"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của…
Chương 151: Chương 151
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Thắng Dân bị câu hỏi của vợ khiến cho nghẹn họng... Ông bị quen có được không.Mỗi lần ông về nhà, chỉ cần Vương Tú Mi đi vào phòng bếp, là ông sẽ phải tiến vào giúp nhóm lửa.Cho nên, khi nãy ông theo phản xạ tính vào phòng bếp nhóm lưa giúp Vương Tú Mi. Ôi chao, ông, sa đọa rồi.Nửa tiếng sau, Tô Thắng Dân ăn mì xong, cả hai vợ chồng cùng quay về phòng. Vương Tú Mi lập tức lấy một bộ quần áo mới trong ngăn tủ ra, khoe với Tô Thắng Dân."Anh nhìn đi, con gái mua từ Bắc Kinh về cho em đó. Có đẹp không?"Nếu là đồ con gái mua, vậy chắc chắn là đẹp rồi."Đẹp lắm.""Đẹp đúng không. Ánh mắt của con gái em vẫn luôn tốt như thế đấy." Vương Tú Mi ướm thử quần áo trên người rồi khoa tay múa chân.Nhìn thấy Vương Tú Mi như thế, trong lòng Tô Thắng Dân có chút chua chua."Con gái tặng quần áo cho em, còn tặng anh cái gì thế?"Tô Thằng Dân khẽ xoa xoa hai tay, vô cùng chờ mong."Không mang gì cả. Em thấy con gái phân chia hết đống quà mà nó mang về rồi."Lần này Tô Trà mang về bốn con vịt nước, ba anh em nhà họ Tô, mỗi nhà một con, cho ông bà nội Tô một con.Sau khi chia vịt xong thì đến con ếch sắt của Tô Bảo, t.h.u.ố.c lá của ông nội Tô, còn có quần áo của bà và bà cụ Tô. Sau đó... hình như không còn gì nữa?"Không có?" Đôi mắt của Tô Thắng Dân trợn tròn lên."Không có." Vương Tú Mi nhịn được đáp lời chồng."Thực sự không có ư?""Thực sự không có mà.""Không có khả năng." Ông còn lâu mới tin nhé.Sau đó Vương Tú Mi nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân trèo lên giường với vẻ mặt không còn luyến tiếc gì nữa.Ông ngả người xuống giường, vang lên một tiếng "bốp", cả người nằm bẹp xuống, không hé răng.Vương Tú Mi tỏ vẻ: rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành rồi, sao mà nội tâm yếu ớt thế không biết?Thế nhưng Vương Tú Mi cân nhắc một chút, bà cảm thấy làm gì có chuyện con gái sẽ quên người cha Tô Thắng Dân này.Thế nhưng, Tô Trà định tặng gì cho ông, đây cũng là chuyện mà Vương Tú Mi vô cùng tò mò.Sau đó, sáng hôm sau.Khi Tô Trà thức dậy thì phát hiện ra cha già nhà mình đã về rồi, lúc này ông đang ngồi xổm trong sân, nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt u oán.Trên gương mặt kia của ông cứ như đang viết một câu: bảo bối tổn thương, nhưng bảo bối không nói.Ngay cả những quầng thâm dưới mắt, cũng vì thế mà tăng thêm vài phần ý vị..."Hi hi, cha, tối hôm cha về nhà lúc mấy giờ thế? Cha xem, mắt cha có quầng thâm rồi kìa, đen xì luôn." Tô Trà không nhịn được mà bật cười."Một giờ đêm." Tô Thắng Dân khẽ nhìn con gái một cái, nhắc nhở cô một cách uyển chuyển: "Con gái, con có điều gì muốn nói với cha không?" "Con muốn nói gì ấy ạ?" Tô Trà gãi gãi đầu, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của ông cha già nhà mình, cô cất tiếng nói: "Cha, nếu không cha quay về phòng ngủ một lát đi ạ?""Không phải chuyện này. Cha đang nói đến chuyện... chẳng lẽ con không có thứ gì muốn đưa cho cha ư?" Ám chỉ không được, vậy thì nói thẳng ra là được rồi chứ gì."