"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 150: Chương 150
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Khoảng ba rưỡi Tô Trà về đến cửa thôn.Cô đi vào trong thôn, sau đó Tô Trà phát hiện, dường như tất cả mọi người mà cô gặp trên đường, đều nhiệt tình, hồ hởi chào hỏi với cô.Chẳng lẽ, cô mới rời đi một thời gian thôi, thế mà các hàng xóm láng giềng trong thôn lại nhớ cô đến mức này ư?"Ôi, Tô Trà, cháu về rồi à?""Dạ, cháu vừa về thím ạ.""Ôi chao, Tô Trà, cháu về rồi.""Dạ, cháu vừa về chú ạ.""Về rồi à, Tô Trà?""Dạ, cháu vừa về, vừa về ạ."Chỉ vài phút đi đường ngắn ngủi, thế nhưng tất cả các láng giềng mà Tô Trà gặp được đều cười toe toét chào hỏi với cô, Tô Trà cũng một đường cười đáp lại.Cuối cùng cô cũng nhìn thấy cổng lớn nhà mình."Mẹ, Tô Bảo, con về rồi đây."Tô Trà vừa gọi vừa đi vào trong sân.Trong phòng, người nhà họ Tô đều nghe thấy âm thanh của Tô Trà, thế nhưng người đầu tiên lao ra ngoài là đồng chí Vương Tú Mi.Động tác của bà vô cùng nhanh chóng, xoành xoạch vài bước đã xuất hiện trước mặt Tô Trà rồi."Ôi chao, con gái con về rồi à, để mẹ xem xem nào." Vương Tú Mi giơ tay giữ lấy cánh tay của Tô Trà, đánh giá con gái từ trên xuống dưới vài lần, sau đó cất tiếng với giọng điệu đau lòng: "Gầy đi rồi, gầy đi rồi."Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, cô giơ tay lên xoa xoa hai cái má phúng phính của mình.Ơ, gầy đi á?Sao cô lại không cảm thấy thế nhỉ, trái lại cô còn cảm thấy, thịt trên mặt cô còn nhiều hơn trước khi đi một chút cơ đấy.Ha ha, thế nhưng cho dù nhiều thêm tí thịt, cô vẫn là tiểu tiên nữ vừa đáng yêu vừa mê người kia.Tầm mắt của ông bà nội Tô mới từ trong phòng đi ra cũng dừng lại trên người Tô Trà."Đúng là gầy rồi. Bà nó à, tối nay bà thịt một con gà đi, để bồi bổ cho Tô Trà." Ông nội Tô cất tiếng cười nói, ánh mắt ông cụ nhìn Tô Trà dịu dàng khó mà diễn tả thành lời.Ơ, lần này thì Tô Trà lơ mơ không rõ, chẳng lẽ cô gầy thật ư?"Được được được, tôi đi thịt gà." Bà nội Tô nói xong thì đi bắt gà luôn.Bình thường con gà kia chính là bảo bối của bà nội Tô, không hiểu sao hôm nay bà cụ lại hào phóng thế nhỉ?Vương Tú Mi nhanh chóng chạy theo sau lưng bà cụ, cười toe toét nói: "Mẹ, con giúp mẹ một tay."Vương Tú Mi và bà nội Tô đều đi bận việc rồi, Tô Trà mới cảm thấy bầu không khí có chút kì quái. Từ khi cô vào thôn đến nay, người trong thôn đều trở nên kì quái.Đúng lúc này, Tô Bảo đang ở bên ngoài chơi, nghe được tin chị gái mình về, cậu bé kích động chạy về nhà."Chị, chị, sao bây giờ chị mới về thế, em nhớ chị c.h.ế.t đi được." Cơ thể của Tô Bảo giống như con khỉ nhỏ, nhảy vài bước đã đến trước mặt Tô Trà. Cậu bé dừng lại, ngửa đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt nhìn chằm chằm vào Tô Trà: "Chị, quà của em đâu?"Tô Trà bị cậu bé chọc tức đến bật cười, thực ra cậu bé không hề nhớ cô, mà nhớ quà của cô chứ gì?Tô Trà lấy một con ếch màu xanh biếc được làm bằng lá sắt, đưa qua cho cậu."