảm giác chờ mong: "Cha Tông và anh hai đã lên núi ba ngày rồi phải không? Lúc nào mới trở về vậy?"Trần Nghĩa: "Nhanh thôi, ngày mốt phải đến huyện thành mua đồ, nói không chừng hôm nay sẽ về đến nhà.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!Cậu ấy vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến âm thanh ầm ĩ mơ hồ.
Tào Thu Hoa vui mừng ra mặt, quên cả đặt con dao phay trên tay xuống, bước nhanh ra ngoài.
Trần Nghĩa c*̃ng tạm dừng công việc trên tay, cầm giẻ tùy ý lau sạch vết nước trên tay, khuôn mặt đẹp trai pha chút ngây thơ nở nụ cười: "Em sáu, đi thôi! Ra ngoài xem, cha trở về rồi.
"Nói Trần Tông là thợ săn giỏi nhất vùng không phải là không có đạo lý.
Lúc Trần Lộng Mặc theo mẹ Thu Hoa vội vàng ra khỏi phòng, nhìn thấy hai mươi mấy người đàn ông cao lớn, mặt mày rạng rỡ, người thì khiêng, người thì vác thú săn nhanh chóng đi về phía này.
"Mặc áo vào rồi hãy đi ra.
" Trần Nghĩa đi sau một bước, tay cầm áo khoác dày lần lượt đưa cho mẹ và em gái, nhìn chằm chằm hai người mặc xong mới đưa mũ và khăn quàng cổ kẹp dưới nách cho hai người, sau đó quay về lấy áo cho mình, thuận tiện cất con dao phay trên tay mẹ đi.
Trong lòng Tào Thu Hoa nhớ thương chồng, chỉ tùy tiện quàng khăn lên cổ, tay cầm mũ nhanh chân đi ra ngoài nghênh đón.
Thấy thế, Trần Lộng Mặc c*̃ng qua loa lấy lệ, bước lên những bậc thang làm bằng gỗ màu nhanh chóng đi theo.
Thật ra chẳng cần nghênh đón làm gì, mỗi lần tập thể đi săn đều sẽ mang con mồi về nhà trước, sau đó chờ lão bí thư và mấy cán bộ thôn khác đến chia nhau.
Nhưng đi săn rất nguy hiểm, nhất là vào mùa đông lạnh giá thấu xương này, chẳng có gia đình nào mà không lo lắng.
.
Thập Niên 70 Em Gái Là Một Đại Mỹ NhânTác giả: Nguyệt Bán Tường ViTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970 đến sớm hơn bình thường. Mới đầu tháng 12, tuyết cuốn theo mưa phùn đã tí tách đổ xuống. Trên con đường rộng rãi bằng phẳng không người qua lại, xe jeep xuyên qua màn mưa tuyết, nghiền lên nước đọng và lá rụng dưới mặt đường, chạy thẳng về phía nam. Cảnh vệ Tiểu Hồ xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía sư đoàn trưởng đang ngồi hàng ghế sau, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Anh ta khẽ ho một tiếng, nhắc nhở:"Thủ trưởng, sáng nay không phải đã nói sẽ mua bánh trứng gà cho Duật Duật sao? Đằng trước là hợp tác xã cung tiêu. "Trần Đức Mậu hoàn hồn, nhớ đến con gái mấy ngày nay đều đang bình phục rất tốt, sự nặng nề trong đáy mắt được thay thế bằng vẻ hiền từ:"Dừng xe bên kia, tôi đi mua. "Tiểu Hồ nhíu mày:"Để tôi đi cho, bên ngoài đang mưa, tránh làm thủ trưởng bị cảm lạnh. "Trần Đức Mậu xua tay cười mắng:"Không cần, ông đây nào có kiểu cách như thế. "Hơn nữa! có lẽ chẳng còn mua được mấy lần nữa. Thấy thủ trưởng khăng khăng, Tiểu Hồ bất đắc dĩ, dừng xe lại, rướn người… Thật ra dạo chơi quanh núi hoàn toàn chẳng gặp nguy hiểm gì, cùng lắm chỉ gặp vài loài động vật hiền lành như hươu nai mà thôi.Nhưng dẫn theo em gái yếu ớt, chỉ sợ gặp phải chuyện không may, Trần Nghĩa muốn chờ anh hai trở về mới dám dẫn em gái đi cùng.Về phần anh ba Trần Hoài và anh tư Trần Quân, tính tình hai người vốn đã hoạt bát, đừng nói là dẫn theo em gái, đến lúc đó chỉ sợ không biết đã chạy đi nơi nào.Trước đây Trần Lộng Mặc quá tập trung vào việc kiếm tiền, ít có cơ hội vui chơi.Nghe anh năm liên tục giới thiệu, một người vốn không cảm thấy hứng thú với một nơi bị tuyết trắng bao phủ như cô cũng không nhịn được sinh ra cảm giác chờ mong: "Cha Tông và anh hai đã lên núi ba ngày rồi phải không? Lúc nào mới trở về vậy?"Trần Nghĩa: "Nhanh thôi, ngày mốt phải đến huyện thành mua đồ, nói không chừng hôm nay sẽ về đến nhà."Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!Cậu ấy vừa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến âm thanh ầm ĩ mơ hồ.Tào Thu Hoa vui mừng ra mặt, quên cả đặt con dao phay trên tay xuống, bước nhanh ra ngoài.Trần Nghĩa c*̃ng tạm dừng công việc trên tay, cầm giẻ tùy ý lau sạch vết nước trên tay, khuôn mặt đẹp trai pha chút ngây thơ nở nụ cười: "Em sáu, đi thôi! Ra ngoài xem, cha trở về rồi."Nói Trần Tông là thợ săn giỏi nhất vùng không phải là không có đạo lý.Lúc Trần Lộng Mặc theo mẹ Thu Hoa vội vàng ra khỏi phòng, nhìn thấy hai mươi mấy người đàn ông cao lớn, mặt mày rạng rỡ, người thì khiêng, người thì vác thú săn nhanh chóng đi về phía này."Mặc áo vào rồi hãy đi ra." Trần Nghĩa đi sau một bước, tay cầm áo khoác dày lần lượt đưa cho mẹ và em gái, nhìn chằm chằm hai người mặc xong mới đưa mũ và khăn quàng cổ kẹp dưới nách cho hai người, sau đó quay về lấy áo cho mình, thuận tiện cất con dao phay trên tay mẹ đi.Trong lòng Tào Thu Hoa nhớ thương chồng, chỉ tùy tiện quàng khăn lên cổ, tay cầm mũ nhanh chân đi ra ngoài nghênh đón.Thấy thế, Trần Lộng Mặc c*̃ng qua loa lấy lệ, bước lên những bậc thang làm bằng gỗ màu nhanh chóng đi theo.Thật ra chẳng cần nghênh đón làm gì, mỗi lần tập thể đi săn đều sẽ mang con mồi về nhà trước, sau đó chờ lão bí thư và mấy cán bộ thôn khác đến chia nhau.Nhưng đi săn rất nguy hiểm, nhất là vào mùa đông lạnh giá thấu xương này, chẳng có gia đình nào mà không lo lắng..