Đưa cho cha cái gì ạ?""Chẳng qua, cha nghe mẹ con nói, con đều tặng quà cho mọi người trong nhà." Tô Thắng Dân duỗi tay ra, âm thanh của ông không giấu được sự chờ mong: "Của cha đâu?""Có, cha, con đã chuẩn bị quà cho cha rồi. Món quà của cha là tốt nhất, quà của tất cả mọi người đều kém của cha.""Cha đợi con một lát, con về phòng lấy ra cho cha xem."Tô Trà chạy lon ton về phòng của bản thân, hai phút sau, cô lại chạy lon ton đến trước mặt Tô Thắng Dân."Đây, cha, con tặng cha này." Tô Trà giơ tay ra. Khi lòng bàn tay cô mở ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng noãn có một cái... bút máy?"Bút máy á?" Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ nghi hoặc.Con gái tặng bút máy cho ông, ý muốn bảo ông nỗ lực học tập, ngày ngày tiến về phía trước ư?Thế nhưng, trên phương diện học tập này, ông thực sự không có thiên phú mà.Chẳng qua, nếu con gái tặng ông bút máy với ý khuyến khích ông chăm chỉ học tập... vậy cho dù phải trả cái giá như thế nào, ông cũng sẽ học.Không phải chỉ là học tập thôi ư, sao có thể mệt bằng việc lái xe đường dài được cơ chứ."Không phải đâu cha. Thứ này dùng để phòng thân, con có ý mang về cho cha đó."Tô Trà cầm "chiếc bút máy" có tạo hình kỳ lạ kia lên, ngón tay cô ấn vào một cái nút bên cạnh, chẳng bao lâu sau, trong không khí đã lập tức vang lên tiếng điện va vào nhau lẹt xoẹt.Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ tò mò. Thứ đồ chơi gì thế này?"Cha, lần này nếu cha ra ngoài, lỡ gặp phải nguy hiểm gì, thì cha cứ ấn vào chỗ này, còn cái đầu này thì dí vào người đối phương. Cái này sẽ không lấy mạng người, nhưng có thể phòng thân.""Ồ ồ ồ. Tốt quá." Tô Thắng Dân nhận lấy chiếc "bút máy" kia."Cha, cha phải mang theo bên mình đó nhé.""Được được, cha nhất định sẽ mang theo mà."Đồ con gái ông tặng, ông chắc chắn phải mang theo mọi lúc mọi nơi rồi.Chiều hôm đó, trong sân nhà họ Tô xảy ra một sự việc thần bí.Trong sân, bà nội Tô hiếm khi thể hiện sự đanh đá của mình, hai tay bà cụ chống nạnh, đứng trong sân nhà mình chửi đổng."Ai ăn no rồi rảnh rỗi sinh nông nổi đập c.h.ế.t gà của tôi thế hả? Gà của tôi đang yên đang lành đợi cho ăn, nó trêu ai, chọc ai hả? Ra tay cũng ác độc thật đấy, vừa ra tay một cái mà dám đánh c.h.ế.t tận hai con.""Có biết tôi đã nuôi con gà này được mấy năm rồi không hả? Hôm đó mới ăn thịt gà xong, hôm nay lại chạy ra đập gà của tôi, có phải đầu óc bị nhúng nước không?"Tất cả những người khác trong nhà họ Tô đều trốn ở trong phòng, vào thời điểm nhạy cảm như thế này, không ai muốn ra ngoài để đụng trúng họng s.ú.n.g của bà nội Tô cả.Ai mà chẳng biết bà nội Tô coi mấy con gà kia như bảo bối.Chẳng qua hôm qua là do ông nội Tô lên tiếng đòi thịt gà mà thôi, nếu không mọi người đừng hòng chạm đến một cọng lông gà của bà nội Tô.Thế nhưng, người nhà họ Tô cũng vô cùng tò mò, ai lại to gan như thế nhỉ, ngay cả gà của bà nội Tô mà cũng dám giết?Trong phòng, Tô Thắng Dân nghe tiếng mắng của mẹ già ở ngoài sân vọng vào, thì yên lặng ngồi ở mép giường, giơ tay lên lau mặt, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.Vương Tú Mi ngồi cạnh đã cũng chú ý đến biểu cảm kì quái của Tô Thắng Dân, sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, Tô Thắng Dân có tính cách thế nào, trong lòng Vương Tú Mi hiểu rõ hơn ai hết.