Ôi, ếch sắt này. Chị, em thích lắm đó." Ếch sắt, chính là món đồ chơi đặc sắc mà đám trẻ em ở thời đại này yêu thích, ở trung tâm bách hóa trong thành phố cũng có bán. Con ếch này của Tô Bảo, Tô Trà đã cố ý mua ở Bắc Kinh rồi mang về.Tô Bảo lấy được con ếch sắt rồi thì lập tức chạy ùa đi.Ha ha, cậu bé phải khoe với mấy thằng bạn nhỏ một chút, hu hu, chị gái cậu bé đúng là người chị tốt nhất trên thế gian này mà.Tô Trà tặng quà cho mọi người trong gia đình. Nhà họ Tô hiện tại có ba phòng, cô tặng mỗi phòng một con vịt nướng, riêng ông nội Tô thì tặng thêm hai bao thuốc lá.Ngoài ra, cô còn mua cho bà nội Tô và Vương Tú Mi hai chiếc áo.Những thứ này đã tiêu hết mấy chục đồng của Tô Trà, tiền thưởng đứng đầu cuộc thi mà nhà trường thưởng lần trước, đã bị Tô Trà tiêu gần như không còn xu nào nữa rồi.Cả nhà họ Tô nhận được quà, ai nấy đều vui mừng.Đến khi ăn cơm chiều, cuối cùng Tô Trà cũng biết được nguyên nhân người trong thôn đối xử với cô nhiệt tình một cách thái quá như thế.Hóa ra tất cả mọi người đã biết được chuyện, giành được giải thưởng sẽ được cử đi học.Đây là lần đầu tiên từ sau khi ở riêng, cả nhà họ Tô mới lại cùng nhau ăn cơm.Ở bên phía phòng cả, chỉ có gương mặt của Tô Thắng Hoa tràn ngập ý cười thật lòng, còn nụ cười của Vương Quyên lại có chút gượng gạo.Tô Diệp thì không hé răng, còn Tô Vận... tất nhiên sắc mặt của cô ta không thể nào tốt được rồi.Nhất là khi bà nội Tô gắp cả hai cái đùi gà vào bát Tô Trà, ánh mắt của Tô Vận lại càng thêm u ám.Tô Trà cũng chú ý tới tầm mắt của Tô Vận, thế nhưng cô lười phản ứng với cô ta. Ôi chao, thích nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tốc độ ăn đùi gà của cô đâu.Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Vận vác cái vẻ mặt u ám đó quay về phòng mình.Tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Tô đều nhìn ra được vẻ mặt thối kia của Tô Vận, thế nhưng, không có ai muốn để ý đến cô ta cả.Nửa đêm hôm đó, khoảng mười hai giờ bỗng vang lên tiếng đập cửa."Vợ ơi, anh về rồi. Mở cổng cho anh với."Cách một cánh cửa cổng, âm thanh của Tô Thắng Dân truyền tới.Nghe thấy âm thanh của chồng, Vương Tú Mi nhanh chóng đứng dậy, sau khi mặc áo khoác thì vội đi ra ngoài mở cử.Vừa mở cửa ra, thì Tô Thắng Dân đã vội vàng tiến vào."Anh đã ăn cơm chưa? Con gái về rồi, tối nay mẹ thịt gà, em có phần anh chút thịt đó, em đi hâm nóng cho anh.""Ôi chao, con gái anh về rồi á?" Tô Thắng Dân nhìn về phía phòng của Tô Trà, thấy phòng đã tắt đèn thì có chút thất vọng.Con gái ngủ mất rồi."Vợ ơi anh đói quá, em hâm thịt gà cho anh với, làm thêm chút mì nữa nhé?" Thấy con gái đã ngủ rồi, lúc này Tô Thắng Dân mới có thời gian quan tâm đến cái bụng nhỏ của bản thân."Rột... rột..." Chiếc bụng của ông còn vô cùng phối hợp kêu lên."Được rồi." Vương Tú Mi nói xong thì đi thẳng về phòng bếp.Tô Thắng Dân thấy Vương Tú Mi đi về phòng bếp, thì theo thói quen đi theo sau lưng bà."Anh đi theo em làm gì?" Vương Tú Mi dừng lại, liếc Tô Thắng Dân một cái."Anh... nhóm lửa cho em?" Tô Thắng Dân đáp lời."Từ bao giờ mà anh tự giác thế?" Vương Tú Mi buồn bực, từ bao giờ mà không cần gọi, Tô Thắng Dân đã tự có giác ngộ này thế?.
Khoảng ba rưỡi Tô Trà về đến cửa thôn.
