Ái Triêm gạt nước mắt ngồi bệt trên sàn hơn một giờ đồng hồ, mới quyết định dọn quần áo vào vali nhỏ của mình. Cô đã nhẫn nhịn mà sống suốt sáu năm trong tủi nhục, một là để trả ơn cho ông nội Trần, và cũng là để theo đuổi tình yêu đơn phương mù quán của chính bản thân mình. Dù biết rằng ngoài ông nội Trần yêu thương cô và Trần Minh đối xử với cô không tệ ra, những người còn lại không ai thích cô, nhưng vì yêu anh, cô đã cố gắng dung hòa hết mức có thể. Cho đến năm nay, cơ thể ông nội Trần không được tốt, ông lại quyết định rời biệt thự để đến sống ở viện điều dưỡng. Nên ở trong cái nhà này cô giống một nô lệ hơn là một con người. Cô xách theo vali, đứng ở bậc thang lát cẩm thạch trước cửa căn biệt thự cao cấp mà mình đã sống mấy năm qua. Những nguời làm trong nhà thấy cô đi ra cũng chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo. Xe cô gọi còn chưa đến. Dù có bị coi thường, dù có phải rời đi thì cô vẫn là không thể tỏ ra mình quá chật vật. Nhưng đúng là số xui thì đến lúc chết cũng vẫn cứ…
Chương 185: 185: Triền Miên Suốt Một Đêm Dài
Đã Nói Là Yêu Cả Một ĐờiTác giả: Sao XanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁi Triêm gạt nước mắt ngồi bệt trên sàn hơn một giờ đồng hồ, mới quyết định dọn quần áo vào vali nhỏ của mình. Cô đã nhẫn nhịn mà sống suốt sáu năm trong tủi nhục, một là để trả ơn cho ông nội Trần, và cũng là để theo đuổi tình yêu đơn phương mù quán của chính bản thân mình. Dù biết rằng ngoài ông nội Trần yêu thương cô và Trần Minh đối xử với cô không tệ ra, những người còn lại không ai thích cô, nhưng vì yêu anh, cô đã cố gắng dung hòa hết mức có thể. Cho đến năm nay, cơ thể ông nội Trần không được tốt, ông lại quyết định rời biệt thự để đến sống ở viện điều dưỡng. Nên ở trong cái nhà này cô giống một nô lệ hơn là một con người. Cô xách theo vali, đứng ở bậc thang lát cẩm thạch trước cửa căn biệt thự cao cấp mà mình đã sống mấy năm qua. Những nguời làm trong nhà thấy cô đi ra cũng chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo. Xe cô gọi còn chưa đến. Dù có bị coi thường, dù có phải rời đi thì cô vẫn là không thể tỏ ra mình quá chật vật. Nhưng đúng là số xui thì đến lúc chết cũng vẫn cứ… Trần Minh đang cố bình tĩnh nhưng có lẽ chính bản thân anh cũng đã uống quá chén mà không kiểm soát được bàn tay mở bung khóa kéo ở sau lưng cô xuống.Chiếc đầm hờ hững bị kéo xuống.b** ng*c cô nhấp nhô mãnh liệt.Cuối cùng anh không chịu đựng được nữa mà tháo ra nội y vướng víu, trực tiếp x** n*n khuôn ngực đẫy đà, quyến rũ đó.Vân vê nụ hoa hồng phấn, cúi người tham lam m*t lấy, mân mê từng chút khiến cho Ái Triêm th* d*c, vẫn chưa tỉnh cơn say, vô thức tựa theo k*ch th*ch mà uốn éo người.Anh lôi tuột cái váy của cô xuống, cởi hết tất cả những gì trên người ra.Cơ thể cô hoàn mỹ hiển hiện ra trước mắt anh.Từng cơn d*c v*ng cuồng dã khiến anh mất đi tự chủ, đưa bàn tay mình xuống thăm dò vùng tam giác thần thánh kia.Cô vặn vẹo người theo từng cử động của anh.