"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 4: 4: Chuyện Không Thể Thay Đổi
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Vận không có mặt mũi tìm về nhà cũ nữa, đành nhặt rác kiếm sống.Nhưng vì cơ thể cô ta không tốt, cho nên cuối cùng Tô Vận kiên trì không được vài năm thì chết bệnh.Sau đó Tô Vận mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại năm mình tám tuổi.Nhờ có bàn tay vàng trọng sinh, Tô Vận bắt đầu nghịch tập, trở thành một đoàn sủng, một đường vả mặt đủ loại họ hàng cực phẩm, đi lên đỉnh cao nhân sinh.Tô Trà cảm thấy được, xuyên sách cũng không phải chuyện gì xấu.Thế nhưng, xuyên thành một nữ phụ cực phẩm bị nữ chính vả mặt bôm bốp, là một chuyện vô cùng quá đáng.Đời trước, tốt xấu gì cô cũng làm nhà nghiên cứu khoa học cơ mà, bây giờ lại trở thành một nữ phụ cực phẩm vô cùng nghèo túng, Giống như cái chết của cô hôm đó...!là chuyện không thể thay đổi vậy.Ngay khi Tô Trà đang cảm thán, thì phía sau cô truyền đến một loạt tiếng bước chân.Sau đó, Tô Trà cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ một cái."Trà Trà, sao con vẫn còn ngây người ở đây thế hả? Không phải bảo con về nhà nghỉ ngơi cho sớm ư, sao con đi chậm thế? Hôm nay nóng quá, đi nhanh lên một chút, chúng ta về nhà ăn cơm trưa.Mẹ lén nghe bà nội con nói, hôm nay sẽ nấu canh trứng gà cho con nhóc Tô Vận kia, chúng ta đi nhanh lên một chút, để bà nội con chia cho con một ít."Tô Trà nhìn người phụ nữ trước mặt, không hé răng.Đúng rồi, người phụ nữ trước mặt này chính là bà mẹ hời của cô - đồng chí Vương Tú Mi."Này, con nhóc kia, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không hả?" Vương Tú Mi nhìn đứa con gái ngốc đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình, duỗi tay vỗ vỗ vào cánh tay con gái rồi lại nói: "Đi nhanh lên, đi chậm là không còn gì ăn đâu đấy.""Mẹ...""Sao thế, có phải con khó chịu ở đâu không?" Không đợi Tô Trà kịp lên tiếng, Vương Tú Mi đã cắt ngang lời cô.Bà còn tiếp tục nhắc nhở cô: "Con nói xem, ông bà nội con cũng thật là, cơ thể của con vừa nhìn đã biết không có khiếu làm việc rồi, thế nhưng sao ông bà cụ lại nhất định phải bắt con xuống ruộng làm việc cơ chứ? Con nhóc Tô Vận kia cũng đâu phải ra đồng đâu, sao lại bắt con đi?""Đúng là bất công mà.Trà Trà, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con không thể thành thật như thế được? Về chuyện làm việc này, con phải học cha mẹ đây này, đây chính là một kĩ năng sống đó.".
Tô Vận không có mặt mũi tìm về nhà cũ nữa, đành nhặt rác kiếm sống.
Nhưng vì cơ thể cô ta không tốt, cho nên cuối cùng Tô Vận kiên trì không được vài năm thì chết bệnh.Sau đó Tô Vận mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại năm mình tám tuổi.Nhờ có bàn tay vàng trọng sinh, Tô Vận bắt đầu nghịch tập, trở thành một đoàn sủng, một đường vả mặt đủ loại họ hàng cực phẩm, đi lên đỉnh cao nhân sinh.Tô Trà cảm thấy được, xuyên sách cũng không phải chuyện gì xấu.Thế nhưng, xuyên thành một nữ phụ cực phẩm bị nữ chính vả mặt bôm bốp, là một chuyện vô cùng quá đáng.Đời trước, tốt xấu gì cô cũng làm nhà nghiên cứu khoa học cơ mà, bây giờ lại trở thành một nữ phụ cực phẩm vô cùng nghèo túng, Giống như cái chết của cô hôm đó...!là chuyện không thể thay đổi vậy.Ngay khi Tô Trà đang cảm thán, thì phía sau cô truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Sau đó, Tô Trà cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ một cái."Trà Trà, sao con vẫn còn ngây người ở đây thế hả? Không phải bảo con về nhà nghỉ ngơi cho sớm ư, sao con đi chậm thế? Hôm nay nóng quá, đi nhanh lên một chút, chúng ta về nhà ăn cơm trưa.