Cô đi vào trong thôn, sau đó Tô Trà phát hiện, dường như tất cả mọi người mà cô gặp trên đường, đều nhiệt tình, hồ hởi chào hỏi với cô.
Chẳng lẽ, cô mới rời đi một thời gian thôi, thế mà các hàng xóm láng giềng trong thôn lại nhớ cô đến mức này ư?
"Ôi, Tô Trà, cháu về rồi à?"
"Dạ, cháu vừa về thím ạ."
"Ôi chao, Tô Trà, cháu về rồi."
"Dạ, cháu vừa về chú ạ."
"Về rồi à, Tô Trà?"
"Dạ, cháu vừa về, vừa về ạ."
Chỉ vài phút đi đường ngắn ngủi, thế nhưng tất cả các láng giềng mà Tô Trà gặp được đều cười toe toét chào hỏi với cô, Tô Trà cũng một đường cười đáp lại.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy cổng lớn nhà mình.
"Mẹ, Tô Bảo, con về rồi đây."
Tô Trà vừa gọi vừa đi vào trong sân.
Trong phòng, người nhà họ Tô đều nghe thấy âm thanh của Tô Trà, thế nhưng người đầu tiên lao ra ngoài là đồng chí Vương Tú Mi.
Động tác của bà vô cùng nhanh chóng, xoành xoạch vài bước đã xuất hiện trước mặt Tô Trà rồi.
"Ôi chao, con gái con về rồi à, để mẹ xem xem nào." Vương Tú Mi giơ tay giữ lấy cánh tay của Tô Trà, đánh giá con gái từ trên xuống dưới vài lần, sau đó cất tiếng với giọng điệu đau lòng: "Gầy đi rồi, gầy đi rồi."
Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, cô giơ tay lên xoa xoa hai cái má phúng phính của mình.
Ơ, gầy đi á?
Sao cô lại không cảm thấy thế nhỉ, trái lại cô còn cảm thấy, thịt trên mặt cô còn nhiều hơn trước khi đi một chút cơ đấy.
Ha ha, thế nhưng cho dù nhiều thêm tí thịt, cô vẫn là tiểu tiên nữ vừa đáng yêu vừa mê người kia.
Tầm mắt của ông bà nội Tô mới từ trong phòng đi ra cũng dừng lại trên người Tô Trà.
"Đúng là gầy rồi. Bà nó à, tối nay bà thịt một con gà đi, để bồi bổ cho Tô Trà." Ông nội Tô cất tiếng cười nói, ánh mắt ông cụ nhìn Tô Trà dịu dàng khó mà diễn tả thành lời.
Ơ, lần này thì Tô Trà lơ mơ không rõ, chẳng lẽ cô gầy thật ư?
"Được được được, tôi đi thịt gà." Bà nội Tô nói xong thì đi bắt gà luôn.
Bình thường con gà kia chính là bảo bối của bà nội Tô, không hiểu sao hôm nay bà cụ lại hào phóng thế nhỉ?
Vương Tú Mi nhanh chóng chạy theo sau lưng bà cụ, cười toe toét nói: "Mẹ, con giúp mẹ một tay."
Vương Tú Mi và bà nội Tô đều đi bận việc rồi, Tô Trà mới cảm thấy bầu không khí có chút kì quái. Từ khi cô vào thôn đến nay, người trong thôn đều trở nên kì quái.
Đúng lúc này, Tô Bảo đang ở bên ngoài chơi, nghe được tin chị gái mình về, cậu bé kích động chạy về nhà.
"Chị, chị, sao bây giờ chị mới về thế, em nhớ chị c.h.ế.t đi được." Cơ thể của Tô Bảo giống như con khỉ nhỏ, nhảy vài bước đã đến trước mặt Tô Trà. Cậu bé dừng lại, ngửa đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt nhìn chằm chằm vào Tô Trà: "Chị, quà của em đâu?"
Tô Trà bị cậu bé chọc tức đến bật cười, thực ra cậu bé không hề nhớ cô, mà nhớ quà của cô chứ gì?
Tô Trà lấy một con ếch màu xanh biếc được làm bằng lá sắt, đưa qua cho cậu.
"Ôi, ếch sắt này. Chị, em thích lắm đó." Ếch sắt, chính là món đồ chơi đặc sắc mà đám trẻ em ở thời đại này yêu thích, ở trung tâm bách hóa trong thành phố cũng có bán.
