Tác giả:

Ái Triêm gạt nước mắt ngồi bệt trên sàn hơn một giờ đồng hồ, mới quyết định dọn quần áo vào vali nhỏ của mình. Cô đã nhẫn nhịn mà sống suốt sáu năm trong tủi nhục, một là để trả ơn cho ông nội Trần, và cũng là để theo đuổi tình yêu đơn phương mù quán của chính bản thân mình. Dù biết rằng ngoài ông nội Trần yêu thương cô và Trần Minh đối xử với cô không tệ ra, những người còn lại không ai thích cô, nhưng vì yêu anh, cô đã cố gắng dung hòa hết mức có thể. Cho đến năm nay, cơ thể ông nội Trần không được tốt, ông lại quyết định rời biệt thự để đến sống ở viện điều dưỡng. Nên ở trong cái nhà này cô giống một nô lệ hơn là một con người. Cô xách theo vali, đứng ở bậc thang lát cẩm thạch trước cửa căn biệt thự cao cấp mà mình đã sống mấy năm qua. Những nguời làm trong nhà thấy cô đi ra cũng chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo. Xe cô gọi còn chưa đến. Dù có bị coi thường, dù có phải rời đi thì cô vẫn là không thể tỏ ra mình quá chật vật. Nhưng đúng là số xui thì đến lúc chết cũng vẫn cứ…

