"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…

Chương 5: 5: Tặng Không

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Nhắc đến chuyện tìm cớ để lười biếng, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân có kinh nghiệm vô cùng dày dặn, thế nhưng con gái lại thành thật đến mức này, Vương Tú Mi cảm thấy mình phải cẩn thận dạy lại cô.Tô Trà nghe một đống kinh nghiệm mà bà mẹ già dốc lòng dạy cô, khóe miệng cô không khống chế được mà giật giật vài cái.Chuyện này phải kể từ vài hôm trước.Có một hôm, Tô Vận đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống, nói cái gì mà người trẻ tuổi phải tích cực lao động gì gì đó, khiến cho ông bà cụ vô cùng vui vẻ.Thế nên ngay ngày hôm sau, ông bà cụ ra lệnh bắt buộc cả nhà dù lớn hay bé, thì cũng đều phải ra đồng làm việc.Cho nên, tất nhiên là nguyên chủ Tô Trà trốn không thoát, cô cũng phải đi làm.Thế nhưng, nữ chính Tô Vận vừa ra đồng không được bao lâu, bà cụ đã đau lòng dẫn cô ta về nhà, còn cẩn thận lấy danh nghĩa là hai bà cháu họ về nhà chuẩn bị cơm trưa.Kết quả là Tô Vận được ngồi nhà hưởng mát, còn "Tô Trà" ở ngoài đồng bị say nắng qua đời, cho nên Tô Trà đến từ hiện đại là cô đã xuyên qua.Chờ đến khi Tô Trà mở mắt ra lần nữa, cô đã phỉ nhổ nguyên chủ một trận.Tô Trà cũng không biết Tô Nhị Nha chân chính là đang ở đâu, có thể đã xuyên đến cơ thể ở thế kỉ hai mươi mốt của cô cũng không biết chứng.Nếu thật sự như thế, Tô Nhị Nhà nên cẩn thận mà cảm ơn cô đi.Phải biết rằng, tất cả thành quả mà cô cực khổ nghiên cứu, cực khổ phấn đấu, đều chắp tay tặng không cho Tô Nhị Nha rồi.Ồi, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng đau lòng."Trà Trà, có phải con vẫn còn choáng váng không? Nếu không mẹ về nhà đòi ông bà nội con bỏ tiền, chiều nay mẹ đưa con lên trấn trên khám bệnh nhé?" Khi Vương Tú Mi nói chuyện, đôi mắt bà đảo như lạc rang, vừa nhìn đã biết trong lòng bà nảy lên ý xấu rồi.Khụ khụ, cái đó, đồng chí Vương Tú Mi sao có thể có ý xấu được cơ chứ? Không có khả năng!Bà đang tính toán, chiều nay đi lên trấn trên, thì thuận tiện ghé nhà chú ba ăn ké bữa cơm.Chú ba làm việc ở bưu điện, vợ của chú ba cũng là người thành phố, ăn ké bữa cơm là chuyện nhỏ ấy mà.Cho dù biết những tính toán nhỏ nhặt của mẹ già nhà mình, nhưng vừa nghe thấy muốn vào thành phố, nội tâm đáng xấu hổ của Tô Trà thế mà lại dao động.Cái đó, đúng thật là cơ thể của cô vẫn có chút khó chịu..

Nhắc đến chuyện tìm cớ để lười biếng, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân có kinh nghiệm vô cùng dày dặn, thế nhưng con gái lại thành thật đến mức này, Vương Tú Mi cảm thấy mình phải cẩn thận dạy lại cô.

Tô Trà nghe một đống kinh nghiệm mà bà mẹ già dốc lòng dạy cô, khóe miệng cô không khống chế được mà giật giật vài cái.

Chuyện này phải kể từ vài hôm trước.

Có một hôm, Tô Vận đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống, nói cái gì mà người trẻ tuổi phải tích cực lao động gì gì đó, khiến cho ông bà cụ vô cùng vui vẻ.

Thế nên ngay ngày hôm sau, ông bà cụ ra lệnh bắt buộc cả nhà dù lớn hay bé, thì cũng đều phải ra đồng làm việc.

Cho nên, tất nhiên là nguyên chủ Tô Trà trốn không thoát, cô cũng phải đi làm.

Thế nhưng, nữ chính Tô Vận vừa ra đồng không được bao lâu, bà cụ đã đau lòng dẫn cô ta về nhà, còn cẩn thận lấy danh nghĩa là hai bà cháu họ về nhà chuẩn bị cơm trưa.

Kết quả là Tô Vận được ngồi nhà hưởng mát, còn "Tô Trà" ở ngoài đồng bị say nắng qua đời, cho nên Tô Trà đến từ hiện đại là cô đã xuyên qua.

Chờ đến khi Tô Trà mở mắt ra lần nữa, cô đã phỉ nhổ nguyên chủ một trận.