Tô Thắng Dân bị câu hỏi của vợ khiến cho nghẹn họng... Ông bị quen có được không.
Mỗi lần ông về nhà, chỉ cần Vương Tú Mi đi vào phòng bếp, là ông sẽ phải tiến vào giúp nhóm lửa.
Cho nên, khi nãy ông theo phản xạ tính vào phòng bếp nhóm lưa giúp Vương Tú Mi. Ôi chao, ông, sa đọa rồi.
Nửa tiếng sau, Tô Thắng Dân ăn mì xong, cả hai vợ chồng cùng quay về phòng. Vương Tú Mi lập tức lấy một bộ quần áo mới trong ngăn tủ ra, khoe với Tô Thắng Dân.
"Anh nhìn đi, con gái mua từ Bắc Kinh về cho em đó. Có đẹp không?"
Nếu là đồ con gái mua, vậy chắc chắn là đẹp rồi.
"Đẹp lắm."
"Đẹp đúng không. Ánh mắt của con gái em vẫn luôn tốt như thế đấy." Vương Tú Mi ướm thử quần áo trên người rồi khoa tay múa chân.
Nhìn thấy Vương Tú Mi như thế, trong lòng Tô Thắng Dân có chút chua chua.
"Con gái tặng quần áo cho em, còn tặng anh cái gì thế?"
Tô Thằng Dân khẽ xoa xoa hai tay, vô cùng chờ mong.
"Không mang gì cả. Em thấy con gái phân chia hết đống quà mà nó mang về rồi."
Lần này Tô Trà mang về bốn con vịt nước, ba anh em nhà họ Tô, mỗi nhà một con, cho ông bà nội Tô một con.
Sau khi chia vịt xong thì đến con ếch sắt của Tô Bảo, t.h.u.ố.c lá của ông nội Tô, còn có quần áo của bà và bà cụ Tô. Sau đó... hình như không còn gì nữa?
"Không có?" Đôi mắt của Tô Thắng Dân trợn tròn lên.
"Không có." Vương Tú Mi nhịn được đáp lời chồng.
"Thực sự không có ư?"
"Thực sự không có mà."
"Không có khả năng." Ông còn lâu mới tin nhé.
Sau đó Vương Tú Mi nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân trèo lên giường với vẻ mặt không còn luyến tiếc gì nữa.
Ông ngả người xuống giường, vang lên một tiếng "bốp", cả người nằm bẹp xuống, không hé răng.
Vương Tú Mi tỏ vẻ: rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành rồi, sao mà nội tâm yếu ớt thế không biết?
Thế nhưng Vương Tú Mi cân nhắc một chút, bà cảm thấy làm gì có chuyện con gái sẽ quên người cha Tô Thắng Dân này.
Thế nhưng, Tô Trà định tặng gì cho ông, đây cũng là chuyện mà Vương Tú Mi vô cùng tò mò.
Sau đó, sáng hôm sau.
Khi Tô Trà thức dậy thì phát hiện ra cha già nhà mình đã về rồi, lúc này ông đang ngồi xổm trong sân, nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt u oán.
Trên gương mặt kia của ông cứ như đang viết một câu: bảo bối tổn thương, nhưng bảo bối không nói.