Con ếch này của Tô Bảo, Tô Trà đã cố ý mua ở Bắc Kinh rồi mang về.
Tô Bảo lấy được con ếch sắt rồi thì lập tức chạy ùa đi.
Ha ha, cậu bé phải khoe với mấy thằng bạn nhỏ một chút, hu hu, chị gái cậu bé đúng là người chị tốt nhất trên thế gian này mà.
Tô Trà tặng quà cho mọi người trong gia đình. Nhà họ Tô hiện tại có ba phòng, cô tặng mỗi phòng một con vịt nướng, riêng ông nội Tô thì tặng thêm hai bao thuốc lá.
Ngoài ra, cô còn mua cho bà nội Tô và Vương Tú Mi hai chiếc áo.
Những thứ này đã tiêu hết mấy chục đồng của Tô Trà, tiền thưởng đứng đầu cuộc thi mà nhà trường thưởng lần trước, đã bị Tô Trà tiêu gần như không còn xu nào nữa rồi.
Cả nhà họ Tô nhận được quà, ai nấy đều vui mừng.
Đến khi ăn cơm chiều, cuối cùng Tô Trà cũng biết được nguyên nhân người trong thôn đối xử với cô nhiệt tình một cách thái quá như thế.
Hóa ra tất cả mọi người đã biết được chuyện, giành được giải thưởng sẽ được cử đi học.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi ở riêng, cả nhà họ Tô mới lại cùng nhau ăn cơm.
Ở bên phía phòng cả, chỉ có gương mặt của Tô Thắng Hoa tràn ngập ý cười thật lòng, còn nụ cười của Vương Quyên lại có chút gượng gạo.
Tô Diệp thì không hé răng, còn Tô Vận... tất nhiên sắc mặt của cô ta không thể nào tốt được rồi.
Nhất là khi bà nội Tô gắp cả hai cái đùi gà vào bát Tô Trà, ánh mắt của Tô Vận lại càng thêm u ám.
Tô Trà cũng chú ý tới tầm mắt của Tô Vận, thế nhưng cô lười phản ứng với cô ta. Ôi chao, thích nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tốc độ ăn đùi gà của cô đâu.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Vận vác cái vẻ mặt u ám đó quay về phòng mình.
Tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Tô đều nhìn ra được vẻ mặt thối kia của Tô Vận, thế nhưng, không có ai muốn để ý đến cô ta cả.
Nửa đêm hôm đó, khoảng mười hai giờ bỗng vang lên tiếng đập cửa.
"Vợ ơi, anh về rồi. Mở cổng cho anh với."
Cách một cánh cửa cổng, âm thanh của Tô Thắng Dân truyền tới.
Nghe thấy âm thanh của chồng, Vương Tú Mi nhanh chóng đứng dậy, sau khi mặc áo khoác thì vội đi ra ngoài mở cử.
Vừa mở cửa ra, thì Tô Thắng Dân đã vội vàng tiến vào.
"Anh đã ăn cơm chưa? Con gái về rồi, tối nay mẹ thịt gà, em có phần anh chút thịt đó, em đi hâm nóng cho anh."
"Ôi chao, con gái anh về rồi á?" Tô Thắng Dân nhìn về phía phòng của Tô Trà, thấy phòng đã tắt đèn thì có chút thất vọng.
Con gái ngủ mất rồi.
"Vợ ơi anh đói quá, em hâm thịt gà cho anh với, làm thêm chút mì nữa nhé?" Thấy con gái đã ngủ rồi, lúc này Tô Thắng Dân mới có thời gian quan tâm đến cái bụng nhỏ của bản thân.
"Rột... rột..." Chiếc bụng của ông còn vô cùng phối hợp kêu lên.
"Được rồi." Vương Tú Mi nói xong thì đi thẳng về phòng bếp.
Tô Thắng Dân thấy Vương Tú Mi đi về phòng bếp, thì theo thói quen đi theo sau lưng bà.
"Anh đi theo em làm gì?" Vương Tú Mi dừng lại, liếc Tô Thắng Dân một cái.
"Anh... nhóm lửa cho em?" Tô Thắng Dân đáp lời.
"Từ bao giờ mà anh tự giác thế?" Vương Tú Mi buồn bực, từ bao giờ mà không cần gọi, Tô Thắng Dân đã tự có giác ngộ này thế?
.