-Ái Triêm, ÁiTriêm!Anh đang cố giữ chút lý trí cuối cùng trước khi hỏa dục bốc cháy thiêu đốt cả hai người.Nhưng rồi lý trí cũng không thắng nổi con tim đang khao khát bừng bừng….Anh từng đợt từng đợt đi vào cơ thể cô.Cánh hoa nhỏ nhắn như đang hút chặt lấy v*t n*m t*nh của anh, tạo thành kh*** c*m triền miên làm cho chính anh cũng không dừng lại được! Triền miên suốt một đêm dài…Sáng sớm, tiếng điện thoại rung rù rù làm Trần Minh thức giấc.Anh vội vàng cầm máy nhấn nút nghe, cố gắng nói thật nhỏ sợ người bên cạnh thức giấc.Bên ngoài cửa, Khương Đồng nhỏ giọng nói :-Nguyên Trâm đang ở bên ngoài muốn gặp lão đại.Trần Minh gật đầu:-Nói cô ta đợi tôi ở phòng khách.Thật sự là theo thói quen của trước đây.Chứ hiện tại anh cũng khó có thể biết xưng hô với người này như thế nào.Nguyên Trâm với Catherin dù không làm đám cưới công khai nhưng cũng đã được gia đình ngầm đồng ý nên cả hai đang sống chung.Giờ sử dụng từ cô không biết có còn phù hợp hay không.Cái này cũng làm cho anh đau đầu suy nghĩ.Nhìn thoáng qua người con gái bên cạnh đang say giấc, khuôn mặt anh thõa mãn nở nụ cười nhu hòa.Anh kéo chăn đắp cho cô trước khi bước vào phòng tắm.Khi anh ra ngoài, Nguyên Trâm đang ngồi trầm ngâm ở sofa, nhìn thấy anh đi ra, cô đứng lên:-Chủ tịch.Anh gật đầu ra hiệu cho Nguyên Trâm ngồi xuống.Anh cũng ngồi đối diện:-Đến sớm như vậy có chuyện gì sao?Nguyên Trâm cũng hơi hơi gật đầu.Đối với Trần Minh, Nguyên Trâm cũng có chút kiêng kỵ.Cũng một phần là do trước đây cô yêu thích Ái triêm và không hề giấu giếm việc này với anh.Hiện tại, cô công khai ở chung một nhà với Catherin, Trần Minh lại một lần giang tay giúp đỡ hai người.Những việc liên quan đến gia tộc Bridger hiện tại cô không có thực quyền để giải quyết, chỉ có thể nhờ vào anh.-Chuyện hơi phức tạp.Tôi không muốn phiền đến anh, nhưng cũng không thể khoanh tay nhìn Catherin chịu tội.Trần Minh cau mày :-Là chuyện gì.-Chuyện cổ phần tập đoàn Brid.Không hiểu sao danh nghĩa số cổ phần này lại đứng tên một công ty ma vừa thành lập không lâu.Hiện tại bị cảnh sát điều tra dính líu tới việc buôn bán vũ khí lậu, còn kèm theo cả m* t**.Hiện tại interpol đang phát lệnh truy nã.-Bao lâu rồi ?-Tin tức vừa ,mới nhận được sáng nay.Trần Minh trầm mặc.Việc này rất nghiêm trọng.Dù anh muốn nhúng tay cũng không phải dễ dàng.Erick lại chuẩn bị đám cưới.Anh ta cũng không thể phân thân.-Được rồi.Tôi sẽ cố gắng để giúp hai người.Việc này không đớn giản.Vì vậy cũng không dám hứa trước sẽ chắc chắn xử lý được.Đừng kỳ vọng nhiều quá.Nguyên Trâm mím chặt môi gật đầu.Thật sự cô cũng không hi vọng nhiều nhưng một khi Trần Minh đã chịu giúp thì cơ hội cũng tăng thêm được một chút.Trên phòng ngủ, Ái triêm ngồi dậy, đưa tay lên xoa thái dương.Có lẽ tối qua cô uống hơi nhiều, giờ nhức đầu cũng không có gì lạ.Nhìn kỹ lại thấy mình nằm trên giường của TrầnMinh.Giật mình! Cảm giác cả cơ thể đang mát lạnh.-A!Bây giờ cô mới phát giác cơ thể mình đang tr*n tr**, b** ng*c vì hốt hoảng mà lên xuống phập phồng không có gì che chắn liền nhanh tay kéo lấy tấm chăn bông cuộn quanh người.Nhìn xung quanh cũng không thấy Trần Minh đâu.Chiếc váy cô mặc cùng với nội y đã đặt gọn gàng trên lưng ghế bên bàn trang điểm.Cô vừa mở tấm chăn muốn di chuyển sang đó thì cánh cửa phòng bật mở.Trần Minh bước vào nghe thấy cô hét lên một tiếng, sau đó lại phóng người lên giường kéo chăn trùm kín người.