Tác giả:

Khương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô…

Chương 2: Chương 2

Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Trong hơn hai tuần, Khương Thi đã hoàn toàn cảm nhận được sự bất đồng của thế giới, các phương diện sinh hoạt khác biệt rất lớn đã khiến cô gục ngã không ít lần.Để trở lại chất lượng sinh hoạt vốn có, cô đã chỉnh sửa hồ sơ tìm việc theo thông tin ban đầu của mình, ứng tuyển một vài công việc hợp ý và cũng nhận được thông báo phỏng vấn.Nhưng phỏng vấn vài lần, không nhận được thông báo phỏng vấn lần hai.Khi tìm việc đang rơi vào thời kỳ tụt dốc thì cô lại nhận được cuộc gọi từ ban biên tập trang web.Trong khoảng thời gian cô bận rộn tìm việc, những tiểu thuyết còn dang dở nhận được phản hồi tốt lại bị ngừng, bên dưới truyện có rất nhiều tin nhắn nhắc nhở, biên tập hy vọng cô sẽ tiếp tục cập nhật trong thời gian sớm nhất.Gần như đồng thời, số dư trong thẻ ngân hàng lại giáng cho cô một đòn nữa.Khi mới đến, cô không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vẫn cứ dựa theo thói quen tiêu tiền ban đầu của mình, cho đến khi cô nhìn thấy tin nhắn báo số dư tài khoản thì mới kinh ngạc phát hiện không ổn.Cô cần phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không cô thậm chí sẽ không thể duy trì cuộc sống bình thường vào tháng sau!Trước mắt, cách nhanh nhất chính là tiếp tục viết tiểu thuyết, kiểm tra chi tiết thu nhập, nguyên thân thật sự có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết để nuôi sống chính mình.Dưới tình huống hoảng loạn như thế, Khương Thi không đủ tự tin bắt đầu công việc tác giả tiểu thuyết ngôn tình, đến giờ cũng coi là gần như đã thích ứng.Rửa mặt xong, lấy sữa và lát bánh mì nướng trong tủ lạnh, thừa dịp rảnh rỗi lúc ăn bữa sáng lấy di động ra, click mở ký hiệu màu xanh lục trên di động, lật đến chương mới cập nhật hôm qua, click mở phần bình luận:“Vung tiền nè, trợ cấp cho Đại Đại.”“Lại là một ngày vừa ngắn vừa ít, bao giờ Đại Đại mới có thể vừa dài vừa nhiều cơ chứ?”“Thích quá đi, trẹo chân quá! Bế Đại Đại lên nhất định sẽ trật chân một trăm lần!”“A a a a a! Chuột chũi thét chói tai.JPG.Tôi thích!”…Càng kéo xuống dưới, sắc mặt bình tĩnh của Khương Thi dần không giữ được nữa, đôi mắt cong lên, độ cong của khóe môi càng lúc càng lớn, ai mà không thích được khích lệ chứ?Mèo con chống nạnh, oa quả nhiên là sung sướng.JPG.Một hơi uống sạch sữa bò, thuận tay bỏ bát đĩa vào bồn rửa bát, cô đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống, khởi động máy, click mở hồ sơ, bắt đầu làm việc một cách nhiệt tình.Hôm nay phải viết tình tiết nam chính và nữ chính cãi nhau, tạm rời xa nhau rồi lại làm hòa, hai người đi hẹn hò, khi nam chính đi mua vé xem phim và bắp rang về, thấy có một cậu trai đến gần nữ chính, muốn xin phương thức liên lạc.Nam chính khó chịu nhưng không nói gì, sau đó lại âm thầm ghen tuông.Cách ghen quá mức kín đáo, thế cho nên mấy ngày sau nữ chính mới phát hiện ra nam chính đang ghen, lúc này nam chính đã ngâm mình trong hũ dấm đến mức sắp chua chết rồi..

Trong hơn hai tuần, Khương Thi đã hoàn toàn cảm nhận được sự bất đồng của thế giới, các phương diện sinh hoạt khác biệt rất lớn đã khiến cô gục ngã không ít lần.Để trở lại chất lượng sinh hoạt vốn có, cô đã chỉnh sửa hồ sơ tìm việc theo thông tin ban đầu của mình, ứng tuyển một vài công việc hợp ý và cũng nhận được thông báo phỏng vấn.Nhưng phỏng vấn vài lần, không nhận được thông báo phỏng vấn lần hai.