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Khoảng ba rưỡi Tô Trà về đến cửa thôn.Cô đi vào trong thôn, sau đó Tô Trà phát hiện, dường như tất cả mọi người mà cô gặp trên đường, đều nhiệt tình, hồ hởi chào hỏi với cô.Chẳng lẽ, cô mới rời đi một thời gian thôi, thế mà các hàng xóm láng giềng trong thôn lại nhớ cô đến mức này ư?"Ôi, Tô Trà, cháu về rồi à?""Dạ, cháu vừa về thím ạ.""Ôi chao, Tô Trà, cháu về rồi.""Dạ, cháu vừa về chú ạ.""Về rồi à, Tô Trà?""Dạ, cháu vừa về, vừa về ạ."Chỉ vài phút đi đường ngắn ngủi, thế nhưng tất cả các láng giềng mà Tô Trà gặp được đều cười toe toét chào hỏi với cô, Tô Trà cũng một đường cười đáp lại.Cuối cùng cô cũng nhìn thấy cổng lớn nhà mình."Mẹ, Tô Bảo, con về rồi đây."Tô Trà vừa gọi vừa đi vào trong sân.Trong phòng, người nhà họ Tô đều nghe thấy âm thanh của Tô Trà, thế nhưng người đầu tiên lao ra ngoài là đồng chí Vương Tú Mi.Động tác của bà vô cùng nhanh chóng, xoành xoạch vài bước đã xuất hiện trước mặt Tô Trà rồi."Ôi chao, con gái con về rồi à, để mẹ xem xem nào." Vương Tú Mi giơ tay giữ lấy cánh tay của Tô Trà, đánh giá con gái từ trên xuống dưới vài lần, sau đó cất tiếng với giọng điệu đau lòng: "Gầy đi rồi, gầy đi rồi."Vẻ mặt Tô Trà mờ mịt, cô giơ tay lên xoa xoa hai cái má phúng phính của mình.Ơ, gầy đi á?Sao cô lại không cảm thấy thế nhỉ, trái lại cô còn cảm thấy, thịt trên mặt cô còn nhiều hơn trước khi đi một chút cơ đấy.Ha ha, thế nhưng cho dù nhiều thêm tí thịt, cô vẫn là tiểu tiên nữ vừa đáng yêu vừa mê người kia.Tầm mắt của ông bà nội Tô mới từ trong phòng đi ra cũng dừng lại trên người Tô Trà."Đúng là gầy rồi. Bà nó à, tối nay bà thịt một con gà đi, để bồi bổ cho Tô Trà." Ông nội Tô cất tiếng cười nói, ánh mắt ông cụ nhìn Tô Trà dịu dàng khó mà diễn tả thành lời.Ơ, lần này thì Tô Trà lơ mơ không rõ, chẳng lẽ cô gầy thật ư?"Được được được, tôi đi thịt gà." Bà nội Tô nói xong thì đi bắt gà luôn.Bình thường con gà kia chính là bảo bối của bà nội Tô, không hiểu sao hôm nay bà cụ lại hào phóng thế nhỉ?Vương Tú Mi nhanh chóng chạy theo sau lưng bà cụ, cười toe toét nói: "Mẹ, con giúp mẹ một tay."Vương Tú Mi và bà nội Tô đều đi bận việc rồi, Tô Trà mới cảm thấy bầu không khí có chút kì quái. Từ khi cô vào thôn đến nay, người trong thôn đều trở nên kì quái.Đúng lúc này, Tô Bảo đang ở bên ngoài chơi, nghe được tin chị gái mình về, cậu bé kích động chạy về nhà."Chị, chị, sao bây giờ chị mới về thế, em nhớ chị c.h.ế.t đi được." Cơ thể của Tô Bảo giống như con khỉ nhỏ, nhảy vài bước đã đến trước mặt Tô Trà. Cậu bé dừng lại, ngửa đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong suốt nhìn chằm chằm vào Tô Trà: "Chị, quà của em đâu?"Tô Trà bị cậu bé chọc tức đến bật cười, thực ra cậu bé không hề nhớ cô, mà nhớ quà của cô chứ gì?Tô Trà lấy một con ếch màu xanh biếc được làm bằng lá sắt, đưa qua cho cậu."