-Anh….Anh sao lại vào vậy hả?Trần Minh bị động tĩnh của cô làm cho bật cười.Anh bước tới ngồi dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt đang xem kịch vui nhìn chằm chằm cô:-Sao em thức sớm vậy?-Tối hôm qua… anh là lợi dụng em đang say…Cô khô khốc cất tiếng phá tan sự xấu hổ đầy mị hoặc.Anh im lặng, trượt người xuống nằm song song với cô.Hai ánh mắt chạm nhau, Ái triêm liền lập tức rụt lại.Mặt cô đỏ ửng, bàn tay nắm chặt mép chăn.Anh vẫn nhìn cô chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:-Ai lợi dụng ai? Ai lôi kéo không cho anh rời giường?Tiếp đó anh kề sát mặt cô làm cho Ái Triêm xấu hổ nhắm nghiền mắt lại, hơi thở của anh phả vào tai cô ngưa ngứa khiến cô trân mình:-Ai sung sướng tê người r*n r* làm cho anh không kìm được bản thân ?Cô vô thức kêu lên:-Em không có.Anh…
Trần Minh đang cố bình tĩnh nhưng có lẽ chính bản thân anh cũng đã uống quá chén mà không kiểm soát được bàn tay mở bung khóa kéo ở sau lưng cô xuống.
Chiếc đầm hờ hững bị kéo xuống.
b** ng*c cô nhấp nhô mãnh liệt.
Cuối cùng anh không chịu đựng được nữa mà tháo ra nội y vướng víu, trực tiếp x** n*n khuôn ngực đẫy đà, quyến rũ đó.
Vân vê nụ hoa hồng phấn, cúi người tham lam m*t lấy, mân mê từng chút khiến cho Ái Triêm th* d*c, vẫn chưa tỉnh cơn say, vô thức tựa theo k*ch th*ch mà uốn éo người.
Anh lôi tuột cái váy của cô xuống, cởi hết tất cả những gì trên người ra.
Cơ thể cô hoàn mỹ hiển hiện ra trước mắt anh.
Từng cơn d*c v*ng cuồng dã khiến anh mất đi tự chủ, đưa bàn tay mình xuống thăm dò vùng tam giác thần thánh kia.
Cô vặn vẹo người theo từng cử động của anh.
-Ái Triêm, ÁiTriêm!
Anh đang cố giữ chút lý trí cuối cùng trước khi hỏa dục bốc cháy thiêu đốt cả hai người.
Nhưng rồi lý trí cũng không thắng nổi con tim đang khao khát bừng bừng….
Anh từng đợt từng đợt đi vào cơ thể cô.
Cánh hoa nhỏ nhắn như đang hút chặt lấy v*t n*m t*nh của anh, tạo thành kh*** c*m triền miên làm cho chính anh cũng không dừng lại được! Triền miên suốt một đêm dài…
Sáng sớm, tiếng điện thoại rung rù rù làm Trần Minh thức giấc.
Anh vội vàng cầm máy nhấn nút nghe, cố gắng nói thật nhỏ sợ người bên cạnh thức giấc.
Bên ngoài cửa, Khương Đồng nhỏ giọng nói :
-Nguyên Trâm đang ở bên ngoài muốn gặp lão đại.
Trần Minh gật đầu:
-Nói cô ta đợi tôi ở phòng khách.
Thật sự là theo thói quen của trước đây.
Chứ hiện tại anh cũng khó có thể biết xưng hô với người này như thế nào.
Nguyên Trâm với Catherin dù không làm đám cưới công khai nhưng cũng đã được gia đình ngầm đồng ý nên cả hai đang sống chung.
Giờ sử dụng từ cô không biết có còn phù hợp hay không.
Cái này cũng làm cho anh đau đầu suy nghĩ.
Nhìn thoáng qua người con gái bên cạnh đang say giấc, khuôn mặt anh thõa mãn nở nụ cười nhu hòa.
Anh kéo chăn đắp cho cô trước khi bước vào phòng tắm.
Khi anh ra ngoài, Nguyên Trâm đang ngồi trầm ngâm ở sofa, nhìn thấy anh đi ra, cô đứng lên:
-Chủ tịch.