Khi tìm việc đang rơi vào thời kỳ tụt dốc thì cô lại nhận được cuộc gọi từ ban biên tập trang web.

Trong khoảng thời gian cô bận rộn tìm việc, những tiểu thuyết còn dang dở nhận được phản hồi tốt lại bị ngừng, bên dưới truyện có rất nhiều tin nhắn nhắc nhở, biên tập hy vọng cô sẽ tiếp tục cập nhật trong thời gian sớm nhất.Gần như đồng thời, số dư trong thẻ ngân hàng lại giáng cho cô một đòn nữa.

Khi mới đến, cô không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vẫn cứ dựa theo thói quen tiêu tiền ban đầu của mình, cho đến khi cô nhìn thấy tin nhắn báo số dư tài khoản thì mới kinh ngạc phát hiện không ổn.Cô cần phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không cô thậm chí sẽ không thể duy trì cuộc sống bình thường vào tháng sau!Trước mắt, cách nhanh nhất chính là tiếp tục viết tiểu thuyết, kiểm tra chi tiết thu nhập, nguyên thân thật sự có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết để nuôi sống chính mình.Dưới tình huống hoảng loạn như thế, Khương Thi không đủ tự tin bắt đầu công việc tác giả tiểu thuyết ngôn tình, đến giờ cũng coi là gần như đã thích ứng.Rửa mặt xong, lấy sữa và lát bánh mì nướng trong tủ lạnh, thừa dịp rảnh rỗi lúc ăn bữa sáng lấy di động ra, click mở ký hiệu màu xanh lục trên di động, lật đến chương mới cập nhật hôm qua, click mở phần bình luận:“Vung tiền nè, trợ cấp cho Đại Đại.”“Lại là một ngày vừa ngắn vừa ít, bao giờ Đại Đại mới có thể vừa dài vừa nhiều cơ chứ?”“Thích quá đi, trẹo chân quá! Bế Đại Đại lên nhất định sẽ trật chân một trăm lần!”“A a a a a! Chuột chũi thét chói tai.JPG.

Tôi thích!”…Càng kéo xuống dưới, sắc mặt bình tĩnh của Khương Thi dần không giữ được nữa, đôi mắt cong lên, độ cong của khóe môi càng lúc càng lớn, ai mà không thích được khích lệ chứ?Mèo con chống nạnh, oa quả nhiên là sung sướng.JPG.Một hơi uống sạch sữa bò, thuận tay bỏ bát đĩa vào bồn rửa bát, cô đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống, khởi động máy, click mở hồ sơ, bắt đầu làm việc một cách nhiệt tình.Hôm nay phải viết tình tiết nam chính và nữ chính cãi nhau, tạm rời xa nhau rồi lại làm hòa, hai người đi hẹn hò, khi nam chính đi mua vé xem phim và bắp rang về, thấy có một cậu trai đến gần nữ chính, muốn xin phương thức liên lạc.Nam chính khó chịu nhưng không nói gì, sau đó lại âm thầm ghen tuông.

Cách ghen quá mức kín đáo, thế cho nên mấy ngày sau nữ chính mới phát hiện ra nam chính đang ghen, lúc này nam chính đã ngâm mình trong hũ dấm đến mức sắp chua chết rồi..