Ngay cả những quầng thâm dưới mắt, cũng vì thế mà tăng thêm vài phần ý vị...
"Hi hi, cha, tối hôm cha về nhà lúc mấy giờ thế? Cha xem, mắt cha có quầng thâm rồi kìa, đen xì luôn." Tô Trà không nhịn được mà bật cười.
"Một giờ đêm." Tô Thắng Dân khẽ nhìn con gái một cái, nhắc nhở cô một cách uyển chuyển: "Con gái, con có điều gì muốn nói với cha không?"
"Con muốn nói gì ấy ạ?" Tô Trà gãi gãi đầu, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của ông cha già nhà mình, cô cất tiếng nói: "Cha, nếu không cha quay về phòng ngủ một lát đi ạ?"
"Không phải chuyện này. Cha đang nói đến chuyện... chẳng lẽ con không có thứ gì muốn đưa cho cha ư?" Ám chỉ không được, vậy thì nói thẳng ra là được rồi chứ gì.
"Đưa cho cha cái gì ạ?"
"Chẳng qua, cha nghe mẹ con nói, con đều tặng quà cho mọi người trong nhà." Tô Thắng Dân duỗi tay ra, âm thanh của ông không giấu được sự chờ mong: "Của cha đâu?"
"Có, cha, con đã chuẩn bị quà cho cha rồi. Món quà của cha là tốt nhất, quà của tất cả mọi người đều kém của cha."
"Cha đợi con một lát, con về phòng lấy ra cho cha xem."
Tô Trà chạy lon ton về phòng của bản thân, hai phút sau, cô lại chạy lon ton đến trước mặt Tô Thắng Dân.
"Đây, cha, con tặng cha này." Tô Trà giơ tay ra. Khi lòng bàn tay cô mở ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng noãn có một cái... bút máy?
"Bút máy á?" Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Con gái tặng bút máy cho ông, ý muốn bảo ông nỗ lực học tập, ngày ngày tiến về phía trước ư?
Thế nhưng, trên phương diện học tập này, ông thực sự không có thiên phú mà.
Chẳng qua, nếu con gái tặng ông bút máy với ý khuyến khích ông chăm chỉ học tập... vậy cho dù phải trả cái giá như thế nào, ông cũng sẽ học.
Không phải chỉ là học tập thôi ư, sao có thể mệt bằng việc lái xe đường dài được cơ chứ.
"Không phải đâu cha. Thứ này dùng để phòng thân, con có ý mang về cho cha đó."
Tô Trà cầm "chiếc bút máy" có tạo hình kỳ lạ kia lên, ngón tay cô ấn vào một cái nút bên cạnh, chẳng bao lâu sau, trong không khí đã lập tức vang lên tiếng điện va vào nhau lẹt xoẹt.
Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ tò mò. Thứ đồ chơi gì thế này?
"Cha, lần này nếu cha ra ngoài, lỡ gặp phải nguy hiểm gì, thì cha cứ ấn vào chỗ này, còn cái đầu này thì dí vào người đối phương. Cái này sẽ không lấy mạng người, nhưng có thể phòng thân."
"Ồ ồ ồ. Tốt quá." Tô Thắng Dân nhận lấy chiếc "bút máy" kia.
"Cha, cha phải mang theo bên mình đó nhé."
"Được được, cha nhất định sẽ mang theo mà."
Đồ con gái ông tặng, ông chắc chắn phải mang theo mọi lúc mọi nơi rồi.
Chiều hôm đó, trong sân nhà họ Tô xảy ra một sự việc thần bí.
Trong sân, bà nội Tô hiếm khi thể hiện sự đanh đá của mình, hai tay bà cụ chống nạnh, đứng trong sân nhà mình chửi đổng.