Anh gật đầu ra hiệu cho Nguyên Trâm ngồi xuống.
Anh cũng ngồi đối diện:
-Đến sớm như vậy có chuyện gì sao?
Nguyên Trâm cũng hơi hơi gật đầu.
Đối với Trần Minh, Nguyên Trâm cũng có chút kiêng kỵ.
Cũng một phần là do trước đây cô yêu thích Ái triêm và không hề giấu giếm việc này với anh.
Hiện tại, cô công khai ở chung một nhà với Catherin, Trần Minh lại một lần giang tay giúp đỡ hai người.
Những việc liên quan đến gia tộc Bridger hiện tại cô không có thực quyền để giải quyết, chỉ có thể nhờ vào anh.
-Chuyện hơi phức tạp.
Tôi không muốn phiền đến anh, nhưng cũng không thể khoanh tay nhìn Catherin chịu tội.
Trần Minh cau mày :
-Là chuyện gì.
-Chuyện cổ phần tập đoàn Brid.
Không hiểu sao danh nghĩa số cổ phần này lại đứng tên một công ty ma vừa thành lập không lâu.
Hiện tại bị cảnh sát điều tra dính líu tới việc buôn bán vũ khí lậu, còn kèm theo cả m* t**.
Hiện tại interpol đang phát lệnh truy nã.
-Bao lâu rồi ?
-Tin tức vừa ,mới nhận được sáng nay.
Trần Minh trầm mặc.
Việc này rất nghiêm trọng.
Dù anh muốn nhúng tay cũng không phải dễ dàng.
Erick lại chuẩn bị đám cưới.
Anh ta cũng không thể phân thân.
-Được rồi.
Tôi sẽ cố gắng để giúp hai người.
Việc này không đớn giản.
Vì vậy cũng không dám hứa trước sẽ chắc chắn xử lý được.
Đừng kỳ vọng nhiều quá.
Nguyên Trâm mím chặt môi gật đầu.
Thật sự cô cũng không hi vọng nhiều nhưng một khi Trần Minh đã chịu giúp thì cơ hội cũng tăng thêm được một chút.
Trên phòng ngủ, Ái triêm ngồi dậy, đưa tay lên xoa thái dương.
Có lẽ tối qua cô uống hơi nhiều, giờ nhức đầu cũng không có gì lạ.
Nhìn kỹ lại thấy mình nằm trên giường của TrầnMinh.
Giật mình! Cảm giác cả cơ thể đang mát lạnh.
-A!
Bây giờ cô mới phát giác cơ thể mình đang tr*n tr**, b** ng*c vì hốt hoảng mà lên xuống phập phồng không có gì che chắn liền nhanh tay kéo lấy tấm chăn bông cuộn quanh người.
Nhìn xung quanh cũng không thấy Trần Minh đâu.
Chiếc váy cô mặc cùng với nội y đã đặt gọn gàng trên lưng ghế bên bàn trang điểm.
Cô vừa mở tấm chăn muốn di chuyển sang đó thì cánh cửa phòng bật mở.
Trần Minh bước vào nghe thấy cô hét lên một tiếng, sau đó lại phóng người lên giường kéo chăn trùm kín người.
-Anh….
Anh sao lại vào vậy hả?
Trần Minh bị động tĩnh của cô làm cho bật cười.
Anh bước tới ngồi dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt đang xem kịch vui nhìn chằm chằm cô:
-Sao em thức sớm vậy?
-Tối hôm qua… anh là lợi dụng em đang say…
Cô khô khốc cất tiếng phá tan sự xấu hổ đầy mị hoặc.
Anh im lặng, trượt người xuống nằm song song với cô.
Hai ánh mắt chạm nhau, Ái triêm liền lập tức rụt lại.
Mặt cô đỏ ửng, bàn tay nắm chặt mép chăn.
Anh vẫn nhìn cô chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
-Ai lợi dụng ai? Ai lôi kéo không cho anh rời giường?
Tiếp đó anh kề sát mặt cô làm cho Ái Triêm xấu hổ nhắm nghiền mắt lại, hơi thở của anh phả vào tai cô ngưa ngứa khiến cô trân mình:
-Ai sung sướng tê người r*n r* làm cho anh không kìm được bản thân ?