Chương 186: 186: Anh Là Cún À Cứ Thích Cắn

Đã Nói Là Yêu Cả Một ĐờiTác giả: Sao XanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁi Triêm gạt nước mắt ngồi bệt trên sàn hơn một giờ đồng hồ, mới quyết định dọn quần áo vào vali nhỏ của mình. Cô đã nhẫn nhịn mà sống suốt sáu năm trong tủi nhục, một là để trả ơn cho ông nội Trần, và cũng là để theo đuổi tình yêu đơn phương mù quán của chính bản thân mình. Dù biết rằng ngoài ông nội Trần yêu thương cô và Trần Minh đối xử với cô không tệ ra, những người còn lại không ai thích cô, nhưng vì yêu anh, cô đã cố gắng dung hòa hết mức có thể. Cho đến năm nay, cơ thể ông nội Trần không được tốt, ông lại quyết định rời biệt thự để đến sống ở viện điều dưỡng. Nên ở trong cái nhà này cô giống một nô lệ hơn là một con người. Cô xách theo vali, đứng ở bậc thang lát cẩm thạch trước cửa căn biệt thự cao cấp mà mình đã sống mấy năm qua. Những nguời làm trong nhà thấy cô đi ra cũng chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo. Xe cô gọi còn chưa đến. Dù có bị coi thường, dù có phải rời đi thì cô vẫn là không thể tỏ ra mình quá chật vật. Nhưng đúng là số xui thì đến lúc chết cũng vẫn cứ… Chiếc chăn một lần nữa bị anh giật mạnh khỏi người cô.Vòng tay rắn chắc cứng cáp của anh ôm trụ lấy cô đặt lên môi một nụ hôn nồng cháy.-Ưm….Anh không cho cô cơ hội phản kháng.Đêm qua triền miên nhưng vẫn chưa làm anh thỏa mãn.Bàn tay to lớn chạm vào đôi gò đồng bảo làm cho cô lập tức phản ứng.-Ngừng… ngừng lại!Cô cũng không để ý đến cơ thể mình đang vô tình phơi bày trước mặt anh, dùng hai tay đẩy cơ thể anh đang đè nặng lên người mình.Anh đổ nghiêng người xuống, sau đó nhìn chăm chăm vào b** ng*c trắng nõn mềm mại của cô, sau đó cúi xuống cắn vào đầu nụ hoa chẳng chút lưu tình..-Á..Trần Minh… anh vô lại.Trần Minh ngước lên cười gian xảo, tự tay mở ra nút áo trên người:-Vô lại với mỗi mình em.Đôi môi hồng ngọt lịm lại bị anh dày xéo.Cô vô lực vùng vẫy.Sự tiếp xúc da thịt k*ch th*ch cơ thể cô rất khó chịu.m** l*** d** d** quấn quýt nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.Anh cuồng dã mãnh liệt như muốn hòa tan cô, cô nhiệt tình đáp trả.Giữa bọn họ hiện tại chính là "củi khô bốc lửa" cháy lan ra đồng cỏ.Cuối cùng sự kháng cự càng ngày càng nhường chỗ cho d*c v*ng nguyên thủy trong cô.Cơ thể cô nghiễm nhiên phối hợp cùng anh.Anh mê luyến cắn cắn môi cô, m*t nhẹ cánh môi làm cô run rẩy.Ý thức của cô bay theo mây gió, cơ thể run run vặn vẹo khó nhịn.Anh rời khỏi môi cô **** *** dần dần xuống rồi lưu lại vết răng ở cằm của cô.-A….Tiếng rên của cô càng làm cho anh hưng phấn.Cởi bỏ hết vướng víu rườm rà, nụ hôn từ cổ cô lướt xuống xương quai xanh, cho đến khi nhìn thấy da cô lưu lại đầy kí hiệu của anh thì mới vừa lòng.Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi quăng vào góc tường.b** ng*c tròn nho nhỏ dựng thẳng chờ đợi k*ch th*ch chỗ nào đó của anh càng "căng cứng" lợi hại.Anh v**t v* cả người cô, Ái Triêm run rẩy toàn thân thấp giọng r*n r* như mèo nhỏ.-Ưm...!a...!đừng...!!!Cô cắn môi r*n r*.d*c v*ng bùng nổ khiến anh gần như muốn phát điên.Cả người cô nóng rực tiếp nhận sự xâm chiếm của anh.Anh đang chạy nước rút vào cơ thể cô khiến cô không tự chủ được mà cong người lên, chìm vào hơi thở gấp gáp đầy nam tính đang bao phủ quanh người.Một lần nữa bị anh ăn sạch, cô mệt lữ người buông xuôi mặc cho anh ôm vào buồng tắm.Lúc trước mang hành lý ra khỏi nhà họ Trần, không nghĩ đến sẽ có ngày sẽ cùng anh lăn lộn trên giường thế này giữa ban ngày ban mặt.Ngón tay Trần Minh lướt qua trên làn da mát lạnh của cô:-Mệt không?Cô hất bàn tay anh ra khỏi người mình bực bội nói:-Anh còn nói.đ* h** s*c nhà anh.Anh bật cười:-Thì ai đó nói anh là đồ vô lại chẳng thế.Nhìn cô giận dỗi anh lại cảm thấy trái tim ấm áp khôn nguôi.Anh kéo cô ôm vào lòng:-Quá lâu rồi, anh và em giày vò nhau đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.Giờ là lúc bù đắp tất cả, ở bên cạnh anh em không cần lo lắng điều gì cả, mọi việc cứ để anh chống đỡ.Bảo bối, anh yêu em!Giọng anh thì thào, đầy quyến rũ bên tai cô.Ái Triêm mặt đỏ lựng lên, không biết là do men bia lúc tối vẫn còn chưa tan hay là do… cảm xúc đang dâng trào lên như những đợt sóng trong người cô.Có lẽ là cả hai.Nhưng cho dù là gì đi nữa thì nó cũng đã khiến cô cảm động, bối rối và chẳng biết phải làm gì khi nhìn vào đôi mắt anh, thường ngày vốn ít khi biểu lộ, giờ lại lấp lánh một tia nhìn đầy ấm áp và mê muội khiến cô không tài nào rời mắt ra được.-Từ bao giờ anh giỏi dụ dỗ người khác an tâm đến vậy hả?Anh hiểu cô có chút cố ý lảng tránh để dời sự chú ý sang chuyện khác.Nhưng mà đúng là trong mấy năm vừa qua, họ đã tự hành hạ nhau đau khổ quá nhiều rồi.Yêu ...!Ai có biết tâm trạng yêu một người, mà người đó lại cứ chực gần chực xa...!tim có cảm giác trống trải...!tự suy nghĩ lung tung rồi đau lòng, rồi giận dỗi...!Thật sự là tự ngược...Giờ khắc này, khi đã được ở bên cạnh nhau, cảm nhận nhau qua hơi thở, qua nhịp đập bên lồng ngực, anh mới hiểu anh cần cô đến mức nào.-Ái Triêm, từ giờ khắc này trở đi không cho phép em rút lui, sau này cho dù thế nào cũng phải cùng nhau đi tới già! Cho dù anh có tán gia bại sản cũng không để em có cơ hội rời khỏi anh!Trần Minh ở trên đôi môi cô cắn xuống một cái.-A...!đau! Anh là cún à! Cứ thích cắn!Ái Triêm cáu gắt, nhưng vì không còn sức nên giọng điệu mềm nhũn vô lực:-Trần Minh.Anh tránh ra đi.Em còn phải về chuẩn bị quà cưới cho Trâm Chi.Không có thời gian ở đây cùng anh lăn lộn nữa.Anh híp mắt, dụi đầu vào trán cô:-Này cô gái, chúng ta tình cảm mặn nồng thế sao em cứ dùng từ lăn lộn th* t*c vậy hả?Ái Triêm lách người bò ra khỏi lòng anh:-Em không rảnh nằm đây lý sự với anh.Hôm nay em xin nghỉ một ngày để chuẩn bị quà cưới.không thể lãng phí thời gian được.Em đi tắm đây.Anh híp mắt, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường:-Mới hơn 7 giờ thôi, cửa hàng nào mở giờ này cho em mua sắm chứ.Nói xong anh duỗi tay muốn tóm lấy cô lại bị cô tránh đi, muốn chạy đi lục tủ tìm quần áo.Trần Minh vẫn luôn chuẩn bị cho cô đầy đủ quần áo phụ kiện ở đây.