Mẹ lén nghe bà nội con nói, hôm nay sẽ nấu canh trứng gà cho con nhóc Tô Vận kia, chúng ta đi nhanh lên một chút, để bà nội con chia cho con một ít."Tô Trà nhìn người phụ nữ trước mặt, không hé răng.Đúng rồi, người phụ nữ trước mặt này chính là bà mẹ hời của cô - đồng chí Vương Tú Mi."Này, con nhóc kia, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không hả?" Vương Tú Mi nhìn đứa con gái ngốc đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình, duỗi tay vỗ vỗ vào cánh tay con gái rồi lại nói: "Đi nhanh lên, đi chậm là không còn gì ăn đâu đấy.""Mẹ...""Sao thế, có phải con khó chịu ở đâu không?" Không đợi Tô Trà kịp lên tiếng, Vương Tú Mi đã cắt ngang lời cô.
Bà còn tiếp tục nhắc nhở cô: "Con nói xem, ông bà nội con cũng thật là, cơ thể của con vừa nhìn đã biết không có khiếu làm việc rồi, thế nhưng sao ông bà cụ lại nhất định phải bắt con xuống ruộng làm việc cơ chứ? Con nhóc Tô Vận kia cũng đâu phải ra đồng đâu, sao lại bắt con đi?""Đúng là bất công mà.
Trà Trà, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con không thể thành thật như thế được? Về chuyện làm việc này, con phải học cha mẹ đây này, đây chính là một kĩ năng sống đó.".
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Vận không có mặt mũi tìm về nhà cũ nữa, đành nhặt rác kiếm sống.Nhưng vì cơ thể cô ta không tốt, cho nên cuối cùng Tô Vận kiên trì không được vài năm thì chết bệnh.Sau đó Tô Vận mở mắt ra, cô ta phát hiện mình đã sống lại năm mình tám tuổi.Nhờ có bàn tay vàng trọng sinh, Tô Vận bắt đầu nghịch tập, trở thành một đoàn sủng, một đường vả mặt đủ loại họ hàng cực phẩm, đi lên đỉnh cao nhân sinh.Tô Trà cảm thấy được, xuyên sách cũng không phải chuyện gì xấu.Thế nhưng, xuyên thành một nữ phụ cực phẩm bị nữ chính vả mặt bôm bốp, là một chuyện vô cùng quá đáng.Đời trước, tốt xấu gì cô cũng làm nhà nghiên cứu khoa học cơ mà, bây giờ lại trở thành một nữ phụ cực phẩm vô cùng nghèo túng, Giống như cái chết của cô hôm đó...!là chuyện không thể thay đổi vậy.Ngay khi Tô Trà đang cảm thán, thì phía sau cô truyền đến một loạt tiếng bước chân.Sau đó, Tô Trà cảm thấy bả vai mình bị người ta vỗ một cái."Trà Trà, sao con vẫn còn ngây người ở đây thế hả? Không phải bảo con về nhà nghỉ ngơi cho sớm ư, sao con đi chậm thế? Hôm nay nóng quá, đi nhanh lên một chút, chúng ta về nhà ăn cơm trưa.Mẹ lén nghe bà nội con nói, hôm nay sẽ nấu canh trứng gà cho con nhóc Tô Vận kia, chúng ta đi nhanh lên một chút, để bà nội con chia cho con một ít."Tô Trà nhìn người phụ nữ trước mặt, không hé răng.Đúng rồi, người phụ nữ trước mặt này chính là bà mẹ hời của cô - đồng chí Vương Tú Mi."Này, con nhóc kia, mẹ đang nói chuyện với con đấy, con có nghe thấy không hả?" Vương Tú Mi nhìn đứa con gái ngốc đang ngẩn người nhìn chằm chằm mình, duỗi tay vỗ vỗ vào cánh tay con gái rồi lại nói: "Đi nhanh lên, đi chậm là không còn gì ăn đâu đấy.""Mẹ...""Sao thế, có phải con khó chịu ở đâu không?" Không đợi Tô Trà kịp lên tiếng, Vương Tú Mi đã cắt ngang lời cô.Bà còn tiếp tục nhắc nhở cô: "Con nói xem, ông bà nội con cũng thật là, cơ thể của con vừa nhìn đã biết không có khiếu làm việc rồi, thế nhưng sao ông bà cụ lại nhất định phải bắt con xuống ruộng làm việc cơ chứ? Con nhóc Tô Vận kia cũng đâu phải ra đồng đâu, sao lại bắt con đi?""Đúng là bất công mà.Trà Trà, không phải mẹ nói con đâu, nhưng con không thể thành thật như thế được? Về chuyện làm việc này, con phải học cha mẹ đây này, đây chính là một kĩ năng sống đó.".