Tô Trà cũng không biết Tô Nhị Nha chân chính là đang ở đâu, có thể đã xuyên đến cơ thể ở thế kỉ hai mươi mốt của cô cũng không biết chứng.

Nếu thật sự như thế, Tô Nhị Nhà nên cẩn thận mà cảm ơn cô đi.

Phải biết rằng, tất cả thành quả mà cô cực khổ nghiên cứu, cực khổ phấn đấu, đều chắp tay tặng không cho Tô Nhị Nha rồi.

Ồi, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng đau lòng.

"Trà Trà, có phải con vẫn còn choáng váng không? Nếu không mẹ về nhà đòi ông bà nội con bỏ tiền, chiều nay mẹ đưa con lên trấn trên khám bệnh nhé?" Khi Vương Tú Mi nói chuyện, đôi mắt bà đảo như lạc rang, vừa nhìn đã biết trong lòng bà nảy lên ý xấu rồi.

Khụ khụ, cái đó, đồng chí Vương Tú Mi sao có thể có ý xấu được cơ chứ? Không có khả năng!Bà đang tính toán, chiều nay đi lên trấn trên, thì thuận tiện ghé nhà chú ba ăn ké bữa cơm.

Chú ba làm việc ở bưu điện, vợ của chú ba cũng là người thành phố, ăn ké bữa cơm là chuyện nhỏ ấy mà.

Cho dù biết những tính toán nhỏ nhặt của mẹ già nhà mình, nhưng vừa nghe thấy muốn vào thành phố, nội tâm đáng xấu hổ của Tô Trà thế mà lại dao động.

Cái đó, đúng thật là cơ thể của cô vẫn có chút khó chịu.

.

Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Nhắc đến chuyện tìm cớ để lười biếng, Vương Tú Mi và Tô Thắng Dân có kinh nghiệm vô cùng dày dặn, thế nhưng con gái lại thành thật đến mức này, Vương Tú Mi cảm thấy mình phải cẩn thận dạy lại cô.Tô Trà nghe một đống kinh nghiệm mà bà mẹ già dốc lòng dạy cô, khóe miệng cô không khống chế được mà giật giật vài cái.Chuyện này phải kể từ vài hôm trước.Có một hôm, Tô Vận đột nhiên muốn trải nghiệm cuộc sống, nói cái gì mà người trẻ tuổi phải tích cực lao động gì gì đó, khiến cho ông bà cụ vô cùng vui vẻ.Thế nên ngay ngày hôm sau, ông bà cụ ra lệnh bắt buộc cả nhà dù lớn hay bé, thì cũng đều phải ra đồng làm việc.Cho nên, tất nhiên là nguyên chủ Tô Trà trốn không thoát, cô cũng phải đi làm.Thế nhưng, nữ chính Tô Vận vừa ra đồng không được bao lâu, bà cụ đã đau lòng dẫn cô ta về nhà, còn cẩn thận lấy danh nghĩa là hai bà cháu họ về nhà chuẩn bị cơm trưa.Kết quả là Tô Vận được ngồi nhà hưởng mát, còn "Tô Trà" ở ngoài đồng bị say nắng qua đời, cho nên Tô Trà đến từ hiện đại là cô đã xuyên qua.Chờ đến khi Tô Trà mở mắt ra lần nữa, cô đã phỉ nhổ nguyên chủ một trận.Tô Trà cũng không biết Tô Nhị Nha chân chính là đang ở đâu, có thể đã xuyên đến cơ thể ở thế kỉ hai mươi mốt của cô cũng không biết chứng.Nếu thật sự như thế, Tô Nhị Nhà nên cẩn thận mà cảm ơn cô đi.Phải biết rằng, tất cả thành quả mà cô cực khổ nghiên cứu, cực khổ phấn đấu, đều chắp tay tặng không cho Tô Nhị Nha rồi.Ồi, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ lại càng đau lòng."Trà Trà, có phải con vẫn còn choáng váng không? Nếu không mẹ về nhà đòi ông bà nội con bỏ tiền, chiều nay mẹ đưa con lên trấn trên khám bệnh nhé?" Khi Vương Tú Mi nói chuyện, đôi mắt bà đảo như lạc rang, vừa nhìn đã biết trong lòng bà nảy lên ý xấu rồi.Khụ khụ, cái đó, đồng chí Vương Tú Mi sao có thể có ý xấu được cơ chứ? Không có khả năng!Bà đang tính toán, chiều nay đi lên trấn trên, thì thuận tiện ghé nhà chú ba ăn ké bữa cơm.Chú ba làm việc ở bưu điện, vợ của chú ba cũng là người thành phố, ăn ké bữa cơm là chuyện nhỏ ấy mà.Cho dù biết những tính toán nhỏ nhặt của mẹ già nhà mình, nhưng vừa nghe thấy muốn vào thành phố, nội tâm đáng xấu hổ của Tô Trà thế mà lại dao động.Cái đó, đúng thật là cơ thể của cô vẫn có chút khó chịu..

Chương 5: 5: Tặng Không