Chiếc chăn một lần nữa bị anh giật mạnh khỏi người cô.

Vòng tay rắn chắc cứng cáp của anh ôm trụ lấy cô đặt lên môi một nụ hôn nồng cháy.

-Ưm….

Anh không cho cô cơ hội phản kháng.

Đêm qua triền miên nhưng vẫn chưa làm anh thỏa mãn.

Bàn tay to lớn chạm vào đôi gò đồng bảo làm cho cô lập tức phản ứng.

-Ngừng… ngừng lại!

Cô cũng không để ý đến cơ thể mình đang vô tình phơi bày trước mặt anh, dùng hai tay đẩy cơ thể anh đang đè nặng lên người mình.

Anh đổ nghiêng người xuống, sau đó nhìn chăm chăm vào b** ng*c trắng nõn mềm mại của cô, sau đó cúi xuống cắn vào đầu nụ hoa chẳng chút lưu tình..

-Á..

Trần Minh… anh vô lại.

Trần Minh ngước lên cười gian xảo, tự tay mở ra nút áo trên người:

-Vô lại với mỗi mình em.

Đôi môi hồng ngọt lịm lại bị anh dày xéo.

Cô vô lực vùng vẫy.

Sự tiếp xúc da thịt k*ch th*ch cơ thể cô rất khó chịu.

m** l*** d** d** quấn quýt nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.

Anh cuồng dã mãnh liệt như muốn hòa tan cô, cô nhiệt tình đáp trả.

Giữa bọn họ hiện tại chính là "củi khô bốc lửa" cháy lan ra đồng cỏ.

Cuối cùng sự kháng cự càng ngày càng nhường chỗ cho d*c v*ng nguyên thủy trong cô.

Cơ thể cô nghiễm nhiên phối hợp cùng anh.

Anh mê luyến cắn cắn môi cô, m*t nhẹ cánh môi làm cô run rẩy.

Ý thức của cô bay theo mây gió, cơ thể run run vặn vẹo khó nhịn.

Anh rời khỏi môi cô **** *** dần dần xuống rồi lưu lại vết răng ở cằm của cô.

-A….

Tiếng rên của cô càng làm cho anh hưng phấn.

Cởi bỏ hết vướng víu rườm rà, nụ hôn từ cổ cô lướt xuống xương quai xanh, cho đến khi nhìn thấy da cô lưu lại đầy kí hiệu của anh thì mới vừa lòng.

Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi quăng vào góc tường.

b** ng*c tròn nho nhỏ dựng thẳng chờ đợi k*ch th*ch chỗ nào đó của anh càng "căng cứng" lợi hại.

Anh v**t v* cả người cô, Ái Triêm run rẩy toàn thân thấp giọng r*n r* như mèo nhỏ.

-Ưm...!a...!đừng...!!!

Cô cắn môi r*n r*.

d*c v*ng bùng nổ khiến anh gần như muốn phát điên.

Cả người cô nóng rực tiếp nhận sự xâm chiếm của anh.