Cô vô thức kêu lên:
-Em không có.
Anh…
Đã Nói Là Yêu Cả Một ĐờiTác giả: Sao XanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁi Triêm gạt nước mắt ngồi bệt trên sàn hơn một giờ đồng hồ, mới quyết định dọn quần áo vào vali nhỏ của mình. Cô đã nhẫn nhịn mà sống suốt sáu năm trong tủi nhục, một là để trả ơn cho ông nội Trần, và cũng là để theo đuổi tình yêu đơn phương mù quán của chính bản thân mình. Dù biết rằng ngoài ông nội Trần yêu thương cô và Trần Minh đối xử với cô không tệ ra, những người còn lại không ai thích cô, nhưng vì yêu anh, cô đã cố gắng dung hòa hết mức có thể. Cho đến năm nay, cơ thể ông nội Trần không được tốt, ông lại quyết định rời biệt thự để đến sống ở viện điều dưỡng. Nên ở trong cái nhà này cô giống một nô lệ hơn là một con người. Cô xách theo vali, đứng ở bậc thang lát cẩm thạch trước cửa căn biệt thự cao cấp mà mình đã sống mấy năm qua. Những nguời làm trong nhà thấy cô đi ra cũng chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo. Xe cô gọi còn chưa đến. Dù có bị coi thường, dù có phải rời đi thì cô vẫn là không thể tỏ ra mình quá chật vật. Nhưng đúng là số xui thì đến lúc chết cũng vẫn cứ… Trần Minh đang cố bình tĩnh nhưng có lẽ chính bản thân anh cũng đã uống quá chén mà không kiểm soát được bàn tay mở bung khóa kéo ở sau lưng cô xuống.Chiếc đầm hờ hững bị kéo xuống.b** ng*c cô nhấp nhô mãnh liệt.Cuối cùng anh không chịu đựng được nữa mà tháo ra nội y vướng víu, trực tiếp x** n*n khuôn ngực đẫy đà, quyến rũ đó.Vân vê nụ hoa hồng phấn, cúi người tham lam m*t lấy, mân mê từng chút khiến cho Ái Triêm th* d*c, vẫn chưa tỉnh cơn say, vô thức tựa theo k*ch th*ch mà uốn éo người.Anh lôi tuột cái váy của cô xuống, cởi hết tất cả những gì trên người ra.Cơ thể cô hoàn mỹ hiển hiện ra trước mắt anh.Từng cơn d*c v*ng cuồng dã khiến anh mất đi tự chủ, đưa bàn tay mình xuống thăm dò vùng tam giác thần thánh kia.Cô vặn vẹo người theo từng cử động của anh.-Ái Triêm, ÁiTriêm!Anh đang cố giữ chút lý trí cuối cùng trước khi hỏa dục bốc cháy thiêu đốt cả hai người.Nhưng rồi lý trí cũng không thắng nổi con tim đang khao khát bừng bừng….Anh từng đợt từng đợt đi vào cơ thể cô.Cánh hoa nhỏ nhắn như đang hút chặt lấy v*t n*m t*nh của anh, tạo thành kh*** c*m triền miên làm cho chính anh cũng không dừng lại được! Triền miên suốt một đêm dài…Sáng sớm, tiếng điện thoại rung rù rù làm Trần Minh thức giấc.Anh vội vàng cầm máy nhấn nút nghe, cố gắng nói thật nhỏ sợ người bên cạnh thức giấc.Bên ngoài cửa, Khương Đồng nhỏ giọng nói :-Nguyên Trâm đang ở bên ngoài muốn gặp lão đại.Trần Minh gật đầu:-Nói cô ta đợi tôi ở phòng khách.Thật sự là theo thói quen của trước đây.Chứ hiện tại anh cũng khó có thể biết xưng hô với người này như thế nào.Nguyên Trâm với Catherin dù không làm đám cưới công khai nhưng cũng đã được gia đình ngầm đồng ý nên cả hai đang sống chung.Giờ sử dụng từ cô không biết có còn phù hợp hay không.Cái này cũng làm cho anh đau đầu suy nghĩ.Nhìn thoáng qua người con gái bên cạnh đang say giấc, khuôn mặt anh thõa mãn nở nụ cười nhu hòa.Anh kéo chăn đắp cho cô trước khi bước vào phòng tắm.Khi anh ra ngoài, Nguyên Trâm đang ngồi trầm ngâm ở sofa, nhìn thấy anh đi ra, cô đứng lên:-Chủ tịch.Anh gật đầu ra hiệu cho Nguyên Trâm ngồi xuống.Anh cũng ngồi đối diện:-Đến sớm như vậy có chuyện gì sao?Nguyên Trâm cũng hơi hơi gật đầu.