"Ai ăn no rồi rảnh rỗi sinh nông nổi đập c.h.ế.t gà của tôi thế hả? Gà của tôi đang yên đang lành đợi cho ăn, nó trêu ai, chọc ai hả? Ra tay cũng ác độc thật đấy, vừa ra tay một cái mà dám đánh c.h.ế.t tận hai con."
"Có biết tôi đã nuôi con gà này được mấy năm rồi không hả? Hôm đó mới ăn thịt gà xong, hôm nay lại chạy ra đập gà của tôi, có phải đầu óc bị nhúng nước không?"
Tất cả những người khác trong nhà họ Tô đều trốn ở trong phòng, vào thời điểm nhạy cảm như thế này, không ai muốn ra ngoài để đụng trúng họng s.ú.n.g của bà nội Tô cả.
Ai mà chẳng biết bà nội Tô coi mấy con gà kia như bảo bối.
Chẳng qua hôm qua là do ông nội Tô lên tiếng đòi thịt gà mà thôi, nếu không mọi người đừng hòng chạm đến một cọng lông gà của bà nội Tô.
Thế nhưng, người nhà họ Tô cũng vô cùng tò mò, ai lại to gan như thế nhỉ, ngay cả gà của bà nội Tô mà cũng dám giết?
Trong phòng, Tô Thắng Dân nghe tiếng mắng của mẹ già ở ngoài sân vọng vào, thì yên lặng ngồi ở mép giường, giơ tay lên lau mặt, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.
Vương Tú Mi ngồi cạnh đã cũng chú ý đến biểu cảm kì quái của Tô Thắng Dân, sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, Tô Thắng Dân có tính cách thế nào, trong lòng Vương Tú Mi hiểu rõ hơn ai hết.
Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực PhẩmTác giả: Tiểu Tiểu Đích HiểuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Tô Nhị Nha tới rồi. "Một tiếng hét lớn khiến cho mặt đất rung chuyển vang lên. Nghe thấy tiếng hét đó, đám trẻ con đang chơi dưới tán cây cổ thụ trong thôn lập tức chạy sạch, động tác đó, tư thế đó, nhanh nhẹn và thuần thục giống như một tên trộm vậy. Chỉ thấy trên đường đất nhỏ lầy lội ở cửa thôn, có một bóng dáng mảnh khảnh đang đến gần. Đợi đến gần rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào của cô gái nhỏ lộ rõ, đôi mắt to trong veo như nước, chiếc mũi cao thanh tú, cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn. Mái tóc dài đen nhánh của cô được tết thành hai bím tóc có hình bánh quai chèo vô cùng có hơi thở của thời đại này. Theo từng bước chân của cô, hai bím tóc hình bánh quai chèo cứ phấp phơ, đẹp một cách kì lạ! Nhưng mà, cho dù đẹp thế nào đi nữa, thì ở cái thôn này, chẳng ai là không biết đến tên của Tô Nhị Nha cả. Tô Nhị Nha có một cái miệng độc không nhân nhượng ai, tính tình cô không tốt thì thôi đi, thế nhưng cái cô gái Tô Nhị Nha này lại có thể làm ra cái chuyện cướp kẹo của… Tô Thắng Dân bị câu hỏi của vợ khiến cho nghẹn họng... Ông bị quen có được không.Mỗi lần ông về nhà, chỉ cần Vương Tú Mi đi vào phòng bếp, là ông sẽ phải tiến vào giúp nhóm lửa.Cho nên, khi nãy ông theo phản xạ tính vào phòng bếp nhóm lưa giúp Vương Tú Mi. Ôi chao, ông, sa đọa rồi.Nửa tiếng sau, Tô Thắng Dân ăn mì xong, cả hai vợ chồng cùng quay về phòng. Vương Tú Mi lập tức lấy một bộ quần áo mới trong ngăn tủ ra, khoe với Tô Thắng Dân."Anh nhìn đi, con gái mua từ Bắc Kinh về cho em đó. Có đẹp không?"Nếu là đồ con gái mua, vậy chắc chắn là đẹp rồi."