Anh đang chạy nước rút vào cơ thể cô khiến cô không tự chủ được mà cong người lên, chìm vào hơi thở gấp gáp đầy nam tính đang bao phủ quanh người.

Một lần nữa bị anh ăn sạch, cô mệt lữ người buông xuôi mặc cho anh ôm vào buồng tắm.

Lúc trước mang hành lý ra khỏi nhà họ Trần, không nghĩ đến sẽ có ngày sẽ cùng anh lăn lộn trên giường thế này giữa ban ngày ban mặt.

Ngón tay Trần Minh lướt qua trên làn da mát lạnh của cô:

-Mệt không?

Cô hất bàn tay anh ra khỏi người mình bực bội nói:

-Anh còn nói.

đ* h** s*c nhà anh.

Anh bật cười:

-Thì ai đó nói anh là đồ vô lại chẳng thế.

Nhìn cô giận dỗi anh lại cảm thấy trái tim ấm áp khôn nguôi.

Anh kéo cô ôm vào lòng:

-Quá lâu rồi, anh và em giày vò nhau đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.

Giờ là lúc bù đắp tất cả, ở bên cạnh anh em không cần lo lắng điều gì cả, mọi việc cứ để anh chống đỡ.

Bảo bối, anh yêu em!

Giọng anh thì thào, đầy quyến rũ bên tai cô.

Ái Triêm mặt đỏ lựng lên, không biết là do men bia lúc tối vẫn còn chưa tan hay là do… cảm xúc đang dâng trào lên như những đợt sóng trong người cô.

Có lẽ là cả hai.

Nhưng cho dù là gì đi nữa thì nó cũng đã khiến cô cảm động, bối rối và chẳng biết phải làm gì khi nhìn vào đôi mắt anh, thường ngày vốn ít khi biểu lộ, giờ lại lấp lánh một tia nhìn đầy ấm áp và mê muội khiến cô không tài nào rời mắt ra được.

-Từ bao giờ anh giỏi dụ dỗ người khác an tâm đến vậy hả?

Anh hiểu cô có chút cố ý lảng tránh để dời sự chú ý sang chuyện khác.

Nhưng mà đúng là trong mấy năm vừa qua, họ đã tự hành hạ nhau đau khổ quá nhiều rồi.

Yêu ...!Ai có biết tâm trạng yêu một người, mà người đó lại cứ chực gần chực xa...!tim có cảm giác trống trải...!tự suy nghĩ lung tung rồi đau lòng, rồi giận dỗi...!Thật sự là tự ngược...

Giờ khắc này, khi đã được ở bên cạnh nhau, cảm nhận nhau qua hơi thở, qua nhịp đập bên lồng ngực, anh mới hiểu anh cần cô đến mức nào.

-Ái Triêm, từ giờ khắc này trở đi không cho phép em rút lui, sau này cho dù thế nào cũng phải cùng nhau đi tới già! Cho dù anh có tán gia bại sản cũng không để em có cơ hội rời khỏi anh!

Trần Minh ở trên đôi môi cô cắn xuống một cái.

-A...!đau! Anh là cún à! Cứ thích cắn!

Ái Triêm cáu gắt, nhưng vì không còn sức nên giọng điệu mềm nhũn vô lực:

-Trần Minh.

Anh tránh ra đi.

Em còn phải về chuẩn bị quà cưới cho Trâm Chi.

Không có thời gian ở đây cùng anh lăn lộn nữa.

Anh híp mắt, dụi đầu vào trán cô:

-Này cô gái, chúng ta tình cảm mặn nồng thế sao em cứ dùng từ lăn lộn th* t*c vậy hả?

Ái Triêm lách người bò ra khỏi lòng anh:

-Em không rảnh nằm đây lý sự với anh.

Hôm nay em xin nghỉ một ngày để chuẩn bị quà cưới.

không thể lãng phí thời gian được.

Em đi tắm đây.

Anh híp mắt, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường:

-Mới hơn 7 giờ thôi, cửa hàng nào mở giờ này cho em mua sắm chứ.

Nói xong anh duỗi tay muốn tóm lấy cô lại bị cô tránh đi, muốn chạy đi lục tủ tìm quần áo.

Trần Minh vẫn luôn chuẩn bị cho cô đầy đủ quần áo phụ kiện ở đây.