Đối với Trần Minh, Nguyên Trâm cũng có chút kiêng kỵ.Cũng một phần là do trước đây cô yêu thích Ái triêm và không hề giấu giếm việc này với anh.Hiện tại, cô công khai ở chung một nhà với Catherin, Trần Minh lại một lần giang tay giúp đỡ hai người.Những việc liên quan đến gia tộc Bridger hiện tại cô không có thực quyền để giải quyết, chỉ có thể nhờ vào anh.-Chuyện hơi phức tạp.Tôi không muốn phiền đến anh, nhưng cũng không thể khoanh tay nhìn Catherin chịu tội.Trần Minh cau mày :-Là chuyện gì.-Chuyện cổ phần tập đoàn Brid.Không hiểu sao danh nghĩa số cổ phần này lại đứng tên một công ty ma vừa thành lập không lâu.Hiện tại bị cảnh sát điều tra dính líu tới việc buôn bán vũ khí lậu, còn kèm theo cả m* t**.Hiện tại interpol đang phát lệnh truy nã.-Bao lâu rồi ?-Tin tức vừa ,mới nhận được sáng nay.Trần Minh trầm mặc.Việc này rất nghiêm trọng.Dù anh muốn nhúng tay cũng không phải dễ dàng.Erick lại chuẩn bị đám cưới.Anh ta cũng không thể phân thân.-Được rồi.Tôi sẽ cố gắng để giúp hai người.Việc này không đớn giản.Vì vậy cũng không dám hứa trước sẽ chắc chắn xử lý được.Đừng kỳ vọng nhiều quá.Nguyên Trâm mím chặt môi gật đầu.Thật sự cô cũng không hi vọng nhiều nhưng một khi Trần Minh đã chịu giúp thì cơ hội cũng tăng thêm được một chút.Trên phòng ngủ, Ái triêm ngồi dậy, đưa tay lên xoa thái dương.Có lẽ tối qua cô uống hơi nhiều, giờ nhức đầu cũng không có gì lạ.Nhìn kỹ lại thấy mình nằm trên giường của TrầnMinh.Giật mình! Cảm giác cả cơ thể đang mát lạnh.-A!Bây giờ cô mới phát giác cơ thể mình đang tr*n tr**, b** ng*c vì hốt hoảng mà lên xuống phập phồng không có gì che chắn liền nhanh tay kéo lấy tấm chăn bông cuộn quanh người.Nhìn xung quanh cũng không thấy Trần Minh đâu.Chiếc váy cô mặc cùng với nội y đã đặt gọn gàng trên lưng ghế bên bàn trang điểm.Cô vừa mở tấm chăn muốn di chuyển sang đó thì cánh cửa phòng bật mở.Trần Minh bước vào nghe thấy cô hét lên một tiếng, sau đó lại phóng người lên giường kéo chăn trùm kín người.-Anh….Anh sao lại vào vậy hả?Trần Minh bị động tĩnh của cô làm cho bật cười.Anh bước tới ngồi dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt đang xem kịch vui nhìn chằm chằm cô:-Sao em thức sớm vậy?-Tối hôm qua… anh là lợi dụng em đang say…Cô khô khốc cất tiếng phá tan sự xấu hổ đầy mị hoặc.Anh im lặng, trượt người xuống nằm song song với cô.Hai ánh mắt chạm nhau, Ái triêm liền lập tức rụt lại.Mặt cô đỏ ửng, bàn tay nắm chặt mép chăn.Anh vẫn nhìn cô chăm chú, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:-Ai lợi dụng ai? Ai lôi kéo không cho anh rời giường?Tiếp đó anh kề sát mặt cô làm cho Ái Triêm xấu hổ nhắm nghiền mắt lại, hơi thở của anh phả vào tai cô ngưa ngứa khiến cô trân mình:-Ai sung sướng tê người r*n r* làm cho anh không kìm được bản thân ?Cô vô thức kêu lên:-Em không có.Anh…