Ôi, ếch sắt này. Chị, em thích lắm đó." Ếch sắt, chính là món đồ chơi đặc sắc mà đám trẻ em ở thời đại này yêu thích, ở trung tâm bách hóa trong thành phố cũng có bán. Con ếch này của Tô Bảo, Tô Trà đã cố ý mua ở Bắc Kinh rồi mang về.Tô Bảo lấy được con ếch sắt rồi thì lập tức chạy ùa đi.Ha ha, cậu bé phải khoe với mấy thằng bạn nhỏ một chút, hu hu, chị gái cậu bé đúng là người chị tốt nhất trên thế gian này mà.Tô Trà tặng quà cho mọi người trong gia đình. Nhà họ Tô hiện tại có ba phòng, cô tặng mỗi phòng một con vịt nướng, riêng ông nội Tô thì tặng thêm hai bao thuốc lá.Ngoài ra, cô còn mua cho bà nội Tô và Vương Tú Mi hai chiếc áo.Những thứ này đã tiêu hết mấy chục đồng của Tô Trà, tiền thưởng đứng đầu cuộc thi mà nhà trường thưởng lần trước, đã bị Tô Trà tiêu gần như không còn xu nào nữa rồi.Cả nhà họ Tô nhận được quà, ai nấy đều vui mừng.Đến khi ăn cơm chiều, cuối cùng Tô Trà cũng biết được nguyên nhân người trong thôn đối xử với cô nhiệt tình một cách thái quá như thế.Hóa ra tất cả mọi người đã biết được chuyện, giành được giải thưởng sẽ được cử đi học.Đây là lần đầu tiên từ sau khi ở riêng, cả nhà họ Tô mới lại cùng nhau ăn cơm.Ở bên phía phòng cả, chỉ có gương mặt của Tô Thắng Hoa tràn ngập ý cười thật lòng, còn nụ cười của Vương Quyên lại có chút gượng gạo.Tô Diệp thì không hé răng, còn Tô Vận... tất nhiên sắc mặt của cô ta không thể nào tốt được rồi.Nhất là khi bà nội Tô gắp cả hai cái đùi gà vào bát Tô Trà, ánh mắt của Tô Vận lại càng thêm u ám.Tô Trà cũng chú ý tới tầm mắt của Tô Vận, thế nhưng cô lười phản ứng với cô ta. Ôi chao, thích nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao cũng đâu có ảnh hưởng gì đến tốc độ ăn đùi gà của cô đâu.Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Vận vác cái vẻ mặt u ám đó quay về phòng mình.Tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Tô đều nhìn ra được vẻ mặt thối kia của Tô Vận, thế nhưng, không có ai muốn để ý đến cô ta cả.Nửa đêm hôm đó, khoảng mười hai giờ bỗng vang lên tiếng đập cửa."Vợ ơi, anh về rồi. Mở cổng cho anh với."Cách một cánh cửa cổng, âm thanh của Tô Thắng Dân truyền tới.Nghe thấy âm thanh của chồng, Vương Tú Mi nhanh chóng đứng dậy, sau khi mặc áo khoác thì vội đi ra ngoài mở cử.Vừa mở cửa ra, thì Tô Thắng Dân đã vội vàng tiến vào."Anh đã ăn cơm chưa? Con gái về rồi, tối nay mẹ thịt gà, em có phần anh chút thịt đó, em đi hâm nóng cho anh.""Ôi chao, con gái anh về rồi á?" Tô Thắng Dân nhìn về phía phòng của Tô Trà, thấy phòng đã tắt đèn thì có chút thất vọng.Con gái ngủ mất rồi."Vợ ơi anh đói quá, em hâm thịt gà cho anh với, làm thêm chút mì nữa nhé?" Thấy con gái đã ngủ rồi, lúc này Tô Thắng Dân mới có thời gian quan tâm đến cái bụng nhỏ của bản thân."Rột... rột..." Chiếc bụng của ông còn vô cùng phối hợp kêu lên."Được rồi." Vương Tú Mi nói xong thì đi thẳng về phòng bếp.Tô Thắng Dân thấy Vương Tú Mi đi về phòng bếp, thì theo thói quen đi theo sau lưng bà."Anh đi theo em làm gì?" Vương Tú Mi dừng lại, liếc Tô Thắng Dân một cái."Anh... nhóm lửa cho em?" Tô Thắng Dân đáp lời."Từ bao giờ mà anh tự giác thế?" Vương Tú Mi buồn bực, từ bao giờ mà không cần gọi, Tô Thắng Dân đã tự có giác ngộ này thế?.