Đã Nói Là Yêu Cả Một ĐờiTác giả: Sao XanhTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngÁi Triêm gạt nước mắt ngồi bệt trên sàn hơn một giờ đồng hồ, mới quyết định dọn quần áo vào vali nhỏ của mình. Cô đã nhẫn nhịn mà sống suốt sáu năm trong tủi nhục, một là để trả ơn cho ông nội Trần, và cũng là để theo đuổi tình yêu đơn phương mù quán của chính bản thân mình. Dù biết rằng ngoài ông nội Trần yêu thương cô và Trần Minh đối xử với cô không tệ ra, những người còn lại không ai thích cô, nhưng vì yêu anh, cô đã cố gắng dung hòa hết mức có thể. Cho đến năm nay, cơ thể ông nội Trần không được tốt, ông lại quyết định rời biệt thự để đến sống ở viện điều dưỡng. Nên ở trong cái nhà này cô giống một nô lệ hơn là một con người. Cô xách theo vali, đứng ở bậc thang lát cẩm thạch trước cửa căn biệt thự cao cấp mà mình đã sống mấy năm qua. Những nguời làm trong nhà thấy cô đi ra cũng chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn theo. Xe cô gọi còn chưa đến. Dù có bị coi thường, dù có phải rời đi thì cô vẫn là không thể tỏ ra mình quá chật vật. Nhưng đúng là số xui thì đến lúc chết cũng vẫn cứ… Chiếc chăn một lần nữa bị anh giật mạnh khỏi người cô.Vòng tay rắn chắc cứng cáp của anh ôm trụ lấy cô đặt lên môi một nụ hôn nồng cháy.-Ưm….Anh không cho cô cơ hội phản kháng.Đêm qua triền miên nhưng vẫn chưa làm anh thỏa mãn.Bàn tay to lớn chạm vào đôi gò đồng bảo làm cho cô lập tức phản ứng.-Ngừng… ngừng lại!Cô cũng không để ý đến cơ thể mình đang vô tình phơi bày trước mặt anh, dùng hai tay đẩy cơ thể anh đang đè nặng lên người mình.Anh đổ nghiêng người xuống, sau đó nhìn chăm chăm vào b** ng*c trắng nõn mềm mại của cô, sau đó cúi xuống cắn vào đầu nụ hoa chẳng chút lưu tình..-Á..Trần Minh… anh vô lại.Trần Minh ngước lên cười gian xảo, tự tay mở ra nút áo trên người:-Vô lại với mỗi mình em.Đôi môi hồng ngọt lịm lại bị anh dày xéo.Cô vô lực vùng vẫy.Sự tiếp xúc da thịt k*ch th*ch cơ thể cô rất khó chịu.m** l*** d** d** quấn quýt nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.Anh cuồng dã mãnh liệt như muốn hòa tan cô, cô nhiệt tình đáp trả.Giữa bọn họ hiện tại chính là "củi khô bốc lửa" cháy lan ra đồng cỏ.Cuối cùng sự kháng cự càng ngày càng nhường chỗ cho d*c v*ng nguyên thủy trong cô.Cơ thể cô nghiễm nhiên phối hợp cùng anh.Anh mê luyến cắn cắn môi cô, m*t nhẹ cánh môi làm cô run rẩy.Ý thức của cô bay theo mây gió, cơ thể run run vặn vẹo khó nhịn.Anh rời khỏi môi cô **** *** dần dần xuống rồi lưu lại vết răng ở cằm của cô.-A….Tiếng rên của cô càng làm cho anh hưng phấn.Cởi bỏ hết vướng víu rườm rà, nụ hôn từ cổ cô lướt xuống xương quai xanh, cho đến khi nhìn thấy da cô lưu lại đầy kí hiệu của anh thì mới vừa lòng.Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi quăng vào góc tường.b** ng*c tròn nho nhỏ dựng thẳng chờ đợi k*ch th*ch chỗ nào đó của anh càng "căng cứng" lợi hại.Anh v**t v* cả người cô, Ái Triêm run rẩy toàn thân thấp giọng r*n r* như mèo nhỏ.-Ưm...!a...!