Người Bạn Trai Công Cụ Là Đỉnh Lưu Xuyên SáchTác giả: Lục Nhất SaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhKhương Thi ngồi trên ghế xoay làm bằng da, cầm một cây bút trong tay, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, ghế dựa quay tròn, chuyển sang cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn cực lớn phía sau. Tầng 33, ánh nắng ban mai nhàn nhạt, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào các tòa cao ốc cao thấp không giống nhau, yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, ngồi ở đây có thể ngắm nhìn quang cảnh tráng lệ nhất của thành phố này. Nhưng khi nhìn quang cảnh này quá lâu, khó tránh khỏi cảm giác mỏi mệt, Khương Thi hơi nhíu mày, thật là muốn nghỉ phép mà. “Cốc cốc cốc…”Tiếng gõ cửa truyền đến, vẻ mặt Khương Thi thay đổi, mũi chân xoay một chút làm cho ghế dựa lại quay về phía bàn: “Vào đi. ”Thư ký đẩy cửa bước vào: “Cô cả, đã đến giờ họp rồi. ”“Được, đi thôi. ”Khương Thi chuẩn bị đứng dậy, một hồi chuông gấp gáp bỗng vang lên: “Đinh linh linh… đinh linh… đinh linh linh… đinh linh! ”Dưới chân bắt đầu lắc lư, hai tay cô chống lên bàn, mặt bàn mềm nhũn, vì lực tay của cô mà lõm xuống, thân thể mất đi chỗ chống đỡ nên cô… Trong hơn hai tuần, Khương Thi đã hoàn toàn cảm nhận được sự bất đồng của thế giới, các phương diện sinh hoạt khác biệt rất lớn đã khiến cô gục ngã không ít lần.Để trở lại chất lượng sinh hoạt vốn có, cô đã chỉnh sửa hồ sơ tìm việc theo thông tin ban đầu của mình, ứng tuyển một vài công việc hợp ý và cũng nhận được thông báo phỏng vấn.Nhưng phỏng vấn vài lần, không nhận được thông báo phỏng vấn lần hai.Khi tìm việc đang rơi vào thời kỳ tụt dốc thì cô lại nhận được cuộc gọi từ ban biên tập trang web.Trong khoảng thời gian cô bận rộn tìm việc, những tiểu thuyết còn dang dở nhận được phản hồi tốt lại bị ngừng, bên dưới truyện có rất nhiều tin nhắn nhắc nhở, biên tập hy vọng cô sẽ tiếp tục cập nhật trong thời gian sớm nhất.Gần như đồng thời, số dư trong thẻ ngân hàng lại giáng cho cô một đòn nữa.Khi mới đến, cô không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vẫn cứ dựa theo thói quen tiêu tiền ban đầu của mình, cho đến khi cô nhìn thấy tin nhắn báo số dư tài khoản thì mới kinh ngạc phát hiện không ổn.Cô cần phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không cô thậm chí sẽ không thể duy trì cuộc sống bình thường vào tháng sau!Trước mắt, cách nhanh nhất chính là tiếp tục viết tiểu thuyết, kiểm tra chi tiết thu nhập, nguyên thân thật sự có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết để nuôi sống chính mình.Dưới tình huống hoảng loạn như thế, Khương Thi không đủ tự tin bắt đầu công việc tác giả tiểu thuyết ngôn tình, đến giờ cũng coi là gần như đã thích ứng.Rửa mặt xong, lấy sữa và lát bánh mì nướng trong tủ lạnh, thừa dịp rảnh rỗi lúc ăn bữa sáng lấy di động ra, click mở ký hiệu màu xanh lục trên di động, lật đến chương mới cập nhật hôm qua, click mở phần bình luận:“Vung tiền nè, trợ cấp cho Đại Đại.”“Lại là một ngày vừa ngắn vừa ít, bao giờ Đại Đại mới có thể vừa dài vừa nhiều cơ chứ?”“Thích quá đi, trẹo chân quá! Bế Đại Đại lên nhất định sẽ trật chân một trăm lần!”“A a a a a! Chuột chũi thét chói tai.JPG.Tôi thích!”…Càng kéo xuống dưới, sắc mặt bình tĩnh của Khương Thi dần không giữ được nữa, đôi mắt cong lên, độ cong của khóe môi càng lúc càng lớn, ai mà không thích được khích lệ chứ?Mèo con chống nạnh, oa quả nhiên là sung sướng.JPG.Một hơi uống sạch sữa bò, thuận tay bỏ bát đĩa vào bồn rửa bát, cô đi đến trước máy tính rồi ngồi xuống, khởi động máy, click mở hồ sơ, bắt đầu làm việc một cách nhiệt tình.Hôm nay phải viết tình tiết nam chính và nữ chính cãi nhau, tạm rời xa nhau rồi lại làm hòa, hai người đi hẹn hò, khi nam chính đi mua vé xem phim và bắp rang về, thấy có một cậu trai đến gần nữ chính, muốn xin phương thức liên lạc.Nam chính khó chịu nhưng không nói gì, sau đó lại âm thầm ghen tuông.Cách ghen quá mức kín đáo, thế cho nên mấy ngày sau nữ chính mới phát hiện ra nam chính đang ghen, lúc này nam chính đã ngâm mình trong hũ dấm đến mức sắp chua chết rồi..

Chương 2: Chương 2