Đẹp lắm.""Đẹp đúng không. Ánh mắt của con gái em vẫn luôn tốt như thế đấy." Vương Tú Mi ướm thử quần áo trên người rồi khoa tay múa chân.Nhìn thấy Vương Tú Mi như thế, trong lòng Tô Thắng Dân có chút chua chua."Con gái tặng quần áo cho em, còn tặng anh cái gì thế?"Tô Thằng Dân khẽ xoa xoa hai tay, vô cùng chờ mong."Không mang gì cả. Em thấy con gái phân chia hết đống quà mà nó mang về rồi."Lần này Tô Trà mang về bốn con vịt nước, ba anh em nhà họ Tô, mỗi nhà một con, cho ông bà nội Tô một con.Sau khi chia vịt xong thì đến con ếch sắt của Tô Bảo, t.h.u.ố.c lá của ông nội Tô, còn có quần áo của bà và bà cụ Tô. Sau đó... hình như không còn gì nữa?"Không có?" Đôi mắt của Tô Thắng Dân trợn tròn lên."Không có." Vương Tú Mi nhịn được đáp lời chồng."Thực sự không có ư?""Thực sự không có mà.""Không có khả năng." Ông còn lâu mới tin nhé.Sau đó Vương Tú Mi nhìn thấy đồng chí Tô Thắng Dân trèo lên giường với vẻ mặt không còn luyến tiếc gì nữa.Ông ngả người xuống giường, vang lên một tiếng "bốp", cả người nằm bẹp xuống, không hé răng.Vương Tú Mi tỏ vẻ: rõ ràng là một người đàn ông trưởng thành rồi, sao mà nội tâm yếu ớt thế không biết?Thế nhưng Vương Tú Mi cân nhắc một chút, bà cảm thấy làm gì có chuyện con gái sẽ quên người cha Tô Thắng Dân này.Thế nhưng, Tô Trà định tặng gì cho ông, đây cũng là chuyện mà Vương Tú Mi vô cùng tò mò.Sau đó, sáng hôm sau.Khi Tô Trà thức dậy thì phát hiện ra cha già nhà mình đã về rồi, lúc này ông đang ngồi xổm trong sân, nhìn chằm chằm cô bằng vẻ mặt u oán.Trên gương mặt kia của ông cứ như đang viết một câu: bảo bối tổn thương, nhưng bảo bối không nói.Ngay cả những quầng thâm dưới mắt, cũng vì thế mà tăng thêm vài phần ý vị..."Hi hi, cha, tối hôm cha về nhà lúc mấy giờ thế? Cha xem, mắt cha có quầng thâm rồi kìa, đen xì luôn." Tô Trà không nhịn được mà bật cười."Một giờ đêm." Tô Thắng Dân khẽ nhìn con gái một cái, nhắc nhở cô một cách uyển chuyển: "Con gái, con có điều gì muốn nói với cha không?" "Con muốn nói gì ấy ạ?" Tô Trà gãi gãi đầu, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của ông cha già nhà mình, cô cất tiếng nói: "Cha, nếu không cha quay về phòng ngủ một lát đi ạ?""Không phải chuyện này. Cha đang nói đến chuyện... chẳng lẽ con không có thứ gì muốn đưa cho cha ư?" Ám chỉ không được, vậy thì nói thẳng ra là được rồi chứ gì."Đưa cho cha cái gì ạ?""Chẳng qua, cha nghe mẹ con nói, con đều tặng quà cho mọi người trong nhà." Tô Thắng Dân duỗi tay ra, âm thanh của ông không giấu được sự chờ mong: "Của cha đâu?""Có, cha, con đã chuẩn bị quà cho cha rồi. Món quà của cha là tốt nhất, quà của tất cả mọi người đều kém của cha.""Cha đợi con một lát, con về phòng lấy ra cho cha xem."Tô Trà chạy lon ton về phòng của bản thân, hai phút sau, cô lại chạy lon ton đến trước mặt Tô Thắng Dân."