đừng...!!!Cô cắn môi r*n r*.d*c v*ng bùng nổ khiến anh gần như muốn phát điên.Cả người cô nóng rực tiếp nhận sự xâm chiếm của anh.Anh đang chạy nước rút vào cơ thể cô khiến cô không tự chủ được mà cong người lên, chìm vào hơi thở gấp gáp đầy nam tính đang bao phủ quanh người.Một lần nữa bị anh ăn sạch, cô mệt lữ người buông xuôi mặc cho anh ôm vào buồng tắm.Lúc trước mang hành lý ra khỏi nhà họ Trần, không nghĩ đến sẽ có ngày sẽ cùng anh lăn lộn trên giường thế này giữa ban ngày ban mặt.Ngón tay Trần Minh lướt qua trên làn da mát lạnh của cô:-Mệt không?Cô hất bàn tay anh ra khỏi người mình bực bội nói:-Anh còn nói.đ* h** s*c nhà anh.Anh bật cười:-Thì ai đó nói anh là đồ vô lại chẳng thế.Nhìn cô giận dỗi anh lại cảm thấy trái tim ấm áp khôn nguôi.Anh kéo cô ôm vào lòng:-Quá lâu rồi, anh và em giày vò nhau đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.Giờ là lúc bù đắp tất cả, ở bên cạnh anh em không cần lo lắng điều gì cả, mọi việc cứ để anh chống đỡ.Bảo bối, anh yêu em!Giọng anh thì thào, đầy quyến rũ bên tai cô.Ái Triêm mặt đỏ lựng lên, không biết là do men bia lúc tối vẫn còn chưa tan hay là do… cảm xúc đang dâng trào lên như những đợt sóng trong người cô.Có lẽ là cả hai.Nhưng cho dù là gì đi nữa thì nó cũng đã khiến cô cảm động, bối rối và chẳng biết phải làm gì khi nhìn vào đôi mắt anh, thường ngày vốn ít khi biểu lộ, giờ lại lấp lánh một tia nhìn đầy ấm áp và mê muội khiến cô không tài nào rời mắt ra được.-Từ bao giờ anh giỏi dụ dỗ người khác an tâm đến vậy hả?Anh hiểu cô có chút cố ý lảng tránh để dời sự chú ý sang chuyện khác.Nhưng mà đúng là trong mấy năm vừa qua, họ đã tự hành hạ nhau đau khổ quá nhiều rồi.Yêu ...!Ai có biết tâm trạng yêu một người, mà người đó lại cứ chực gần chực xa...!tim có cảm giác trống trải...!tự suy nghĩ lung tung rồi đau lòng, rồi giận dỗi...!Thật sự là tự ngược...Giờ khắc này, khi đã được ở bên cạnh nhau, cảm nhận nhau qua hơi thở, qua nhịp đập bên lồng ngực, anh mới hiểu anh cần cô đến mức nào.-Ái Triêm, từ giờ khắc này trở đi không cho phép em rút lui, sau này cho dù thế nào cũng phải cùng nhau đi tới già! Cho dù anh có tán gia bại sản cũng không để em có cơ hội rời khỏi anh!Trần Minh ở trên đôi môi cô cắn xuống một cái.-A...!đau! Anh là cún à! Cứ thích cắn!Ái Triêm cáu gắt, nhưng vì không còn sức nên giọng điệu mềm nhũn vô lực:-Trần Minh.Anh tránh ra đi.Em còn phải về chuẩn bị quà cưới cho Trâm Chi.Không có thời gian ở đây cùng anh lăn lộn nữa.Anh híp mắt, dụi đầu vào trán cô:-Này cô gái, chúng ta tình cảm mặn nồng thế sao em cứ dùng từ lăn lộn th* t*c vậy hả?Ái Triêm lách người bò ra khỏi lòng anh:-Em không rảnh nằm đây lý sự với anh.Hôm nay em xin nghỉ một ngày để chuẩn bị quà cưới.không thể lãng phí thời gian được.Em đi tắm đây.Anh híp mắt, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường:-Mới hơn 7 giờ thôi, cửa hàng nào mở giờ này cho em mua sắm chứ.Nói xong anh duỗi tay muốn tóm lấy cô lại bị cô tránh đi, muốn chạy đi lục tủ tìm quần áo.Trần Minh vẫn luôn chuẩn bị cho cô đầy đủ quần áo phụ kiện ở đây.

Chương 186: 186: Anh Là Cún À Cứ Thích Cắn