Đây, cha, con tặng cha này." Tô Trà giơ tay ra. Khi lòng bàn tay cô mở ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng noãn có một cái... bút máy?"Bút máy á?" Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ nghi hoặc.Con gái tặng bút máy cho ông, ý muốn bảo ông nỗ lực học tập, ngày ngày tiến về phía trước ư?Thế nhưng, trên phương diện học tập này, ông thực sự không có thiên phú mà.Chẳng qua, nếu con gái tặng ông bút máy với ý khuyến khích ông chăm chỉ học tập... vậy cho dù phải trả cái giá như thế nào, ông cũng sẽ học.Không phải chỉ là học tập thôi ư, sao có thể mệt bằng việc lái xe đường dài được cơ chứ."Không phải đâu cha. Thứ này dùng để phòng thân, con có ý mang về cho cha đó."Tô Trà cầm "chiếc bút máy" có tạo hình kỳ lạ kia lên, ngón tay cô ấn vào một cái nút bên cạnh, chẳng bao lâu sau, trong không khí đã lập tức vang lên tiếng điện va vào nhau lẹt xoẹt.Vẻ mặt của Tô Thắng Dân tràn ngập vẻ tò mò. Thứ đồ chơi gì thế này?"Cha, lần này nếu cha ra ngoài, lỡ gặp phải nguy hiểm gì, thì cha cứ ấn vào chỗ này, còn cái đầu này thì dí vào người đối phương. Cái này sẽ không lấy mạng người, nhưng có thể phòng thân.""Ồ ồ ồ. Tốt quá." Tô Thắng Dân nhận lấy chiếc "bút máy" kia."Cha, cha phải mang theo bên mình đó nhé.""Được được, cha nhất định sẽ mang theo mà."Đồ con gái ông tặng, ông chắc chắn phải mang theo mọi lúc mọi nơi rồi.Chiều hôm đó, trong sân nhà họ Tô xảy ra một sự việc thần bí.Trong sân, bà nội Tô hiếm khi thể hiện sự đanh đá của mình, hai tay bà cụ chống nạnh, đứng trong sân nhà mình chửi đổng."Ai ăn no rồi rảnh rỗi sinh nông nổi đập c.h.ế.t gà của tôi thế hả? Gà của tôi đang yên đang lành đợi cho ăn, nó trêu ai, chọc ai hả? Ra tay cũng ác độc thật đấy, vừa ra tay một cái mà dám đánh c.h.ế.t tận hai con.""Có biết tôi đã nuôi con gà này được mấy năm rồi không hả? Hôm đó mới ăn thịt gà xong, hôm nay lại chạy ra đập gà của tôi, có phải đầu óc bị nhúng nước không?"Tất cả những người khác trong nhà họ Tô đều trốn ở trong phòng, vào thời điểm nhạy cảm như thế này, không ai muốn ra ngoài để đụng trúng họng s.ú.n.g của bà nội Tô cả.Ai mà chẳng biết bà nội Tô coi mấy con gà kia như bảo bối.Chẳng qua hôm qua là do ông nội Tô lên tiếng đòi thịt gà mà thôi, nếu không mọi người đừng hòng chạm đến một cọng lông gà của bà nội Tô.Thế nhưng, người nhà họ Tô cũng vô cùng tò mò, ai lại to gan như thế nhỉ, ngay cả gà của bà nội Tô mà cũng dám giết?Trong phòng, Tô Thắng Dân nghe tiếng mắng của mẹ già ở ngoài sân vọng vào, thì yên lặng ngồi ở mép giường, giơ tay lên lau mặt, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.Vương Tú Mi ngồi cạnh đã cũng chú ý đến biểu cảm kì quái của Tô Thắng Dân, sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi, Tô Thắng Dân có tính cách thế nào, trong lòng Vương Tú Mi hiểu rõ hơn ai hết.